Trên khung cửa sổ tích một lớp tuyết mỏng, tuyết bên dưới tan ra, nước tuyết chảy xuống nối tiếp nhau tạo thành những vệt trắng.
Gió thổi có chút mạnh, tuyết lại rơi nữa rồi.
Miêu Tòng Thù cảm thấy lạnh, bèn rúc mình trong tấm lông cáo trắng, vùi mặt vào đó.
Những bông tuyết bay vào, rơi xuống cổ y, rất nhanh đã tan ra, cái lạnh lập tức thấm vào trong da thịt. Miêu Tòng Thù run rẩy, nhưng không tỉnh dậy, chỉ vùi mình sâu hơn.
Úc Phù Lê bước tới, dựng lên một tấm chắn để ngăn gió lạnh và tuyết mịn thổi vào. Hắn đứng bên giường rũ mắt nhìn xuống Miêu Tòng Thù.
Hắn đứng im như tượng hồi lâu, nhìn thật kĩ Miêu Tòng Thù đang say ngủ. Rõ ràng là người mà hắn khao khát đến tận xương đang tùy ý xuất hiện ngay trước mặt, nhưng bỗng nhiên hắn lại không biết nên phản ứng thế nào.
Cảm giác không chân thực trôi nổi trong lòng không biết bao lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng lắng xuống, nảy mầm bén rễ, ổn định vững chãi.
Úc Phù Lê vươn tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má Miêu Tòng Thù, chạm vào làn da ấm áp. Hắn đột nhiên thở dài, như hạt bụi nổ tung dưới ánh mặt trời thiêu đốt, lặng lẽ biến mất trong ánh sáng rực rỡ.
Hắn vốn tưởng rằng những cảm xúc tiêu cực tích tụ nhiều năm sẽ bùng nổ khi nhìn thấy Miêu Tòng Thù, nhưng khi thực sự gặp lại y, hắn nhận ra rằng chỉ cần khuôn mặt điềm tĩnh ngủ say của Miêu Tòng Thù là có thể xóa bỏ mọi hận thù trong hắn.
Úc Phù Lê ngồi xuống, lòng bàn tay khẽ lướt qua cần cổ và gương mặt Miêu Tòng Thù.
Miêu Tòng Thù theo bản năng nghiêng người qua, thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.
Trái tim của Úc Phù Lê trong phút chốc dịu lại, thần hồn luôn nóng nảy bất thường của hắn đã bình tĩnh lại, ngay cả thức hải sóng to gió lớn thường ngày cũng dần dần dịu xuống. Hắn cúi đầu, khóe mắt thoáng nhìn bộ lông cáo trắng đang run lên một chút, sau đó nhóc ưng tròn thành một quả bóng lăn lại đây.
Nó dang rộng hai cánh, để lộ cái bụng tròn tròn, hít vào thở ra, hai bàn chân gầy như cây tăm, thẳng đứng, cuộn tròn móng, không biết là mơ thấy gì mà đột ngột run lên một chút.
Úc Phù Lê mặt không biểu cảm, xách nhóc ưng lên, ném nó ra khỏi đỉnh Côn Luân.
Hắn còn chưa kịp chạm vào Miêu Tòng Thù thì nhóc này đã làm em ngủ trước rồi.
Bình thường do hắn không chịu quản giáo, nên nó mới càng ngày càng ngu ngốc hơn.
Úc Phù Lê xốc lông cáo trắng lên, cái lạnh trong chốc lát khiến Miêu Tòng Thù vô cùng khó chịu, nhưng ngay sau đó lại có một thân thể khác chui vào, lông cáo trắng cũng được đắp lại. Hơi thở quen thuộc khó hiểu khiến y rất thoải mái, Miêu Tòng Thù tự nhiên chui vào trong lồng ngực của Úc Phù Lê.
Úc Phù Lê nheo mắt lại, khoảnh khắc ôm lấy Miêu Tòng Thù, linh hồn hắn như tìm được chốn về.
