Hải Vương Lật Xe Rồi

Chương 30




Giờ Dậu. chạng vạng.

Một ngôi nhà đổ nát ở phía nam thành phố.

Mùa hè, bầu trời vẫn còn sáng, nhưng phần lớn cái nóng đã được giảm bớt vào lúc hoàng hôn. Thời tiết lúc này dễ chịu nhất, từng làn gió nhẹ thổi qua, mang theo chút hơi lạnh giữa cái tiết trời nóng như đổ lửa này.

Khoảng sân trong cùng của ngôi nhà đổ nát ở phía nam thành phố đã được quét tước sạch sẽ, sau khi trang hoàng và quét sơn lại thì đã trở nên rực rỡ hơn hẳn.

Miêu Tòng Thù thay bộ quần áo khác, là trang phục dân tộc của Doanh Phương Hộc và những người khác ở Nam Việt. Đội một chiếc vòng bạc nhỏ, khoác áo ngoài màu đen đỏ và mặc váy ngắn, đi đôi bốt cao đến đầu gối*.

*chắc nó tương tự với trang phục của tộc Miêu:

Đôi bốt cao được làm bằng da hươu, ôm sát bắp chân khiến cho đôi chân càng thêm thon thả.

Miêu Tòng Thù được người nô lệ câm hầu hạ đỡ dậy, đi đến trước tấm gương thủy ngân cao ngang người, khi nhìn bản thân trong gương, ánh mắt đầu tiên của y đã bị đôi chân vừa dài vừa thẳng hấp dẫn.

Hơn nữa, giữa váy ngắn và bốt cao lộ ra một phần thịt đùi, giữa làn váy đen đỏ càng thêm trắng nõn như ngọc.

Miêu Tòng Thù xụ mặt nghĩ thầm: Bộ đồ này rất thích hợp để chơi mấy trò tình thú

Y bị nô lệ câm xoay tại chỗ hai vòng, sau đó ngồi trở lại mép giường, cởi đôi bốt cao ra, đeo lại hai chiếc lắc chân có gắn lục lạc vào.

Miêu Tòng Thù ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của mình, lắc chân trắng bạc tinh xảo khiến mắt cá chân y càng trở nên trắng nõn thon gọn hơn, nếu cử động sẽ phát ra tiếng chuông leng keng thanh thúy.

Y thầm nghĩ, đám người Ma Vực các ngươi, quả nhiên rất biết chơi.

Lúc này, Doanh Phương Hộc quay lại, vẫy tay ra hiệu nô lệ câm đi xuống.

Hắn ngồi vào bàn nhìn chằm chằm Miêu Tòng Thù một lúc lâu, mới hài lòng nói: “Em biết anh nhất định sẽ rất hợp với bộ trang phục này.”

Miêu Tòng Thù ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện Doanh Phương Hộc đã thay một bộ quần áo màu đỏ đen, chính là một cặp với bộ quần áo mà y đang mặc. Đột nhiên trong đầu y lóe lên một luồng ánh sáng trắng, y đột nhiên nhớ ra tại sao mình cảm thấy bộ trang phục đặc biệt này rất quen mắt, bởi vì đây là bộ trang phục Doanh Phương Hộc thường xuyên mặc khi còn ở Vạn Ma Quật.

Hắn khôi phục kí ức ở hiện thực rồi sao?

Miêu Tòng Thù cẩn thận quan sát vẻ mặt của Doanh Phương Hộc, không nhận thấy cảm giác kì lạ nào. Suy nghĩ một lúc, y cất tiếng hỏi: “Ngươi biết mảnh vỡ Mệnh Bàn ở chỗ nào không?”

Doanh Phương Hộc cau mày: “Mảnh vỡ gì?”

Miêu Tòng Thù lập tức hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là chấp niệm của Doanh Phương Hộc.

“...” Vì sao chấp niệm của hắn toàn là mấy cái kì cục gì không vậy?

Miêu Tòng Thù khó hiểu, cúi đầu trầm tư.

