Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 48: Gian dối sẽ phải trả giá




Tiêu Tê và Tây Tư Diên đối diện 3 giây, không giận mà còn cười, mặt mày cong cong như vầng trăng khuyết, trong đó lộ ra một chút chế nhạo, "Tôi như... hiểu em đang suy nghĩ gì."

"Hả?"

"Em đang rất tò mò, còn mạnh miệng." Khẩu trang khiến giọng nói của hắn nghe có vẻ nặng nề nhưng không cách nào che lấp tâm trạng tốt của người nói.

Tây Tư Diên cũng không phủ nhận nữa, anh vươn tay tách trói buộc của Tiêu Tê dưới bụng ra, dùng sức nắm túm lấy hắn rồi quăng về phía tên đại ca. Tiêu Tê làm sao chịu để Tây Tư Diên trốn một mình, giữa lúc sắp ngã chổng vó thì xoay người lại cấp tốc kéo lấy vạt áo tung bay của Tây Tư Diên, thề rằng trước khi chết phải kéo thêm một người chịu tội thay.

Không ngờ Tây Tư Diên lại linh hoạt nhanh nhẹn như con cá trong khe suối, phút chốc rút khỏi áo khoác chui vào trong đám người không thấy đâu nữa.

Bản thân anh có chiều cao xuất chúng lại có mái tóc dài màu bạc cực kỳ dễ thấy, vậy mà lại ngoài ý muốn biến mất khỏi lớp học như biết thuật ẩn thân, chẳng còn thấy bóng dáng đâu.

Tiêu Tê siết chặt áo khoác của Tây Tư Diên trong tay rồi nghiêng người ngã nhào trên đất trợn mắt ngoác mồm. Đại ca tức giận phất tay một cái, hai tên đàn em phía sau lập tức tiến lên một kẻ dí súng vào đầu Tiêu Tê, một kẻ khác lao ra khỏi phòng la lối chặn người nước ngoài kia lại!

"Xin bớt giận, cái thằng không muốn sống kia không chạy thoát được đâu." Người phụ nữ rất có mắt nhìn thời thế vươn tay bóp vai cho tên đại ca, còn lấy một cái ghế gỗ từ bên cạnh đặt xuống cho gã nghỉ ngơi.

Thằng nhóc béo hiển nhiên đã va chạm xã hội nhiều, nó không hề hoảng sợ mà ngược lại bình tĩnh tự tin, bàng quan đứng một bên nhìn mọi chuyện xảy ra.

Bên ngoài phòng hỗn loạn không ngừng, liên tiếp có tiếng va chạm mạnh và tiếng hô hào chửi nhau truyền đến. Tiêu Tê có chút bận tâm ngẩng đầu nhìn ra xung quanh bên ngoài lại bị tên đàn em kia dí chặt súng lên đầu, hung ác ép hắn hai tay ôm lấy đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Bảo vệ trường học đều đến chỗ này, tên cầm đầu gọi một tiếng "Ngô đội" lại bị gã tức giận sừng sộ lườm một cái dọa cho im bặt, rồi quay người hỏi nhân viên công tác đến cùng có chuyện gì xảy ra.

Qua khoảng chừng năm phút đồng hồ gã đàn ông vừa mới xông ra ngoài lại thở hổn hển chạy về, trong lòng run sợ nói: "Đội trưởng... Nó chạy mất rồi..."

"Phế vật!" Ngô Tầm vỗ một cái lên trên ghế khiến nó vỡ tan tành, Hồ Điệp không phải lần đầu tiên nhìn thấy dị năng tiến hóa lần hai của gã nhưng vẫn bị sức mạnh vượt khỏi tầm hiểu biết của con người này dọa cho hoa dung thất sắc.

"Thôi, nhân vật chính vẫn còn ở đây..." Tầm mắt gã quay lại nhìn thì chỉ thấy dưới họng súng của tên đàn em chỉ còn lại một đống quần áo màu đen, người đã sớm biến mất không còn tăm hơi.

Tên đàn em cũng mới phát hiện mình đã để tội phạm cần trông giữ trốn mất ngay dưới mí mắt. Tên này giật mình sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, hết cách chỉ còn biết la lớn: "Đội trưởng, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm chỗ này, mới vừa nãy vẫn còn, mà chỉ trong thời gian bằng một cái nháy mắt..."

