Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 37: Mệt mỏi quá, muốn ôm một cái




"Con khốn này!" Tiền lão đại giận cực kỳ, tiện tay nhặt lên cái roi lúc trước dùng để quật Vương Anh quất lên người Tiểu Duyên, Tây Tư Diên lập tức đứng dậy chắn cho cô.

Vết roi xé rách áo sơ mi của anh, máu tươi trong nháy mắt chảy ra sau lưng theo vết thương kéo dài từ vai đến cột sống.

"Cút ngay! Cứ để lão đánh chết tôi đi!" Tiểu Duyên điên cuồng hét lên, cô vặn vẹo giãy dụa bên dưới Tây Tư Diên, "Lại đây! Trên giường không được trò trống gì mày còn đánh chết bà được chắc!"

Tiền Diệu Tổ đỏ sậm hai mắt, thậm chí còn ngại roi trên tay đánh không đủ đau không đủ hả giận, Tiền Tân Quân nhíu mày kiên nhẫn nói: "Tư lệnh, anh hãy bình tĩnh."

"Ha ha ha ha." Tiểu Duyên như điên lên tiếp tục lớn tiếng khiêu khích chúng, "Rốt cuộc ai mới là người đứng đầu ở đây, chuyện gì cũng nghe theo thằng em họ của mày, người ta là người tiến hóa hai lần, còn mày là cái thá gì chứ?! Sợ là căn cứ này sớm đã đổi chủ rồi phải không?"

"Ông đập chết mày!" Tiền Diệu Tổ hoàn toàn mất lý trí, lão cướp lấy dao bầu muốn băm con đàn bà này ra thành tám mảnh. Tây Tư Diên không biết tại sao Tiểu Duyên vốn đang yên tĩnh lại đột nhiên nổi cơn giận, anh âm thầm cắn chặt hàm răng dùng sức muốn giãy thoát hai tay khỏi dây thừng.

Khoảnh khắc lưỡi dao gần kề đỉnh đầu Tiểu Duyên cái đầu của Tiền lão đại cũng đồng thời bại lộ trước cửa sổ, nằm trong tầm bắn. Người đàn ông trên vách núi cao cách đó trăm thước cười lạnh một tiếng, hắn chờ đợi đã lâu, một phát đạn xé gió xuyên thủng trán Tiền lão đại. Thoáng chốc máu tươi phun ra tung tóe từ lỗ thủng trên sọ não tràn đến chỗ ba người đang dựa tường cũng bắn cả lên mặt Tiền Tân Quân. Tiểu Duyên đã sớm chuẩn bị vẫn bị dính khắp người, kẻ sau khi chết không thể khống chế sinh lý tỏa ra mùi hôi thối khiến cô liên tục nôn khan.

Vương Anh bị tiếng súng dọa sợ đến cả người run lên, ngay sau đó cậu ta nhìn thấy kẻ lúc trước còn đang diễu võ dương oai bắt nạt mình mấy tháng trời nay đã trợn trừng hai mắt ngã trên mặt đất chết không nhắm mắt, cậu ta há hốc miệng không biết nói năng gì hết nhìn thi thể xong lại nhìn lỗ đạn trên đầu thi thể.

Tiêu Tê bắn một phát nữa vào phòng bức lui Tiền Tân Quân muốn tiến lên chém người sau đó cấp tốc cầm súng và ba lô nhanh nhẹn xoay người trượt xuống vách núi.

Cùng lúc đó Tây Tư Diên đã giãy được tay ra, anh lập tức phi con dao bầu rơi trên đất về phía Tiền Tân Quân, Vương Anh và Tiểu Duyên nhân cơ hội bò dậy theo anh trốn vào sau cái bàn. Tiền Tân Quân né lưỡi dao nhấc súng bắn liên tục năm phát về phía cái bàn, gã còn muốn vòng qua bàn giết chết ba con rệp này nhưng lại nghe thấy một tiếng nổ cực lớn truyền đến từ dưới lầu kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết liên tục cùng với cơn dư chấn truyền đến lòng bàn chân, sau đó truyền đến mấy tiếng súng rồi tiếng kêu thảm thiết bỗng dưng im bặt, chỉ để lại yên tĩnh không một tiếng động khiến lòng người nguồn sợ hãi.

