Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 12: Bệnh viện Sơn Loan




Chờ đến bảy giờ mười lắm phút mọi người vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hứa Uy Nhuy, Lưu Huy khó hiểu mà hỏi: "Lấy cái gì thì giờ cũng nên ra rồi chứ?"

Khỉ Ốm bị Lâm Hổ sờ trái sờ phải nhột hết cả người, mới vừa lớn giọng định quát tháo thì đứa bé trai này liền dẩu cái miệng lên chuẩn bị khóc, "Đm, chỉ có thế này thì Lâm Hổ gì? Nhiều lắm chỉ là Lâm Mèo thôi, Lâm Mèo Con, Mèo Con ơi!" Gã kéo lỗ tại Lâm Hổ so sánh với lỗ tai mèo, "Con mèo nhỏ, meo meo meo ~ "

Trong giây lát Lâm Hổ lại cười vui vẻ, cũng đi mò lỗ tai đổi phương, Khỉ Ốm chơi với nó vui đến quên trời quên đất, sâu sắc hiểu được cái gọi là ngoài miệng không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Tiêu Tê vẫn ngủ dù quanh tai đầy tạp âm hỗn loạn, hắn vùi đầu vào gối ôm thỏ con mang ra từ trong biệt thự ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Tây Tư Diên đợi 3 phút rồi đẩy cửa xuống xe nói với Lưu Huy nói: "Tôi vào xem thế nào."

Lưu Huy cũng cùng xuống, hắn luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, không yên lòng để Tây Tư Diên đi một mình, hắn nhìn về phía bóng lưng Tư Diên ở phía trước chạy chậm hai bước nói: "Tôi đi với ông — ——" lời còn chưa dứt, Tây Tư Diên đột nhiên quay đầu lại đè đầu của hắn xuống, hai người nhanh chóng chạy về phía cửa xe để né tránh, cùng lúc đó biệt thự cách không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, kính thủy tinh bị sóng nhiệt làm nổ vỡ vụn hòa trong ánh lửa là tiếng thét gào thi nhau vọng tới.

Người trong xe đần ra một lúc rồi cũng xuống xe, Lâm Hổ không rõ vì sao mà bị Khỉ Ốm ôm vào trong ngực, nó vẫn đang nghịch lỗ tai của gã. Không ngừng có âm thanh sụp đổ truyền ra, luồng nhiệt nóng bỏng tỏa ra ngoài đến tận chỗ xe việt dã, Tiêu Tê nhìn biệt thự đang bị ngọn lửa vây quanh rồi đột nhiên hô lên: "Hứa Diệp Tử còn ở bên trong sao?"

Lưu Huy xanh mặt, "Lâm Yên vẫn luôn có ý định này? Để chúng ta đưa Lâm Hổ đi, còn cô ấy đồng quy vu tận với bọn chúng?" "Không phải mấy người nói vì Lâm Yên luôn ngược đãi Lâm Hổ nên mới mua nó sao?" Khỉ Ốm cắt ngang, Lưu Huy trừng gã: "Ông bị ngu à, nói cái gì cũng tin? Mấu chốt là Hứa Diệp Tử vẫn còn ở đó... Không đúng, Tiêu Tê, lúc nãy anh bảo Lâm Yên nhờ cậu ta đi lấy đồ?"

Tây Tư Diên nhìn Tiêu Tê không rõ vì sao gật gật đầu, nói: "Hứa Diệp Tử cũng trong phạm vi cô ấy trả thù."

"Tại sao?!"

Khỉ Ốm cau mày nói: "Khoảng mười hai giờ, lúc tôi đi tiểu đêm có nhìn thấy Diệp Tử từ lầu một tới, cậu ta nói với tôi là đi ống nước... Hiện tại nghĩ lại thì..."

"Mười hai giờ? Lúc đó tôi đi uống nước cũng gặp cậu ta." Tiêu Tê kinh ngạc nói, "Có thể là khát thật?"

"Anh bị ngốc à?!" Khỉ Ốm ôm Lâm Hổ rồi ấn đầu nó vùi lên vai mình, không để nó chứng kiến biệt thự trong cơn hỏa hoạn, "Tự làm bậy dồn bản thân vào con đường chết, chỉ đáng thương cô gái kia... Chúng ta đi nhanh đi." Những người khác không có ý kiến, Tây Tư Diên suy nghĩ một chút rồi đẩy Tiêu Tê lên vị trí phó lái nhường Khỉ Ốm mang theo Lâm Hổ ngồi ghế sau với anh.