Doanh Phương Hộc hai tay ôm mặt, nếu đổi lại là người khác, động tác này sẽ trông rất nữ tính, nhưng rơi xuống trên người hắn lại trở thành tà khí hấp dẫn. Ngây thơ và tà ác đồng thời thể hiện trên khuôn mặt tươi đẹp diễm lệ đó, nhưng chúng lại hài hòa đến lạ.

Trước kia khi hắn ở Vạn Ma Quật còn chưa nảy nở, rất nhiều ma tu đã nhìn thấy tiềm năng của hắn và muốn nuôi dưỡng hắn. Nhưng sau đó những ma tu kia đều bị cắt đầu như cắt rau hẹ, còn bị ném ra sau núi làm phân bón để nuôi sống rất nhiều hoa độc, cỏ độc.

Miêu Tòng Thù muốn nằm xuống, nhưng giờ y chẳng còn chút sức nào. Vai y tựa vào thành giường, toàn bộ sức lực đều dồn về một bên khiến thân thể trở nên nặng nề và mệt mỏi.

Tuy rằng hôm nay y ngủ đến tận khi Mặt Trời lên cao mới dậy, nhưng vừa thức dậy đã phải ra ngoài, cả quá trình đều đi đường.

Lặn lội đường xa lại đi lên núi cao, trong lúc đó, ngoại trừ vài khắc nghỉ ngơi ăn chút món chay của chùa Hàn Sơn ra, rất nhanh đã bị hòa thượng trong chùa lịch sự mời về. Sau đó, y còn bị Doanh Phương Hộc trói đến đây, đi tắm, thay quần áo mới, cả ngày bị xoay như con quay.

Với một kẻ lười biếng như y, lượng vận động hôm nay đã đủ để nửa tháng tới y nằm im rồi.

Doanh Phương Hộc đột nhiên hỏi: “Anh không cảm thấy khiếp sợ hay kinh hãi sao?”

Miêu Tòng Thù đang mơ màng sắp ngủ, nghe vậy chỉ đành miễn cưỡng lấy lại tinh thần, rồi lịch sự hỏi lại: “Cái gì?” Nhìn thấy ánh mắt của Doanh Phương Hộc đã chuyển sang những con rối xác trên vách tường bên cạnh, y lập tức phản ứng lại, nói: “Không sợ. Nếu đó là ngươi, vậy đây là chuyện thường.” Bởi vì ở Nam Việt ngươi còn có mấy nơi chứa xác to hơn thế này nhiều.

Vẻ mặt của Doanh Phương Hộc bỗng nhiên trở nên vừa cổ quái vừa vui mừng: “Anh có thể hiểu em sao?”

Miêu Tòng Thù: “Không, ta chỉ là gặp nhiều biến thái thôi.” Là một tán tu lang bạt bốn bể, không gặp qua vài kẻ biến thái thì quả thực là ngại với những năm tháng sống lưu lạc trước đây của y quá.

Doanh Phương Hộc ý cười tràn trong đáy mắt, nói: “Em muốn biến anh thành rối xác, như vậy thì anh có thể ở bên em mãi mãi rồi. Chờ đến giờ, anh theo em về Nam Việt cử hành hôn lễ, sau này anh chính là vợ em. Sống chung chăn, chết chung huyệt.”

“Sau đó ngươi sẽ phát hiện, trong chăn rất chen chúc.” Miêu Tòng Thù: “Bởi vì có quá nhiều người.”

Doanh Phương Hộc: “Anh đừng cố làm em giận nữa.”

Miêu Tòng Thù: “Kỳ thực ta chỉ là đang đả kích ngươi mà thôi.”

Doanh Phương Hộc nghiêng đầu hỏi: “Vì sao anh không cần em nữa? Anh hẳn nên thích em mới đúng. Nhìn những điều anh thể hiện bên ngoài, em cho rằng anh rất thích em.”

