Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 117: Tiến hóa lần ba




Đồng đội va vào cánh cửa ngất xỉu đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng một kẻ truy đuổi khác, không giống với người tiến hóa sức mạnh càng bị thương càng tức giận phía sau Lưu Huy, cảm giác hưng phấn khi có được dị năng ban đầu của gã đã biến mất thay vào đó là bình tĩnh giảm tốc độ.

Khỉ Ốm thấy được lợi ích của chướng ngại vật không tiếp tục đuổi bắt với đám người dị năng nữa, sau khi tiến vào một căn phòng gã nhanh chóng ẩn nấp quan sát xung quanh tìm kiếm điểm có thể lợi dụng.

Đợi Tiêu Tê và Tây Tư Diên định vị được vị trí từ camera giám sát không biết Khỉ Ốm đã trốn đến tận đâu, Từ Thâm cũng không có ở đó nhưng Tiêu Tê lại có thể nghe được giọng của gã.

Tây Tư Diên đè tay Tiêu Tê nhẹ nhàng lắc đầu, trước đó Tiêu Tê chính là người mạnh nhất trong nhân loại sau khi tận thế bùng nổ, lúc ấy hắn muốn làm gì cũng được nhưng bây giờ đã xuất hiện người tiến hóa lần ba, không nên manh động.

Tây Tư Diên chậm rãi nghe ngóng tiếng nói của Từ Thâm, điều này chứng minh khoảng cách của gã và họ đã quá gần. Tiêu Tê lập tức dẫn theo Tây Tư Diên lùi lại, hai bên đều không có chỗ để trốn vào, Tây Tư Diên lùi về phía cuối ngồi xổm xuống giương nỏ lên sẵn sàng đột phá vòng vây bất cứ lúc nào. Tiêu Tê quan sát trên dưới, bỗng nhiên khẽ nói đừng cử động, Tây Tư Diên cảm thấy trên vai bị đè xuống, Tiêu Tê mượn lực lập tức nhảy vụt lên tận trần nhà, hắn túm lấy lỗ thông hơi phía trên, hơi dùng sức bẻ cong nắp đậy bằng sắt để lộ ra một lỗ hổng đủ cho một người miễn cưỡng lọt qua.

Tiêu Tê biến mất trong bóng tối như một con chim về rừng, hắn nhanh chóng quay người vươn tay kéo Tây Tư Diên lên, bụi bặm khiến Tây Tư Diên nhíu mày vùi mặt vào trong cổ áo của Tiêu Tê, người sau ôm vai Tây Tư Diên im lặng trốn trong một nơi bí mật lắng nghe Từ Thâm nói chuyện với thuộc hạ.

"Đội trưởng, đã đến thời giạn đội trưởng Đào dặn."

"Gấp cái gì, đã tiêm thuốc tiến hóa rồi thì ra ngoài không phải chỉ mấy giây thôi à?"

" --- Vâng."

"Sao ba người kia vẫn chưa về? Cậu liên lạc xem nào."

Sau một chuỗi tạp âm tên thuộc ha nhanh chóng gào lên: "Chó Hoa, Chó Hoa? Lông Gà, Lông Gà, nghe được thì mau trả lời... Gà Nhỏ, Gà Nhỏ, nghe được thì trả lời."

"Gà Nhỏ đây." Chốc lát sau giọng nói méo mỏ truyền đến, xì xào như thể khóe miệng bị thương không tiện mở miệng, "Chúng nó trốn rồi, nhưng tao có thể giải quyết nhanh chóng."

"Bảo Gà Nhỏ giết người xong thì rời đi bằng cửa phía tây, chúng ta sẽ đi đón nó." Từ Thâm ra lệnh, người khác lập tức truyền lại cho bên kia qua bộ đàm sau đó cắt đứt liên lạc.

Rời đi bằng cửa phía tây? Bản đồ trong đầu Tiêu Tê hiện lên lần nữa, lúc này hắn càng lúc càng nghi ngờ tám cánh cửa có quyền hạn cao nhất không thể mở bằng dấu vân tay. Chúng xây dựng căn cứ ở phía đông, chữ tây khi nãy khiến Tiêu Tê lập tức liên kết lại.

Tây Tư Diên đã tiến vào trạng thái tấn công, ngón tay của anh vẫn vững vàng ẩn giấu trên nóc nhà chờ đợi con mồi tiến vào trong phạm vi tầm bắn của mình. Tiêu Tê vẫn cõng theo súng ngắm lúc trước Tuân Thiên ném cho mình ở chỗ cửa thép công nghiệp, lắp ráp xong rồi nhưng giờ lại không tiện lấy ra.

Ngón tay hắn sờ đùi Tây Tư Diên móc ra súng bán tự động cài bên chân, kiểu dáng rất tiện dụng, từ trọng lượng Tiêu Tê đoán được bên trong có khoảng mười lăm viên đạn, cảm giác kim loại vừa lạnh vừa cứng khiến hắn an tâm không gì sánh được.

"Có chuyện gì mà còn chưa trả lời." Từ Thâm cuối cùng vẫn không nhịn được mắng, "Hai thằng mà còn không bắt được một thằng lùn chưa tiến hóa thì còn tích sự gì nữa?"

