Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 47: Đi học




1. Khu an toàn 4679 – bảo vệ cửa hông. Thay ca ngày đêm. Ca sáng mỗi ngày được 1 phiếu lương thực, ca đêm mỗi ngày 1.5 phiếu lương thực.

2. Tuyển nhân viên tuần tra chạy việc bên ngoài. Theo đội nước, đội làm ruộng, đội điện chờ hành động. Mỗi lần làm nhiệm vụ được 1 phiếu lương thực.

3. Trường học. Miễn học phí từ lớp 1 đến lớp 12, phiếu lương thực tự chi trả.

4. Giúp việc nhà ăn. Thay ca ngày đêm. Bao ăn.

"Còn có cái này." Hùng Anh Anh móc ra một cái thẻ cuối cùng hơi khác so với tấm thẻ trắng trước đó, tấm này có màu vàng nhạt, mặt trên viết tay một chữ S màu đỏ.

"Trước đều là công việc, còn đây mới là danh sách nhiệm vụ chiến đội. Trước đây tôi chỉ dám nhận nhiệm vụ cấp C, ngày hôm qua đập nồi bán sắt liều một phen lại bị các người quấy nhiễu."

Lương tâm Khỉ Ốm không hề bị câu lên án này ảnh hưởng, gã ghét bỏ nhận lấy thì thầm: "Vận chuyển một số lượng lớn pháo hoa và pháo nổ trong khu vực nhà máy đường Nam Nhai và Tây Thành, đồng thời đốt pháo hoa trên quảng trường Triều Dương ăn mừng tết Trùng Cửu vào ngày 31 tháng 10."

"Vui vậy luôn hả??" Khỉ Ốm kinh ngạc đánh giá, "Cơm ăn không đủ no còn đi biểu diễn pháo hoa." Lưu Huy ôm ngực trầm tư nói: "Dù sao niềm vui tinh thần cũng quan trọng không kém gì nhu cầu sinh lý, người dân nước mình rất coi trọng ngày lễ, đốt pháo hoa chí ít cũng tăng thêm chút không khí hi vọng."

"Hôm nay ngày bao nhiêu rồi?" Tiêu Tê hỏi, Hùng Anh Anh trả lời ngay: "28 tháng 10, nếu mọi người xác định nhận nhiệm vụ này thì chúng ta sẽ báo cáo với hiệp hội, ngày mai là có thể chuẩn bị xuất phát."

Tây Tư Diên thấy vẻ mặt Tiêu Tê rất có hứng thú liền biết đáp án, anh khẽ thở dài để lại một câu "Mọi người xác định đi" rồi chậm rãi đặt bát đũa xuống sau đó đi tìm căn phòng cất hành lý của mình, cởi quần áo ngủ.

Tiêu Tê gật đầu để Hùng Anh Anh an tâm nhận nhiệm vụ, lập tức quay đầu hỏi Khỉ Ốm: "Phòng ốc sắp xếp thế nào đấy?" "Tiểu Ngư một mình một phòng, tôi và Lưu Huy, anh ở với Tư Diên còn cả Mèo Con."

"Mèo Con ngủ với bọn tôi?" Trên mặt Tiêu Tê viết rõ hai chữ "bất mãn", "Để nó ngủ với Tiểu Ngư đi."

"Nam nữ thụ thụ bất thân, Mèo Con người ta dù gì cũng là thiếu niên mười lăm tuổi phơi phới xuân xanh, đang tuổi dậy thì."

"Thế tha nó sang phòng các cậu ngủ."

"Chen không nổi đâu, anh nhìn cái bộ dạng cao lớn thô kệch của Lưu Huy đi, trên giường chỉ đủ chen thêm một người xinh xắn lanh lợi như tôi thôi."

"Khỉ Ốm, cậu cố ý."

"Hờ."

Lâm Mèo Con xem qua trang giấy, cầm tấm thẻ trường học kia đi tới hỏi: "Em phải đi học sao?" Lưu Huy nghe được câu này mới nhớ tới vấn đề học tịch cho Lâm Hổ, "Đừng ồn nữa, Mèo Con học lớp mấy rồi?"

