Một ngày nọ, Miêu Tòng Thù trong lúc rảnh rỗi đã xé phù truyền tin, mời mấy người Võ Yếu Ly đến Côn Luân đánh mạt chược.
Không lâu sau, Võ Yếu Ly và sư điệt Ân Mãn đến đầu tiên, theo sau là Nãi Sát. Cả ba gặp nhau ở cửa và chào hỏi nhau. Sau đó, họ bước vào sân, vừa đi ngang qua cây đào đang nở rộ, nhóc ưng đã chỉ huy con rối đứng ở rìa hành lang chào đón họ.
Võ Yếu Ly đầu tiên hỏi: "Nhóc ưng, Miêu đạo hữu của chúng ta đâu?"
Nhóc ưng con kêu lên hai tiếng, giơ cánh lên chỉ về phía nhà gỗ cách đó không xa.
Ngôi nhà gỗ hoàn toàn khép kín, khá tinh xảo, từ bên ngoài không thể nhìn thấy tác dụng của nó. Miêu Tòng Thù mở cửa nhà gỗ, từ bên trong bước ra.
Vừa nhìn thấy đám người Võ Yếu Ly, y lập tức chào hỏi: "Các ngươi đến đúng lúc lắm. Mau thay quần áo đi vào đánh mạt chược đi.”
Ba người tuy không biết tại sao, nhưng vẫn thay quần áo bước vào nhà gỗ. Vào trong nhà gỗ, bọn họ mới nhận ra đó là một hồ nước nóng. Giữa hồ có một chiếc bàn chơi mạt chược hình vuông, trên bàn bày một bộ bài mạt chược hoàn chỉnh.
Miêu Tòng Thù vỗ tay, cánh cửa lại mở ra. Nhóc ưng đi đầu chỉ huy, năm con rối lần lượt đi vào. Những con rối gỗ bưng đồ ăn vặt và đồ ăn nhẹ lần lượt quỳ xuống bốn hướng của bể suối nước nóng, thỉnh thoảng thay đổi vị trí để bốn người có thể ăn các loại đồ ăn vặt khác nhau bất cứ lúc nào.
Võ Yếu Ly và những người khác bước vào trong suối nước nóng, đầu tiên là thở dài thoải mái, sau đó là cảm khái rằng sinh hoạt của Miêu Tòng Thù thật sa hoa thối nát.
Miêu Tòng Thù đẩy các quân bài vào vòng tròn ở giữa bàn vuông, vòng tròn trên bàn phát ra tiếng lạch cạch, sau đó, y đã xáo bài xong và đẩy chúng đến trước mặt bốn người. Họ lần lượt dựng thẳng các quân bài, Nãi Sát là người đánh quân đầu tiên.
Miêu Tòng Thù vừa sờ bài vừa thuận miệng hỏi: "Sao Việt đạo hữu không tới vậy?"
Võ Yếu Ly đánh quân tiếp theo, nghe vậy nói: "Gần đây nàng đang theo đuổi một Phật tăng xuất thân từ Thiền Tông. Nghe nói Phật tăng kia theo Thiên Nhân đạo, còn bái cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ làm sư... Chính là cái tên người cũ cũ cũ của ngươi ấy, Nãi Sát có quen hắn, bọn họ là đồng tông.”
Nãi Sát nhanh chóng phủi sạch quan hệ: "Hắn đã phản bội Thiền Tông, không còn là người trong tông ta nữa. Chưa kể Thiền Tông có nhiều nhánh như vậy, hắn không liên quan gì đến chúng ta."
Việt Thanh Quang chưởng quản Bạch Ngọc Kính, mở công ty giải trí lớn nhất Tu chân giới, còn hợp tác với Hợp Hoan tông cho ra mắt nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhất. Sau đó cho ra mắt nhóm nhạc nam cũng nhanh chóng nổi tiếng, được các nữ tu săn đón cuồng nhiệt.