Trên đỉnh Côn Luân, giữa trời gió tuyết, họ ôm lấy nhau, chìm vào giấc ngủ.
**
Ưng đen bị ném theo đường parabol từ đỉnh núi Côn Luân rơi vào trong ổ của cây cổ thụ, khi ưng đen mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện không còn ở trong nhà gỗ nữa, còn tưởng là do nó mộng du. Đợi khi nó nhớ lại quỹ đạo, mới phát hiện ra là do tên chủ bệnh tâm thần lại ném nó ra ngoài.
Ưng đen: “...” Đúng là bị khùng mà.
Hai sợi dây leo từ trên cây cổ thụ lặng lẽ thò ra, chọt chọt vào sau tấm lưng dày của ưng đen, lắp bắp hỏi: “Phu nhân Chủ Thần có còn nhớ ta không?”
Ưng đen kêu hai tiếng “chiếp chiếp” thể hiện Miêu Tòng Thù đã khen quả hồ lô có vị rất ngon, cây cổ thụ rất hài lòng, vô cùng vui vẻ.
Miêu Tòng Thù tỉnh dậy.
Y đờ đẫn nhìn chằm chằm nóc nhà gỗ, cố gắng duy trì lý trí và bình tĩnh để phán đoán tình hình hiện tại là như thế nào.
Bên cạnh có người ôm y thật chặt, đầu vùi vào cổ y, chỉ cần y giơ tay lên là có thể chạm vào mái tóc dài đen mượt.
Lúc mới đầu khi phát hiện bên cạnh mình có một người đàn ông xa lạ đang ngủ, Miêu Tòng Thù có chút hoảng sợ, bởi vì lòng y đã có người thương, vậy nên mới muốn giữ mình trong sạch* đợi hắn tới.
*raw 大海泄洪:
Nghĩa đen: xả lũ biển
Nhưng mk nghĩ bạn Miêu là hải vương, vậy nên xả lũ biển = cá chết hết (cá chỉ những người dây dưa mập mờ bla bla ấy) = rũ sạch quan hệ (tình cảm) với những người khác
Cá trong ao đều đã giết sạch, thuyền nơi xa cũng chẳng cho vào, tiết tháo là thứ cần phải giữ, trinh tiết thì… có còn không nhỉ?
Thôi quên đi, dù sao cũng không quan trọng.
Miêu Tòng Thù hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, khi biết hắn chính là tiên nhân dưới thác nước mà y vừa gặp đã yêu, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, y có hơi không kịp phản ứng.
Cảm giác như trong đầu y vừa bắn một màn pháo hoa tuyệt đẹp, mà y đã chuyển từ chuyện kết hôn sang tương lai nên nuôi thú cưng gì trong nhà.
Đang suy nghĩ lung tung, Miêu Tòng Thù chợt nhìn vào đôi mắt sáng màu kia, tim đập thình thịch, không khỏi sững sờ. Y chớp mắt, ngẩng đầu lên chào: “Xin chào, ta* tên là Miêu Tòng Thù, là một thanh niên tài tuấn nỗ lực, chăm học và rèn luyện nhưng không cao thượng lắm.”
*vì em Miêu mất trí nhớ, còn chưa thân mật với lão Úc nên mk tạm để xưng hô ta - ngươi nha, bao giờ em Miêu nhớ ra sẽ để lại xưng hô cũ
Miêu Tòng Thù dừng lại, tự hỏi gợi ý như vậy hình như còn chưa đủ, vì thế bèn dứt khoát nói thẳng ra: “Chuyện yêu đương nói khi nào chẳng được, chỉ cần ngươi nhào vào ngực ta.”
Vậy nên hãy mau đến nắm lấy tay y, buông bỏ những bối rối trong lòng, cùng nhau chìm vào vòng xoáy tình yêu nào.
Úc Phù Lê đứng dậy, mái tóc đen dài mượt mà xõa xuống vai, mí mắt rũ xuống, lông mi dài, mặt như ngọc quý, chỉ cần nhìn một cái cũng có thể khiến Miêu Tòng Thù muốn nín thở.
