Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 154




Tô Bối nhìn người được gọi còn chưa lớn tuổi hơn Văn Quốc Đống, cô kéo góc áo hắn nhỏ giọng trách mắng: “Văn Quốc Đống... Anh đủ rồi đấy!”

Người đàn ông trung niên nghe thấy “quan nhị đại” không phách lối mà ngoan ngoãn gọi một tiếng “chú” thì cười ha ha gật đầu.

“Haizz... Lúc này không cần ăn Tết, đi làm ruộng cho xong, năm mới không phải làm…’’

“Vậy chú bận việc đi...” 

“Haizz.”

Người đàn ông trung niên quay đầu không nhịn được khen “Văn Quốc Đống”, khen Tô Bối gả cho ông xã tốt. Ở nông thôn rất coi trọng lễ nghĩa, nếu không cô cả Tô gia sẽ không vì Tô Bối kết hôn mấy năm không làm tiệc rượu maf đồn linh tinh khắp thôn.

Hôn lễ lần này Văn Quốc Đống làm rất long trọng, cho nhà họ Tô đủ mặt mũi.

Hơn nữa trong lúc lơ đãng Văn Quốc Đống nghe lời bố Tô nói nên biết mấy năm nay thân thích nhà ai đối tốt với Tô Bối, cùng với mấy nhà hàng xóm quan tâm nhà họ Tô.

Nhưng trong hôn lễ hay là sau hôn lễ, Văn Quốc Đống vẫn đủ tôn kính có lễ nghĩa với những người này, mấy ngày nay nhà mấy người này nhận được không ít “hậu lễ” của Văn Quốc Đống.

Hàng năm hắn lăn lộn trong quan trường, am hiểu nhất là nắm bắt lòng người…

Văn Quốc Đống tới làm hôn lễ, thân thích Tô gia làng trên xóm dưới, có người nào không khen không dứt miệng “ông xã” của Tô Bối.

Bên Văn gia bạn bè thân thích tới không ít, toàn là những nhân vật có uy tín danh dự, không có thái độ ngạo mạn phách lối với thân thích Tô Bối.

Chuyện này vừa truyền ra, hoàn toàn đập tan tin đồn cô cả Tô gia lan truyền trong thôn hơn hai năm.

Nhà cũ của bác cả Tô gia cách nhà Tô Bối không xa, nhưng đoạn đường này.

Tô Bối chỉ cảm thấy đi dài như xa cách vạn dặm, dọc đường đi vẻ mặt Văn Quốc Đống không đổi chào hỏi “chú bác” “thím” trên đường, còn nói mấy câu.

Mãi cho đến cửa nhà.

Tô Bối thấy gương mặt bố Tô âm trầm, trong lòng luống cuống: “Bố..”

bố Tô liếc mắt nhìn Tô Bối, nhìn Văn Quốc Đống ôm đứa bé trong lòng, không hé răng.

Mẹ Tô oán trách ông ta một tiếng, cười tiến lên nhận quà frong tay Văn Quốc Đống, nhỏ giọng trách Tô Bối:

“Bối Nhi... Đâu có ai để bố chồng ôm đứa bé... Con đúng thật là…’’

“Ông thông gia... Vào trong nhà ngồi một lát... Tiểu Bối quá không hiểu chuyện...”

Nghe thấy Văn Quốc Đống cụp mắt, ôm đứa bé vào cửa.

Tô Bối đi theo Văn Quốc Đống, mới đi tới bên cạnh bố Tô, thì nghe ông ta nói: “Tiểu Bối, con theo bố vào trong phòng...”

Vừa nghe thấy những lời này, cảm giác bất an trong lòng Tô Bối càng mãnh liệt hơn: “Bố... Có chuyện gì...”

“Theo bố vào trong.”

Bố Tô không nổi giận trước mặt Văn Quốc Đống, chỉ nói một câu như vậy sau đó đứng dậy rời đi.

Tô Bối vừa định xoay người, thì bị Văn Quốc Đống kéo tay lại: “Anh đi cùng em...” 

“Anh.”

Tô Bối thấy gương mặt mẹ Tô lập tức trắng hơn mấy phần: “Buông tay...”

Mẹ Tô nghe thấy động tĩnh ở phía sau cũng không quay đầu lại, lo đi cất đồ.

Văn Quốc Đống thấy thế, nắm chặt lấy tay Tô Bối: “Anh ở cửa đợi em...”

Tô Bối tránh khỏi tay Văn Quốc Đống, hung dữ trừng mắt với hắn một cái: “Không cần.”

Trong phòng, trong tầm tay bố Tô đặt một cái roi mây, ngồi trên ghế không nói một tiếng hút thuốc lá.

Tô Bối vào cửa, không dám thở mạnh đứng một lúc lâu.