Dọc đường đi tâm trạng Tiêu Tê cũng không vui, hắn chôn đầu vào trong gối không nói lời nào, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra ghế sau từ gương chiếu hậu, mặt mày hắn lạnh nhạt nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều rất trầm mặc, không mấy vui vẻ, bữa trưa cũng chỉ dựa vào xe uống nước rồi nhanh chóng rời đi.

Cơn nóng nảy tích tụ cả ngày chỉ cần đụng một cái là nổ, kéo dài đến chạng vạng đã gần lên đến đỉnh điểm, khi Lâm Hổ gào khóc muốn chị gái cả chiếc xe như nổ tung.

"Nói thật, tôi muốn làm thịt thằng nhóc này." Người hiền lành như Lưu Huy dưới sự ảnh hưởng của âm thanh có đề xi ben cao như vậy cũng phải sụp đổ.

"Mẹ nó, không phải ông mang thứ gây họa này đến hay sao!!" Khỉ Ốm rít gào, "Tây Tư Diên đừng có giả vờ ngủ nữa, không phải ông đã hứa tối sẽ trông đứa nhỏ à?" Trên đầu Tây Tư Diên nổi gân xanh dùng ánh mắt như dao chém chết Khỉ Ốm: "Tôi ghét trẻ con!"

"Ai mà không biết nhà ông có ba em trai em gái! Ông mau quát nó đi, nó còn khóc nữa tôi chết đấy!"

"..." Tây Tư Diên xoa lên mi tâm đau nhức, "Lâm Mèo Con, anh là quỷ hút máu, em còn khóc nữa là anh cắn em đấy!"

Khỉ Ốm phát điên: "Sao ông không lừa nó ông là zombie, còn khóc nữa thì sẽ cắn luôn đi!!!"

Lâm Hổ: "... Oa hu hu hu, em muốn chị cơ! Không muốn đi với các anh nữa, muốn chị!!!"

Tiêu Tê sống không bằng chết xỉu ngang tại chỗ ngồi, nhìn màn đêm dần bao phủ và ánh trăng sáng bắt đầu lên cao hỏi Lưu Huy: "Sao vẫn chưa dựng trại? Trời tối khó tìm mà..." "Sắp đến bệnh viện Sơn Loan rồi, nhiều nhất một tiếng đồng hồ, ngày hôm lái xe thẳng đến đó luôn."

"Ồ..." Tâm trạng của Tiêu Tê có lẽ cũng nhờ tin tức tốt này mà khá lên một chút, hắn cởi đai an toàn quay đầu lại đưa tay sờ sờ tóc Lâm Hổ, "Hổ Con ~" hắn dịu dàng cười, "Hổ Con lớn rồi mà vẫn còn đòi chị sao ~ em không phải Hổ Con, em là con mèo nhỏ ~"

Khỉ Ốm bị cái giọng sến chảy ra nước này của hắn dạo cho run rẩy như giật kinh phong, thế nhưng đứa nhỏ trí tuệ chỉ có sáu tuổi lại trúng chiêu, Lâm Hổ lập tức thu nước mắt lại, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở vang lên: "Em là hổ, grào!"

"Không, em là Mèo Con, meo ~"

"Grào grào grào grào!"

"Được rồi, Hổ Con muốn ăn sô cô la không?"

"Muốn ạ ~!!!"

Tây Tư Diên cực kỳ phối biến ra một thanh sô cô la từ trong túi rồi đưa cho nó, Lâm Hổ vui sướng nhận lấy rồi tự xé vỏ nhưng không ra, đành nhảy nhót tưng bừng muốn Khỉ Ốm giúp nó. Tiêu Tê mang theo ánh sáng anh hùng kèm theo hương vị của mẹ xoay người cài lại dây an toàn trong ánh mắt bội phục của mọi người, Lưu Huy cười đến mắt híp lại không thấy đâu, trêu ghẹo hắn: "Nói thật dễ nghe làm sao, gọi một tiếng Mèo Con nữa xem nào?"

"Xéo ra." Tiêu Tê ngáp một cái, nheo mắt lại tiếp tục ngủ gật, tựa như một con mèo lười đang nằm phơi nắng. Đương nhiên phía sau hắn là một con mèo nhỏ đang tràn đầy sức sống, trong một tiếng tiếp theo hắn không ngừng tạo ra thử thách ví dụ như ngồi im một chỗ không động đậy, Tây Tư Diên trầm mặt thòng dây an toàn lên người hắn rồi ôm Lâm Hổ muốn ru nó ngủ nhưng thất bại.

Khỉ Ốm học được một chiêu, chỉ cần Lâm Hổ quấy là lại nhét một viên kẹo vào miệng nó, vừa dỗ dành vừa thảo luận với Lưu Huy làm sao để dụ một thằng ngu nhận nuôi cục phiền toán này sau khi đến bệnh viện.