Hắn đưa tay đặt lên vai Miêu Tòng Thù, đè xuống không cho y đứng dậy, sau đó nghiêng người, càng ngày càng đến gần.
Miêu Tòng Thù miệng đầy lời dâm, nhưng vào thời khắc quan trọng lại rất ngây thơ. Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng trở nên ái muội, má y hơi nóng lên, nghĩ thầm tuy tiến triển có hơi nhanh nhưng mà y thích, quá trình có thể bỏ qua, dù sao sau khi kết hôn mỗi ngày đều có thể nói chuyện yêu đương.
Úc Phù Lê hỏi: “Em không biết ta à?”
Lời của tiên nhân tựa như phun châu nhả ngọc, rất êm tai. Miêu Tòng Thù nghĩ như vậy rồi trả lời: “Ngươi có đồng ý nói tên mình ra, để chúng ta có thể tiến thêm một bước, hiểu nhau sâu hơn không?”
Úc Phù Lê cau mày, rốt cuộc nhận ra có gì đó không ổn.
Trong mắt Miêu Tòng Thù lóe lên ngọn lửa hừng hực, nhưng dù ngọn lửa có nồng nhiệt đến đâu cũng không thể bỏ qua nó là ngọn lửa mới tinh xa lạ, Úc Phù Lê thậm chí có thể nhìn ra được trong ngọn lửa có bao nhiêu kinh diễm.
Đó không phải là đoàn tụ sau bao ngày xa cách, mà là tình nồng khi vừa gặp đã thương.
Úc Phù Lê giơ tay lên che mắt Miêu Tòng Thù, hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc thô bạo trong lòng, khi buông tay xuống, thấy một tia nghi ngờ trong mắt Miêu Tòng Thù. Hắn nói: “Miêu Miêu, em quên ta rồi.”
Miêu Tòng Thù: “...”
Miêu Tòng Thù: “??” Chuyện gì vậy!! “Chúng ta trước đây từng quen nhau sao?”
Sau khi được Úc Phù Lê giải thích ngắn gọn súc tích, đại khái là hai người bọn họ trước kia là đạo lữ, nhưng y bị kẻ ác gài bẫy dẫn đến mất trí nhớ nên mới lưu lạc ở nhân gian, còn Úc Phù Lê vì không tìm được y, đã đau khổ chờ suốt mười năm liền.
Bây giờ cuối cùng họ cũng gặp lại, đồng thời nhận ra rằng hai người vẫn còn yêu nhau, quả thực là một kết thúc có hậu tiêu chuẩn.
Nhưng!
“Ngươi khẳng định mình không nhận nhầm người?” Miêu Tòng Thù thái độ nghiêm túc nói: “Ngươi nói ngươi là Chủ Thần, số một thiên hạ, vậy sao ta còn bị kẻ xấu hãm hại? Tại sao hắn lại không giết ta mà chọn xóa ký ức để ta lưu lạc nhân gian? Chẳng lẽ hắn cũng đọc mấy cuốn tiểu thuyết yêu hận tình thù máu chó ở nhân gian à? Nếu bây giờ kẻ ác đã chết, vì sao mười năm rồi ngài vẫn không tìm thấy ta? Ngài có chắc ta là người ngài đang tìm không? Lỡ ngài nhận lầm người thì phải làm sao giờ?”
Sau một loạt câu hỏi, Miêu Tòng Thù thở dài rồi nói: “Ta thèm khát thân thể của ngươi là ta hèn hạ. Nhưng mấy chuyện như ngược luyến thế thân gì đó, đừng tìm ta. Gặp lại thì phải cẩn thận, nhận sai cái là lên bàn thờ thật đó. Bây giờ ta cũng không vội, ngươi cứ nghĩ kĩ rồi nói chuyện với ta.”
Úc Phù Lê mặt không biểu tình nghe y nói xong, tiến vào không gian giới tử của y, tịch thu toàn bộ mấy quyển tiểu thuyết y tích góp nhiều năm, sau đó cố gắng nhẹ nhàng nói: “Về sau em bớt đọc mấy cái đó đi, xem nhiều đầu óc dễ bị hỏng.”
