Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 104




“Bác sĩ nói bụng to do thể chất của con có vấn đề, vì dáng người con hơi gầy nên bây giờ mang thai bụng sẽ to hơn người có dáng người mập một chút.”

Nghe thấy thế, Lâm Quyên hừ lạnh một tiếng, đang định mở miệng châm chọc thì Văn Quốc Đống nhíu mày bước vào cửa. 

“Quốc Đống...”

Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc bà ta một cái, vẻ mặt không đổi tránh Lâm Quyên chạm vào: 

“Lại ở đây ầm ĩ chuyện gì nữa?”

Văn Quốc Đống không phân biệt trắng đen chất vấn Lâm Quyên khiến trong lòng bà tràn ngập bực bội:

“Em quậy cái gì? Cô ta mang thai mặc hoa hòe lộng lẫy rêu rao khắp nơi, em là mẹ chồng cô ta, không thể nói cô ta hai câu sao?”

Tô Bối cười mà như không cười nhìn Văn Quốc Đống, mấy tháng nay mỗi một bộ đồ thai phụ cô mặc, đều do Văn Quốc Đống tự mình chọn cho cô. 

Hiện giờ, chiếc váy dài màu vàng cam rộng thùng thình trên người cô, không chỉ là Văn Quốc Đống chọn, cũng là Văn Quốc Đống tự mình mặc cho cô... Còn vừa thao vừa mặc cho cô.

“Cô thì biết cái gì? Đây là đồ dành cho thai phụ!”

“Anh...”

Lâm Quyên đang định nổi bão, nhưng nghĩ tới cuộc sống mấy tháng nay, cố gắng nuốt cục tức trở lại:

“Được rồi... Bây giờ trong bụng cô ta có con của Văn gia các anh... Có cháu nội của Văn gia các anh... Cô ta quý giá!”

Nghe thấy thế Tô Bối cúi đầu sờ bụng, đương nhiên đứa bé trong bụng cô quý giá…

Văn Quốc Đống liếc mắt Lâm Quyên không hé răng, tài xế xách hành lý của Lâm Quyên đi đằng trước.

Lâm Quyên đi theo bên cạnh Văn Quốc Đống, nhiều lần muốn ôm cánh tay Văn Quốc Đống đều bị người đàn ông tránh đi. 

Tô Bối theo sau hai người, thấy Lâm Quyên nghẹn đến mức gương mặt xanh tím, không thể không cố nén tức giận.

Trong lòng dâng lên khoái cảm trả thù.

Mãi cho đến khi lên xe, Văn Quốc Đống mới vào xe, Lâm Quyên ở phía sau lập tức muốn chen vào.

Văn Quốc Đống bất ngờ mở miệng nói: “Cô ngồi phía trước!”

Năm lần bảy lượt bị đẩy ra, Lâm Quyên không thể nhịn được nữa: 

“Văn Quốc Đống! Rốt cuộc là anh có ý gì?”

Văn Quốc Đống nhíu mày: 

“Tô Bối mang thai, chẳng lẽ cô để Tô Bối ngồi phía trước?”

Lâm Quyên cảm thấy khó thở:

“Cô ta mang thai không thể ngồi, tôi có thể ngồi sao? Cô ta mang thai, tôi làm mẹ chồng còn phải nhường ghế cho cô

ta?"

“Không muốn ngồi đúng không? Lão Lý, đưa hành lý của bà ta về bệnh viện...”

Tô Bối cảm thấy khó xử nhìn Lâm Quyên: 

“Ba, hay là để con tự mình về.”

“Lên xe!”

Còn chưa nói hết câu, Văn Quốc Đống lập tức xụ mặt.

Sắc mặt Lâm Quyên thay đổi, vội vàng xuống xe.

Trước khi kéo ghế phụ ra, bà ta còn trừng mắt nhìn Tô Bối.

Vẻ mặt Tô Bối vô tội lên xe, nhưng mà khi lên xe không chú ý giẫm vào làn váy, cả cơ thể lao về phía Văn Quốc Đống. 

Văn Quốc Đống lanh tay lẹ mắt đỡ được cô, nương theo váy dài yểm hộ bóp mạnh đùi Tô Bối, mở miệng quát lớn:

“Cẩn thận một chút!”

“Vâng... Vừa rồi không chú ý, cảm ơn ba...”

Lâm Quyên nghe thấy động tĩnh, liếc mắt nhìn Tô Bối một cái: 

“Động tay động chân, không ra thể thống gì!”

Tô Bối ngồi xuống, làn váy bằng lụa để lên ống quần Văn Quốc Đống, không chỉnh lại.

Dọc đường đi Lâm Quyên ríu rít nói không ngừng nghỉ, Văn Quốc Đống nhíu mày nhắm mắt dưỡng thần, mắt điếc tai ngơ đối với những lời Lâm Quyên nói.

Bỗng nhiên Văn Quốc Đống nhận thấy ống quần giật giật, bất ngờ mở mắt ra, thì thấy Tô Bối nháy mắt đầy nghịch ngợm với ông.

Dựa vào làn váy che chắn, Tô Bối dùng gót chân nhỏ trần trụi cọ lên đùi Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống híp mắt, ngầm có ý cảnh cáo trừng mắt với Tô Bối một cái.

Tô Bối làm như không nhìn thấy, động tác trên chân không dừng lại, một đường trêu chọc Văn Quốc Đống.

Thấy trong mắt Văn Quốc Đống dần đậm màu hơn, giữa hai chân dần có dấu hiệu phồng lên.

Tay của Tô Bối từ dưới làn váy nắm lấy bàn tay của Văn Quốc Đống, đầu ngón tay viết mấy chữ vào lòng bàn tay ông. 

[hoa huy*t ướt.]

Tay Văn Quốc Đống căng cứng, lật lại nắm lấy tay Tô Bối.

Ai ngờ Tô Bối trực tiếp dùng ngón chân cọ lên đùi Văn Quốc Đống.

[Muốn.]

Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, véo đầu ngón tay của Tô Bối.

Lúc này Lâm Quyên nghe thấy động tĩnh, quay đầu quan tâm hỏi: 

“Quốc Đống? Anh làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”

Tô Bối và Văn Quốc Đống nắm chặt tay ở dưới làn váy, tay không tự giác nắm chặt hơn mấy phần.

“Không sao... Gần đây công việc hơi mệt, buổi tối còn phải tăng ca...”

Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nói hai chữ “tăng ca”, cúi đầu nhếch miệng.

Từ sau khi tròn bốn tháng, dục vọng của Tô Bối làm thế nào đều không thể ngăn được, đặc biệt là khi Văn Quốc Đống ở nhà.

Mỗi đêm Văn Quốc Đống về nhà bận rộn làm việc ở phòng làm việc, Tô Bối đều không nhịn được quấn lấy Văn Quốc Đống làm trong phòng làm việc.

Lâm Quyên nhìn, khoảng cách giữa Tô Bối và Văn Quốc Đống quá gần, cau mày: 

“Hai người…”

Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm: 

“Cô lại muốn nói gì?”

Lâm Quyên bị rống như vậy, đột nhiên trong đầu hiện lên mặt tàn nhẫn của Văn Quốc Đống mấy tháng trước, vội nói: “Không... Không có gì...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.