Cha Tô không nâng đầu/lên, trầm giọng nói: “Đóng cửa phòng lại.”

"Bố..."

Bố Tô đột nhiên đập bàn: “Đóng lại.”

Tô Bối không tình nguyện đóng cửa, Văn Quốc Đống cứ đứng ở cửa, đứa bé trong lòng đã sớm được mẹ Tô ôm đi.

Đến bước này, Tô Bối đâu còn ôm tâm lý may mắn gì đó.

Mới xoay người lại, roi mây của cha Tô đã quất lên cẳng chân Tô Bối: “Ông ta bố không quản được... Con là con ruột của bố... Bố không thể quản con sao?”

"Dạ..."

Tô Bối tự biết đuối lý không dám trốn, đành phải chịu đựng: “Bố... Bọn con...”

Cô còn chưa nói xong, bố Tô lại quất một cái nữa:

“Bố dạy con làm như vậy sao? Con làm như vậy không khiến Tiểu Lê thất vọng ư?"

Sau khi nói xong, đôi mắt bố Tô đỏ lên:

“Tính tình Tiểu Lê yếu đuối một chút, nhưng con để tay lên ngực tự hỏi, Tiểu Lê đối xử không tốt với con ở điểm nào?”

Tô Bối nghe xong lời bố nói, im lặng nhắm mắt lại.

Ở trong hôn nhân cô thực sự có lỗi với Văn Lê, nhưng Văn Lê không có điểm nào khiến cô thất vọng sao?

“Lần trước mẹ Tiểu Lê tới, có thái độ không tốt đối với chúng ta... Nhưng đứa bé Tiểu Lê đối xử với bố và mẹ con thế nào, trong lòng con không rõ ư? Bây giờ người còn nằm ở bệnh viện... Con nói xem con... Con...”

Bố Tô càng nói càng tức giận, sức lực trên tay không tự giác tăng thêm.

Cơ thể cứng đờ của Tô Bối đột nhiên ngửa về sau.

Roi mây trên tay bố Tô quất thật mạnh lên người Văn Quốc Đống.

“Bố...” Văn Quốc Đống bảo vệ Tô Bối ở sau người, trầm giọng nói: “Việc này không thể trách Bối Nhi... Tại con... Là con chủ động dụ dỗ Bối Nhi... Là con...”

Bố Tô không đợi hắn nói hết câu, đánh “bốp bốp” hai cái:

“Đừng gọi tôi là bố! Tôi không có con rể lớn tuổi như cậu! Tôi biết Bối Nhi nhà tôi không phải loại người như vậy!”

“Cậu lớn hơn con bé hơn hai mươi tuổi! Các cậu có thể có kết quả gì? Cậu có biết cậu đang làm gì không?”

Văn Quốc Đống nắm lấy tay Tô Bối, nghiêm túc nói: “Con sẽ chịu trách nhiệm với Bối Nhi.”

Tay Tô Bối vội vàng kéo Văn Quốc Đống: “Anh đi vào làm gì... Đi ra ngoài!”

“Cái rắm! Cậu chịu trách nhiệm? Cậu chịu trách nhiệm cái gì? Tương lai cậu bảy tám chục tuổi, sắp xuống mồ, con bé còn trẻ, cậu không sợ con bé quay đầu lại...”

"Bố..."

“Cô ấy sẽ không!”

Hai người gần như mở miệng cùng lúc, tay Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối đột nhiên căng cứng, Tô Bối đau đến mức nhíu mày.

“Con sẽ không cho cô ấy có cơ hội đó...”

Văn Quốc Đống thề son sắt, Tô Bối nghe xong chỉ cảm thấy sau lưng rét run.

Quả nhiên, bố Tô nghe xong những lời này tức giận tăng vọt quất thẳng lên người Văn Quốc Đống.

“Cậu sẽ không... Cậu sẽ không... Con bé là con gái của tôi, hai người... Hai người...”

Bố Tô chỉ vào hai người, mấy chữ sau không nói được nên lời.

Văn Quốc Đống đợi bố Tô bình tĩnh một chút, đưa điếu thuốc cho ông ấy:

“Bố... Bây giờ người trong thôn còn có thân thích trong nhà đều biết con là người đàn ông của Bối Nhi... Cho dù bố không muốn nhận... Cũng đã muộn.”

Bố Tô không nhận thuốc lá, trái tim vừa mới bình tĩnh lại, nghe xong những lời này lập tức bùng nổ:

“Cậu! Được... Được lắm... Không hổ là người làm quan ở bên ngoài...”

Văn Quốc Đống đi tới bên cạnh Tô Bối, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con dùng tiền đồ của con để thề, đời này con sẽ không bạc đãi Bối Nhi...”