Khi đó, Việt Thanh Quang còn đến nhân gian để học cách phát triển chuỗi ngành giải trí. Sau khi trở về, sự nghiệp khởi sắc, nâng không ít tu nhị đại nổi lên.
Nàng là tông chủ của Bạch Ngọc Kính, lại có chút quan hệ với đạo lữ của Chủ Thần Côn Luân, còn rất thân thiết với Thiền Tông, Hợp Hoan tông và Vạn Pháp Đạo Môn, có thể nói quả thực là tu sĩ đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Chỉ là danh tiếng cá nhân có hơi không được tốt lắm.
Trong giới đồn nàng dùng quy tắc ngầm với công nhân của Bạch Ngọc Kính, những tu sĩ được nâng đỡ chỉ cần là có chút dung mạo thì đều từng có tin đồn mờ ám với nàng.
Miêu Tòng Thù và những người khác là bạn của Việt Thanh Quang, đương nhiên biết những tin đồn đó không thể coi là thật. Việt Thanh Quang không có quy tắc ngầm công nhân. Nàng chỉ là háo sắc đa tình, gặp một người thì yêu một người, yêu một người thì theo đuổi một lần. Sau khi tình cảm lắng xuống, nàng liền nhanh chóng cắt đứt quan hệ rồi chia tay gọn gàng dứt khoát, không cho người yêu cũ bất kỳ cơ hội níu kéo nào.
Miêu Tòng Thù người yêu cũ ở khắp nơi và Võ Yếu Ly hồng nhan tri kỷ đầy Tu chân giới cũng không thể tệ bằng Việt Thanh Quang.
Cái vị tài năng trẻ mới nổi này, sau khi tham khảo kinh nghiệm của tiền bối và tiếp thu huấn luyện có hệ thống của Hợp Hoan tông, có thể được gọi là vị vua thống trị biển lớn và rừng rậm.
Miêu Tòng Thù: "Nàng ấy chỉ ăn cỏ gần hang thì thôi đi, sao những năm gần đây còn càng ngày càng càn rỡ, thậm chí còn dám tán tỉnh cả Phật tăng tu Thiên Nhân đạo?"
Võ Yếu Ly: "Nhìn dáng vẻ kia của nàng, lần này có khi là nghiêm túc thật đó."
Nãi Sát: "Việt đạo hữu có lần nào mà không phải thật?" Hắn có chút ghen tị nói: "Khi nàng theo đuổi ai đó, tặng không đi biết bao nhiêu là thiên tài địa bảo quý hiếm."
Miêu Tòng Thù rất ngạc nhiên: “Lẽ nào ngươi để ý nàng?"
"Ta để ý đến mấy cái thiên tài địa bảo kia kìa." Bất kể người tu Thiền Tông có nghèo đến đâu, Nãi Sát đẩy một quân Thùng ra rồi nói: "Chỉ cần nàng cho ta một ít, ta có thể mặc nàng chà đạp."
Võ Yếu Ly nói: "Nhưng ngươi đâu cần thiên tài địa bảo để tu hành." Con lừa trọc này tu đạo chỉ tu tâm, đâu cần đến đan dược hỗ trợ.
Nãi Sát: “Nhưng bần tăng thích.”
Miêu Tòng Thù nhíu mày, phát hiện chỉ còn thiếu một quân Nhất Sách.
Ân Mạn ở bên này không nói nhiều, yên lặng ghi nhớ các quân bài, yên lặng đẩy quân Nhất Sách ra trước mặt Miêu Tòng Thù, rồi chớp mắt nhìn y.
Miêu Tòng Thù cầm lấy quân Nhất Sách: "Ù."
Ân Mãn lập tức vỗ tay: "Miêu đạo hữu thật lợi hại."
Miêu Tòng Thù mỉm cười, "Này ta còn phải cảm ơn ngươi."
Võ Yếu Ly ném tiền cược cho Miêu Tòng Thù, đồng thời trừng mắt nhìn Ân Mãn nói: “Đồ ăn cây táo, rào cây sung. Sư thúc ngươi là ta vẫn còn ở đây này."
