Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cún - Ngụy Thừa Trạch

Chương 30: Nhốt cùng chuồng chó với hắn 




Lật Thế mềm chân không đi nổi nữa, tựa vào cột điện cúi đầu lau nước mắt, mới vừa vươn chân lảo đảo muốn đi lên phía trước, một cánh tay mạnh mẽ túm lấy tay cô, mắt cô như muốn rớt xuống, Bạch Giang Xuyên cúi đầu nhìn mặt cô.

“Hức… sao, sao anh lại ở đây?” Cô có chút sợ hãi, không biết có phải mình thức trắng đêm nên gặp ảo giác hay không.

“Không phải đã nói là muốn tới cứu tôi sao? Tôi vẫn luôn đợi em.” Bạch Giang Xuyên nhìn điện thoại trong tay cô: “Hay là, em muốn gọi xong cuộc gọi này mới đến cứu tôi?”

“Tôi…”

“Lật Thế nói sẽ không bỏ rơi tôi, nhất định không phải cố ý không cứu tôi, đúng không?”

Cô hít hít mũi, vội vàng lau nước mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, gật đầu hai cái.

Bạch Giang Xuyên cười, khóe miệng nhếch lên vừa lòng, giữ lấy bả vai gầy yếu của cô, ôm vào trong ngực: “Tôi biết Lật Thế không cố ý mà, đừng sợ, tôi ra ngoài rồi, sau này chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời.”

Lật Thế giữ lấy đồng phục bệnh nhân của hắn, tay chậm rãi dùng sức đẩy hắn ra, Bạch Giang Xuyên cảm nhận yeutruyen.net được chút sức này, vẫn cứ kiên trì không buông cô ra, càng ôm chặt hơn.

Cô khóc nức nở nói với hắn.

“Bạch Giang Xuyên, tôi không muốn ở bên anh, anh có bệnh thì hãy chữa bệnh, đừng tới gây họa cho tôi được không? Tôi thật sự rất sợ anh.”

“Là sợ tôi hay sợ chó?”

So với chó, cô sợ hắn hơn.

“Nếu tôi xin lỗi, em có thể tha thứ cho tôi không?”

Lật Thế vẫn cố chấp đẩy hắn ra, Bạch Giang Xuyên nói sốt ruột, cầu xin cô.

“Đừng đẩy tôi ra mà Lật Thế, tôi cũng không biết nên làm sao mới tốt, tôi chỉ quá muốn khiến em yêu tôi, rốt cuộc tôi nên làm thế nào đây, nếu tôi giúp em thực hiện nguyện vọng, em có thể yêu tôi hay không? Không phải muốn gặp mẹ của em sao? Tôi giúp em.”

“Anh có bệnh hả Bạch Giang Xuyên!” Cô gào thét đẩy hắn ra, khóc lóc nói: “Không phải tất cả mọi người đều giống anh, cứ một hai muốn có được những thứ không thể có! Anh cho rằng tôi muốn thực hiện nguyện vọng thì người khác sẽ muốn sao? Anh cho rằng tôi muốn được yêu thì người khác sẽ nguyện ý sao!”

Cô lấy điện thoại ra, gọi lại dãy số hồi nãy, mở loa, giơ lên trước mặt hắn, phát ra một giọng nữ.

'Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã khoá máy.'

Lật Thế cười yếu ớt: “Nghe thấy chưa? Tôi đã bị bà ấy cho vào danh sách đen, cho dù tôi muốn gặp bà ấy thì có tác dụng gì yeutruyen.net chứ, tôi tình nguyện không cần thứ giả mù sa mưa, dối trá này.”

Bạch Giang Xuyên như hiểu ra gì đó.

“Thì ra là thế, những lời trước kia em nói với tôi, muốn cứu tôi là đang lừa tôi.”

“Đúng vậy, anh còn chưa rõ sao, chúng ta không có cơ hội đâu, anh có bệnh thì đi chữa bệnh được không, ngày nào tôi cũng lo lắng đề phòng anh mệt chết đi được.”

Hắn vò đầu, vuốt ra sau, cười tự giễu, nheo đôi mắt phượng hẹp dài, phát ra hai tiếng cười nhẹ doạ người.

Lật Thế lo lắng lui về sau một bước, xoay người bỏ chạy.