Tiểu Duyên bị bắn trúng bụng, máu tươi từ lòng bàn tay không ngừng tràn ra, Vương Anh tay chân luống cuống cởi quần áo muốn băng vết thương lại nhưng Tiểu Duyên không hề để ý mà thở hổn hển giễu cợt: "Còn không lo trốn Tiền Tân Quân đi, muốn thi xem ai chết nhanh hơn à?"

Kẻ đứng sau bàn dừng bước, nửa giây sau uất hận đi ra cửa. Hai tên thủ vệ bên ngoài đã ngã trên đất từ bao giờ, không có dấu vết đánh nhau, súng trong tay chúng cũng chưa bắn một phát đạn nào, vẻ mặt trước khi chết dị thường sợ hãi như là vừa nhìn thấy người tới đã bị cắt cổ. Lần đầu tiên kể từ khi gã tiến hóa lần thứ hai cảm nhận được áp lực ngập tràn, như bị quái vật nhìn chằm chằm nhưng không có khả năng phản kháng sởn cả tóc gáy.

Cánh cửa cầu thang bị một lực lớn làm cho biến dạng không có cách nào mở ra, Tiền Tân Quân phẫn hận dùng dị năng sức mạnh của mình đạp bay cửa sắt, trong lòng trong yên lặng tính toán nhân số phe địch.

Một bắn tỉa, một cũng là người tiến hóa lần hai như gã, một người dị năng tốc độ cũng tiến hóa lần hai... Không có cách nào đánh, gã đưa ra kết luận.

Tiền biểu đệ hội hợp cùng đám tay chân còn sót lại dưới lầu, ban đầu gã đưa theo bốn mươi người mà hiện tại chỉ còn sót lại chưa tới mười người, hơn nữa kẻ nào kẻ nấy đều bị tên bộ đội thần bí xuất quỷ nhập thần đùa bỡn vô cùng chật vật.

"Đến cùng có bao nhiêu người đến?" Tiền Tân Quân thấp giọng quát, tên đàn ông đứng cạnh gã run rẩy cầm súng, co rúm nói: "Không biết ạ, các anh em còn chưa kịp thấy gì đã bị giết hết rồi."

Thật quá kinh hãi trước sự đè nén của của sức mạnh, đã rất lâu rồi Tiền Tân Quân không hối hận như vậy, gã không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc mình đã chọc phải một đám quái vật như thế nào.

Sự cách biệt về thực lực giữa người tiến hóa lần hai và người bình thường rất rõ rệt, nhưng dù sao nhân số cũng ít, làm sao có khả năng tất cả đều đến huyện Khả Bắc? Còn đứng hết về phe người nước ngoài kia? Vô số âm mưu và suy tính hình thành trong đầu gã, thậm chí gã còn suy đoán có phải là có một loại thuốc nào đó thúc đẩy tiến hóa lần hai hay không.

Ba người ở phía trước bốn người ở phía sau, Tiền Tân Quân đi ở chính giữa được bao quanh bảo vệ. Chúng nhanh chóng thông qua đường hầm dưới lòng đất chạy trốn ra ngoài, cửa ra vào được che giấu rất cẩn thận, nếu không phải người biết thì không thể nào phát hiện một gốc cây trăm năm già nua bị sâu khoét rỗng bên trong được dùng làm cửa ra vào hầm.

Tiền Tân Quân vốn định quân tử báo thù mười năm chưa muộn, gã còn muốn cảm tạ người dị năng kia vì đã giúp mình xử lý Tiền Diệu Tổ chướng mắt. Nhưng đợi đến khi vất vả lắm mới đến được cửa hầm, đẩy ra đống rễ cây lộn xộn, cảm thụ tia nắng mặt trời lọt vào bên trong trên đỉnh đầu gã bỗng truyền đến ba tiếng kêu thảm thiết không thể nghi ngờ là đang tuyên bố chẳng những không có mười năm mà ngay cả mười phút cũng sẽ không có.

Một người đàn ông đứng ngược sáng trước cửa, dáng dấp của hắn bị che khuất trong bóng tối quanh thân tiêu điều và khí thế đẫm máu không sao che lấp. Tiền Tân Quân bị cảnh tượng này dọa đến hít vào một ngụm khí lạnh, khóe mắt gã liếc nhìn ba thi thể đàn ông với tử trạng thê thảm trên đất cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.