Nghe thấy thế, gương mặt bố Tô xám xịt xua tay:

“Tôi không quản được cậu... Nhưng tôi quản được con bé... Qua một thời gian nữa, tôi sẽ nói với đám thân thích trong nhà Tô Bối đã ly hôn!”

"Bố!"

Văn Quốc Đống giữ chặt tay Tô Bối, nhẹ nhàng vỗ một lát, làm như lơ đãng nói: “Bố... Tiểu Ngọc... Là con của con và Tô Bối.

Bố Tô hít mấy hơi thuốc lá, nghe xong những lời này, kích động tới mức họ khụ khụ.

“Khụ khụ... Cậu... Hai người.

"Bố..."

Tô Bối vội vàng hất tay Văn Quốc Đống ra tiến lên, muốn vuốt lưng giúp ông ấy, kết quả bị bố Tô đẩy ra:

“Tô Bối! Từ nhỏ bố đã dạy con như thế nào? Hả... Con... Con làm như vậy ư?”

Bố Tô đỏ mắt, tức tới mức phát run:

“Bố  không cầu con giàu có, cha chỉ cầu con bình an... Con thì sao? Con xem con đã làm chuyện gì?”

"Bố..."

“Bố không phải bố của con! Bố không có đứa con gái như vậy! Hai người đi... Đi cho tôi...”

Nghe thấy thế, Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống: “Bố... Anh ấy loạn..”

Văn Quốc Đống không đợi Tô Bối nói xong: “Bố, con biết bố sẽ tức giận... Nếu bây giờ bọn con gạt bố, sau này bố biết chỉ hỉ càng tức giận...”

“Bối Nhi là cô gái ngoan...”

“Con gái của ông đây không cần cậu nói! Nếu không phải cậu không có ý tốt dụ dỗ Bối Nhi nhà tôi! Sao con bé sẽ làm ra loại chuyện vi phạm đạo đức con người như vậy?”

Sau khi nói xong, bố Tô cầm roi mây nổi giận đùng đùng đánh mạnh lên người Văn Quốc Đống một cái.

“Bố...” Tô Bối tiến lên ngăn cản, kết quả bố Tô đánh cả hai người.

Văn Quốc Đống thấy thế vội vàng bảo vệ Tô Bối ở trong lòng, mình chịu bị đánh.

Cảnh tượng hai người phúc họa cùng chịu này, kích thích lửa giận của bố Tô vọt lên tận đầu, sức lực trên tay không nắm giữ chính xác. 

Cho dù Tô Bối có Văn Quốc Đống che chở, nhưng cha Tô ra tay tàn nhẫn vẫn không trốn được quá nhiều, đau đến mức luôn hít sâu một hơi: “Xíttt.”

Văn Quốc Đống che chở Tô Bối mình không rên một tiếng chịu đánh, nghe Tô Bối hít khí lạnh, trực tiếp mở cửa đẩy Tô Bối ra ngoài.

Bên trong phòng chỉ còn lại hai người là Văn Quốc Đống và bố Tô, Văn Quốc Đống chặn cửa, đợi bố Tô đánh mệt, còn tri kỷ đỡ ông ta ngồi xuống nghỉ ngơi.

Bố Tô hất tay Văn Quốc Đống ra: “Lần trước tới tôi nên cảm thấy hai người không đúng.”

“Người nào có thể nghĩ tới! Cậu đã một đống tuổi... Còn gây họa cho con dâu!”

Sau khi nói xong, bố Tô cầm lấy điếu thuốc hút mấy hơi, lại bị Văn Quốc Đống đoạt lấy dụi tắt: “Bố... Bố mới phẫu thuật xong...”

“Đừng làm ra vẻ nữa! Tôi không đồng ý đâu! Tôi nói thẳng luôn, Bối Nhi là con dâu cậu, là nàng dâu của Văn Lê, đây là chuyện không thể thay đổi! Cho dù con bé ly hôn với Văn Lê, tôi cũng không đồng ý để hai người đến với nhau!”

Gương mặt bố Tô âm trầm cắt ngang lời Văn Quốc Đống nói: “Ở chỗ tôi, không có cách nói con dâu gả cho bố chồng! Đời này đều không có!”

Gương mặt Văn Quốc Đống âm u, không nói gì thêm, hôm nay lộ chuyện này hắn đã đoán trước được kết quả.

Tính cách bố Tô bướng bỉnh lại truyền thống, nếu nghe lời Tô Bối đợi đứa bé lớn hơn tí nữa, lại nói cho bố Tô chân tướng.

Đến lúc đó bố Tô nổi giận thì không đơn giản là dùng roi mây đánh người đơn giản như thế, lừa gạt suốt hơn một năm...

Đối với một ông cụ truyền thống còn bảo thủ, càng khó có thể chấp nhận.

Một buổi lại mặt vốn tràn ngập vui vẻ, bầu không khí lại trở nên hơi trầm trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.