"Mười lăm tuổi là lớp 10 à?" Tiêu Tê không để vấn đề này ở trong lòng, "Lớp 10." "Có thể trước đây Mèo Con chưa đi học bao giờ, vừa đến đã lớp 10 làm sao theo kịp."

"Nhưng mấy cái học sau tận thế chắc cũng không giống bình thường nữa, ngày lúc đưa nó đi thì mọi người tìm hiểu chút xem sao?" Lưu Huy nhìn phía những người khác.

"Mọi người là ai?" Cái giọng điệu này của Khỉ Ốm hiển nhiên là muốn chối bỏ trách nhiệm.

Tiểu Ngư tự chỉ vào mình, "Em?"

"Cũng đâu thể là anh, lỡ đâu con trai của kẻ thù cũng đi học ở đấy, mấy người có còn muốn thấy tôi nữa không?" Tiêu Tê lại xới thêm bát cơm, còn đổ hết đồ ăn còn lại vào trong bát mình, điển hình cho cái kiểu không làm mà muốn có ăn, ung nhọt xã hội.

Lâm Hổ nghe xong tức khắc hào hùng đầy cõi lòng nói: "Em có thể tự đi!"

Bốn người lớn bẩn thỉu có mặt sao có thể thật sự để cho Lâm Hổ đi đăng ký một mình được chứ? Mặc dù nó nhất quyết không muốn gây phiền phức cho người khác nhưng sáng hôm sau khi nó tỉnh lại Tiêu Tề cũng đầy mặt thất thần không kiên nhẫn ngồi dậy, hắn cố ý tìm một chiếc áo khoác đen có mũ trùm đầu, sau đó lấy ra một cái khẩu trang, ngồi trước bàn ăn vừa đợi bữa sáng vừa nghiên cứu thủ tục nhập học.

Khi Dư Uyển Ương bưng cháo loãng lên Tây Tư Diên vừa vặn thể dục buổi sáng xong đang lau mồ hôi rồi ngồi xuống trước bàn. "Đi với tôi không?" Tiêu Tê đưa thẻ cho Tây Tư Diên, người sau lắc đầu một cái, "Không phải nhận nhiệm vụ pháo hoa à? Tôi chuẩn bị hành lý." "Không phải tối qua cậu đã sắp xếp một lần rồi à?"

Tây Tư Diên cho hắn một ánh mắt có rắm mau thả, Tiêu Tê gắp cho Lâm Hổ một miếng củ cải to, cho Tây Tư Diên một miếng nhỏ, "Để cậu một mình ở lại đây tôi không yên lòng."

"Hả?" Tây Tư Diên và Lâm Hổ một lớn một nhỏ đều nghi hoặc ngẩng đầu lên, mà đúng là thật sự không đoán được Tiêu Tê tính cái gì, hiện tại hắn chỉ kém chưa nằm xuống đất ăn vạ nữa thôi, cuối cùng ba phút sau Tiểu Tê quấn lấy vai kéo Tây Tư Diên đi. Sở Tử Vũ cẩn thận ăn mặc một phen vô cùng phấn khởi gõ cửa phòng, đối diện với Khỉ Ốm vẫn còn mắt nhắm mắt mở vì bị đánh thức y bắt đầu tụng cái tên tiếng Anh đã luyện đọc cả đêm tinh thần phấn chấn hỏi: "Tôi tìm Siesvan Ingrams, anh ấy có ở đây không?"

"Đi nhầm phòng rồi." Khỉ Ốm trừng mắt lạnh lẽo sập cửa phòng.

Tiêu Tê đã nói đúng một chuyện, con trai của kẻ thù trong truyền thuyết thoạt nhìn không chỉ có một đứa. Hắn vừa tiến vào phòng học tư vấn đã bước nhỏ nhanh chóng chuyển hướng xoay người, hoảng hốt lèm bèm: "Đệch mợ, sao hắn lại ở đây?" Lập tức cúi đầu.

Bạn học cùng lứa nhìn thấy khuôn mặt mới đều rất hưng phấn, nhất là với một thiếu niên xinh đẹp như vậy, có bạn nữ mạnh dạn còn trực tiếp đi tới bắt chuyện với Lâm Hổ.