Hồ Điệp cũng vẫn luôn để mắt nhìn chằm chằm vào bên này hiếu kỳ người kia có phải là Lâm Đông hay không, nhưng nhìn tình hình trước mắt cô ta cũng cuống, đạp lên giày cao gót lộc cộc đi lên trước xốc đám quần áo lên như hi vọng có thể tìm thấy một cái đường hầm hay gì đó, cô ta nghĩ kế nói: "Bọn họ đến trường học nhất định là vì đưa trẻ con học đi, điều tra xem phòng tư vấn có lưu lại hồ sơ không là biết ngay!"

"Còn người nước ngoài tóc bạc mắt xanh kia cũng hiếm thấy, ra ngoài hỏi thăm chút nhất định có người biết hắn là ai."

"..." Ngô Tầm mím môi thành một đường thẳng tắp sắc bén, ánh mắt lãnh khốc đảo qua tất cả mọi người ở đây, qua hồi lâu, gã bỗng nhiên nhắm mắt lại xua tay, "Thôi, chuyện người lớn với nhau dính đến trẻ con làm gì."

Ngô Tầm đặt tay lên vòng eo mảnh mai của người phụ nữ vuốt ve đầy tình sắc, "Đừng sợ, anh chủ yếu muốn xem em đã dứt tình với thằng đàn ông kia chưa mà thôi... Em muốn được sống thanh thản ổn định thì anh Tầm sao có thể bạc đãi em và em trai của em cơ chứ."

"Ghét ghê, nói bao nhiêu lần là Lâm Đông quấy rầy người ta." Hồ Điệp gắt giọng: "Trong lòng người ta chỉ có anh thôi ~ lại còn nghi ngờ người ta nữa chứ."

Tây Tư Diên trốn trong hẻm tối, sau khi xác định đã cắt đuôi người phía sau anh vẫn hết sức cẩn thận mà đi vòng vèo thêm mấy đoạn, bảy cong tám lừa đến mức chính mình cũng suýt lạc đường mới bắt đầu quay về.

Tiêu Tê đang nghiêng người dựa vào bức tường ở cửa khu 7 chờ anh, thấy Tây Tư Diên khoan thai bước đến hắn tháo khẩu trang xuống rồi cười nói: "Lá gan nhỏ như vậy còn dám hò hét với đại đội trưởng chiến đội Thánh Quang?"

"... Sao anh ta không tự gọi Thánh đấu sĩ luôn đi?" Tây Tư Diên cởi dây buộc mái tóc vì chạy mà có chút tán loạn ra,anh dùng ngón tay vuốt lại tóc sau đầu, hỏi: "Giải quyết xong?"

"Tính cách tên Ngô Tầm kia rất đa nghi, cậu chạy trốn nhanh như vậy thêm tôi lại tùy tiện chơi trò lừa bịp phỏng chừng hiện tại gã còn đang lo chúng ta đều là người tiến hóa hai lần, nào còn dám trêu chọc." Tiêu Tê giảo hoạt nhíu mày nở nụ cười, Tây Tư Diên thôi thở dốc, nhìn vào mắt hắn, "Lừa bịp gì?"

"À..." "Nói thật với tôi." Tây Tư Diên nhấn mạnh, "Anh nói dùng tên giả để trốn đội trưởng cũ ở Tây Dương, nhưng anh cũng nghe thấy rồi đấy, họ gọi anh là Lâm Đông."

"Lâm Đông Lâm Tây, đều là tên giả, như vậy anh rốt cuộc là đang trốn ai? Cái tên Tiêu Tê mà tôi biết lúc này thật sự là tên của anh ư?"

Tiêu Tê yên lặng đối diện với anh, ánh mắt không né tránh nhưng cũng không có ý định mở miệng, đây có nghĩa là hắn không thẹn với lương tâm bảo vệ bí mật đến cùng. Tây Tư Diên đương nhiên nhìn hiểu, nên sau một lát anh là người hạ mắt nhẹ giọng nói: "Là tôi quá giới hạn."

