Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 107




Ba chữ ngắn ngủi, đã hoàn toàn thể hiện sự mất kiên nhẫn và chán ghét.

Tô Bối thân mật cọ Văn Quốc Đống một lát: 

“Vậy tối nay chồng muốn ngủ với ai?”

Văn Quốc Đống vỗ mông Tô Bối: 

“Ngủ với tiểu d/â/m đ/ã/n/g!”

"Ừm… Đau..."

Tô Bối nghĩ tới lọ hộ lý nhũ chỗ riêng tư Lâm Quyên đặt trên bàn trang điểm, không biết tối Lâm Quyên có dùng hay không.

Nghĩ như vậy, hoa huy*t không nhịn được cắn chặt gậy th*t của Văn Quốc Đống hơn. 

“Ừm... Còn muốn sao?”

“Người ta chỉ d/â/m đ/ã/n/g với chồng…”

Văn Quốc Đống mút lấy núm vú: 

“Tốt nhất là như vậy.”

Nghĩ tới bụng Tô Bối, Văn Quốc Đống nhịn dục vọng xuống lần nữa.

Triền miên một lát, mới ôm Tô Bối trở về giường phòng ngủ của mình.

Trước khi đi, Văn Quốc Đống luôn dặn dò:

“Có việc gì thì gọi điện cho tôi, bây giờ em không chỉ có một mình, đừng xung đột với bà ta...”

Tô Bối chui vào trong chăn, có chút bực bội lẩm bẩm: 

“Vâng, con biết rồi, ba... Con mệt quá… Ba đi đi...”

Đôi mắt Văn Quốc Đống nheo lại: 

“Ba?”

Nghe thấy thế cơ thể Tô Bối run rẩy, ở trong chăn khóe miệng nhếch cao, tiếp tục gọi một tiếng: 

“Ba...”

Văn Quốc Đống tiến lên kéo người ra khỏi chăn: “Lên giường gọi chồng, xuống giường gọi ba à?”

Tô Bối không cam lòng yếu thế đánh trả: 

“Vậy ba cũng không phải là lên giường là tình nhân, xuống giường là con dâu à?”

“Ba... Ba chưa từng gọi người ta là vợ đâu.”

Yết hầu của Văn Quốc Đống nhúc nhích, nghẹn họng một lúc lâu, mới nhét Tô Bối vào trong chăn: 

“Em ngủ đi.”

“Chậc chậc...” 

Nhìn ra được dao động của Văn Quốc Đống, Tô Bối lại nói thêm một câu: 

“Cục trưởng Văn, ba xem phó cục trưởng Diệp người ta... Đều can đảm hơn ba…”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cười mỉa một tiếng: 

“Cậu ta là bị váng đầu!”

“Ồ... Hóa ra ông ta còn có đầu...”

Cô vẫn luôn cho rằng Diệp Liệt Thanh không có đầu.

Văn Quốc Đống im lặng một lát mới nói:

“Đừng nói nhiều... Cách con nhóc điên Văn Uyển xa một chút, con bé không làm được thai giáo gì đâu...” 

“Tế bào nghệ thuật của Tiểu Uyển rất tốt... Con định hai ngày nữa mời cô ấy tới đây vẽ một bức tranh sơn dầu...”

Sau khi nói xong, Tô Bối nhìn bụng: 

“Bụng của con không chụp được ảnh thai phụ... Không thể mời người ta vẽ một bức tranh được sao?”

Thông thường sáu bảy tháng thích hợp chụp ảnh thai phụ, nhưng mà bụng Tô Bối nói bên ngoài hơn hai tháng so với thực tế.

Nếu đợi bên ngoài sáu bảy tháng, vậy thì sắp sinh, đến lúc đó lại đi chụp ảnh thai phụ thì…

Chắc chắn sẽ bị người ta nhìn ra, dứt khoát không chụp nữa, trực tiếp bảo Văn Uyển vẽ một bức.

Người một nhà an toàn lại đảm bảo, còn có thể lưu lại hình ảnh quý giá.

Văn Quốc Đống nghe thấy thế, mặt mày ủ rũ, cách chăn mỏng sờ bụng Tô Bối: 

“Ấm ức cho đứa bé rồi...”

Tô Bối nhướng mày: 

“Đứa bé có ba có mẹ ở bên mỗi ngày, sao có thể ấm ức?”

Văn Quốc Đống im lặng mấy giây rồi nói: 

“Sinh đứa bé này xong, lại qua hai năm sinh thêm đứa thứ hai...”

Tô Bối không ngờ đứa bé trong bụng cô còn chưa sinh ra, Văn Quốc Đống đã lên kế hoạch sinh đứa tiếp.

“Ừm... Đến lúc đó lại nói, nếu đứa bé không nghe lời, con lập tức lại sinh áo bông nhỏ....”

“Có tôi ở đây, đứa bé sẽ không...”

Ông sẽ không để đứa nhỏ thành Văn Lê tiếp theo, Văn Quốc Đống ông tự mình dạy dỗ đứa bé... Cho dù thế nào cũng sẽ không vô dụng như anh trai nó.

Văn Quốc Đống đi không lâu, Tô Bối ở trên lầu nghe thấy dưới lầu có tiếng cãi cọ ầm ĩ.

Cô biết, với tính cách của Lâm Quyên bà ta mới ra khỏi viện điều dưỡng, trong nhà không làm tiệc “đón gió”, có lẽ bà ta có thể nhịn, nhưng nếu Văn Quốc Đống không ở nhà…

Vậy Lâm Quyên chắc chắn sẽ nổi điên.

Quả nhiên, Văn Quốc Đống vừa mới lên xe, Lâm Quyên lập tức ở nhà đập phá đồ.

Khi chủ nhân cãi nhau hai bảo mẫu đã sớm trở về phòng, hiện giờ trong nhà chỉ còn mình Lâm Quyên nổi điên.

Tô Bối đứng trên lầu nhìn Lâm Quyên, chỉ mới trôi qua nửa năm.

Phu nhân từng đối mặt với cô trào phúng chế nhạo trước mặt tất cả người giúp việc trong nhà, đã rơi vào tình trạng này.

Lâm Quyên phát điên xong ngồi trong nhà trống rỗng, không một ai đi ra trấn an bà ta, lấy lòng bà ta, bây giờ bà ta mới kịp phản ứng. 

Văn gia hiện giờ... Chỉ sợ sớm đã không còn là Văn gia trước đây.

“Tô Bối... Tôi đã bảo cô là đồ sao chổi mà!”

Lâm Quyên nghĩ tới biến cố nửa năm qua, bà ta rơi vào hoàn cảnh hiện giờ đều là vì Tô Bối, trong lòng vừa tức vừa hận.

Tô Bối không để ý tới Lâm Quyên chửi loạn dưới lầu, vẻ mặt không biểu cảm xoay người trở về phòng.

Sao chổi... Đối với Lâm Quyên mà nói, cô thực sự là sao chổi.

Chút đau khổ hiện giờ đều không chịu nổi, sau khi cô sinh xong Lâm Quyên làm sao bây giờ?

Hiện giờ cô không điên đến mức độ như Văn Uyển, bởi vì Văn Quốc Đống sẽ không giống Diệp Liệt Thanh chuyện gì cũng giải quyết hậu quả giúp cô.

Trước cơm tối bảo mẫu cố ý lên phòng hỏi Tô Bối, có cần ăn cơm trong này hay không.

Tô Bối từ chối.

Văn Quốc Đống đi thì đi, Lâm Quyên có thể xì hơi trong nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.