Ôn Cẩm Trình bị kích thích mạnh mẽ, bèn dùng kiếm chém Từ Phụ Tuyết.
Miêu Tòng Thù giúp đỡ ngăn cản hắn lại, ngay khi y sử dụng linh khí đã bị Ôn Cẩm Trình phát hiện ra sự tồn tại của giới tử, ngay sau đó, y vậy mà không còn dùng được giới tử nữa.
Giới tử bị niêm phong?
Miêu Tòng Thù không thể chấp nhận sự thật này.
Nếu ban đầu y còn mang tâm trạng thờ ơ thì bây giờ đã bắt đầu nghiêm túc rồi, bởi vì cá khô cay nhỏ và cá khô tẩm nước sốt đều để ở trong giới tử, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn chính là cực hình lớn nhất đối với y!
Ôn Cẩm Trình không giết Từ Phụ Tuyết, hắn chỉ lệnh cho người hầu của mình khiêng tất cả những người này về đại sảnh và trói họ vào cọc gỗ để tham dự hôn lễ.
Miệng vết thương của Từ Phụ Tuyết chưa kịp chữa trị đã bị tra tấn thêm, lúc này đây máu chảy đầm đìa, mà sắc mặt hắn cũng vàng như tờ giấy.
Về phần Miêu Tòng Thù, y không thể động đậy nữa.
Ôn Cẩm Trình: “Nếu Tiểu Thù đã muốn chạy trốn, vậy thì đừng nhúc nhích. Đợi đến khi chúng ta kết thành đạo lữ, rồi lại cùng nhau chung sống và tu luyện.” Hắn kiên quyết nói: “Ngươi nhất định sẽ yêu ta.”
Miêu Tòng Thù tỏ vẻ chuyện này không có khả năng đâu, chỉ cần nghĩ lại là thấy. Nhưng y rất tò mò: “Sao ngươi lại nảy sinh tình cảm với ta?”
Ôn Cẩm Trình ném kiếm đi, bò tới ôm lấy Miêu Tòng Thù, tựa đầu vào vai y, mím môi không nói lời nào. Một lúc lâu sau, lâu đến mức y cho rằng hắn sẽ không trả lời, đã vậy bả vai y vô cùng đau nhức, muốn kêu hắn bỏ đầu ra, thì hắn lại lên tiếng.
“Tiểu Thù không nhớ rõ, cũng không để ý, nhưng mà ta đều nhìn rõ.” Ôn Cẩm Trình nói: “Ngươi đối xử với Từ Phụ Tuyết tốt như vậy, ta thật sự rất ghen tị, ta cũng muốn ngươi đối tốt với ta một chút, cho dù chỉ một chút thôi cũng được.”
Nhưng Miêu Tòng Thù căn bản không để tâm tới y.
Dù trong hoàn cảnh nào, dù cho hắn có tốt tới đâu, dù cho hắn cố gắng lấy lòng hay ra sức hãm hại y, Miêu Tòng Thù cũng đều không quan tâm đến hắn.
Ôn Cẩm Trình: “Ta cũng bởi vì vậy mà ghen ghét, mà hận Từ Phụ Tuyết.”
Nói đến đây, cánh tay hắn đang ôm lấy bả vai Miêu Tòng Thù dần siết chặt. Miêu Tòng Thù cảm thấy đau đớn, nhưng y cũng không kêu lên.
“Khi ngươi còn ở trên nhân gian, ngươi cái gì cũng xuất sắc hơn so với Từ Phụ Tuyết, cuộc sống của ngươi cũng tốt hơn hắn rất nhiều. Những người yêu ngươi, theo đuổi ngươi, trân trọng ngươi có thể xếp hàng từ vương phủ đến ngoại thành, vậy sao còn cần tình cảm của ta?”
Miêu Tòng Thù không hiểu.
Khi đó ở nhân gian, y đã cố ý làm bộ bình thường, ngoại hình, tài năng, hay gia cảnh đều ở mức bình thường, ngay cả tính cách cũng không tốt lắm. Khi còn nhỏ, đối xử với Từ Phụ Tuyết không mấy kiên nhẫn, với Ôn Cẩm Trình cũng không phải rất tốt, sau này càng cố gắng khắp nơi đều tránh mặt hắn, hoàn toàn chính là dáng vẻ lười biếng hèn nhát.