Anh xoay người không chờ Tiêu Tê mà đi luôn về phía trước, lại bị người sau lưng kéo tay một cái, "Đừng như vậy mà Tư Diên, Tiêu Tê là tên thật của tôi, nếu tôi thật sự lừa em thì làm sao để em biết dị năng của mình khác với dị năng bình thường."

Nhưng giới hạn cũng chỉ đến đây, những thứ cần phải cẩn thận Tiêu Tê sẽ không nói, ít nhất hiện tại hắn sẽ không nói.

Tây Tư Diên giãy một cái nhưng không thoát ra được chỉ có thể bất đắc dĩ chỉ về kí túc xá của chiến đội Hùng Ưng, "Phải lên đường, không quay về thì không kịp ăn cơm trưa đâu."

Tiêu Tê nghi ngờ nắm lấy vai Tây Tư Diên, mặt đối mặt dán tới cẩn thận hỏi: "Không giận?"

"Giận cái gì? Anh gạt tôi, tôi cũng có chuyện lừa anh, rất công bằng, tại sao phải giận?" Tây Tư Diên đúng là không có vẻ tức giận, nhưng cái kiểu ra bài không theo lẽ thường này mới khiến Tiêu Tê hoảng hồn, "Em lừa tôi cái gì?"

Tây Tư Diên dù bận vẫn ung dung mà cười cười, mặc cho hắn ép hỏi càng dựa vào càng gần, "Em cười gì nói chuyện mau!" Tiêu Tê thẳng thắn túm lấy cổ Tây Tư Diên, dồn hết sức nặng toàn thân lên người anh, "Thật ra chẳng có chuyện gì, em gạt tôi có đúng hay không?"

Tây Tư Diên vẫn là khóe miệng mỉm cười nhìn hắn, nửa thật nửa giả chơi trò tâm lý. Tiêu Tê chỉ có thể đầu hàng nói không sao, đói rồi về ăn cơm thôi.

Nhưng một kẻ theo đuổi dai như đỉa vẫn bền bỉ xuất hiện, thực sự khiến ham muốn ăn uống của con heo chết đói đời trước giảm đi rất nhiều. Sở Tử Vũ nhìn thấy Tây Tư Diên vào cửa là đôi mắt sáng rực lên như kiểu có thể treo ngược lên trần nhà làm thạch sùng, sáng sớm nay y bị Khỉ Ốm từ chối nhốt ngoài cửa nhưng vẫn không bỏ cuộc tới phòng bên cạnh đánh thức Hùng Anh Anh uy hiếp gã mở cửa, vào thẳng phòng khách ngồi đợi. Còn may trước khi ra khỏi nhà Tiêu Tê nhớ khóa cửa phòng, không thì hắn lại phải nghi ngờ xem trong phòng có phải lắp camera theo dõi hay không.

"Em nghe nói các anh nhận nhiệm vụ pháo hoa tết Trùng Cửu, thêm em đi, dị năng của em sẽ phát huy tác dụng." Sở Tử Vũ ngồi ở bên trái Tây Tư Diên tích cực tự đề cử mình, Tiêu Tê ngồi bên phải Tây Tư Diên thì khinh thường hừ một tiếng rồi tự xới cho mình thêm một bát cơm. Hùng Anh Anh ở bên cạnh không ngừng nháy mắt ra hiệu với Tiêu Tê, ý là thật sự không thể trách tôi được, bị tiểu tổ tông làm khó tôi cũng đáng thương lắm đấy.

"Không cần, cậu không phải là người trong chiến đội chúng tôi." Khỉ Ốm từ chối thẳng thắn, sau khi gã được Hùng Anh Anh phổ cập kiến thức khoa học về thân phận của Sở Tử Vũ thì đối xử với y theo kiểu "xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này", thân thể nhỏ bé còn muốn theo đi làm nhiệm vụ, nhỡ đâu bị tang thi làm bị thương thì tính cho ai, anh trai y tìm đến tận cửa đánh chết cả đám mất thôi.

