Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cún - Ngụy Thừa Trạch

Chương 2: Nhốt trong chuồng chó 




Con Bin Laden kia giống như không có thiện cảm với cô, vô duyên vô cớ sẽ hướng cô sủa vài tiếng, nếu không có Bạch Giang Xuyên ở đây, Lật Thế căn bản không dám ra khỏi phòng, bởi vì con chó hung mãnh kia đã canh giữ ở cửa từ trước.

Cô che lại đùi nhức mỏi, cẩn thận đi đến phòng vệ sinh tắm rửa, mới vừa đứng thẳng, một bụng tinh dịch không khống chế được chảy xuống dưới.

Lật Thế muốn dùng tay che lại thế nhưng lại bị dính đầy tay, cô mới 22 tuổi, không nghĩ mình sẽ mang thai, chỉ mong nhanh chóng được trở về.

Trước khi tắm rửa, Lật Thế tựa vào bồn rửa mặt khóc nức nở hơn mười phút, đôi mắt đã sưng đỏ lên như bị ai đánh, kết hợp với tinh dịch còn sót lại trên đùi càng khiến cô thêm khó chịu.

Bạch Giang Xuyên không biết khi nào đã ngồi xuống trước mép giường, cô tắm rửa mất nửa tiếng, khả năng lúc cô khóc đã bị hắn nghe được.

"Lại đây."

Buông quyển sách trên tay xuống, vỗ vỗ đùi nhìn cô, hai yeutruyen.net mắt ý cười ôn nhu càng thêm dày đặc, mái tóc hơi dài buông xuống càng lộ vẻ lười nhác của nam nhân, lại giống như che giấu hai mắt, căn bản không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, một gương mặt tuấn tú quỷ mị, phảng phất giống như trên thế gian không nên xuất hiện một khuôn mặt hoàn mỹ đến cực điểm này.

Bạch Giang Xuyên vuốt ve mái tóc của cô, trước đó mới tắm xong nên chưa kịp lau khô, từng giọt nước tí tách rơi cuống trên người hắn, thấm ướt cả bả vai.

" Hôm nay chúng ta học tập một ít đồ vật thú vị, học tốt sẽ khen thưởng cho em một cái bánh quy."

Ấu trĩ.

Hắn thực sự ấu trĩ, mới có một cái bánh quy, mà Lật Thất cũng vì một cái bánh quy lừa đến tình trạng bây giờ.

" Tôi không học!" Lật Thế kiên cường ngẩn đầu, đôi mắt đen bóng trừng hắn.

" Vậy anh sẽ kêu Bin Laden lại đây."

Nháy mắt cô ngay cả khí thể cũng không còn.

" Anh muốn cho tôi học cái gì?"

Hắn phát ra một tiếng cười, môi mỏng vẽ ra một nụ cười mê người, " Anh dạy cho em, mau quỳ xuống."

Cô cảm thấy tư thế kia thật nhục nhã, cô chưa từng ở trước mặt người khác quỳ xuống.

" Không thể. "

Cắn cắn môi dưới, thật lâu cô chưa có động tác, Bạch Giang Xuyên hướng về phía bên ngoài vững vàng kêu, " Bin Laden."

" Đừng, tôi quỳ."

Hai chân cong xuống, đầu gối chạm xuống nền nhà lạnh lẽo, trước mặt là đũng quần đã căng phòng lên của hắn, cảm giác thẹn thùng cùng với xấu hổ không nói nên lời hiện rõ lên khuôn mặt Lật Thế.

"Giúp anh cởi quần ra."

Cô rốt cuộc cũng biết hắn muốn mình làm cái gì, trực tiệp nhảy dựng lên lùi về phía sau.

"Tôi không cần! Anh đã thao tôi rồi vì cái gì còn muốn làm kiểu này nữa? Tôi sẽ không làm, anh đừng ép tôi!"

Hắn đem thân mình lười nhác dựa vào phía sau, cánh tay chống ở mép giường, nghiêng đầu tùy ý đánh giá cô.

" Còn tưởng rằng tiểu Lật Thế thực đơn thuần, không nghĩ tới cái gì cũng đều hiểu, dùng cái miệng nhỏ của em liếm anh thì làm sao? Dù sao phía dưới anh cũng đã dùng qua, liếm xong, còn có một cái động có thể dùng, em biết là cái động nào không? "

Cô giận dữ đỏ mặt, mắng hắn biến thái.

"Anh thả tôi đi! Anh đang cầm tù tôi phi pháp. Dì tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt anh, bằng không chờ tôi ra ngoài, đến lúc đó tôi sẽ tố cáo anh cưỡng gian tôi."

"Thật là vật nhỏ không biết suy nghĩ nha" Bạch Giang Xuyên đứng lên, từng bước ép sát, cô bị dồn đến góc tường, thân hình cao lớn mang tới cảm giác áp bức, dùng sức bóp chặt cằm cô, Lật Thế quật cường không chịu nhìn hắn.