Lâm Hổ ở trước mặt Lưu Huy thì ngang ngược đến chết đi sống lại. Nó muốn đi một mình còn hứa hẹn sẽ không tự đem mình đi bán, nhưng khi thật sự đến trước mặt người xa lạ thì lại chạy trốn núp phía sau Tiêu Tê và Tây Tư Diên như con mèo nhỏ, một câu cũng không dám nhiều lời.

So với nó Tiêu Tê còn giống cháu trai hơn, hắn bịt mặt kín mít, khom lưng trốn sau vai Tây Tư Diên.

"Tiểu Mộng." Có giọng đàn ông gọi tên bé gái, "Đang làm gì thế? Sau này cháu còn trốn tiết xem chú có đánh chết cháu không."

"Chú, chú mau tới đây." Cô bé trừng mắt nhìn Lâm Hổ không thôi, "Có anh này đẹp lắm nè."

Lâm Hổ nghe nói như vậy đầu lại càng cúi thấp hơn, hai má đỏ bừng như thiêu cháy, Tiêu Tê lại dứt khoát đứng phía sau Tây Tư Diên vùi mặt vào vai anh, "... Tôi không nên mềm lòng đưa Mèo Con đến..."

Người đàn ông rất xấu hổ nắm tay Tiểu Mộng nói xin lỗi: "Rất xin lỗi, cháu gái không hiểu chuyện... Người anh em này làm sao vậy?"

"Hắn có bệnh." Tây Tư Diên mười phần trực tiếp, trong nhất thời người đàn ông cũng không biết đáp lại thế nào, ngược lại là cô cháu gái không vui, "Sao cháu lại không hiểu, đẹp thì là đẹp thôi, còn đẹp hơn anh trai lúc trước gặp được ở nhà chú." Tiểu Mộng nói xong lại có chút do dự, "Cũng không đúng, vẫn là anh kia đẹp trai hơn..."

"Còn nhỏ tuổi đã nhan khống như vậy." Người đàn ông cười cười chọc mũi Tiểu Mộng, ôm lấy cô bé rồi hỏi Tây Tư Diên: "Trước chưa từng thấy cậu, mới tới Tây Dương à?... Ừm, dù sao vẻ ngoài của cậu cũng đặc biệt, nếu từng thấy chắc chắn sẽ không quên."

Tây Tư Diên gật gật đầu, đẩy Lâm Hổ toàn thân cứng đờ ra, "Đến đăng ký cho đứa nhỏ, con trai chưa từng đi học thì vào lớp mấy đây?"

"Hả?" Người đàn ông nghi hoặc nhìn về Lâm Hổ ít ra cũng đã mười ba tuổi, Tây Tư Diên không lên tiếng giải thích, người đàn ông nghi hoặc vài giây cũng không hỏi lại, đề nghị: "Vậy cứ vào lớp một với cháu tôi luôn đi, cũng để bọn trẻ giúp đỡ lẫn nhau."

Tiểu Mộng lập tức hoan hô một tiếng tiến lên muốn dắt tay Lâm Hổ, bé gái nhìn qua có vẻ mới lên lớp ba, còn lùn hơn Lâm Hổ một cái đầu lại dọa cho Mèo Con này sợ đến mắt hạnh mở to.

Nó quay đầu lại nhìn về phía Tây Tư Diên, lại thoáng nhìn ánh mắt Tiêu Tê lén lút thò ra từ sau cổ áo của anh để cổ vũ mình, "Đi với cô bé đi, anh đi làm thủ tục cho em." Tây Tư Diên đẩy lưng nó, Lâm Hổ hít sâu vào một hơi đi ra khỏi phòng tư vấn cùng Tiểu Mộng.

"Tôi còn có việc." Người đàn ông thấy cháu gái rời đi cũng đi về phía Tây Tư Diên từ biệt, "Vậy tôi đi trước... Nếu bạn của cậu không khỏe thì tốt nhất nên nhanh chóng tới bệnh viện khám."

Tây Tư Diên gật gật đầu, dịch người nhường đường cho anh ta, anh chờ người đi rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Anh có nên giải thích một chút hay không?"