Miêu Tòng Thù dừng đúng lúc: “Theo đuổi cần phải đầu tư sớm, nếu thấy rằng lợi nhuận không đủ, cần phải kịp thời ngăn chặn thất thoát.”

Khi yêu không giữ lại chút gì, lúc đi cũng tuyệt không ngoảnh lại. Đáng sợ là có thể rút tình ra rồi đặt vào chỗ khác bất cứ lúc nào, cũng giống như việc bạn nhận thấy giá trị bạn tự đánh giá của vật đó khác xa với giá trị thực tế của nó, vì vậy vứt bỏ nó, quay người rời đi.

Thái độ tệ bạc cỡ này chẳng khác gì so với hải vương.

Doanh Phương Hộc cảm thấy trong lòng đau nhức, có chút bối rối đè lại nơi trái tim, ánh mắt lướt từ dãy rối xác trên vách tường, cuối cùng dừng lại trên đống dụng cụ và sáp nến để chế tạo rối xác trên mặt đất.

Miêu Tòng Thù phát hiện mình có thể cử động ngón tay, liền chọc vào kẽ hở giữa các móng tay. Móng tay trên ngón giữa của y trực tiếp bị nhổ ra, chảy máu, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một cơn đau âm ỉ.

Y liếc nhìn bộ dáng chán nản của Doanh Phương Hộc, không cảm giác cũng chẳng có chút đau lòng nào, cùng lắm chỉ cảm thán một câu: Đẹp quá.

Nhưng xinh đẹp cũng chỉ là túi da bên ngoài, còn sự đen tối và tàn ác bên trong của Doanh Phương Hộc sẽ chẳng giảm đi chút nào.

Lúc trước khi y bước nhầm vào Vạn Ma Quật, Doanh Phương Hộc mà y gặp được vẫn còn là một tiểu ma tu dơ dáy, bẩn thỉu, căn cốt và tu vi đều ở hàng chót, thường xuyên bị bắt nạt.

Ma tu cấp thấp muốn bắt hắn đi nuôi làm thú cưng trong nhà, hắn liều mạng chống cự, cắn đứt cổ họng những ma tu cấp thấp đó. Ma thú muốn ăn hắn, trái lại còn bị hắn ăn thịt. Dù sao cũng là ngàn cân treo sợi tóc, mỗi ngày đều nhảy bên bờ vực cái chết, nhưng còn sống chứng tỏ mệnh hắn còn chưa tận.

Miêu Tòng Thù nói là ở nhờ trong hang động của Doanh Phương Hộc, trên thực tế, hang động kia tối tăm, ẩm ướt còn lạnh lẽo, ngay cả những ma thú chịu lạnh ưa tối trong Vạn Ma Quật cũng chẳng thèm. Nhưng y vừa ở, đã ở gần mười năm, mười năm trôi qua, khuôn mặt của Doanh Phương Hộc đã nảy nở, trở nên vô cùng xinh đẹp vô ngần.

Hắn là một thiếu niên xinh đẹp, vậy nên rất dễ bị thèm muốn và chà đạp, quan trọng hơn là tu vi của hắn không cao, có nghĩa là bất cứ ai cũng có thể cướp đoạt hắn.

_ _ Sau này chứng minh, những người có suy nghĩ và hành động trên đều bị Doanh Phương Hộc coi như rau hẹ mà chặt đầu, tu vi bị hút cạn, bị biến thành người hầu, rồi ném xuống sau núi làm phân bón.

Không ai có thể ngờ rằng Doanh Phương Hộc lại tiến vào Tu La Đạo, nửa đời trước phải chịu đau khổ, tra tấn chẳng qua chỉ là con đường bắt buộc phải đi qua để nhập đạo mà thôi.

Miêu Tòng Thù không đoán được.

Y cho rằng mình đang trên con đường phát triển trồng trọt để làm giàu, một công việc đơn giản nhẹ nhàng, không có nhiều cạm bẫy. Kết quả khi y quay đầu lại, lại phát hiện Doanh Phương Hộc đã dẫm qua núi thây biển máu bước đến, mỉm cười nói muốn biến y thành rối xác, để y mãi mãi ở bên cạnh hắn.

