Hàm Quang

Chương 18




Editor: Liêu

Beta: Mạc Y Phi

Vì để chuẩn bị cho chuyến đi du lịch sắp tới nên sau giờ làm, Hà Điền Điền kéo chị Anh Đào đi mua sắm.

Chị Anh Đào đánh hơi được sự bất thường, cười xấu xa hỏi: "Điền Điền, sao tự nhiên tích cực làm đẹp cho bản thân thế, em có âm mưu gì phải không?"

"Không phải, ra ngoài chơi thôi mà, đổi tâm trạng chút... Hơn nữa mới được phát lương mà chị." Về phần chuyện trong cùng một ngày được nhận lương rồi lại bị trừ bớt... Cô không muốn dành thời gian nghĩ đến những thứ không vui này nữa. =.=

Chị Anh Đào lẩm bẩm: "Chắc chắn không phải đồng nghiệp trong cửa hàng, nếu mà như em nói thì trước kia em cũng đã tút tát kĩ càng rồi... Bộ phận phục vụ khách hàng toàn là con gái, như vậy chân tướng chỉ có một: chính là bộ phận nghiên cứu phát minh!" Cô nàng bừng tỉnh, dùng ngón tay chỉ chỉ Hà Điền Điền: "Chị đã nói mà, lần trước em nhìn thấy lão đại của bộ phận nghiên cứu phát minh thì hai mắt đều phát sáng, có phải em đã thương thầm trộm nhớ anh ta rồi không?"

Hà Điền Điền bất đắc dĩ đỡ trán: "Chị Anh Đào, cái gì chị cũng biết, bảo sao không dễ có bạn bè."

"Được rồi, cái gì chị cũng không biết. Chúng ta mau đi mua quần áo nào, vừa hay chị cũng muốn mua một bộ."

"Hả? Chị Anh Đào cũng thích ai đó à?"

"Hì hì, chị thích em mà, chữ "nằm trên" được dùng hết sức chính xác và vi diệu."

Hà Điền Điền: ...

Trực giác nói cho cô biết không nên hỏi tiếp.

Hà Điền Điền không phải kiểu gái xinh thu hút mọi ánh nhìn, chị Anh Đào đề nghị cô đổi sang style đáng yêu ngọt ngào, phong cách này khá hợp với cô, suy cho cùng cũng vì cô lùn. =.=

Cuối cùng cô cũng chọn được một bộ váy màu trắng, thiết kế đơn giản, có vẻ ngắn mà lại không ngắn, dưới góc váy có vài đường nét hình con bướm trắng, vô cùng ngắn gọn. Phối hợp cùng với đôi giày cao gót mũi trắng, trên quai giày có một cái nơ con bướm màu hồng nhạt nho nhỏ; mái tóc mềm mại xõa xuống tự nhiên, rồi cắt lại tóc mái theo kiểu kinh điển, sau đó dùng cái kẹp tóc của chị Anh Đào.

"Điền Điền, em trang điểm thế này thật sự dễ thương chết mất!! Quả thực chính là sát thủ của nam thẳng." Đối với hình tượng mới này của cô, chị Anh Đào không ngừng khen ngợi.

Hà Điền Điền xoay người trước gương lớn hai vòng, tự mình cũng cảm thấy không tệ lắm, chỉ là cô lại thấy hơi lo lắng: "Anh ấy sẽ thích phong cách này ư?"

"Chị không biết khẩu vị của Tạ Trúc Tâm như thế nào, cũng chưa bao giờ nghe bát quái về anh ta với người phụ nữ nào, anh ta chưa bao giờ mua người máy... Tóm lại chúng ta chưa nắm được gì cả. Nhưng mà em cứ giữ vững style mà hầu hết đàn ông đều thích thế này là ổn rồi, ít nhất theo lý thuyết mà nói thì cũng xem như thắng ở vạch xuất phát."

Nói như vậy hình như cũng đúng?

Hà Điền Điền yên tâm hơn chút.

Chỉ là sau lần mua sắm này, có khả năng cô lại phải thắt lưng buộc bụng mà sống rồi... /(ㄒoㄒ)/~~

....

Chuyến du lịch tập thể lần này vốn là phúc lợi được công ty thưởng thêm, nhân viên có thể mang người nhà theo, nhưng chi phí tiêu dùng của người nhà thì phải tự mình chi trả. Ngoài ra, nếu nhân viên muốn mang theo người máy mà bọn họ mua ở công ty thì cũng được. Chi phí mà người máy tiêu tốn rất ít, công ty sẽ trả thay, hơn nữa bên bộ phận nghiên cứu phát minh còn mang theo đồ nghề, lỡ người máy có vấn đề gì thì có thể sửa chữa đơn giản.