"Cậu thật sự tò mò?" Tiêu Tê vô thanh vô tức vòng lên eo Tây Tư Diên, hai tay úp lên bụng dưới của anh.

"Tàm tạm." Tây Tư Diên đưa ra một đáp án ba phải thế nào cũng được, nhưng anh cũng nhìn ra Tiêu Tê không có suy nghĩ muốn giải thích, vì vậy cũng bỏ qua đề tài này theo ý hắn.

Quá trình đăng ký cũng không phức tạp, vì không nhiều người đưa trẻ con đi học. Đa số trẻ con mười tuổi trở lên đều đã đi lăn lộn kiếm phiếu cơm, có thể tiếp tục để con cái đi học mở mang kiến thức biết cách làm người về cơ bản đều là gia đình có người lớn có năng lực đặc biệt, thu nhập không ít.

Đương nhiên cái loại nghèo đến không thể nghèo hơn như Lưu Huy và Khỉ Ốm thì không có cách nào cho trẻ con đi học, chỉ cần một số phần tử trí thức cao cấp trong đội ngũ dạy cho không mù chữ là được. Trên thực tế mọi người còn chưa ý thức được giá cả trong khu an toàn Tây Dương khủng bố thế nào.

Tây Tư Diên dự định để lại phiếu cơm đủ năm ngày cho Lâm Hổ, người giám hộ thì lại viết tên Lâm Tây, quan hệ ban đầu đinh viết là cha lại bị Tiêu Tê nghiến răng nghiến lợi vươn tay đổi thành anh trai.

"Rất tốt, đều họ Lâm." Tây Tư Diên cười để bút xuống, ngay khi họ định rời khỏi chỗ đăng ký thì phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói đàn ông mang theo hàm ý khiêu khích, "Em nhìn người kia đi, có giống tiểu tình nhân của em không?"

"Anh Tầm ơi ~ người ta có tiểu tình nhân nào đâu, yêu anh còn không hết đây này ~" theo sau là giọng nữ cao vút the thé như đâm vào tai.

"Mà tên gì ấy nhỉ?... À, Lâm Đông. Hồ Điệp, em quên cái tên này rồi sao?"

"Lâm Đông? Đó là ai thế, người ta chỉ nhớ rõ người trong lòng mình là Ngô Tầm thôi ~~ "

"Ha ha." Có lẽ người đàn ông vẫn canh cánh trong lòng chuyện quá trớn người đàn bà này từng làm trước đây, cho dù xác nhận tên đàn ông Lâm Đông kia giờ đây đã ở bên ngoài hơn nữa còn chết thê thảm, thì vẫn cứ không chịu buông tha cho người có bóng lưng tương tự. Gã lớn tiếng quát tháo: "Cái thằng đội mũ! Quay lại!"

Tiêu Tê không nhịn được lấy đầu gối đẩy đẩy chân Tây Tư Diên, "Đừng để ý đến gã, đi."

Gã đàn ông thấy có người dám lờ đi mệnh lệnh của mình thì cả giận nói: "Hai cái thằng đang ôm ấp kia, điếc hay ngu hả, nâng cái mặt lên!"

Tây Tư Diên từ từ xoay người nhìn về tên đàn ông đang diễn vai đại ca sau lưng, tình nhân của gã cứ như không có xương mà dựa vào trong vòng tay gã, đôi môi đỏ mọng như lửa mị nhãn như tơ, bên cạnh còn có một đứa nhóc béo kháu khỉnh bụ bẫm nhìn qua đã biết quen cảnh sống trong nhung lụa.

"Để thằng phía sau mày —— "

Tây Tư Diên không chờ gã nói xong đã mặt không đổi sắc hếch cằm lên, khinh thường nói: "Lăn."

Tiêu Tê: "..."

Tiêu Tê đột nhiên co khuỷu tay, ghìm chặt lấy bụng Tây Tư Diên cứ như muốn ghìm chết người ta, "Cậu làm gì thế?!"

Tây Tư Diên chỉ vào vẻ mặt trầm như than của gã đại ca đối diện, bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười với Tiêu Tê, còn vươn ngón trỏ ra mờ ám vuốt ve gò má hắn, "Hiện tại có ý muốn giải thích rồi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.