Cái chuyện thình lình xảy ra này, vui đâu chẳng thấy chỉ thấy hãi, sợ đến mức y chẳng nói chẳng rằng đã bỏ chạy ngay trong đêm.

Miêu Tòng Thù: “Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Doanh Phương Hộc đi tới, ngồi xổm trước mặt Miêu Tòng Thù, ngước mắt nhìn y: “Anh sẽ không chết, chỉ là trở thành một con rối xác thôi. Ở Nam Việt có một thuật điều khiển rối cổ xưa, có thể biến người sống thành con rối xác bất tử, linh hồn bị phong ấn trong tim _ _” Hắn ấn lên lồng ngực Miêu Tòng Thù, cảm nhận nhịp tim đều đặn dưới lòng bàn tay. “Em sẽ cho anh một nửa máu của em, vậy thì anh sẽ cùng sống cùng chết với em rồi.”

Dừng một chút, hắn hỏi: “Vậy không tốt sao?”

“Không tốt.” Miêu Tòng Thù từ chối: “Nói chuyện yêu đương còn được, nhưng đừng cố thay đổi ta nữa.”

Mục đích sống của y chẳng phải là nhẹ nhàng tự tại, muốn thưởng thức hết món ngon cảnh đẹp trong thiên hạ sao? Làm một tán tu, thỉnh thoảng ngồi bế quan đả tọa một hai năm, chẳng phải chỉ để kéo dài tuổi thọ sao? Y tiếp tục cố chẳng qua chỉ vì chưa chơi đủ thôi!

Làm một con rối xác vừa không thể ăn, không thể uống, không thể tự do chơi đùa, vậy chẳng thà giết y đi.

Hoàn cảnh sống bất thường đã tạo nên tâm lý vặn vẹo và biến thái hiện tại của Doanh Phương Hộc, hắn sẽ mãi không hiểu được Miêu Tòng Thù, chỉ biết cố chấp cho rằng chỉ cần giữ người lại bên mình thì tốt rồi.

Hắn không để ý đến sự đau đớn trong lòng, bế Miêu Tòng Thù lên, đi đến giữa đình rồi đặt y ngồi lên ghế.

Bàn Bát Tiên cùng các loại trái cây đã được bày sẵn trong đình, lụa đỏ treo khắp nơi, trên bầu trời là vầng trăng tròn sáng ngời.

Doanh Phương Hộc nói: “Trăng tròn. Là giờ lành để kết hôn, cũng là thời gian chế tạo rối xác tốt nhất.” Hắn rút một con dao găm ra, chém ba nhát trên cổ tay mình, không chớp mắt nhìn máu từ từ chảy vào chậu đồng nhỏ.

Nhìn thấy con dao bạc sáng loáng đang đến gần, Miêu Tòng Thù nói: “Ta nghĩ ta có thể đầu tư theo đuổi một lần nữa, chắc mai thôi là sẽ nhận được lợi nhuận rồi.”

Doanh Phương Hộc lắc đầu: “Bên cạnh anh có quá nhiều người, em không muốn mười mấy người chen chung một ổ chăn đâu.”

Miêu Tòng Thù: “Thật ra cũng không nhiều thế đâu.” Nếu có thêm vài người yêu cũ nữa, y cảm thấy thận mình sẽ không đủ xài.

“Từng tên một, đủ nhiều rồi.” Doanh Phương Hộc cười thành tiếng, sắc mặt tái nhợt do mất máu quá nhiều: “Bây giờ đến lượt em kịp thời ngăn chặn thất thoát, em đến để mong sự đáp lại.”

Miêu Tòng Thù: “…” Miệng quạ nhất, trả lời trí mạng nhất.

Xem ra không có cách nào khuyên Doanh Phương Hộc từ bỏ việc biến y thành rối xác rồi, Miêu Tòng Thù co ngón tay lại, tập trung toàn bộ sức lực vào cánh tay trái.