Rốt cuộc tại sao Ôn Cẩm Trình lại vừa mắt y chứ? Bộ hắn bị đui hả?
“Vậy nên ta mới hận ngươi.” Ôn Cẩm Trình nói.
Miêu Tòng Thù càng hỏi chấm hơn, y rốt cuộc là đã làm gì mà khiến cho Ôn Cẩm Trình yêu hận đan xen? Là do đầu y bị hỏng rồi hay là do Ôn Cẩm Trình có bệnh?
Ôn Cẩm Trình nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi chỉ thấy Từ Phụ Tuyết đáng thương. Ngươi có bao giờ nhìn đến ta _ _ ngươi có bao giờ để ý tới ta _ _?”
Mỗi lần hắn đều dừng lại ở những điểm mấu chốt, khiến cho Miêu Tòng Thù thực sự không biết hắn muốn nói gì.
Ôn Cẩm Trình: “Quên đi, dù sao hiện tại ngươi cũng là của ta.”
Nói rồi hắn tóm lấy Miêu Tòng Thù, dẫn y băng qua hành lang ngoằn ngoèo đến đại sảnh. Sân trước của đại sảnh đã được trang trí như hỉ đường, chiếc bàn bên trong còn thắp hai ngọn nến đỏ.
Trong ngoài đại sảnh đầy người hoặc đứng hoặc ngồi, đây đều là cha mẹ, anh em và người hầu của Ôn Cẩm Trình khi hắn ở nhân gian. Tất cả đều là những cái xác khô cứng đơ, chen chúc nhau đứng trong đại sảnh, cộng thêm hỉ đường một màu đỏ rực khiến bọn họ trông càng thêm quỷ dị.
Nhóm người Từ Phụ Tuyết bị trói chặt trên cọc gỗ bên trái, không thể nói chuyện hay cử động.
Ôn Cẩm Trình trước tiên hô lớn: “Nhất bái thiên địa.” Hắn hưng phấn nói với Miêu Tòng Thù: “Chúng ta mau bái đường thôi, Tiểu Thù, nhất bái thiên địa.”
Miêu Tòng Thù nhìn chằm chằm vào hắn, lắc đầu nói: “Ngoại trừ đạo lữ của ta, ta sẽ không bái đường với bất kì kẻ nào.”
Vốn ban đầu y còn nghĩ Ôn Cẩm Trình có thể đã bị bí cảnh thao túng tâm trí, nhưng bây giờ y cho rằng không gian này chỉ đơn giản là khuếch đại dục vọng trong lòng mỗi người, khiến người ta bộc lộ bản chất thật.
Bản chất của Ôn Cẩm Trình là như vậy, trùng hợp là không gian này bị hắn khống chế. Ở đây hắn muốn làm gì thì làm, vương phủ và những tôi tớ vốn đã chết lại xuất hiện, không cách nào sử dụng giới tử và linh lực… Ôn Cẩm Trình chính là chủ nhân của không gian này.
Cho nên muốn rời khỏi nơi này chỉ có hai cách, một là Ôn Cẩm Trình chủ động thả bọn họ đi, hai là Ôn Cẩm Trình chết.
Miêu Tòng Thù không thể cởi váy cưới trên người, cũng không thể sử dụng giới tử, nhưng y vẫn còn linh khí phòng ngự và Ngũ Hành Đạo Ngọc.
Y lấy ra viên Ngũ Hành Đạo Ngọc đeo trên cổ, cầm trong lòng bàn tay, nói với Ôn Cẩm Trình: “Tốt nhất hiện tại ngươi nên từ bỏ chấp niệm của bản thân, nếu không sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị nơi này nuốt chửng, đồng hóa.”
“Vậy không tốt sao?” Ôn Cẩm Trình: “Nơi này nghe lời ta, đáp ứng tâm nguyện của ta, sao ta phải từ bỏ chứ?”