"Như bà lão mẹ góa con côi cũng được... Không được, không nuôi nổi... Người trung niên? Vừa chịu nỗi đau mất con cần người bầu bạn." "Người ta đau đớn mất con chứ không đau đớn mất khỉ, bẩn như vậy ai mà muốn." "Tiêu Tê anh nói thế tôi không thích đâu đấy, khỉ thì làm sao, khỉ cũng có khỉ này khỉ kia. Tắm sạch đi cũng bán được giá lắm đấy."

"Đừng." Tiêu Tê bình tĩnh liếc mắt nhìn Lâm Hổ liếc một cái, "Cứ vừa bẩn vừa xấu như vậy cũng rất tốt, ít nhất không ai ghi nhớ."

Trong nháy mắt Khỉ Ốm cũng hiểu ý của hắn, gã nhéo nhéo khuôn mặt Lâm Hổ rồi cười với Tiêu Tê: "Lời nói mang thâm ý đấy, kinh nghiệm phong phú vậy à? Không phải lúc nhỏ anh gặp phải cái gì đó chứ... Hả?" Tiêu Tê cũng cười rộ lên: "Lúc tôi mười tuổi đã bằng ba cậu gộp lại rồi, ai có mắt như mù dám có ý đồ với tôi?"

"Fuck, béo như vậy á! Sao anh gầy xuống hay vậy, thất tình à?"

"Ông bị ngốc à?" Tây Tư Diên thương hại liếc mắt nhìn gã: "Anh ta chê ông lùn đấy, mười tuổi anh ta đã cao bằng ông rồi."

"..."

So với Khu bảo tồn Bắc An nơi họ đã sống nửa năm, ngoài hàng rào dây thép gai và vành đai ngăn chặn bên ngoài bệnh viện Sơn Loan thì nhân viên kiểm tra người mới, người lạ ra vào bệnh viện chẳng khác gì ông nội, nhưng so ra năm người nhóm Lưu Huy cũng quen rồi.

Khu vực cách ly hiện tại của bệnh viện ban đầu là nhà xác, toàn bộ thi thể bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ sau đại dịch xombie, chỉ còn dư lại vài cái giường nơi người chết từng nằm, một số đã bị những người đến trước cướp mất.

Thời gian quan sát kéo dài trong 6 tiếng, chờ đến lúc theo dõi xong cũng là lúc một ngày mới bắt đầu, mấy người hiển nhiên đã quên mất vụ này, ban đầu còn tưởng lo một đêm ấm no ai ngờ lại phí phạm trong gió lạnh và mùi ẩm mốc, quanh người toàn là mùi formalin và mùi acid acetic trên vách tường.

Lưu Huy giải thích mục đích của họ với những y tá đến để tiếp đãi những người tới từ bên ngoài, vì họ sẽ không ở lại đây lâu nên không có tên trong danh sách nội trú, xe cộ cũng không cần kiểm tra chỉ yêu cầu đỗ ở phạm vi lân cận —— thế mà còn thu phí trông giữ bảo quản xe.

"Cô ấy nói mình biết ai đang có trong tay vaccine phòng bệnh zombie, đã đi tìm, ngày mai sẽ để người đó liên hệ với chúng ta." Lưu Huy động viên nói, Tiêu Tê gật gật đầu bày tỏ đã hiểu, phòng kín thiếu dưỡng khí khiến đầu óc hắn trì trệ, nhân viên vũ trang trực ban mang theo gậy sắt mài sắc một đầu đứng ngoài cửa, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị giết chết những người có khả năng sẽ biến thành tang thi từ trong trứng nước.

Một đoàn lại một đoàn người cách nhau rất xa, đang lúc nửa tỉnh nửa mê thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng quần áo ma sát, tiếng đi lại và cả tiếng thì thầm, còn có vài cô gái thấp giọng khóc nức nở, Tây Tư Diên ngủ không yên ổn dứt khoát mở mắt ra quan sát tình hình những người xung quanh. Gần ba giờ sáng Tiêu Tê ngủ bên cạnh đột nhiên trở nên bồn chồn.

Tây Tư Diên nghiêng người, lưng tựa vào tường đầu hơi cúi xuống, trong tầm mắt của anh là khuôn mặt dù ngủ nhưng vẫn rất ngay thẳng của Lưu Huy, còn có tư thế ngủ có thể liều một trận của Lâm Hổ đang quấn chặt lấy Khỉ Ốm, cuối cùng rơi vào hai gò má đỏ đậm của Tiêu Tê, hắn khó chịu lung tung lôi kéo cổ áo của mình.