Người phía sau đột nhiên nhấc chân đuổi theo cô, chỉ dùng hai bước đã bắt được cô, khiêng lên bước về hướng khác, Bin Laden theo sát chân hắn.

“Lật Thế, em nghe cho rõ, thứ gì tôi nhìn trúng thì không có cửa chạy trốn, tôi không quan tâm em có muốn hay không thì vẫn trở thành đồ của tôi thôi, cho dù em không yêu tôi thì có thân thể cũng tốt hơn không có gì.”

Cô rũ đầu, mái tóc loà xoà giữa không trung, hoàn toàn không thể ngóc khỏi vai hắn, dùng hết sức cũng không thoát được, thêm cả việc người đàn ông này rất cứng đầu, cô cũng không muốn phản kháng.

Đến trang viên vùng ngoại thành, Bạch Giang Xuyên khiêng cô trở về, đến chuồng chó ở lầu hai, ném cô vào trong lồng sắt.

Lật Thế u ám nhìn hắn: “Lại muốn nhốt tôi với chó đúng không? Anh còn muốn dùng cách này uy hiếp nữa ư!”

“Lần này không giống vậy.”

Bạch Giang Xuyên cầm chìa khoá, khom lưng tiến vào chuồng chó, đóng song sắt, quấn quanh xích sắt lên cửa sắt, dùng sức khóa lại, rút chìa khóa, ném qua khe hở lan can, cái chìa khóa kia lập tức văng ra khỏi khe cửa.

Lật Thế trừng lớn mắt: “Anh điên rồi! Anh ném chìa khóa đi rồi thì sao chúng ta ra ngoài được? Anh muốn chết chung với tôi trong chuồng chó à?”

Hắn cười giữ tay cô: “Đừng kích động, nhốt cùng một chỗ với em rất tốt, như vậy thì chúng ta sẽ có thời gian bồi dưỡng tình cảm.”

“Ai muốn bồi dưỡng tình cảm với anh!”

Hắn ôm lấy cổ cô, há mồm cắn xuống, bắt đầu liếm láp không chút kiêng nể, sức đàn ông rất lớn, tứ chi đè cô không thể động đậy, giữ chặt cổ, ngẩng đầu đón lấy nước bọt của hắn.

Cả cơ thể của Lật Thế đều đang kháng cự, mỗi tế bào trong cơ thể đều đang ghê tởm, đầu lưỡi của hắn quấn quýt lấy cô, nước bọt hoà lẫn trong miệng hai người, răng chạm vào nhau, nhiều khi đau đến độ cô phải rơi nước mắt.

Bạch Giang Xuyên hôn sưng môi cô, thỏa mãn nhắm mắt hưởng thụ, say mê không thôi, thậm chí còn đưa tay bóp lấy ngực cô.

Sức lực quá lớn, Lật Thế rên đau, mắt hắn đột nhiên sáng ngời, không biết vì sao lại thấy vui vẻ.

“Dễ nghe, kêu hai tiếng nữa đi Lật Thế, rất hay.”

“Cút đi!” Cô ra sức giãy giụa, Bạch Giang Xuyên đẩy cô lên mặt đất, đè lên, ôm lấy cơ thể cô rồi gặm lên cổ, từ từ dời xuống dưới.

Lật Thế ngưỡng cổ, chới với giữ đầu hắn, quay đầu nhìn Bin Laden đang ngồi xổm ở cửa, đang nhìn chằm chằm bọn họ, hai chân bị Bạch Giang Xuyên mở ra, mạnh mẽ tách sang hai bên.

Đáng chết, chẳng lẽ phải làm tình với hắn trong chuồng chó, để con chó đứng ngoài xem?

“Bạch Giang Xuyên! Anh tránh ra cho tôi, không được chạm vào tôi, tôi cảnh cáo anh không được chạm vào tôi!”

Hắn nhếch môi cắn mạnh lên xương quai xanh của cô một cái.

“A!”

“Em lấy cái gì cảnh cáo tôi? Hửm?”

“Ưm, anh dám cắn tôi, tôi cắn chết anh!” Cô nắm lấy tóc của hắn, cắn một miếng thịt trên má hắn, dùng sức gặm xuống, sắc mặt của Bạch Giang Xuyên lập tức trở nên dữ tợn, chân mày nhíu chặt, nhe răng nhếch miệng.

“Mẹ kiếp! Nhả ra!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.