Khi Doanh Phương Hộc ngồi xổm xuống, cầm tay phải y lên chuẩn bị cắt hai nhát thì Miêu Tòng Thù đột nhiên chộp lấy con dao găm. Bộc phát sức mạnh muốn một nhát đâm qua cổ Doanh Phương Hộc, nhưng do lệch góc, chỉ xuyên qua vai hắn.

Doanh Phương Hộc che bả vai lại, máu chảy qua kẽ ngón tay. Hắn không thể tin nhìn chằm chằm Miêu Tòng Thù, hai mắt lập tức đỏ lên.

“Sao anh lại muốn giết em?”

“Đừng hét, ngươi còn chưa chết.” Miêu Tòng Thù bình tĩnh nói: “Chờ ta chém thêm hai nhát nữa.”

Doanh Phương Hộc rút con dao găm trên vai ra, tay và bả vai hắn chảy đầy máu. Hắn đứng dậy, cúi đầu nhìn Miêu Tòng Thù: “Đòn vừa nãy chắc anh đã dùng hết sức đúng không. Đáng tiếc không thể một nhát lấy mạng em. Em không chết, cho nên Thù Thù phải đi cùng em. Anh là của em.”

Vào lúc này, Doanh Phương Hộc bình tĩnh đến mức làm người ta sởn tóc gáy.

Miêu Tòng Thù: “Nếu là mười lăm phút trước, ta sẽ không chút do dự quỳ xuống đất xin tha. Nhưng bây giờ sau lưng ngươi có hai vị tiền bối, ta nghĩ bọn họ sẽ không đồng ý với câu nói ‘ta là của ngươi’ đâu."”

Doanh Phương Hộc cau mày, hắn đang phán đoán xem Miêu Tòng Thù có phải đang lừa gạt mình hay không. Nhưng hắn rất nhanh đã tin, bởi vì ngay sau đó toàn bộ sân đều sáng như ban ngày, vô số thị vệ mặc giáp sắt tràn vào, Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ lần lượt chắp tay bước ra từ trong đám binh lính mỗi người dẫn đến.

Miêu Tòng Thù chào hỏi họ: “Ăn tối chưa?”

Doanh Phương Hộc hiện bởi vì mất máu quá nhiều mà suy yếu, đây là thời điểm tốt để nhân hắn bệnh lấy mệnh hắn luôn. Nhưng ngặt nỗi Miêu Tòng Thù đang nằm trong tay hắn nên Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ đành phải ổn định hắn trước, cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh một nội dung: Thả người ra an toàn.

Ngôi nhà ma ở phía nam thành phố đứng đầy binh lính của Đăng Tê Chi và kỵ binh hạng nặng của Lộc Tang Đồ, ngoài ra còn có một hàng cung thủ ẩn nấp trên nóc nhà, bắt một tên tình địch mà tưởng đâu đang vây bắt mấy tên loạn thần có ý đồ mưu triều soán vị không bằng.

Miêu Tòng Thù, thân là người trong tâm bão, ngược lại là người bình tĩnh nhất, nhìn như chẳng thèm để tâm mà đánh ngáp một cáI.

Những người đang đứng xem ở đây, ít nhiều gì cũng có chút kính nể.

Gạ trai thì thấy nhiều rồi, nhưng có thể làm đến mức này, thật sự rất hiếm.

Miêu lão gia ở Tiên Lâm Đô, nhiều năm qua vẫn luôn kiên trì tuân theo tiêu chuẩn, kén đàn ông chỉ nhìn mặt, không xem nhân phẩm hay xuất thân, vậy nên dù ở trong vô số Tu La Tràng, y vẫn bình tĩnh đến tựa như người ngoài cuộc.

Nếu bọn họ học được một hai chiêu, chẳng phải có thể dễ dàng theo đuổi được người mình thích sao?

Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ đến gần, họ và Doanh Phương Hộc hình thành một vùng chân không, những người khác không nghe được cuộc trò chuyện của họ. Còn Miêu Tòng Thù thì vào tai này ra tai kia, chẳng có chút hứng chịu.

Đăng Tê Chi: “Chỉ cần ngươi thả Miêu Thù.” Hắn vẫn quen gọi cái tên Miêu Thù này. “Thì chúng ta sẽ để ngươi đi.”

Doanh Phương Hộc: “Tại sao? Nếu ta chết, y cũng phải chết cùng ta.”

Lộc Tang Đồ: “Khi ngươi chết, chúng ta sẽ nghiền xương ngươi thành tro, sau đó ném xuống cống, cho chó ăn. Còn Miêu Thù sẽ chôn ở mộ ta, năm chung quan chết cùng huyệt với ta, đời đời kiếp kiếp là người của ta.”

Đăng Tê Chi ánh mắt có chút lạnh lùng, nhưng cũng không có mở miệng phản bác.

Lộc Tang Đồ: “Mà ngươi và y vĩnh viễn sẽ không có khả năng.”

Đăng Tê Chi: “Bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là thả Miêu Thù, chúng ta sẽ thả ngươi đi. Nếu ngươi giết Miêu Thù, vậy ngươi cũng sẽ chết, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không được gặp lại Miêu Thù.”

Doanh Phương Hộc còn chưa kịp sử dụng kì thuật của Nam Việt, những lời đe dọa của Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ quả thực đã chạm đến chỗ đau nhất của hắn.

Hắn không sợ chết, chỉ sợ không nhìn thấy Miêu Tòng Thù.

“Được.” Hắn đột nhiên nói. “Ta có đôi lời muốn nói với Thù Thù, các ngươi lui về sau năm bước đi.“

Miêu Tòng Thù đột nhiên hoàn hồn lại, thấy Doanh Phương Hộc cả người đầy máu đang tiến lại gần mình, ảnh ngược khuôn mặt hắn từ từ phóng đại trong con ngươi y. Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống tóc y, rồi y nghe thấy Doanh Phương Hộc nói: “Em vừa rồi chỉ là thử anh thôi, không phải muốn giết anh thật đâu.”

“Thuật khiển rối của em hiện tại vẫn chưa tốt lắm. Tạm thời chưa có cách nào khiến rối xác trông giống người thường hơn. Em đang nghĩ cách cải thiện nó, để con rối xác có thể chung tuổi thọ, cùng tu vi với em, hơn nữa còn khó mất đi năm giác quan

“Em thực sự, chỉ muốn giữ anh lại thôi.”

Miêu Tòng Thù chớp chớp mắt, nói với hắn: “Nhưng ta không thích.”

Đúng lúc này, Đăng Tê Chi đi tới, bế Miêu Tòng Thù ở bên cạnh Doanh Phương Hộc lên rồi ôm y đi. Không lâu sau, toàn bộ binh lính, kỵ binh hạng nặng và cung thủ nhanh chóng rút lui tựa thủy triều.

Trong khoảng sân to lớn trống trải, chỉ còn lại minh Doanh Phương Hộc nửa người nhuốm máu, hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế mà Miêu Tòng Thù từng ngồi, dùng năm ngón tay ôm mặt, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt lấm lem vết máu.

Ngẩng mặt lên, trong đôi mắt chẳng còn chút ánh sáng, thiếu sức sống.

Trong miệng hắn lẩm bẩm điều gì đó, nhưng không ai nghe rõ.

Nô lệ câm lo lắng cho vết thương của hắn, bèn tiến về phía trước, khi đến gần liền nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Doanh Phương Hộc: “Không thích? Bây giờ lại nói không thích? Sao có thể chứ? Em đã nói đến vậy mà anh vẫn không chấp nhận, rõ ràng là do muốn rời đi, đều là viện cớ...”

Nội dung càng ngày càng cố chấp tàn nhẫn, đến mức ngay cả nô lệ câm cũng cảm thấy mỗi chữ hắn nói ra, đều như mang theo mùi máu.