"Phải làm gì mày mới tha cho tao?"

"Hử?" Tiêu Tê nheo lại hai con mắt, cúi người cực kỳ khinh bỉ cười nói: "Sao lúc này lại không giả vờ nữa rồi, nếu lúc này mày khóc lên có khi tao thật sự thả cho mày đi đấy."

Sau khi hai mắt Tiền Tân Quân thích ứng với ánh sáng cũng nhạy bén nhận ra cây súng bắn tỉa trong tay người đàn ông, gã mang theo chút vui mừng nghĩ người này không phải người dị năng mà chỉ là một thằng ngu tự cho là mình có súng thì sẽ bất bại.

"... Ít ra cũng phải cho tao biết!" Tay phải của Tiền Tân Quân ở phía sau lưng âm thầm vận lực, "Đến tột cùng chúng mày có mấy người?"

Trong nháy mắt Tiêu Tê giương súng dí lên trán Tiền Tân Quân, cười gằn nói: "Chỉ có cái loại nhân vật phản diện ngu ngốc mới tốn thời gian giải thích cho mày, trên đường hoàng tuyền thay tao gửi lời hỏi thăm thằng anh họ của mày nhé!"

Đồng tử trong mắt Tiền Tân Quân co rút nhanh, gã đột nhiên nắm lấy nòng súng mạnh mẽ uốn cong chín mươi độ, nếu Tiêu Tê nổ súng lúc này chỉ sợ sẽ nổ tung hai phe lưỡng bại câu thương.

"Mày —— không thể yên lặng chết đi à!" Tiêu Tê nheo lại hai con mắt một cách nguy hiếm. Hắn phẫn nộ đến cực điểm, ném súng xuống rồi cong bàn tay thành trảo túm lấy cổ Tiền Tân Quân trực tiếp xách gã ra khỏi đường hầm, sau đó mạnh mẽ ấn vào trong đất.

Cú va chạm cực lớn khiến mặt đất trũng thành một hố sâu, cổ Tiền Tân Quân trong nháy mắt gãy thành hai đoạn thoe một góc độ kì lạ tươi sống cắm vào trong đất.

Gã có dị năng sức mạnh tiến hóa hai lần nhưng còn chưa kịp sử dụng đã Tiêu Tê chặt đứt cuống họng trong nháy mắt, bốn tên còn lại đã sớm sợ đến mức run lẩy bẩy trốn lại vào trong đường hầm, chúng chưa kịp nhìn rõ bộ dạng của Tiêu Tê, chỉ biết là lão đạo không gì không làm được của chúng với dị năng làm mưa làm gió cứ như vậy bị một tên quái vật miểu sát dễ như ăn cháo.

Tiêu Tê lười đuổi theo nhổ cỏ tận gốc, hắn chống một tay lên tường nghỉ ngơi rồi loạn choạng đeo súng bắn tỉa và ba lô trên lưng tiến vào bên trong.

Khi bọn Tây Tư Diên đi ra đập vào mắt đều là cảnh ngói vỡ tường đổ cùng với tay chân không lành lặn vứt lăn lóc xung quanh. Anh thu lại nỏ và mũi tên của mình, cảnh giác nhìn khắp bốn phía không hề để ý tới tất cả thi thể đều bị bắn thủng đầu, sau khi xác nhận không còn người sống liền đỡ lấy Vương Anh vội vã chạy trên đường mòn.

Vương Anh tập tễnh được đỡ về phía trước, trong lồng ngực còn ôm Tiểu Duyên sắc mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều.

Cuối cùng trong khoảnh khắc mặt trời phá tan tầng mây vung vãi thứ ánh sáng màu vàng óng xuống bên dưới một người đàn ông đeo súng bắn tỉa chậm rãi xuất hiện trước mắt ba người, dây leo cành cây cản phía trước họ bị hất ra một cách thô lỗ, mái tóc ngắn che khuất con mắt của hắn nhưng mọi người nhanh chóng nhận ra thân phận kẻ đang tới là ai.

Tiểu Duyên nỗ lực mở mắt ra nở nụ cười với người đang tới, suy yếu nhưng cũng vui vẻ từ tận đáy lòng: "Biết ngay là anh mà, tôi còn lo anh bắn không chuẩn đấy... Những người khác đâu?"