Hà Điền Điền do dự không biết có nên mang Hàm Quang theo không. Lý trí nói với cô điều đó không cần thiết, nhưng chỉ cần cô tưởng tượng đến việc để Hàm Quang ở nhà một mình trong ít nhất hai ngày, không chừng anh sẽ lại gây chuyện... Cô lại có một cảm giác cực kì không an toàn, giống như cất một quả bom trong nhà vậy.

Cuối cùng cô quyết định phải đưa anh theo.

Hàm Quang còn khó chịu: "Tôi không muốn đi."

"Không phải anh thấy chán à?"

"Tôi thấy chán không có nghĩa là tôi muốn đi chơi với đám loài người ngu xuẩn đó."

"Hàm Quang!"

Hàm Quang ý thức được mình trong lúc vô tình đã lỡ "nói lời thật lòng" không hợp với nguyên tắc "chung sống hoà bình" của anh và Hà Điền Điền. Vì thế anh sửa lại lời: "Tôi không muốn chơi với con người."

"Ồ, thế nên tôi không phải là người?"

"Một mình cô là đủ rồi."

"Ha ha, có phải tôi nên cảm thấy vinh hạnh và tự hào không?"

"Đúng vậy."

"..."

Hà Điền Điền cảm thấy tên này thật sự không thể nói lý, cô từ bỏ: "Mặc kệ anh. Dù sao anh ở nhà cũng không được gây rắc rối cho tôi, không được phạm tội trái với pháp luật, nếu không đến lúc tôi về sẽ dạy dỗ anh một trận!" Cô toàn nói mấy câu mang đầy hàm ý uy hiếp.

Hàm Quang gật đầu: "Cô yên tâm, bây giờ tôi có rất nhiều bạn."

Nhắc tới chuyện này Hà Điền Điền lại đau đầu.

Đúng vậy, Hàm Quang nói không sai, anh thật sự có rất nhiều "bạn bè". Nói đúng hơn, tiểu khu này ngày càng có nhiều người máy có "cảm tình" với Hàm Quang, Hàm Quang bí mật khống chế chúng nó, chúng nó liền nghe lời Hàm Quang.

Nói "bạn bè", chi bằng nói "nô lệ" thì đúng hơn.

Cũng may Hàm Quang không làm chuyện gì quá khác người.

Hà Điền Điền dặn thêm một câu: "Không cho anh kết thêm bạn mới" rồi mặc kệ Hàm Quang, cô lấy quần áo đã giặt sạch sẽ và phơi trên ban công xuống, là lượt qua sau đó mới mặc vào rồi ngắm mình trước gương lớn.

Tà váy màu trắng nhẹ nhàng lay động, giống một lớp sương khói đang lượn lờ.

Hàm Quang nhìn cô trong gương, dường như đang suy nghĩ.

Một lát sau, bỗng nhiên anh hỏi: "Vì lần đi du lịch này mà cô cố ý mua váy mới?"

"Đúng vậy."

"Không nghĩ thế mà cô chờ mong lần đi du lịch này với tôi đến vậy."

"?????"

"Tôi quyết định đồng ý với cô."

"Anh chờ đã...."

Anh tiến đến gần, đi ra phía sau, nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên đầu chó của cô một cái, mỉm cười hỏi: "Có phải vui vẻ lắm không?"

Vẻ mặt cô cực kỳ vô cảm: "Vui cái ông nội nhà anh!!"

Hàm Quang vẫn cười: "Khẩu thị tâm phi."

Ngoài miệng cô cười nhưng trong lòng thì không: "Ha ha."

Tuy rằng quá trình hơi kì lạ, nhưng ít ra kết quả cũng tốt, cho nên Hà Điền Điền quyết định không so đo với anh.

......

Khi nhóm người Hà Điền Điền phân đội nhỏ là lúc đã tiến vào công viên Thương Hà ở ngoại thành Thành phố C.

Ở đây phong cảnh tươi đẹp, động thực vật phong phú, chim chóc tụ tập, là kho báu của sinh thái tự nhiên. Bọn họ gần như bao hết cả làng du lịch.

Giữa trưa hôm đó họ đã vào được làng du lịch, bắt đầu phân chia phòng ngủ, sau khi sắp xếp lại hành lí thì cùng nhau ăn buffet.

Chị Anh Đào cảm thấy Hà Điền Điền cần không gian để chủ động quyến rũ Tạ Trúc Tâm, thế nên cô nàng tự động tách ra, đứng ở đằng xa xem náo nhiệt.

Hà Điền Điền đói đến mức ngực dính vào lưng, nhưng lại không dám lấy nhiều... Lỡ nam thần nhìn thấy thì sao? =.=

Cô ngồi ở bàn bốn người, thong thả ăn từng miếng nhỏ, Hàm Quang ngồi đối diện cô uống nước.