Miêu Tòng Thù: “Vậy ta chỉ có thể giết ngươi.” Ôn Cẩm Trình tình nguyện bị không gian này đồng hóa, nhưng y thì không. “Ngũ Hành Đạo Ngọc!”
Y vừa dứt lời, Ngũ Hành Đạo Ngọc trong lòng bàn tay liền hóa thành một vòng xoáy màu đỏ đen. Vòng xoáy liên tục phát ra nguồn linh lực cuồn cuộn không dứt, hình thành một lưỡi dao ánh sáng tấn công Ôn Cẩm Trình. Lưỡi dao ánh sáng này được hình thành từ linh lực tích trữ trước đó, không bị không gian và Ôn Cẩm Trình điều khiển nên tạm thời có thể kiềm chế hắn.
Mu bàn tay Ôn Cẩm Trình bị cắt đứt chảy máu, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào Miêu Tòng Thù: “Ta muốn giữ ngươi lại, cho dù là dùng cách gì.” Cho dù chỉ là một cỗ thi thể cũng được.
Tâm trí tùy ý chuyển động, toàn bộ linh khí trong không gian đều được điều động lại đây để sử dụng, tu vi của Ôn Cẩm Trình đột nhiên tăng vọt đến Kim Đan, Nguyên Anh, bỏ qua Phân Thần, Xuất Khiếu và Dung Hợp cảnh, trực tiếp đạt tới Độ Kiếp kì đỉnh phong.
Hắn dựa vào tu vi Độ Kiếp kì mà đỡ được đòn công kích của Ngũ Hành Đạo Ngọc.
Đám người Từ Phụ Tuyết cực kỳ kinh ngạc, Miêu Tòng Thù nhân cơ hội cắt dây thừng trên người bọn họ, đáng tiếc, linh lực của những người này đã bị phong ấn căn bản không giúp được gì.
Miêu Tòng Thù theo bản năng nhìn về phía cơn lốc linh lực vừa tạo thành và Ôn Cẩm Trình đang đứng trong mắt bão, khi nhìn thấy đôi mắt đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn sót lại điên cuồng, trong lòng y không khỏi ‘lộp bộp’ một tiếng, Ôn Cẩm Trình nhập ma rồi.
Những người khác chỉ có thể sử dụng linh khí phòng ngự, bởi vì những linh khí khác cần dùng linh lực điều khiển.
Ôn Cẩm Trình giơ tay lên, một quả cầu đen tụ lại giữa lòng bàn tay. Quả cầu càng lúc càng lớn, xen lẫn trong đó là những tia chớp và khí thế hủy diệt bị ném mạnh về phía này, cảm nhận được nguy hiểm, Ngũ Hành Đạo Ngọc phát huy tối đa khả năng phòng ngự.
Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng lạnh màu trắng ngọc đột nhiên từ trên trời rơi xuống, xé toạc không gian, lao thẳng về phía mặt của Ôn Cẩm Trình, cùng với ánh sáng lạnh lẽo mà đến là tiếng đàn. Tiếng đàn như sấm, tạo thành một tấm chắn ánh sáng bao quanh đám người Miêu Tòng Thù ở bên trong, đối đầu với quả cầu ánh sáng đang ném thẳng về phía họ.
Quả cầu ánh sáng dần dần phóng to trước mắt Miêu Tòng Thù, khi nó sắp đánh vào lá chắn bảo vệ đầu tiên bằng tiếng đàn và Ngũ Hành Đạo Ngọc với linh lực giảm sút, y không biết rằng linh lực giảm sút là khi Ngũ Hành Đạo Ngọc phát huy thần lực của nó, cho nên bày sẵn tư thế nghênh đón quân địch, lòng thầm cầu nguyện khi bị đứt tay đứt chân sẽ không quá đau.
Đây rõ ràng là tiết tấu muốn xảy ra nổ lớn mà.
Cơn lốc linh lực vốn cực kỳ mạnh mẽ và đáng sợ, trong cơn lốc còn có nổ mạnh, chỉ sợ rằng lúc đó toàn bộ không gian sẽ vỡ vụn và vặn vẹo, mà đám người ở trung tâm vụ nổ như bọn họ... chết chắc rồi!