Anh chầm chậm di chuyển tới, dùng tay sờ lên trán Tiêu Tê, không ngoài dự đoán nóng đến bỏng cả tay, anh muốn xoay người lấy chút rượu lại nhận ra Tiêu Tê lại vươn tay ra theo bản năng, nửa người trên chui vào trong lòng mình. Thể chất củaTây Tư Diên rất tốt, cơ thể không hề bị lạnh mà trái lại còn rất ấm áp trong những ngày đông, nhưng cũng không là gì so với Tiêu Tê đang bị cơn nóng sốt hun cho sắp thăng thiên đến nơi rồi, dựa vào anh sẽ thoải mái hơn là điều không thể nghi ngờ.

Tây Tư Diên thở dài, không thể làm gì khác hơn là đơn giản rút ra hai tấm khăn ướt đắp lên đầu hắn, hành động của anh hấp dẫn sự chú ý của thủ vệ, ngay cả lính tuần tra cũng bước vào vây quanh họ một vòng.

"Cộc cộc", tiếng bước chân đánh thức Lưu Huy vô số lần, Khỉ Ốm cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, thầm mắng tư thế ngủ của Lâm Hổ kém cỏi rồi lại hỏi thăm Tây Tư Diên rồi tiếp tục ngủ say, Lâm Hổ ngủ say rên hừ hừ như heo, Tiêu Tê cũng rên hừ hừ như heo nhưng sống chết không chịu nhắm mắt lại, cuối cùng trong góc tối ở nhà xác, phía bên phải Tây Tư Diên có người biến thành tang thi, thủ vệ vừa lúc tiến tới chỗ họ, dùng tiếng rít gào vang vọng quát họ lui lại, cơn tức giận cũng đạt đến đỉnh điểm.

Anh đặt Tiêu Tê gối lên hành lý, cung tên vút lên xuyên qua bốn tên thủ vệ từ khoảng cách xa bắn chết con tang thi.

"Quiet, My friend is sick. (Im đi, bạn tôi đang ốm.)" anh tiến lên rút mũi tên ra, chùi máu me lên quần áo một cái xác coi như còn sạch sẽ cạnh đó.

Hai tên thủ vệ ngủ gật trong tiết tiếng Anh đần mặt nhìn nhau, một người khác lên được cấp bốn tiếng Anh đại học nghi ngờ Tiêu Tê có vấn đề cứ liên tục đi vòng quanh, anh ta hiểu rõ hành vi của mình khiến người nước ngoài này bất mãn nhưng đây là chức trách của anh ta nên đành thẳng lưng hỏi lại, "What illness is he suffering from? (Anh ta bị bệnh gì?) "

"Acquired Immune Deficiency Syndrome. (Hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải)." Tây Tư Diên nói rất nhanh, nhưng mấy người xung quanh nghe xong ai cũng biến sắc, người thủ vệ nghe không hiểu, nghiêng tai nói: "What? (cái gì cơ?)"

"AIDS (HIV)."

Thủ vệ: "..."

Formalin:là một chất có mùi hăng mạnh, nó là một chất hữu cơ, là anđêhít đơn giản nhất. Trong khoa học formalin khi sử dụng sẽ khiến các tế bào da bị khô. Với một liều lượng nhỏ người ta thường ứng dụng để làm tiêu diện các mụn cơm. Nếu sử dụng với liều lượng lớn hơn không thể kể đến ứng dụng to lớn của nó trong lĩnh vực y học như ướp xác.

Acid acetic:hay axit ethanoic là một chất lỏng không màu và là axit hợp chất hữu cơ với công thức hóa học CH3COOH (cũng viết là CH3CO2H, C2H4O2, hoặc HC2H3O2). Giấm có tối thiểu 4% axit axetic theo thể tích. Điều đó khiến axit axetic là thành phần chính trong giấm ngoài nước.

AIDS: (Hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải, viết tắt từ Acquired Immunodeficiency Syndrome hay từ Acquired Immune Deficiency Syndrome của tiếng Anh; còn gọi là SIDA theo cách viết tắt từ Syndrome d'ImmunoDéficience Acquise của tiếng Pháp) hay bệnh liệt kháng là một hội chứng của nhiều bệnh nhiễm trùng (ví dụ: lao, viêm phổi, nấm), mà người nhiễm HIV gặp phải do hệ miễn dịch của cơ thể bị tổn thương hoặc bị phá hủy nặng nề. Các bệnh này được gọi là các bệnh nhiễm trùng cơ hội. AIDS được coi là giai đoạn cuối của quá trình nhiễm HIV.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.