Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 124




Cơ thể Tô Bối cứng đờ, còn chưa lấy lại tinh thần, Văn Quốc Đống đã hôn lên.

Trên áo sơmi của người đàn ông có mùi thuốc lá nhàn nhạt nhưng trong khoang miệng thì không có.

Vừa nhìn là biết trước khi tới đã cố ý xử lý.

“Ừm... Đừng... Có người sẽ đi qua...”

Tô Bối vươn tay đẩy Văn Quốc Đống, nhưng bị ông chế trụ tay.

“Biết anh tới đây, người có mắt nhìn đều sẽ không tới…”

“Anh...”

Tô Bối không đẩy ra được, tay véo mạnh eo Văn Quốc Đống:

“Lúc trước là ai nói với tôi, ‘quan hệ giữa hai chúng ta, không muốn có người thứ ba biết?’, lúc này mới qua bao lâu? Cục trưởng Văn không cần mặt mũi nữa à?”

Nghe thấy thế, tay Văn Quốc Đống xoa bụng Tô Bối: 

“Con trai của anh cũng đã vào trong bụng em... Còn không lâu sao?”

Sau khi nói xong, đứa bé trong bụng Tô Bối như nghe hiểu lời Văn Quốc Đống nói, đá lên lòng bàn tay Văn Quốc Đống một cái.

Văn Quốc Đống cảm nhận được đứa bé đá lên lòng bàn tay, lông mày thả lỏng ra một chút:

“Ngoan... Hai ngày sau ba sẽ trở về, ở nhà với mẹ ngoan ngoãn đợi ba.”

“Ừm...” 

Tô Bối đỡ bụng hít sâu một hơi: 

“Bác sĩ nói hậu kỳ hai tuần kiểm tra một lần... Đến lúc đó không phải anh cũng muốn đi công tác đấy chứ?”

“Sẽ không, ăn cơm đi… Không là sẽ nguội mất.”

Tô Bối nhìn hộp cơm, trong lúc nhất thời có chút nuốt không trôi, đột nhiên mở miệng nói:

“Buổi tối anh không ở bên cạnh, em không ngủ được.”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhẹ nhàng hôn trán Tô Bối: 

“Anh sẽ tranh thủ chiều ngày kia về gấp.”

"Ừm..."

Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm Tô Bối ăn cơm xong, ở phòng nghỉ ngồi gần một tiếng mới đi.

Khi Tô Bối đi ra, không ít đồng nghiệp đã rời đi.

Chỉ còn Tôn Lôi ngồi ở vị trí làm việc, nhìn Tô Bối với vẻ khinh thường: 

“Không biết xấu hổ.”

Tô Bối nhìn văn phòng bốn bề vắng lặng, cười mỉa một tiếng:

“Tôi không biết xấu hổ chị thì có mặt mũi sao? Quyến rũ anh Nghiêm không thành, lại bò lên giường chủ nhiệm... Tôi từng nghe người ta nói hai tháng trước có người thấy chị ở khoa phụ sản...”

Sau khi nói xong, Tô Bối nhìn bụng phẳng của đối phương: “Bức vua thoái vị thất bại sao?”

“Cô!”

Tôn Lôi bị người ta chọc trúng chỗ đau, tức tới đỏ mắt: 

“Đứa bé trong bụng cô có thể sinh ra thì thế nào? Không phải cũng chỉ là con riêng sao?”

“Ô... Không cần chị nhọc lòng.”

Tô Bối trở về vị trí của mình, đứa nhỏ này của cô sinh ra, có thể khiến nguyên phối của Văn Quốc Đống nuôi con riêng.

Từ sau khi bước vào xã hội, mặt mũi gì đó, tôn nghiêm gì đó đã sớm không còn.

Nếu không, cô sẽ không quyến rũ Văn Quốc Đống, thậm chí còn hợp tình hợp lý sinh con.

Cho dù nam hay nữ trong văn phòng này thì so với họ, ít nhất cơ thể của Văn Quốc Đống còn sạch hơn bọn họ. 

Còn về trái tim, tim của người ở trên cao, đều dơ…

Tối đầu tiên, Văn Quốc Đống đi công tác, đây là lần đầu tiên Tô Bối ngủ một mình trong vòng hơn nửa năm.

Cho dù Tô Bối lăn qua lộn lại trên giường tới đỏ mắt, cũng không ngủ được.

Không có Văn Quốc Đống mỗi tối mát xa trước, cũng không có người kể chuyện xưa cho đứa bé trước khi ngủ, không có Văn Quốc Đống ôm, cả người đều cảm thấy không khỏe.

“Hừm... Người đàn ông kia... Chắc chắn là cố ý!”

Tô Bối đỏ mắt nhìn trần nhà mắng một tiếng: 

“Đồ đàn ông chó má!”

Hiện giờ cơ thể của cô đã vô thức sinh ra tính ỷ lại với Văn Quốc Đống.

Lúc trước khi Văn Lê theo đuổi cô, chỉ là mở miệng nói lời ngon tiếng ngọt, mở miệng là nói “quan tâm che chở”.

Mà Văn Quốc Đống... Loại đàn ông này... Chơi chính là tâm cơ.

Chiếu cố các mặt, ỷ lại trong vô hình.

Nửa đêm Tô Bối không ngủ được, nhìn di động, nhịn dục vọng xuống để gọi điện cho Văn Quốc Đống.

Cô mặc bừa một bộ vào, đến vườn hoa nhỏ dưới lầu.

Đêm hôm khuya khoắt, vườn hoa yên tĩnh không tiếng động, không đợi Tô Bối đến gần thì nghe thấy tiếng mắng chửi. 

“Không phải là hai ngày trước cô mới cho cháu một khoản tiền sao?”

“Sớm đã xài hết... Chút tiền ấy thì đủ làm gì? Lại cho thêm nữa đi!”

“A Lê đâu? Sao nó không trở về?”

“Anh Lê muốn trở về, nhưng chồng của cô cho anh ấy về à? Được rồi cô cả, cô nhanh đưa chút tiền... Cháu còn đang có việc gấp!”

Tính tình Lâm Quyên không tốt, nhưng không có nghĩa là bà ta không có đầu óc.

Văn Lê chưa bao giờ là người xằng bậy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi tiêu sạch mấy chục vạn, bà ta ngốc tới mấy cũng phát hiện có gì đó không đúng.

“Không có tiền! Rốt cuộc mấy đứa làm gì ở bên ngoài? Mấy ngày trước mới đưa cho mấy đứa một khoản tiền, sao dùng nhanh như vậy?”

“Cô cả... Không phải là cô không biết, anh Lê làm kinh doanh, dượng lại không chịu cho anh ấy tiền... Anh ấy biết làm sao bây giờ, cô lại không cho, cô muốn bức chết anh Lê sao?”

Lâm Quyên lạnh mặt: 

“Bảo nó tự trở về tìm cô mà lấy! Nếu không thì sẽ không có!”

Sau khi nói xong cho dù người đàn ông phía sau kêu thế nào, Lâm Quyên cũng không để ý xoay người về phòng.

Tô Bối trốn ở chỗ kín, nghe hai người nói chuyện.

Nghĩ tới lần trước Văn Lê dựa vào người ngoài, ép Văn Quốc Đống thả Lâm Quyên ra khỏi viện điều dưỡng, cùng với những lời Văn Quốc Đống nói với Văn Lê lúc ấy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.