Miêu Tòng Thù vẫn cảm thấy Úc Phù Lê nên cẩn thận thì hơn, bởi vì y chỉ là một phàm nhân ăn no chờ chết ở nhân gian, không có linh lực và tu vi, một ngày nọ lại bất ngờ phát hiện ra đại lão số một Tu chân giới là đạo lữ của mình.
Vị đại lão này là Chủ Thần duy nhất, sao mà còn không đáng tin cậy bằng con lừa trọc Nãi Sát chuyên dựa vào đầu tường lừa phụ nữ khai quang vậy.
Dựa theo kịch bản cũ, phản diện đối đầu với Chủ Thần nhất định rất trâu bò.
Mà phản diện trâu bò tất nhiên phải có rất nhiều thủ đoạn để trả thù, nói không chừng y chỉ là một đạo lữ ‘giả’ của Chủ Thần, được sao chép ra để lừa dối Chủ Thần, sau đó bắt đầu một mối tình tay ba tra tấn thể xác và tinh thần, tình mới tình cũ chọn cách giết nhau phức tạp gì đó.
Úc Phù Lê: “Ta sẽ không nhận nhầm người. Khuôn mặt có thể được thay đổi, tính cách có thể đắp nặn thành...” Ngón tay cái của hắn ấn vào má Miêu Tòng Thù, sau mỗi câu, lực cũng dần mạnh hơn một ít, ánh mắt hắn không biết vì sao lại như xuyên thấu qua người y. “Nhưng thần hồn sẽ không sai, Miêu Miêu, thức hải của em, thần hồn của em, từng ngách, từng giọt trên cơ thể em, từng tấc xương cốt của em, ta đều biết nó trông như thế nào.”
Miêu Tòng Thù buột miệng hỏi: “Ngươi từng hủy đi xương cốt của ta? Ngươi bạo lực gia đình à?!”
Úc Phù Lê cười nhẹ một cái, rồi khẽ cắn y: “Đúng! Ta là kẻ bạo lực gia đình.” Hắn âm trầm nói: “Ta không chỉ hủy xương cốt của em, mà còn rút thần hồn của em, ăn mọi thứ từ thể xác đến linh hồn em, nhai rồi nuốt nó, không bỏ sót một chỗ nào.”
Miêu Tòng Thù lẽ ra phải sợ hãi, nhưng lúc này tim y lại nóng lên, lỗ tai bỏng rát, ai bảo Úc Phù Lê đẹp như vậy, giọng nói còn trầm thấp gợi cảm chứ, khi hắn miêu tả chi tiết, y liền cảm thấy da thịt non mịn cả người mình thật sự từng lưu luyến giữa răng môi hắn.
Thật kích thích.
“Cũng không cần miêu tả chi tiết vậy đâu, có thời gian chúng ta có thể thử chút để nhớ lại quá khứ.”
Y vân vê ngón tay, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Úc Phù Lê không nhịn được, nằm trên vai hắn cười đến toàn thân run lên.
Miêu Tòng Thù có chút khó hiểu, nghĩ thầm, hắn đang cười cái gì? Nếu như không nhận sai, vậy chẳng phải khi y nói ra câu mời gọi đó, hắn nên tiến tới hôn y, nói những lời dịu dàng đến mức khiến ngón chân người khác phải cuộn tròn, rồi mạnh mẽ làm 7-8 lần sao? Hắn đang cười cái gì?! Buồn cười đến vậy à?!!
Ngưng cười ngay!!!
Úc Phù Lê đã chuyển từ buồn cười sang thoải mái cười to, hoàn toàn không thèm che giấu, cũng không để ý đến tâm trạng của bảo bối nhỏ mà hắn vừa tìm thấy, càn rỡ cười to.
Giống như y vừa kể một câu chuyện cười thú vị ấy.