"Tôi không có ý gì khác, cũng không cần tiền... Tôi chỉ muốn giúp Tư Diên một chút mà..." Sở Tử Vũ tủi thân liếc mắt nhìn Tây Tư Diên một cái, tay mắt lanh lẹ gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của Tây Tư Diên, còn nói anh cực khổ rồi nên ăn nhiều thịt chút. Bản thân Tây Tư Diên còn chưa kịp từ chối bát cơm đã bị Tiêu Tê cướp mất, hắn cầm bát dốc hết miếng thịt, miếng bông cải xanh và chút cơm thừa bên trong vào trong bát mình rồi trả bát không lại cho Tây Tư Diên, "Cậu ăn nhiều rồi, trước trận chiến chớ ăn quá no, như vậy mới có tinh thần."

Tây Tư Diên: "..."

Nơi này có một đạo lý hết sức rõ ràng là Sở Tử Vũ và Tiêu Tê không thể cùng tồn tại, một khi đồng thời xuất hiện trong một khung hình kẻ xui xẻo sẽ chỉ có Tây Tư Diên mình đây. Đánh đuổi Tiêu Tê hiển nhiên là điều không quá thực tế, vậy cũng chỉ có thể từ biệt Sở Tử Vũ thâm tình đến sau mà thôi.

"Anh của cậu biết không?" Tây Tư Diên trực tiếp chọt một đao vào điểm mấu chốt, Sở Tử Vũ toàn thân rùng mình, hàm hồ đáp lại: "Anh ấy biết em đi tìm anh, đồng ý!"

Hùng Anh Anh đến ăn chùa cơm cắn người miệng mềm bỗng hiểu ý, gã lau mỡ trên miệng rồi đi ra ngoài dặn dò đàn em đứng ngoài cửa. Chưa tới mười phút sau Sở Học Dung đã tới tận cửa bắt kẻ chạy trốn về.

Sở Tử Vũ lèo nhèo ở phòng khách bao lâu Tiêu Tê liền táo bón trong toilet bấy lâu, đến lúc ra cửa hai chân đã tê rần, bán thân bất toại co quắp trên ghế sa lon nghe Hùng Anh Anh giải thích bản đồ và nhiệm vụ.

Lưu Huy và Khỉ Ốm cũng rất tò mò về lại lích của Tiêu Tê và khúc mắc giữa hắn cùng Sở Học Dung, nhưng nhìn cái bộ dạng việc chẳng liên quan gì đến mình của Tây Tư Diên thì ăn ý cùng nhau lựa chọn ngậm miệng không nói, chỉ chờ sau này một ngày kia Tiêu Tê tự nguyện mở miệng giải thích.

"Nhiệm vụ này tôi không tự mình đi được, trước tết Trùng Cửu mấy hôm tôi phải theo mấy vị đội trưởng khác đi liên hệ tình cảm... Dùng cái ánh mắt đấy nhìn tôi làm cái gì, mấy người nghĩ coi chiến đội Hùng Ưng xếp hạng hơn chín chục còn có thể trụ lại nơi tốt như này là vì sao?!"

Khỉ Ốm ra hiệu tiếp tục đi, Hùng Anh Anh sửa lại cổ áo rồi nói tiếp: "Bốn người các cậu thân thủ thế nào tôi đều thấy, em Tiểu Ngư thì tài nghệ nấu ăn tuyệt vời không cần phải tự ti, dù sao hậu cần cũng rất trọng yếu nên bản đội trưởng tỉ mỉ châm chước cho năm người các cậu thành phân đội một chiến đội Hùng Ưng, danh hiệu Chim Diều Hâu. Nghe theo Tây Tư Diên Anh Cách Lạp Mỗ Tư làm tiểu đội trưởng, Lưu Huy làm đội phó, Lâm Tây đây là đại đội phó Hùng Ưng, Dư Uyển Ương tổ trưởng tổ hậu cần."

"Cho nên bốn người bọn họ đều là cán bộ trừ tôi???" Khỉ Ốm phẫn nộ rít gào, Dư Uyển Ương mừng rỡ cười không ngừng, tuy rằng cô không quan tâm chức vụ của mình không có cấp dưới nhưng nhìn Khỉ Ốm không chiếm được lợi mà nhảy dựng lên cũng rất thú vị.

"Cậu đi ra ngoài chiêu mộ mấy người về đây." Hùng Anh Anh rặt một vẻ bán hàng đa cấp: "Kêu gọi được mười người thì lập phân đội bốn, cho cậu làm tiểu đội trưởng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.