Thùng xe trong xe ngựa khá ổn định, trong đường phố yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên phiến đá, trong khi binh lính và kỵ binh im lặng như hồn ma.

Chất độc trong cơ thể Miêu Tòng Thù đã được loại bỏ nên y có thể cử động, nhưng bây giờ y chẳng dám động đậy tí nào.

Y ngồi khoanh chân ở tít cuối thùng xe, thực ra nếu có thể y còn muốn úp mặt vào thành xe luôn cho rồi, nhưng khổ nỗi hai gã người yêu cũ bên cạnh lại không cho y làm vậy. Vì thế, tình cảnh bây giờ là, hai tên bạn trai cũ mỗi người một bên, ở giữa còn kẹp một cục cưng nhỏ ngây thơ vô tội.

Lộc Tang Đồ mở lời: “Y sẽ đến phủ của ta.”

Đăng Tê Chi: “Này không được. Y là người mà ta muốn cưới, nên ở trong nhà ta mới phải.”

Lộc Tang Đồ: “Ta và y đã ở bên nhau từ bốn năm trước rồi.”

Đăng Tê Chi: “Đã chia tay.”

Lộc Tang Đồ khảy chuỗi tràng hạt, mở mắt nhìn về phía Miêu Tòng Thù: “Ngươi muốn ở đâu?”

Đăng Tê Chi cũng nhìn qua, chờ y trả lời.

Miêu Tòng Thù: “Miêu phủ.”

Hai người nghe vậy đồng thời phớt lờ, nhưng cũng không tranh cãi nữa. Một người nhắm mắt im lặng niệm kinh Phật, người còn lại lấy công văn ra đọc, Miêu Tòng Thù nhìn trái ngó phải, trong lòng bắt đầu nhớ đến Úc Phù Lê của mình.

Một lúc sau, Lộc Tang Đồ mới mở miệng: “Gần Tiên Lâm phủ có một căn nhà, bình thường yên tĩnh vắng lặng, là nơi tốt để giấu người.”

Đăng Tê Chi nhớ lại địa hình nơi đó trong đầu, xác định rằng khoảng cách giữa ngôi nhà này với nơi ở của Lộc Tang Đồ và hắn là giống nhau. Bèn gật đầu đồng ý: “Để phòng trường hợp có người lợi dụng địa thế thuận lợi mà đặt bẫy, ta sẽ phái binh đến bảo vệ Miêu Thù.”

Lộc Tang Đồ: “Được.”

Vì vậy hai người làm theo kế hoạch vừa bàn, đầu tiên sắp xếp Miêu Tòng Thù vào tòa nhà gần Tiên Lâm Phủ, sau đó cạnh tranh công bằng.

Đương nhiên liệu nó có thật sự công bằng hay không thì chưa chắc

Miêu Tòng Thù có chút bối rối, cảm thấy sự bình yên trước mắt thật quỷ dị và nguy hiểm.

Y nhớ đến mấy cuốn tiểu thuyết giới hạn độ tuổi mà y coi trước đây cũng có kịch bản và diễn biến y như vậy, hai gã đàn ông tranh giành tình yêu của nhân vật chính. Y vốn dĩ đang xem ngon lành, thậm chí còn cược cp*, cuối cùng lại ngỡ ngàng phát hiện cả ba người họ lăn giường với nhau!

*nghĩa như tên, là kiểu cược xem cp nào sẽ canon ấy

Lúc đó y cũng không còn nhỏ nữa, nhưng lại đột nhiên cảm thấy bản thân mình vẫn còn non lắm.

Chẳng lẽ Lộc Tang Đồ và Đăng Tê Chi...

Miêu Tòng Thù ánh mắt run lên, lắc đầu từ chối: “Không dám giấu, thật ra thận của ta xài không ổn đâu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Miêu: Thận ta tốt như vậy, cũng chỉ để cho người nhà xài thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.