Miêu Tòng Thù nghĩ vậy bèn bắt đầu xử lý di sản của mình, cũng may là y đã sớm mua bảo hiểm cho giới tử. Nếu như y chết, giới tử sẽ tự động tách ra và được truyền tống đến Trân Bảo Các, sau đó sẽ được Trân Bảo Các chuyển cho Úc Phù Lê.
Tuy tài sản không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì đó cũng là tình cảm của y.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, y căn bản không chú ý tới cơn lốc do Ngũ Hành Đạo Ngọc tạo ra ở trước mặt y đang bị xé toạc ra từ bên trong, mà quả cầu ánh sáng màu đen lấy khí thế không thể ngăn cản cắn nuốt lá chắn bảo vệ bằng ánh sáng và tiếng đàn mà lao đến trước mắt y..
Chợt một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh hiện ra từ trong hư không, giơ lên, lòng bàn tay hướng về quả cầu ánh sáng màu đen, dễ dàng bắt lấy quả cầu ánh sáng màu đen chứa đựng sức mạnh khủng bố. Hắn biến năm ngón tay thành móng vuốt, túm quả cầu ánh sáng màu đen lại, sau đó siết chặt tay, quả cầu ánh sáng phát ra hai tiếng ‘răng rắc’ rồi bị bóp nát.
Bóng dáng quen thuộc của Úc Phù Lê bước ra từ Ngũ Hành Đạo Ngọc, hắn đưa lưng về phía y, sau đó dùng một chiêu giải quyết nguy cơ, dáng người thẳng tắp, vòng eo thon chắc, Miêu Tòng Thù cảm thán bạn trai của y quả thực là đẹp trai đến độ không ai có thể sánh bằng.
Úc Phù Lê nghiêng người, nhìn áo cưới trên người Miêu Tòng Thù: “Ta còn chưa chết mà em đã muốn tái giá rồi?”
Miêu Tòng Thù: Vừa mở miệng ra đã đánh vỡ ảo tưởng của y rồi.
Miêu Tòng Thù: “Đợi lát nữa em sẽ giải thích sau. Linh khí trong không gian này đã bị lấy đi một cách điên cuồng gây ra hỗn loạn. Nếu không đi mau, chúng ta có thể _ _”
Y còn chưa nói xong, cơn bão linh lực đột nhiên trở nên yên tĩnh, toàn bộ không gian dao động trong nháy mắt đã ổn định lại. Miêu Tòng Thù theo bản năng nhìn về phía Ôn Cẩm Trình, thoạt trông hắn vẫn là bộ dạng nhập ma, mà người ở bên cạnh đang giữ chặt hắn chính là Tiết Thính Triều.
Hắn cũng tới đây à?
Đinh Khê và các thành viên khác của Bồng Lai Tiên Tông vô cùng mừng rỡ: “Tiên sinh?!”
“A Thù!” Từ Phụ Tuyết ở phía sau gọi y.
Tiết Thính Triều cũng nhìn qua: “Tùng Thù, ta tới cứu ngươi.”
Ôn Cẩm Trình đang nhập ma: “Tiểu Thù, đừng chạy! Gả cho ta đi _ _”
Úc Phù Lê cúi đầu nhìn y: “Em còn muốn giải thích không?”
“…” Miêu Tòng Thù giãy dụa: “Nếu em nói bọn họ là do em rủ tới để đánh bài*, thì anh có tin không?”
*raw 马吊: Đánh bài ngựa, một trong những trò chơi cờ bạc cổ xưa của Trung Quốc. Bộ bài chơi hình thành đầu tiên của Trung Quốc xuất hiện vào giữa triều đại nhà Minh. (theo Baidu) vì tính chất trò này khá giống mạt cưa nên mình sẽ đổi thành mạt chi để mọi người dễ hình dung hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Thân ái, đánh bài không? Chính là cái loại đánh chung với bạn trai cũ, ai thua thì kiếp này coi như bỏ ấy.
P/S: Đám người yêu cũ vì sao lại không tin Miêu Miêu không còn yêu bọn họ nữa chứ? Tất nhiên là bởi vì Miêu Miêu trong ký ức của họ cực kỳ tốt nha.