Miêu Tòng Thù thầm lẩm bẩm, đã bao lâu rồi hắn không vui vẻ, nên giờ mới có thể cười điên cuồng như vậy.
Đang thầm lẩm bẩm, nhưng không hiểu sao trong lòng y lại có chút chua xót.
Cười xong, Úc Phù Lê hỏi Miêu Tòng Thù: “Em có tin lời ta nói không?”
Miêu Tòng Thù: “Tạm coi là tin đi.” Kịch bản nhiều như vậy, trong lòng y còn rất nhiều nghi vấn. Nhưng sau khi nhìn ánh mắt của Úc Phù Lê, nghe những lời hắn nói, cán cân tin cậy đã không chút do dự nghiêng qua.
Đây có lẽ là sự cám dỗ của cái đẹp chăng.
Miêu Tòng Thù do dự một chút, sau đó nghiêng người qua, vòng tay qua vai Úc Phù Lê, dán lại gần, vuốt ve má hắn rất trìu mến, như muốn bày tỏ sự gần gũi, an ủi, đồng thời xin lỗi vì không thể đến sớm hơn, khiến hắn lo lắng.
Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Lúc này Úc Phù Lê hận không thể hòa Miêu Tòng Thù vào trong xương của mình, hợp thành một thể, vĩnh viễn không cách nào rời đi.
Miêu Tòng Thù im lặng không lên tiếng.
Một lúc sau, Úc Phù Lê mới buông y ra, xoay người đè lên người y, ôm vai y hỏi: “Em vừa rồi là đang tán tỉnh ta sao?”
Miêu Tòng Thù gật đầu: “Ta vừa gặp đã phải lòng ngươi, càng nhìn càng rung động. Ta tin chúng ta quả thực là một cặp trời sinh, vận mệnh sắp đặt, có một không hai.”
Úc Phù Lê: “Em còn nói ‘Chuyện yêu đương nói khi nào chẳng được, chỉ cần ngươi nhào vào ngực ta’?”
Này thì có vấn đề gì à?
Miêu Tòng Thù cư xử đàng hoàng, không hề hoảng sợ, bình tĩnh đối mặt, bình thản ung dung.
Úc Phù Lê: “Em còn nói những lời này với ai nữa?”
Miêu Tòng Thù khiếp sợ: “Ngươi nghi ngờ sự chung thủy của ta? Đừng nói nữa, bây giờ ta cảm thấy rất đau lòng.”
Úc Phù Lê cười khẩy, mặc dù rất vui khi tìm được người, nhưng có một số món nợ vẫn phải giải quyết thỏa đáng.
Miêu Tòng Thù cau mày, không chịu thừa nhận lời vu khống này, sau đó bị lật người cởi quần, lộ ra cặp mông đầy đặn. Bởi vì lạnh mà không khỏi run rẩy, Miêu Tòng Thù mở to hai mắt, khẩn trương đến mức tim suýt thì nhảy ra khỏi cổ họng.
Tuy rằng trong lòng y lúc này rối loạn, tràn đầy mong đợi khi nào Úc Phù Lê sẽ tới ©hịch y tơi bời, nhưng khi thời điểm này thật sự tới, y vẫn cảm thấy tốc độ quá nhanh, nếu bây giờ y trực tiếp phối hợp, thì hắn có thể cảm thấy y quá tùy tiện không? Hay là y nên ý nhị từ chối một chút?
Miêu Tòng Thù đang định nói gì đó thì bên tai đã vang lên một âm thanh vang dội, sau đó là cảm nhận đau nhức truyền đến từ cái mông đáng yêu của y.
Y bị đánh mông.
Y ngơ luôn rồi.
Tại sao?!
Xa cách lâu ngày nay gặp lại, không ‘làm’ cả ngày để chúc mừng thì thôi đi, nắm tay nhau, tỏ hết tương tư cũng rất tốt mà!
Tại sao lại đánh vào mông y?!
Tại sao?!!
Vậy họ gặp lại có ý nghĩa gì chứ?!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Không kiềm chế được sự lẳng lơ,