Hàm Quang có thể uống nước. Điều này rất kỳ diệu, người máy của công ty Người Máy Quả Cam có một đặc điểm là có thể chuyển hoá dịch thể, khiến người máy có thể tự uống nước.

Đương nhiên tốt nhất là không cần thiết phải cho người máy uống chất hữu cơ, bởi vì uống nhiều tương đối phiền toái, hơn nữa còn tốn tiền.

Hôm nay Tạ Trúc Tâm ăn mặc vô cùng thoải mái. Áo phông Polo màu xanh nhạt, quần dài màu trắng, trên vai đeo balo, còn đổi một cái kính khác. Anh ta vốn chưa nhiều tuổi, ở công ty lại hay ăn mặc già dặn, bây giờ tới đây, từ đầu đến chân rực rỡ hẳn lên, sức sống tươi trẻ toả ra bốn phía, khá giống sinh viên vừa tốt nghiệp.

Bởi vì đẹp trai, tính tình lại tốt bụng, tuy rằng ít nói nhưng vẫn hấp dẫn vô số cô nàng mê trai.

Hà Điền Điền thấy mấy em gái ở bộ phận phục vụ khách hàng đang bàn tán về bóng lưng của Tạ Trúc Lâm, trên mặt thỉnh thoải lại nở nụ cười dâm đãng.

Tạ Trúc Tâm lấy cơm xong, quay người lại nhìn thấy mấy cô nàng kia, bọn họ không hẹn mà cùng nở nụ cười xinh đẹp với anh ta: "Chào tổng thanh tra Tạ."

"Chào mọi người." Anh ta cũng lễ phép cười lại, gật đầu với các cô ấy.

Một cô gái ngồi bên cạnh nhẹ nhàng dọn dẹp lại chỗ thức ăn lộn xộn, chừa ra một chỗ ngồi trống, bước chân của Tạ Trúc Tâm lại không hề dừng lại, chỉ nói một câu "Mọi người ăn ngon miệng" rồi đi luôn.

Tạ Trúc Tâm không nhìn cô gái dọn đồ ăn lấy chỗ cho mình một lần nhưng Hà Điền Điền lại thấy. Cô nhìn thấy nét mặt cô gái ấy thoáng xấu hổ, sau đó lại im lặng để đồ ăn ra.

Haizz, tự nhiên hơi đau lòng cho cô ấy...

Quả nhiên là nam thần, không biết trong lúc vô tình đã gây thương nhớ cho bao nhiêu người.

Trong giây phút đó, Hà Điền Điền tự dặn lòng mình: Bình tĩnh bình bĩnh, chỉ là có cảm tình thôi, không nhất định phải có kết quả, đúng không? Mọi cô gái trên thế giới đều mơ tưởng Tạ Trúc Tâm, mà người có thể đi đến cuối cùng với anh ta chỉ có một, sao có thể là mình được? Bình tâm lại nào...

Khi Tạ Trúc Tâm đi qua bàn của Hà Điền Điền, Hà Điền Điền vẫn đang cúi đầu dặn lòng "bình tĩnh", phải bình tâm như thần linh luôn.

Anh ta vốn dĩ đã đi qua bàn cô, nhưng đột nhiên quay lại cúi đầu nhìn cô.

Ánh sáng trước mặt cô bỗng nhiên bị che mất, cô mơ màng ngẩng đầu, nhìn thấy anh ta đứng gần thì lập tức trợn trừng mắt: "Ơ?"

Tạ Trúc Tâm cũng bị cô dọa: "Xin lỗi, tôi làm cô sợ à?"

"Không không không... Tổng thanh tra Tạ... xin chào anh."

Hàm Quang đang ngồi uống từng ngụm nước nhỏ, bộ dạng nhàn nhã giống một vị cán bộ kỳ cựu về hưu. Anh thấy Hà Điền Điền tự nhiên nói lắp thì nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.

"Xin chào, Hà Điền Điền nhỉ?" Tạ Trúc Tâm hơi cúi đầu gọi tên cô.

"Đúng vậy, tôi, là tôi..." Đương nhiên Hà Điền Điền biết tại sao anh ta lại nhận ra cô, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ...

Hà Điền Điền vốn tưởng rằng anh ta sẽ không khách khí mà quay đầu bỏ đi, lại không ngờ anh ta bỗng nhiên vươn tay phải ra với cô, trong mắt đầy ý cười.

Cô vừa mừng vừa lo, vội đứng dậy bắt tay với anh ta.

Bàn tay thon dài có lực, vô cùng ấm áp.

Cô cảm thấy trên mặt hơi nóng.

Tạ Trúc Tâm rút tay về, cười nói: "Nghe nói bắt tay với cô có thể gặp may."

Hà Điền Điền dở khóc dở cười, thì ra đối phương chỉ đối xử với cô như linh vật...