"Em đều đem kế hoạch nói ra, cảm thấy anh sẽ thả em đi sao? Vật nhỏ ngốc nghếch."

Lật Thế bậc khóc.

Bạch Giang Xuyên biết rõ cô vốn dĩ chỉ là một đứa nhỏ chưa trải sự đời, nào chơi lại hắn, đùa giỡn cô chỉ là việc cỏn con đối với hắn.

"Anh hỏi em lại lần cuối cùng, có nguyện ý liếm cho anh hay không?"

"Huhu...tôi không muốn, tôi thực sự không muốn! Anh có bản lĩnh thì đem cả hàm răng tôi nhổ sạch đi!"

" Ha..anh thực sự là sẽ làm vậy đấy."

Cô bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Bạch Giang Xuyên vuốt ve đôi môi mềm mại, sắc mặt khó xử," Bất quá anh cũng không muốn, nếu không lúc cùng em hôn môi sẽ giống như cùng với một bà già vậy? Còn có về sau cũng không thể ăn bánh quy."

”Huhu.. biến thái, anh đụng đên tôi một cái thử xem! Tôi liền đem chỗ đấy của anh cắn đứt."

Hắn nhíu mi.

“Nếu là như vậy, em sẽ phải tự mình cầu xin anh.”

Bạch Giang Xuyên bắt lấy cánh tay kéo cô ra ngoài, ngoài cửa Bin Laden đứng thẳng hưng phấn sủa một tiếng, Lật Thế sợ hãi ôm lấy cánh tay, cả người chôn trong lòng ngực hắn, oa một cái kêu lên, hắn lại làm như không thấy, thậm chí đẩy cô ra khỏi bả vai, kéo đến một căn phòng khác.

Cái lồng sắt cao 1m4 là dành cho Bin Laden, mà hiện tại, hắn lại đem cô mạnh mẽ đẩy vào, Lật Thế giãy giụa phản khán muốn ra, hắn lại hướng tới phía sau thét to một tiếng.

" Bin Laden"

Con chó săn lập tức tiến nhanh tới đây, tự giác tiến vào lồng sắt, nước miếng chảy rong ròng hưng phấn nhìn Bạch Giang Xuyên.

Lật Thế sợ đến phát khóc," không cần, không cần! Cho tôi ra ngoài, huhu...cầu xin anh Bạch Giang Xuyên, không cần như vậy! yeutruyen.net Tôi sợ chó, tôi sợ nó!"

Hắn làm bộ không nghe được, đóng lại lồng sắt, lấy tới một cái xích sắt thô dài khóa lên lồng sắt, vô cùng chặt chẽ khiến cô làm thế nào cũng không thể mở ra.

Nam nhân tay xuyên qua khe hở lồng sắt, vỗ vỗ khuôn mặt cô, ôn nhu cười.

" Khi nào tự nguyện thì anh sẽ thả em ra."

"Bạch Giang Xuyên..Đừng như vậy, tôi cầu xin anh Bach Giang Xuyên! Tôi thực sự rất sợ, anh không cần đối xử với tôi như vậy, huhu nó sẽ cắn tôi mất, cứu mạng, đừng đi, đừng đi mà, cầu xin anh đừng đi!"

Cô hét đến tê tâm phế liệt, hắn lại vô tình xoay người đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng.

Đối diện chỉ còn lại chó săn Khắc Tiệp ngoan ngoãn ngồi, chờ hắn vừa đi, lại khôi phúc khí sắc đi săn, đôi mắt màu xám nhìn chằm chằm cô, đầu lưỡi cũng không phun ra, yết hầu kêu ra vài tiếng thầm thì, dường như giây tiếp theo liền nhảy lên tấn công cô.

Lật Thế khóc cũng không ra khóc, ôm lấy chính mình cuôn tròn trong góc lồng sắt, đầu tóc rũ rượi, thân thể rét lạnh không ngừng phát run, bộ dáng nhỏ yếu đáng thương, trong lòng không ngừng cầu mong nó đừng ăn mình.

Mồ hôi như hạt đâu theo gương mặt chảy xuống, cô thực sự rất sợ hãi, ai mau tới cứu cô đi, cô sẽ bị ăn mất, tưởng tượng thịt trên người nhất định sẽ bị nó cắn xé, từng lát từng lát thịt bị nó nuốt vào trong bụng.

"Gru..Gâuuu!"

Nó đột nhiên rống lên , toàn bộ lồng sắt đều rung đông theo, Lật Thế rốt cuộc nhịn không được lại khóc lớn ra tiếng, sắt mặt trắng bệch, thân thể cũng run lên, cầu xin nam nhân bên ngoài buông tha cho mình.

" Tôi liếm cho anh, liếm cho anh! Anh cho tôi ra ngoài đi mà, cầu xin anh, cứu mạng, Bạch Giang Xuyên cứu mạng, cầu xin anh!"

Hắn vẫn luôn ở cửa, nhìn chằm chằm đồng hồ trên vách tường, trên mặt là nụ cười ý vị thâm trường.

Mới có một phút linh tám giây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.