Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 16: Phía dưới của bác cả em cứng…




Tô Bối đang xoa trán đột nhiên ngẩn ra, trong đầu có chút chột dạ dời mắt: “Chị có làm gì đâu?”

“Nếu chị chưa làm gì.”

Tầm mắt ái muội của Văn Uyển lượn lờ trên người Tô Bối, cuối cùng mới nói: “Vậy sao phía dưới của bác cả em lại cứng?” 

Nghe thấy thế, Tô Bối lập tức nín thở, ánh mắt nhìn về phía cô gái nhỏ này lần nữa.

Trên gương mặt chưa mất đi tính trẻ con của cô gái, lúc này tràn ngập hiểu rõ và tiêu sái của người trưởng thành mới có.

Tóc ngắn chỉ qua tai, bất chợt vừa nhìn, có thể thấy bóng dáng của mẹ cô ấy trên người cô ấy.

"Em…”

Tô Bối muốn hỏi cô ấy là phát hiện kiểu gì, nhưng những lời này nói tới bên miệng thì nuốt trở về.

Nếu cứ mở miệng hỏi như thế, chẳng phải là thừa nhận lời nói vừa rồi của Văn Uyển sao.

“Văn Uyển em là ai... Bắt đầu từ cấp 3 đã xem phim xxx... Khi đàn ông động dục sẽ thế nào em còn không biết sao?”

Từ nhỏ Văn Uyển đã vô cùng thông minh, sao không đoán ra được Tô Bối muốn hỏi gì: “Khi bác cả của em rời đi tuy sắc mặt khó coi... Nhưng thứ phía dưới bác ấy cho dù là quần áo đều không che được…”

Tô Bối nghe đến đây, nhớ tới tối hôm qua khi đại não mơ hồ Văn Quốc Đống ôm cô xuống xe, phía dưới mông có vật cứng chọc vào cô... Hơi thở lập tức dồn dập hơn mấy phần.

“Chậc chậc... Nhìn biểu cảm này của chị... Tối qua chị không làm gì bác ấy sao?”

Nghe thấy thế, đại não Tô Bối lập tức trống rỗng.

Văn Uyển nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tô Bối, lập tức biết giữa hai người thực sự không xảy ra chuyện gì.

Có chút đáng tiếc lắc đầu: “Em còn tưởng tối hôm qua chị nhìn dượng cháu bọn em loạn luân, nhất thời không nhịn được đè bác cả của em ra...

Tô Bối trợn tròn mắt, gương mặt đỏ bừng như bị lửa thiêu: “Chị không cố ý nhìn lén...”

Là hai người không phân biệt địa điểm mà làm tình…

Nếu lại muộn thêm một bước, nói không chừng còn gặp phải Văn Quốc Đống.

Nghe thấy thế, vẻ mặt Văn Uyển không để bụng: “Tối hôm qua vốn không muốn làm với ông ta… Nhưng mà tới nhà ăn thì ngửi thấy mùi nước gừng... Nghĩ một lát người lén lút nấu nước gừng ngoại trừ chị ra thì không còn ai khác...”

“Không phải vì ban ngày hại chị rơi xuống nước... Cho nên cho chị xem phim xxx miễn phí sao… Thế nào? Em diễn có thể xem chứ?”

Nghe thấy vậy, Tô Bối hít sâu một hơi, hiện giờ đối với cô, cô đã không thể dùng hai chữ bội phục để hình dung: "Em..."

Văn Uyển không giữ lại chút nào, chia sẻ với Tô Bối kinh nghiệm tự mình quyến rũ Diệp Liệt Thanh.

“Đàn ông ấy à... Còn không phải là như vậy sao? Chỉ cần cây gậy kia cứng với chị, trèo lên giường người đó... Chỉ là chuyện vấn đề về thời gian...”

“Sao em thấy được?”

Tô Bối nghĩ tới tâm tư của mình bị cô gái nhỏ này nhìn thấu, trong lòng không nhịn được ảo não.

Vậy chẳng phải là ngày thường, mọi người ở Văn gia, bao gồm cả Văn Lê Văn và Quốc Đống đều nhìn ra sao?

“Chị dâu chị yên tâm đi... Đôi mắt của người Văn gia không lớn lên ở trên mặt, đôi mắt của bọn họ đều ở trên đỉnh đầu…”

Tô Bối biết, Văn Uyển nói những lời uyển chuyển này là muốn giữ mặt mũi của mình một chút, phụ nữ Văn gia... Mấy ngày nay ở chung, sao cô không nhìn thấu.

Nhìn Lâm Quyên thì biết... Đừng nói là chú ý cô, liếc mắt nhìn cô một cái đều cảm thấy phí tâm phí sức…

Biểu cảm của Văn Uyển thản nhiên thưởng thức dao gọt hoa quả trên tay, nhỏ giọng nói: “Đối với người Văn gia... Mẹ em hận Văn Tuyết nhất, sau đó là Lâm Quyên…”

Đôi mắt Tô Bối lóe sáng: “Người đàn ông tối qua... Là chồng của Văn Tuyết?”

Dứt lời thì thấy Văn Uyển cười tươi: “Chị dâu thật thông minh!”

“Ở Văn gia, chúng ta có cùng chung một ‘kẻ địch’... Mới đầu, em muốn mượn sức chị, dùng chị chọc tức Lâm Quyên... Dạy chị, là muốn chị dùng trên người Văn Lê, nếu chị có thể quyến rũ anh họ không biết cố gắng của em thần hồn điên đảo, với đức hạnh của Lâm Quyên, bà ta có thể bị chị làm cho tức chết…”

“Nhưng mà em không ngờ tới, dã tâm của chị cũng không nhỏ, ý không ở trong lời, vậy mà đang ủ rượu trên người.”

Tay của Tô Bối giấu trong chăn căng thẳng, chỉ nghe Văn Uyển tiếp tục nói: “Lúc chị ở rừng mai, trong lúc lơ đãng ánh mắt của chị nhìn bác cả… Trong mắt nhất định phải có được của chị, em đều thấy... Chị và em đều là loại người vì mục đích có thể không màng tất cả!”

Văn Uyển sợ Tô Bối không tin, chủ động mở miệng nói: “Lần đầu tiên khi em làm tình với dượng, Văn Tuyết ngủ ngay bên cạnh... Ông ta mở miệng nói không muốn, kết quả buổi tối ngày hôm đó bắn tận bốn lần... Còn bắn vào trong nhiều lần... Cho nên đàn ông ấy à... Miệng cứng tới mấy cũng vô dụng…”

Tô Bối nghe Văn Uyển nói chuyện giường chiếu, trong lòng không có quá nhiều hồi hộp.

“Những lời này chị sẽ làm như chưa từng nghe thấy...”

Không phải cô không tin Văn Uyển, mà là hành động của Văn Uyển khiến người ta không thể tin tưởng. Trên đời này cô không tin đồng minh, chỉ tin tưởng mình.

Làm lâu ở công ty luật, sẽ phát hiện giữa người với người không có tin tưởng đáng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.