Tiêu Tê không nói gì, hắn dừng lại trước mặt Tây Tư Diên, cả người đứng không vững lảo đảo một giây sau ngã về phía anh.

"Anh làm sao vậy?" Tây Tư Diên sốt ruột nâng cằm Tiêu Tê, sắc mặt người này chỉ có hơn chứ không kém Tiểu Duyên, cũng trắng bệch yếu ớt không chút hồng hào, "Bị thương chỗ nào, anh đừng ngủ, nhìn tôi này!"

"Buồn ngủ..." Tiêu Tê nắm chặt tay Tây Tư Diên che lên đôi mắt mình ngăn lại ánh sáng chói mắt, "Không bị thương, chỉ là mệt mỏi quá..."

Tây Tư Diên vẫn chưa yên tâm bèn xốc quần áo của Tiêu Tê lên kiểm tra bốn phía lại chỉ thấy được những vết thương cũ, anh đã bị trúng một roi mà tên này chỉ có tóc bị gió làm cho hơi rối.

Nhưng tình trạng suy yếu này không giống như là giả, như bông hoa đã hết sức sống chuẩn bị héo khô, Tiêu Tê mềm nhũn dựa vào trong lòng Tây Tư Diên chậm rãi nhỏ nhẹ nói: "Không lừa cậu, có chút sợ hãi, gấp rút lên đường nên mới mệt mỏi... Cậu cõng tôi được không?"

"..." Tây Tư Diên nắm lấy tay hắn, bóp bóp lên hổ khẩu đã bị đánh nứt của Tiêu Tê rồi cũng nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Khắp người toàn mùi thuốc súng..."

Tiêu Tê cứ vậy nhắm hai mắt lại, hắn cảm thấy mình được Tây Tư Diên dìu trên lưng, sau đó dùng sức xốc lên. Hắn còn muốn nói đây là bí mật giữa chúng ta, tuyệt đối đừng nói cho người khác biết nhưng làm thế nào cũng mở không nổi miệng, sức lực như thể bị cướp đi từng chút một, di chứng sau khi sử dụng dị năng quá đà dần lộ rõ.

Trước tiên ngủ một lúc vậy, Tiêu Tê nghĩ, chờ tỉnh lại còn phải bịa lời nói dối, như là cả đêm bận rộn chạy lang thang, rồi lại không cẩn thận vào nhầm kho vũ khí như thế nào, rồi không cẩn thận trốn thoát, lại còn đám người kia chết không liên quan đến hắn, hắn không biết gì cả, từ xa bắn một phát nhưng có trúng không thì không thấy rõ.

Súng bắn tỉa cũng nhặt được trên đường.

Nhưng khiến Tiêu Tê bất ngờ chính là hắn ngủ một giấc tận ba ngày, ngủ luôn cả phần của công việc phía sau. Lúc tỉnh lại hắn thấy mình đang nằm trên giường bệnh ở bệnh viện Sơn Loan, Khỉ Ốm còn đang ngồi một bên khuyên Tây Tư Diên xử lý hậu sự cho hắn.

"..." Tiêu Tê gõ gõ thành giường ra hiệu mình vẫn chưa chết.

Khỉ Ốm kinh ngạc quay đầu lại, "Uầy sao Tiêu Tê đã tỉnh rồi, anh Khỉ đây bưng bô dọn nước tiểu cho anh ba ngày ba đêm anh không thèm giãy một cái, mới vừa nói anh không được thì cứ hỏa táng luôn đi thì anh đã tỉnh rồi?"

Trên môi Tiêu Tê khô nứt đến độ hai phiến môi dính chặt lấy nhau mất công mất sức mãi mới tách ra được một chút, Tây Tư Diên lập tức ngồi ở bên giường đưa cốc nước cho Tiêu Tê, người sau mắt nhìn chằm chằm cốc nước nhưng hai tay vẫn không nhúc nhích.

Tây Tư Diên bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, nghiêng người tiến lên lót gối ôm thỏ bông mà Tiêu Tê hằng nhung nhớ vào sau gáy hắn, rồi đặt chén nước vào giữa đôi môi của hắn. Tiêu Tê rốt cuộc cũng mở lòng từ bi không làm ra vẻ nữa, cái miệng nhỏ nhắn ngoan ngoãn uống nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.