Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 137




Khi Văn Quốc Đống vội vàng đi tới, cả đảo đều tối đen.

Nhìn thấy cảnh này trái tim Văn Quốc Đống âm trầm, lại gọi điện cho Tô Bối lần nữa, vẫn là tắt máy.

Văn Quốc Đống xuống thuyền, chân mới giẫm lên bờ, trên đảo tối đen sáng đèn màu hình hoa mai.

Trên đảo tối tăm, Văn Quốc Đống đi theo đèn màu tiến về phía trước.

Một đường tiến lên, đèn màu hoa mai giống như là chỉ đường, vẫn luôn kéo dài tới tận cửa sân nhỏ.

Trong sân ở chính giữa có một quả trứng nho nhỏ, Văn Quốc Đống mới đi tới trước quả trứng, vỏ trứng chậm rãi mở ra. 

Dưới ánh đèn ấm áp, Văn Ngọc được bọc kỹ ở trong vỏ trứng lộ ra.

Văn Quốc Đống cúi người bế Văn Ngọc đang ngủ say, nhìn gương mặt đứa bé ngủ say trong lòng không nhịn được cảm thấy ấm áp.

Đèn màu hình hoa mai lại sáng thêm một đoạn, tiến thẳng tới cửa sảnh chính.

Trên khóa cửa đặt một tấm thẻ nhỏ.

[Quà một khi mở ra, thì không được trả lại]

[Cẩn thận khi mở]

Văn Quốc Đống ôm đứa bé cười khẽ một tiếng, lấy chìa khóa trong túi ra, trực tiếp đẩy cửa phòng.

Trong nhà tối tăm, ánh sáng cam vàng chậm rãi sáng lên.

Ngôi nhà vốn lộ ra lạnh lẽo xa xỉ, mặt tường treo một vài bức tranh sơn dầu.

Văn Quốc Đống nhìn tranh sơn dầu trên tường, có người đàn ông cả người lạnh nhạt xa cách, có người phụ nữ tràn ngập quyến rũ.

Có hình cắt khi ông làm việc, cũng có dáng vẻ khi ông trần truồng, còn có tay Tô Bối ôm bụng, cúi đầu cười quyến rũ. 

Bức tranh sơn dầu cuối cùng, hấp dẫn ánh mắt của Văn Quốc Đống.

Dưới ánh chiều tà, người phụ nữ tóc dài đến eo kéo cánh tay người đàn ông nâng mắt mỉm cười.

Mà trên vai người đàn ông có củ cải nhỏ ngồi, một tay của người đàn ông đỡ củ cải nhỏ, một tay khác nắm chặt tay người phụ nữ, cúi đầu mỉm cười với người phụ nữ.

Hoàng hôn kéo dài bóng dáng một nhà ba người thật dài.

Đôi mắt Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm người đàn ông trên bức tranh, tuy hai bọn họ chỉ có sườn mặt không rõ, nhưng ông có thể tưởng tượng được khi người đàn ông nhìn người phụ nữ trong mắt cất giấu thứ gì.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên, Văn Quốc Đống mới lấy lại tinh thần từ trong bức tranh.

Tô Bối mặc sườn xám ở rừng mai ngày ấy, nâng bánh kem đứng ở cửa nhà ăn, nhẹ giọng gọi: 

“Chồng.”

Tinh thần Văn Quốc Đống xao động, Tô Bối trước mắt không tự giác trùng khớp với Tô Bối ở rừng mai ngày đó. 

"Ừm..."

Tô Bối cười dịu dàng với ông: 

“Nên ước nguyện rồi thổi nến.”

“Nào...”

Cổ họng Văn Quốc Đống khô khốc, cụp mắt che đi hốc mắt phiếm hơi nước.

Trên bàn cơm có ánh nến, là mấy món cơm nhà vô cùng đơn giản.

Trên bàn có sườn dê nướng, tôm hấp, thăn bò xào sả ớt, canh cá và gà xào cay.

Những món này... Đều là món nấu trong lần đầu tiên bọn họ xảy ra quan hệ, cùng nhau làm.

Tô Bối kéo ghế ra đón lấy Văn Ngọc từ trong lòng Văn Quốc Đống, đặt đứa bé vào xe nôi.

“Chồng ơi, anh ước trước đi.”

Văn Quốc Đống nhìn một nhà trên bánh kem... 

Sáu người, cùng với trên bánh kem hiện ra hai con số 18, một tay ôm Tô Bối vào trong lòng, nhắm mắt lại ước.

Một lát sau ông mở mắt thổi nến, vùi đầu vào giữa cổ Tô Bối, giọng nói khàn khàn không chịu nổi:

“Con số bốn không may mắn, cho nên anh ước sinh sáu đứa... Như vậy một nhà tám người con cháu thịnh vượng…”

Nghe thấy thế Tô Bối trừng mắt với ông một cái, hờn dỗi: 

“Anh coi em là heo... Ừm…”

Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối hôn lên.

Ánh nến lay động, không biết bên ngoài cửa sổ có tuyết rơi từ lúc nào.

Tiếng gõ cửa của bảo mẫu cắt ngang hai người đang triền miên trong phòng: 

“Bối Nhi, Tiểu Ngọc nên uống sữa...”

Văn Quốc Đống khó chịu nhíu mày, tay ôm eo Tô Bối không chịu buông lỏng.

Tô Bối chỉnh lại sườn xám bị Văn Quốc Đống chà đạp hỗn độn, cắn ông một cái: 

“Buông tay... Em đưa Tiểu Ngọc ra ngoài.” 

“Không buông... Để bà ta tiến vào...”

“Anh.”

Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống dính trên người, bất đắc dĩ kêu lên với người ở bên ngoài.

Thím Trương ở bên ngoài vẫn luôn cúi đầu vào cửa, mắt nhìn thẳng đẩy xe nôi đi ra ngoài, toàn bộ hành trình không liếc mắt nhìn Tô Bối và Văn Quốc Đống một cái.

Văn Quốc Đống đợi người vừa ra khỏi cửa, lập tức bế Tô Bối lên muốn đi về phòng ngủ bên cạnh.

Nhưng bị Tô Bối nửa đường nhảy xuống, lạnh lùng nói: 

“Em cực khổ làm cả tối…”

Văn Quốc Đống dừng bước lại, nghiến răng quay trở lại bàn ăn.

Tô Bối ngồi trên người Văn Quốc Đống, thong thả ung dung đút người đàn ông hết miếng này tới miếng khác: 

“Chồng ơi... A...”

Đôi mắt Văn Quốc Đống nóng rực nhìn chằm chằm Tô Bối, hung ác cắn đồ ăn trong miệng, đời này chưa từng ăn mà không biết mùi vị khó chịu dày vò như vậy.

Tô Bối hài lòng nhìn Văn Quốc Đống nghẹn tới mức gương mặt xanh mét: 

“Chồng ơi, anh còn nhớ buổi tối lần đầu tiên chúng ta làm...”

“Làm tổng cộng mấy lần không?”

Tay Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối đột nhiên căng chặt, hơi thở trở nên dồn dập hơn:

“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g... Lại trêu chọc ông đây, có tin anh làm em ngay chỗ này không?”

Tô Bối cảm nhận được gậy th*t cứng rắn dưới người, nhếch miệng cười: 

“Không trả lời, quà tối nay sẽ không có đâu...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.