Ân Mãn làm bộ không nghe thấy, nàng rất ngưỡng mộ Miêu Tòng Thù.
Miêu Tòng Thù chia hơn nửa sô tiền y thắng được cho Ân Mãn. Dù sao nàng cũng là sư điệt của Võ Yếu Ly, xét theo bối phận cũng có thể coi là sư điệt của y.
Ân Mãn cảm ơn y, rồi đưa một ít cho Võ Yếu Ly.
Võ Yếu Ly: “Coi như ngươi còn có chút hiếu thảo.”
Ba người bọn họ như một gia đình đoàn tụ vui vẻ, cả nhà đều vui, nhưng Nãi Sát ở bên này lại cảm thấy cô đơn tịch mịch.
Nãi Sát: “Cấm chơi ăn gian. Ân tiểu sư điệt à, nếu ngươi còn tiếp tục gian lận giúp Miêu đạo hữu, ta sẽ để nhóc ưng thế chỗ ngươi.”
Ân Mãn: “Được rồi, ta sẽ không gian lận nữa."
Mặc dù nói là sẽ không gian lận… Nhưng nàng vẫn có thể nương tay. Sau vài vòng, Miêu Tòng Thù là người giành chiến thắng nhiều nhất. Y liền ngừng chơi nhường chỗ cho nhóc ưng.
Miêu Tòng Thù ngồi bên cạnh, đột nhiên tò mò hỏi: "Võ đạo hữu, sao lúc trước ngươi lại chấp nhận nhanh vậy?"
"Nếu không thì sao?" Võ Yếu Ly vừa đánh bài vừa nói: "Ta ham muốn thân hình, sắc đẹp của hắn, thích hắn cái gì cũng lớn hơn ta. Chỗ nào của hắn cũng phù hợp với hình mẫu lý tưởng của ta. Đương nhiên là ta sẽ chấp nhận rồi. Còn ngươi thì sao? Sao ngươi lại đối với Chủ Thần vừa gặp đã yêu?”
Miêu Tòng Thù: "Đây là do duyên trời đã định."
Võ Yếu Ly: "Thôi đi! Quẻ tượng ngày đó của Chủ Thần trong bữa tiệc Thái Huyền đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ."
Võ Yếu Ly: “Chậc! Phì.”
Miêu Tòng Thù: "Ghen tị thì lói."
Trong lúc hai người đang tranh cãi thì nhóc ưng đã xào bài xong.
Võ Yếu Ly sắc mặt có chút hung dữ: "Nhóc ưng này nhà các ngươi vừa có thể làm quản gia, vừa có thể ra ngoài kiếm tiền, quả là nhân tài toàn diện, ta cũng muốn nuôi một con."
Miêu Tòng Thù: “Trên đời này chỉ có một con Côn Bằng thôi, ngươi nuôi con khác đi. Nhóc ưng là bé con nhà chúng ta, phải không?”
Nhóc ưng vỗ cánh, lớn tiếng kêu: “Chiếp!”
Bên ngoài nhà gỗ, một ván cờ được bày trên bàn đá dưới gốc cây đào Cảnh Trâm Bạch mặc một bộ quần áo tay bó màu đen đậm đang suy nghĩ về thế cờ. Một lúc sau, Úc Phù Lê đầu tóc rối bù, mặc áo choàng dài đi chân trần bước ra.
Hắn liếc nhìn phòng suối nước nóng, nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt và tiếng đánh mạt chược bên trong, ngay cả lông mày cũng chằng thèm nhúc nhích, tay cầm ấm trà ngồi xuống bên bàn đá dưới gốc đào.
Hai người không nói một lời, nhưng đều ngầm hiểu chơi cờ. Tất nhiên, tai họ vẫn lắng nghe mọi thứ, không quên nắm bắt động tĩnh của vị kia nhà mình trong phòng suối nước nóng.
Trong phòng suối nước nóng, Ân Mạn không chơi bài nữa, đổi cho Miêu Tòng Thù vào chơi.
