“Tôi biết tôi rất đáng sợ với em nhưng em nhất định phải tin tưởng tôi, tôi tới giúp em, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em.” Trình Tịnh thề son sắt bảo đảm với cô.
Hai người ngồi ở một quán cafe hẻo lánh nơi góc đường, tay Lật Thế giữ ly cacao nóng hổi, cúi đầu co ro sưởi ấm.
“Vậy anh có thể nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn giúp tôi cái gì?” Cô đen mặt, tư thế phòng bị tràn đầy cảnh giác.
“Cảnh sát Trình, cho dù anh muốn làm người tốt thì tôi cũng không phải mục tiêu của anh.”
“Tôi không chỉ muốn cứu em thôi đâu, cho tôi một cơ hội, chẳng phải em muốn đoàn tụ với ba mẹ sao? Tôi có thể làm được, muốn đưa dì của em ra công lý tôi cũng có thể, những gì từng tổn thương em…”
“À tôi biết rồi.” Lật Thế bừng tỉnh: “Cảnh sát Trình thân là một cảnh sát, chắc hẳn có bí mật không để ai biết nhỉ, muốn mượn tay tôi diệt trừ thứ gì ư?”
Thái độ của Trình Tịnh không thay đổi gì, khác một cái là đôi mắt kia vẫn dán chặt lên mặt cô, nhìn chằm chằm không rời, bề ngoài của anh ta quá mức cứng rắn, góc cạnh rõ ràng, không hề chớp mắt, tựa như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.
“Để tôi đoán thử, người anh muốn diệt trừ là Bạch Giang Xuyên nhỉ?”
Ánh mắt của anh ta không hề thay đổi.
“Trông có vẻ không phải, thế chẳng lẽ là dì của tôi?”
“Lật Thế tiểu thư, em thật sự rất thông minh, sao bình thường lại tỏ vẻ không thông minh vậy, đang giả heo ăn thịt hổ sao?”
Cô nâng ly cacao nóng lên nhấp một ngụm, đôi mắt to long long sáng ngời như ánh trăng.
“Cảnh sát Trình có ý gì, tôi nghe không hiểu.”
Trình Tịnh nhẹ giọng hừ một tiếng: “Không hiểu cũng được, khuya rồi, gần đây có khách sạn, tôi đưa em đi thuê, nếu em không muốn ở đây thì ngày mai tôi sẽ mang em về.”
“Tôi không thân phận, không hộ chiếu thì anh đưa tôi về thế nào? Chẳng lẽ cảnh sát Trình chính nghĩa lại muốn lên thuyền lậu với tôi sao?”
Anh ta cười không để tâm, thậm chí còn có chút lưu manh: “Cũng không phải không được, vừa hay có thể bảo vệ em.”
Lật Thế uống một hơi cạn sạch ly ca cao nóng, chống bàn đứng dậy: “Nói trước, tôi không có tiền, anh phải trả hết chi phí đó.”
“Không vấn đề gì.”
Lật Thế theo sau anh ta vào khách sạn, anh ta bắn một tràng tiếng Anh với dân bản xứ nên không hề gặp vấn đề gì cả.
“Ngại quá, chúng tôi chỉ còn một căn phòng thôi.”
Trình Tịnh quay đầu lại nhìn cô, Lật Thế nhún vai.
“Tình tiết xuất hiện trong phim thần tượng hả.”
Trình Tịnh bất đắc dĩ: “Làm sao bây giờ?”
“Cũng đâu ngủ ngoài đường được, có lẽ đêm nay cảnh sát Trình phải chịu thiệt rồi.”
Anh ta cười cười: “Vậy thì ở một phòng thôi.”
Tuy nói như thế nhưng anh ta cũng không làm chuyện quá giới hạn, Lật Thế ngủ ngon trên giường, Trình Tịnh đứng trên ban công hứng gió đêm, trên người đắp một chiếc chăn.
Đã là 4 giờ đêm, gió thổi anh ta tỉnh táo, xoay người dựa vào lan can, nhìn thấy cô đang ngủ ngon lành trong phòng.
Đúng là không chút phòng bị nào.
Ngủ tới 7 giờ sáng, rốt cuộc anh ta cũng chịu không nổi, ngồi trên mép sô pha ngủ gật, chống đầu cà gật cà gật, dù chỉ ngủ một tiếng cũng được, Trình Tịnh đã buộc một chiếc ly thuỷ tinh ở cửa buộc rồi.
Nếu cô muốn chạy thì mình cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Buổi sáng 9 giờ, phòng trong đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, Trình Tịnh nhanh chóng mở to mắt, nhìn thấy cửa bị đá văng, Lật Thế ngủ say sưa cũng tỉnh lại, ly thủy tinh bị cửa đè nát.