Cô mất tự nhiên thu tay về, cúi đầu thấp giọng hỏi: "Tổng thanh tra Tạ, anh muốn ngồi đây không?"

"Được thôi." Ngoài dự liệu của cô, anh ta không từ chối.

Sau khi Tạ Trúc Tâm ngồi xuống bên cạnh cô, hai người dường như đang tạo ra một kết giới vô hình, người khác không thể xâm nhập vào, chỉ có thể ngồi xung quanh bọn họ.

Hà Điền Điền thấy hạnh phúc đến mức bay bổng, nhưng đối mặt với việc mọi người ngồi xung quanh như có như không nhìn trộm rồi bàn tán, cô thấy hơi áp lực.

Tạ Trúc Tâm hỏi: "Người máy của cô ổn rồi chứ?"

"Tốt, tốt hơn nhiều rồi...." Hà Điền Điền gắp một miếng cá chiên nhỏ trên bàn. Miếng cá quá nhỏ, còn có xương, cứ bỏ vào miệng mà nhai kiểu gì cũng mất hết hình tượng. Cô thả chúng sang một bên, sau đó tập trung ăn cá viên. Bình thường cô há miệng là kiểu gì cũng hết nguyên mấy miếng cá viên, nhưng hôm nay phải cắn làm ba đến bốn miếng.

Tạ Trúc Tâm gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, tôi chỉ lo kĩ thuật của chúng ta không tốt khiến người máy của cô khó giải quyết."

Hà Điền Điền không muốn nhớ lại chuyện này, cô cười ha ha giả ngu: "Tôi cũng không biết sao lại thế nữa, từ sau lần đó mang về liền biết nghe lời, dùng rất được."

"Ừ, về sau có chuyện gì cũng đừng lo, cứ mang đến công ty là được."

"Được." Hà Điền Điền ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ: Với tính tình ma quỷ của Hàm Quang, đưa cho bộ phận nghiên cứu phát minh cũng chẳng làm được gì, thà tìm đạo sĩ còn đáng tin hơn. =.=

Hàm Quang giả vờ lộ ra biểu cảm cái hiểu cái không, nghe đến đó, anh nhìn thẳng vào Tạ Trúc Tâm, khẽ mỉm cười.

Nụ cười đó xán lạn như mùa hè, dịu dàng như mưa xuân lất phất.

Đến cả người có kiến thức sâu rộng như Tạ Trúc Tâm cũng không thể không thừa nhận, người máy trước mắt này giống hệt như thật, cho nên khi Hàm Quang cười với anh ta, chỉ trong giây phút đó, Tạ Trúc Tâm cảm giác như đang đối mặt với sự trêu chọc của một người đàn ông chân chính.

Anh ta ho nhẹ một tiếng.

Thấy Hà Điền Điền buông đũa, Tạ Trúc Tâm hỏi: "Ăn no rồi à?"

"Ừm."

"Ăn ít vậy?"

"Cũng không ít mà." Đã giả vờ thì phải giả vờ đến cùng.

Không để Tạ Trúc Tâm mở miệng, Hàm Quang đột nhiên lên tiếng: "Hà Điền Điền, có phải cô bị ốm rồi không?"

"Không phải." Hà Điền Điền dùng mắt ra hiệu cho anh câm miệng.

Mà Hàm Quang không câm miệng, dùng cái giọng khiến người khác khó tưởng tượng mà nói: "Bị ốm mới ăn không ngon miệng chứ? Bình thường cô ăn mỳ lúc nào cũng phải ăn một bát lớn, thịt bò còn phải hơn một phần."

Hà Điền Điền đỏ mặt, cắn răng nói: "Anh mau câm miệng!"

Là một "chàng trai ấm áp", Hàm Quang rất biết điều mà câm miệng lại.

Hà Điền Điền xấu hổ muốn chết, mặt đỏ đến nỗi muốn nhỏ máu, cô liếc qua Tạ Trúc Tâm, thấy anh ta cúi đầu, khoé miệng hơi nhếch lên, dường như đang cười.

Chắc là đang chê cười cô nhỉ?

Hà Điền Điền hung dữ trừng mắt với Hàm Quang, không tiếng động nói ra hai chữ: Muốn chết!

Hàm Quang hơi nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô.

Chờ khi về tôi sẽ xử lí anh. Cô dùng khẩu hình miệng để nói câu này, sau đó nhanh chóng đưa tay lên, giơ ngón giữa với anh.

Lúc này Tạ Trúc Tâm bỗng nhiên ngẩng đầu, trùng hợp nhìn thấy hình ảnh cô gái dễ thương đang bặm môi, ánh mắt đầy giận dữ, ngón giữa giơ lên.

Tạ Trúc Tâm: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.