Khi họ xào bài lần nữa, Miêu Tòng Thù và những người khác vẫn đang trò chuyện về chủ đề trước đó, khi nói tới chuyện ai tệ hơn, ai mới là hải vương, bọn họ đều thi nhau nhường đối phương danh hiệu này.
Miêu Tòng Thù: "Võ huynh đệ có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, bây giờ chỉ cần hắn ra ngoài đi dạo một vòng thôi là có thể thu hút được cả đống cô nương thích.”
Dưới gốc cây đào, Cảnh Trâm Bạch đang chơi cờ cau mày.
“Ta chỉ đáng gọi là tồi thôi, không xứng được gọi là hải vương.” Võ Yếu Ly nói: “Ta tổng cộng chỉ hẹn hò với một người, cuối cùng người đó còn trở thành đạo lữ của ta, đến giờ vẫn không bỏ được. Ngược lại là Miêu đạo hữu có nhiều rất người yêu cũ, ta nhớ ngươi còn từng nói mấy câu như là ‘người sau sẽ càng tốt hơn’ gì đó."
Bên cạnh bàn đá, Úc Phù Lê đột nhiên cảm thấy trà hắn đang uống không còn thơm nữa.
Miêu Tòng Thù và Võ Yếu Ly để Nãi Sát làm trọng tài.
Nãi Sát mặt không thay đổi: "Người nào câu được vua cá mới thật sự là hải vương."
Ân Mãn và nhóc ưng đồng loạt nhìn Miêu Tòng Thù và Võ Yếu Ly, chờ xem phản ứng của hai người họ.
Một người đạo lữ là Chủ Thần, người còn lại đạo lữ cũng đã phi thăng thành thần. Cả hai nhất thời không nói lời nào.
Im lặng một lúc, Miêu Tòng Thù quyết định làm lơ câu vừa rồi của Nãi Sát: "Chơi ván mới, chơi ván mới đê, Võ huynh đệ, lần này ngươi đi trước."
Võ Yếu Ly liên tục đáp lời, giọng rất lớn, cực kì phối hợp: “Tới tới! Trên chiếu bạc không bàn chuyện tình cảm, nói tình thì thua tiền, mà thua tiền thì tổn thương tình cảm."
Miêu Tòng Thù đánh vài ván, đột nhiên nói: "Không có ao cá và biển rộng, từ đầu đến cuối ta chỉ có mình lão Úc.” Y khịt mũi nói: “Ta là người một lòng chung thủy."
Nãi Sát, Ân Mãn và nhóc ưng không hẹn mà cùng quay lại nhìn Võ Yếu Ly.
Võ Yếu Ly nhấp một ngụm nước đá, cậu không muốn trả lời, nhưng không chịu nổi ánh nhìn chăm chú của ba người một ưng này.
"Khụ khụ." Võ Yếu Ly ấp úng hồi lâu, mãi sau mới nói: "Trước khi gặp Cảnh Trâm Bạch, ta chưa bao giờ có quyết tâm chọn một người đến vậy."
Ân Mạn thấp giọng lẩm bẩm: "Nói như là người không có nhảy qua nhảy lại giữa hai người Cảnh Tùy Chân và Cảnh Trâm Bạch vậy."
Võ Yếu Ly trừng mắt nhìn nàng: "Hai người họ đều là cùng một người! Vậy thì có gì khác nhau à? Đừng nói nếu, thực tế là không có nếu."
Ân Mạn nghĩ một chút, không nói chuyện nữa.
Sự thật là không có nếu, hai người mà Võ Yếu Ly yêu từ cái nhìn đầu tiên trùng hợp là cùng một người. Dù có thay đổi diện mạo, danh tính nhưng vẫn là Cảnh Trâm Bạch cô đơn chung tình.
Nhìn ở một góc độ khác, cũng có thể gọi là gắn bó keo sơn.