Đá tung cửa, Bạch Giang Xuyên xuất hiện ở cửa, bên cạnh là con chó kia, cơ thể hắn chật vật, mặc áo trắng quần đen nhăn dúm dó, hơi lạnh bao phủ cả người, cát bụi chung quanh trở thành cái bóng bao phủ phía trên hắn.
Hắn nhìn kỹ hai người trong phòng, vô cùng tức giận, thế nhưng lại khiến hắn nở nụ cười, ngũ quan run rẩy dính chặt vào nhau, dữ tợn đến đáng sợ.
“Một đôi gian phu dâm phụ!”
Lật Thế sợ hãi ngồi dậy từ trên giường, cô muốn giải thích nhưng lời nói đến bên miệng lại sợ đến run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.
Trơ mắt nhìn hắn bước nhanh tới, bóng đen phủ từ đỉnh đầu xuống dưới, cô run rẩy như bị chột dạ, Bạch Giang Xuyên phẫn nộ túm tóc cô, khom lưng tới gần.
“Em đúng là không để tôi vào mắt! Tôi tốn hết tâm tư tìm em, sợ em bị chuyện gì, không ngờ lúc lòng tôi nóng như lửa đốt mà em lại ở cùng đàn ông trải qua đêm xuân nhỉ?”
Lật Thế sợ hãi lắc đầu: “Không phải, bọn tôi không có.”
“Hay cho tiếng không có! Em cắm sừng tôi phải không!”
Cùng với tiếng chửi bới, bạt tay dừng ngay mặt cô, Lật Thế bị đánh ngã lên giường, đau đến mức không bò dậy nổi.
“Cậu làm gì đấy!” Trình Tịnh gào thét đi lên, không đợi Bạch Giang Xuyên lên tiếng, Bin Laden đã nhào tới trước, cắn bờ vai của anh ta, đè lên mặt đất, mở cái mồm to đầy máu rồi hung hăng cắn xé.
Trình Tịnh muốn bóp chặt cổ và lỗ tai nó thì bị cắn ác hơn, chừng một miếng thịt sắp bị nó cắn đứt, anh ta đau đến trắng bệch mặt.
Lật Thế nằm lên giường không nhúc nhích, bị hắn lật người qua, quần dài trên người bị xé rách, giống như một tên điên, mất hết lý trí.
“Nếu như để tôi phát hiện nó chạm vào chỗ nào trên người em, tôi sẽ chặt rớt chỗ đó trên người nó!”
Quần jean bị xé rách, hai chân tách ra, nơi đó vẫn chưa ướt, hắn dùng hai ngón tay cắm mạnh vào bên trong, Lật Thế đau đớn hét toáng lên, Trình Tịnh cắn răng đẩy con chó trên người ra, một miếng thịt trên bả vai bị cắn mất, quần áo cũng bị cắn rách, toàn bộ cánh tay lẫn lộn máu thịt.
Bin Laden không buông tha cho anh ta, tiếp tục gặm sang bên còn lại.
“Arrrrr!” Trình Tịnh mồ hôi đầy đầu, kiệt sức nằm liệt trên đất.
Lật Thế khóc lóc xin tha, cầu xin hắn dừng tay, Bạch Giang Xuyên xoay người cô lại dễ như trở bàn tay, không buông tha ngó ngách nào, cẩn thận kiểm tra toàn thân, cô quỳ gối trên giường mặc hắn đùa nghịch, phần thịt mềm bị hắn ngắt véo trong tay, bụng cũng xanh tím.
“Bạch Giang Xuyên, tôi thật sự không có, anh tha cho tôi đi, tôi không có làm chuyện này với anh ta.”
Hắn bóp chặt cổ cô, dễ dàng như bóp chết một con kiến, đôi mắt tràn ngập tơ máu trừng cô.
“Lật Thế em thực sự có gan làm vậy sao? May là em không làm gì với cậu ta, bằng không bây giờ tôi đã muốn mạng của em rồi đấy!”
Cảm xúc nóng như lửa đốt trong lòng hắn đã hóa thành phẫn nộ, đôi tay bóp chặt cổ yeutruyen.net cô rồi đè lên giường, Lật Thế hít thở không thông, nước bọt tắc trong cổ họng, cô tuyệt vọng lặng lẽ rơi nước mắt.
“Mẹ nó! Mẹ nó! Em có nghĩ đến cảm xúc của tôi không? Chẳng phải nói là yêu yeutruyen.net tôi sao, vì sao lại bỏ rơi tôi! Một khi đã như vậy thì chết cho tôi, tôi cũng chết cùng em!”
Lật Thế điên cuồng vùng vẫy hai chân, trừng lớn đôi mắt, sợ hãi, cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, móng tay bấu lên mu bàn tay hắn đã chậm rãi thả lỏng, cũng chậm rãi ngừng phản kháng.