"Có khi nào gặp phải tấn công?"

Chúng có bị tấn công không Tiêu Tê không biết nhưng hai tên tay chân vừa nói xong đạn và mũi tên liên tục phóng ra phá vỡ bước chân nhàn nhã của kẻ địch. Tiêu Tê nghe tiếng viên đạn xoay tròn với tốc độ cao trong không khí nhưng không trúng vào cơ thịt, hắn không cần nhìn kết quả cũng biết có chuyện gì xảy ra, nhanh nhẹn ôm thắt lưng Tây Tư Diên kéo anh trốn vào trong góc chết của lỗ thông gió.

Làn đạn dày đặc bắn tới còn nhanh hơn tưởng tượng, Tây Tư Diên không có khả năng thất thủ vậy chỉ có thể là Từ Thâm dựa vào dị năng tránh được mũi tên nhắm vào phía tim của gã.

Tiêu Tê xoa nhẹ tay Tây Tư Diên ý bảo anh chờ ở đây, bốn phía là kết cấu hình lưới, tối om, Tiêu Tê dùng cả tay và chân di chuyển nhanh chóng tìm được một lỗ thông hơi khác rồi nhảy xuống. Tây Tư Diên yên lặng nhớ kỹ tần suất bắn phá và âm thanh sau đó cực nhanh nhảy khỏi lỗ thông hơi dựa vào tín hiệu khi viên đạn đột ngột sượt qua vách tường, anh thừa dịp lực chú ý của Từ Thâm bị người đánh lén sau lưng dẫn đi, trước sau đều bị chặn, giơ lên mũi tên gần như sắp chọc thẳng vào mặt Từ Thâm.

Gã vẫn tránh được, mũi tên lao đến biến thành một hình ảnh quay chậm, Từ Thâm chợt khom lưng, gã cảm nhận được lực rất mạnh khi mũi tên lao đến sượt qua vạt áo rồi đâm vào tường.

Tây Tư Diên mặt không đổi sắc lăn một vòng về phía trước nhờ Tiêu Tê xạ kích bọc hậu nhanh chóng chạy đến chỗ rẽ. Đánh nhau trong hành lang chật hẹp khiến Từ Thâm không dám dùng súng, đạn không có mắt ai biết có bật ngược lại ghim vào đầu mình hay không.

Từ Thâm không thấy được người bắn súng nhưng lại thấy rõ ràng người dùng nỏ, tóc dài màu bạc cùng với đôi mắt xanh ngọc bích lạnh như băng, không phải Tây Tư Diên thì là ai, thực thế thì Từ Thâm đã gặp rất nhiều người sau tận thế nhưng cũng chỉ có vị này mới dùng nỏ đỉnh như vậy.

Nhưng hiện tại việc gã bận tâm nhất không phải là đuổi theo người chạy trốn, Từ Thâm không thể nào dằn lại trái tim đang đập kịch liệt trong lồng ngực, trong khoảng thời gian gã theo Đào Bách Khả từng tận mắt được thấy rất nhiều người dị năng tiến hóa lần hai, có con trời biến dị sau một đêm cũng có người bình thường không cam lòng tim mọi cách để tiến hóa, nhưng không thể nghi ngờ chưa từng có ai đạt được tốc độ như khi gã tránh mũi tên.

Nếu nói người tiến hóa tốc độ lần hai là một cái ô tô, vậy gã chính là một cái máy bay, khác biệt trên trời dưới đất, Từ Thâm không thể tin nhìn tay của mình rồi dùng sức nắm lại. Lúc trước Ân Hách dùng tài liệu Ân Phi để lại nghiên cứu ra một lọ thuốc kích thích dị năng ngẫu nhiên, đây là phần thưởng lớn nhất Từ Thâm nhận được, ban đầu gã chỉ có một dị năng tốc độ đã tăng lên thành tốc độ, sức mạnh và xúc giác, thời gian nghiên cứu của thuốc tiến hóa lần hai hơi muộn, số lượng cũng rất ít, sau khi tiêm vào còn có nhược điểm phải dựa vào may mắn, nếu không phải lần này Lưu Huy đột nhiên dẫn người đến tấn công gã còn tiếc không dám dùng.

Vì sao? Là thuốc có vấn đề hay do bản thân gã sinh ra biến dị? Vui sướng to lớn từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu Từ Thâm khiến gã trong chốc lát không thể thở nổi.

Tiêu Tê đón được Tây Tư Diên nháo tới, thấy anh không bị thương liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn bỗng cõng anh lên vai khiêng người chạy qua lối đi dài nhỏ hẹp, kì lạ là Từ Thâm lại không đuổi theo, thính giác của Tiêu Tê vẫn bám theo tiếng động dưới đáy ủng của gã muốn dựa vào tiếng bước chân để phán đoán phương hướng chạy trốn viên đạn, có lẽ Từ Thâm vẫn đang trợn trừng mắt nhìn họ bỏ trốn choáng váng nên chưa dịch nổi nửa bước.

"Tốc độ của gã không đúng lắm, tiến hóa lần ba?" Tây Tư Diên bắn hai lần tên đều không trúng, từ sau mười bốn tuổi anh chưa từng phải chịu nhục như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.