Úc Phù Lê và Cảnh Trâm Bạch ở ngoài phòng mặc dù không hài lòng lắm với câu trả lời của đạo lữ họ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận, vì vậy tâm trạng trở nên tốt hơn. Một người tiếp tục tập trung chơi cờ, người kia thì vừa phẩm trà vừa chơi cờ.
Sau khi đánh mạt chược và thu dọn bàn ghế xong, mấy người đi ra khỏi bể suối nước nóng, vừa đi vừa bàn bạc chuyện đi ăn lẩu. Miêu Tòng Thù và Võ Yếu Ly đi phía sau trò chuyện, Võ Yếu Ly hỏi về chuyện tình cảm của Miêu Tòng Thù.
Võ Yếu Ly ở một mức độ nào đó biết Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê bị Thiên Đạo trêu đùa tình cảm. Thành thật mà nói, chỉ nghe mô tả thôi cũng đã cảm thấy đau khổ. Cậu hỏi Miêu Tòng Thù có lúc nào y nghĩ đến việc từ bỏ không, khi nhớ lại có phải cảm thấy rất đau đớn không, đau đến nỗi nếu thử lại lần nữa, y sợ rằng mình sẽ không chịu đựng được?
Miêu Tòng Thù lần này không cần tự hỏi, hầu như chẳng suy nghĩ đã trả lời: “Ta sẽ không từ bỏ. Dù tình yêu có cay đắng đến đâu, anh ấy cũng sẽ mang đến sự ngọt ngào cho nó." Úc Phù Lê chính là cầu vồng mà y thấy được sau cơn giông.
Sau khi hỏi xong câu này, hai người nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Ân Mãn đứng ở cửa kêu: "Võ sư thúc, Miêu đạo hữu, Việt đạo hữu liên lạc với ta. Nàng nói lát nữa sẽ đến. Nàng còn chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn. Chúng ta chỉ cần nhóm lửa, đun nước đợi nguyên liệu đến là được.”
Nãi Sát đứng dưới một cái xà gỗ trên hành lang đang trao đổi phật pháp với nhóc ưng. Vài con rối gỗ đang dọn dẹp mớ hỗn độn trong suối nước nóng, thỉnh thoảng đến rồi đi. Miêu Tòng Thù và Võ Yếu Ly cùng nhau bước ra khỏi cửa, sương mù từ phía sau tràn ra, bên ngoài phòng bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, những bông hoa rơi trong sân rực rỡ sắc màu.
Dưới gốc cây đào, Cảnh Trâm Bạch mặc áo đen đậm tay bó đặt quân cờ xuống, đi về phía Võ Yếu Ly, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh mặt trời dịu dàng đi rất nhiều.
Miêu Tòng Thù đứng ở đầu bậc thang trên hành lang nhà gỗ, đôi mắt tự động tìm kiếm Úc Phù Lê.
Úc Phù Lê mặc áo ngoài bằng lụa trắng đứng dưới gốc cây đào, tay cầm tách trà, gió phất qua, thổi bay mái tóc dài đến mắt cá chân và góc áo của hắn.
‘Leng keng _ _" Chiếc chuông gió treo trên cửa sổ phát ra từng tiếng thanh thúy, Úc Phù Lê đưa tay về phía Miêu Tòng Thù.
"Miêu Miêu."
Mây nhẹ gió êm, tháng năm tĩnh lặng.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương cuối rồi, thật sự đã kết thúc.
Đánh giá đầy đủ cần thiết cho tất cả các đơn đặt hàng.
Chương cuối đã bị xóa, đây là quảng cáo "Kinh dị không kể xiết" sẽ ra mắt vào tháng 6 (phần giới thiệu có thể sẽ thay đổi.)
Khi hoàn thành sẽ có dung dịch dinh dưỡng ~~~
PS: Gửi tới tất cả những người đã theo dõi bộ truyện này đến ngày hôm nay, ta yêu tất cả các bạn~~~ bằng cả trái tim mình~~~~
Nhân tiện, đây là bản xem trước của Võ Yếu Ly và Cảnh Trâm Bạch: