Bị giam trong chuồng chó đến ngày thứ tư, cô đã nếm trải đủ những lần xâm phạm tàn bạo của hắn, bị tưới nước tiểu cả người cũng không khóc không thét, thờ ơ đón nhận.
Lật Thế cơ bản không ngủ được, trong bốn ngày này cô ngủ không đến bảy tiếng, mỗi ngày đều cảm thấy sợ hãi đến chết.
Con chó săn Tiệp Khắc đối diện nhất cử nhất động đối như hổ rình mồi nhìn cô.
Cô không ngừng van xin hắn thả mình ra ngoài, nhưng kết quả đều là bộ mặt thờ ơ của hắn.
Đến ngày thứ năm, tinh thần Lật Thế gần yeutruyen.net như trở nên điên dại, thậm chí bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, cơm nước đều ăn không vô.
Qua hai ngày, cô yeutruyen.net suýt nữa đói chết trong lồng, ngã vào trong góc phòng run rẩy, phát ra từng tiếng van xin suy yếu. Bin Laden không ngừng sủa về phía cô, Lật Thế gắt gao ôm lấy bản thân.
"Đừng ăn tao, đừng ăn tao. Đau, tao đau quá!"
Mà tên đầu sỏ gây nên vẫn như cũ sủa không ngừng về phía cô.
Chỉ đến khi Bạch Giang Xuyên tiến vào, cô mới có thể thật sự yên tâm, bởi vì chỉ cần có hắn, con chó kia liền nghe lời.
Lật Thế sức cùng lực kiệt*, chỉ có thể híp mắt, ô ô khóc, toàn thân da bọc xương, không còn sức lực quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ.
Bạch Giang Xuyên lời đến miệng muốn nói lại thôi.
Cô chân thực so với chó không khác là bao.
Cửa sắt mở ra, nắm lấy cánh tay đem cô ra ngoài, cả thân mình gầy yếu như chạm nhẹ liền có thể vỡ vụn.
Lật Thế bị hắn kéo ra khỏi chuồng, trở về phòng ngủ hắn một lần nữa.
"Quỳ rạp trên mặt đất ngủ."
"Cảm ơn chủ nhân. . . . . . Cảm ơn chủ nhân."
Cô run rẩy cuộn thân mình, không chịu được nhắm mắt lại ngủ, nhưng lại bởi vì cảnh giác, mới vừa nhắm mắt lại lập tức mở ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy trong thời gian dài, đều đã tạo thành thói quen, căn bản không có biện pháp đi vào giấc ngủ.
Lật Thế sụp đổ, "Chủ nhân, huhu. . . chủ nhân."
Bạch Giang Xuyên nằm trên giường mềm mại, mặt không thay đổi liếc cô.
Cuối cùng, hắn vỗ vỗ vị trí bên người, "Đi lên."
Lật Thế vội vã bò lên, đem cả thân mình dựa sát vào hắn, gắt gao ôm lấy cơ thể hắn, ở trong lòng ngực hắn khóc lớn lên.
Sau thời gian dài, rốt cuộc cô mới tiếp xúc với hơi ấm khiến mình an tâm, cô rất sợ hãi.
Áo ngủ bị cô dùng sức nắm chặt, tay sứ nho nhỏ khí lực rất lớn, ghé vào trong lòng ngực hắn, nghẹn ngào khóc lớn.
Bạch Giang Xuyên ôm lấy cơ thể gầy yếu đang run rẩy của cô, đem chăn đắp lên người Lật Thế. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác dùng sức ôm như vây.
"Không cần rời khỏi em, chủ nhân. Em rất sợ, rất rất sợ, van xin người đừng rời bỏ em đi."
Nam nhân nắm chặt tay, trong lòng ngũ vị tạp trần, nội tâm lạnh như băng như bị cái gì đấy làm tan chảy.
"Lật Thế." Hắn nhịn không được kêu ra tên của cô, cúi đầu nhìn tóc tai lộn xộn của cô, cả người co ro nằm trong lồng ngực hắn.
"Hiện tại, em nên tin dì em đã bán em cho tôi. Đối với bà ta, em chỉ là con chồng trước, cái gì cũng không phải. Nhớ kỹ, dù em có chạy thoát, bà ta cũng không giúp em, không cần vọng tưởng em còn ba mẹ, bọn họ cũng không cần em đâu."
"Huhu. . . . . .huhu." Cô khóc ngày càng dữ dội, đem toàn bộ ủy khuất trúc ra.
"Em đã sớm biết. . . . . Hức. . . . bọn họ không cần em, tin tức họ gửi cho dì em đều đã xem qua."
"Hức. . . . ! Nhưng em không nghĩ bọn họ thực sự không cần em, vì cái gì không cần em, em không phải con gái ruột của họ sao? Dì cũng không cần em, bọn họ đều ruồng bỏ em, vì cái gì, vì cái gì chứ !"
Nước mắt đầy mặt, tay Bạch Giang Xuyên lặng lẽ dừng trên lưng cô, bấc tri bấc giác nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Lần đầu tiên hắn không chịu được tiếng khóc tuyệt vọng của Lật Thế.
"Đừng khóc."
"Ngoan, tôi cần em, mau nín khóc lại."
Lật Thế hoảng sợ hít hít mũi, ngẩn đầu, khuôn mặt trắng bệch tiền tuỵ giống như người chết, ánh mắt lóe ra tia chờ mong.
"Anh thật sự cần em sao? Anh. . . anh sẽ không vứt bỏ em? Bọn họ không thích em, đều đã vứt bỏ em, anh sẽ không vứt bỏ em đúng chứ?"
"Tôi cần em, sẽ không vứt bỏ, ngoan ngoãn ở bên tôi, làm người làm chó, tôi đều thỏa mãn em, đừng hi vọng chạy trốn lần nữa."
"Em không chạy, thực sự không chạy!" Cô gắt gao ôm lấy cổ hắn, an tâm đem cả người trần như nhộng tiến sát vào trong lòng ngực hắn.
"Chủ nhân, đừng vứt bỏ em, anh muốn em làm gì cũng được, em yêu anh, rất yêu anh."
Những lời này đã dọa đến hắn.
Bạch Giang Xuyên nhất thời hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không, trong 26 năm nay hắn chưa từng nghe qua câu những lời này.
Thế nhưng cô lại dễ dàng nói ra, mang theo cảm giác không chân thực.
"Em yêu tôi?" Hắn thực sự khó tin.
Lật Thế cực kì mệt, nhịn không được muốn ngủ, rầu rĩ đáp.
"Em yêu anh."
Như thế nào có thể.
Em sẽ không yêu tôi, Lật Thế, em làm sao có thể yêu tôi.
Trái tim đập nhanh không ngừng, làm cho hắn thở không nổi, ngay cả sắc mặt tái nhợt cũng dần trở nên hồng hào.
Hắn đối xử với cô như vậy, thế nhưng cô lại chính miệng nói yêu hắn.
Tuy không chân thật nhưng hắn lại rất vui vẻ.
Người bị hắn theo dõi suốt 4 tháng, vắt hết đầu óc nghĩ muốn đem cô đoạt lấy, đem cô nhốt lại trong lồng sắt, chính miệng nói yêu hắn.
"Lật Thế, em đừng gạt tôi, đừng gạt tôi. . . . . . "
"Gạt tôi có kết cục thế nào em đều đã biết, tôi sẽ đem em tra tấn không bằng chết."
Người trong lòng đã ngủ, ôm lấy cổ hắn, ngón tay phát run nhè nhẹ.