Một căn nhà nào đó trong Phù Vân Thành bị ma tu chiếm giữ, bên ngoài đặt một trận pháp để che giấu.
Doanh Phương Hộc ôm Miêu Tòng Thù bước vào trong nhà, các hầu phó ma tu nhanh chóng vây quanh hắn nhưng còn chưa nói được câu nào đã bị những sợi chỉ bạc cắt nát thành những khối thịt chỉnh tề.
Những miếng thịt đó vẫn còn chất thành đống, chờ Ma Chủ vừa đi liền bị các ma tu khác mang đi. Nếu có Kim Đan thì sẽ bị cướp đi, không có Kim Đan thì giữ lại máu thịt chôn xuống đất để làm phân bón.
Những người trong Ma Vực quả thực là có tài năng xuất sắc trong việc lợi dụng triệt để mọi thứ.
Miêu Tòng Thù bị đặt ở trên giường, mông vừa chạm vào đệm giường mềm mại liền nhanh chóng lăn ra xa Doanh Phương Hộc. Chẳng sợ dù là cách xa nhất cũng chỉ là một cái giường, nhưng vẫn tốt hơn là phải tiếp xúc gần với hắn.
Giữ khoảng cách như vậy khiến y cảm thấy an toàn hơn một chút.
Tầm mắt của Doanh Phương Hộc vẫn luôn đặt trên người Miêu Tòng Thù, y chạy đến đâu, tầm mắt hắn liền đuổi theo đến đó, dường như càng thấy Miêu Tòng Thù sợ hãi thì hắn càng vui vẻ, hắn cắn đầu ngón tay kéo chiếc bao tay mỏng như cánh ve xuống, nheo mắt cười hỏi: ”Thù Thù sợ em à?”
Bao tay rơi xuống đất trong nháy mắt đã tan chảy, phân giải rồi biến mất.
Chiếc bao tay này dùng một loại tơ nhện đặc biệt để tạo thành, khi đeo lên sẽ dán sát vào làn da, nhìn qua không khác gì so với da người. Nhưng khi lột xuống, đôi tay cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác đau đớn tựa như bị lột xuống một lớp da.
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm trong lòng, bạn trai cũ cũ càng ngày càng biến thái.
“Ngươi làm sao nhận ra ta?” Miêu Tòng Thù đột nhiên nhớ ra y đã đeo mặt nạ dịch dung lên, theo lý mà nói thì Doanh Phương Hộc hẳn là sẽ không nhận ra y mới đúng.
Doanh Phương Hộc: ”Linh khí thượng phẩm? Nó không có tác dụng đối với em đâu.”
Miêu Tòng Thù nghe vậy giật mình, chiếc mặt nạ dịch dung này của y có thể lừa gạt cả những đại năng dưới Đại Thừa kì, chẳng lẽ Doanh Phương Hộc đã là tu sĩ Đại Thừa kì rồi ư?
Hẳn là không có khả năng đi? Một trăm năm trước bạn trai cũ cũ rõ ràng vẫn chỉ là một ma tu nhỏ bé đáng thương bị nhốt ở Vạn Ma Quật.
Doanh Phương Hộc vẫn cố chấp hỏi: ”Thù Thù sợ em sao?”
“Không phải.” Miêu Tòng Thù bình tĩnh trả lời: ”Chỉ là lâu rồi không gặp, cảm thấy có chút xa lạ thôi. Chờ ta làm quen một chút là được.”
Doanh Phương Hộc nhảy lên giường rồi bước tới, Miêu Tòng Thù thấy thế thì trực tiếp nhảy xuống giường, nhưng lòng bàn chân vừa chạm đất thì đầu gối đã mềm nhũn, phần eo bị người ta ôm lấy từ phía sau rồi kéo y trở lại giường.
Nửa người trên của y nằm ngửa trên giường, khuôn mặt xinh đẹp của Doanh Phương Hộc dán đến trước mặt y. Hắn cưỡi ở trên người Miêu Tòng Thù, giữ chặt cánh tay Miêu Tòng Thù rồi nói: ”Chúng ta mới một trăm năm không gặp, vậy mà anh đã cảm thấy xa lạ với em rồi? Còn cần làm quen dần? Thù Thù, em buồn lắm đó.”
Miêu Tòng Thù biết bản thân đánh không lại Doanh Phương Hộc nên ngay từ đầu đã không phản kháng. Y thả lỏng người rồi nằm liệt trên giường, mặt đối mặt với Doanh Phương Hộc, dù sao tên nhóc này tuy rằng bệnh kiều khẩu vị nặng nhưng mà với chuyện giường chiếu thì lại ngây thơ tới bất ngờ.
Cho dù là chuyện k.ích thích nhất từng làm cũng chỉ là mặt đối mặt ôm nhau ngủ.
Hiện giờ Miêu Tòng Thù đeo trên người vô số linh khí phòng ngự, vậy nên trong lúc nhất thời Doanh Phương Hộc sẽ không thể giết được y.
Chỉ cần y không chết thì không có việc gì mà một lần khẩu giao không giải quyết được, nếu có, vậy làm hai lần.
“Nếu buồn thì ăn một bữa no rồi đánh một giấc, ta đã lấy thân thử nghiệm, đảm bảo hiệu quả.”
Doanh Phương Hộc: ”Cái này không có tác dụng với em.”
Miêu Tòng Thù: ”Ngươi chưa thử qua thì làm sao biết được?”
Doanh Phương Hộc: ”Bởi vì em biết một có một cách còn tốt hơn để trút bỏ sự tức giận và đau khổ đó, anh có muốn biết không?”
Miêu Tòng Thù: ”Không muốn.” Theo kịch bản, chắc chắn y sẽ trở thành đối tượng để trút giận.
Doanh Phương Hộc: ”Nhưng mà em muốn cho anh biết rốt cuộc em giận đến mức nào.”
Vừa dứt lời, những đồ văn cổ quái màu đen trên má hắn tựa như sống lại, kích động giãy giụa giống như đang cố gắng thoát ra, khiến cho gương mặt xinh đẹp của hắn càng trở nên âm u quỷ quyệt.
“Sau khi anh chạy trốn mà chưa có sự đồng ý của em, em đã học được rất nhiều điều.” Hắn nhiệt tình nói: ”Anh nói trong lòng anh có em, em rất vui.”
Miêu Tòng Thù: Chỉ là lời trót lưỡi đầu môi mà thôi, ngươi đừng để ở trong lòng.
Doanh Phương Hộc nở nụ cười: ”Vậy để em cho anh xem em đã học được những gì nha.”
Trực giác của Miêu Tòng Thù cảm thấy có điều không ổn, y lập tức từ chối, nói: ”Xa cách lâu ngày giờ mới gặp lại nhau thì không nên quá gấp gáp như vậy, nếu không chúng ta tâm sự trước đã?”
Doanh Phương Hộc cố định hai tay Miêu Tòng Thù lại, không cho y giãy giụa, sau đó vừa nghịch vạt áo y vừa nói một mình: ”Thì ra giữa những người yêu nhau có thể làm rất nhiều chuyện thân mật, ôm, hôn,... Thậm chí là cả mây mưa nữa, trong tiểu thuyết nói rằng đây là một chuyện vô cùng sung sướng, nếu là người yêu, trải qua chuyện vui vẻ này sẽ không muốn trốn nữa.” Hắn cúi người xuống, suýt nữa thì cắn vào lỗ tai của Miêu Tòng Thù: ”Em đã học được rồi, nhất định sẽ làm anh sướng.”
Miêu Tòng Thù:...
Miêu Tòng Thù bây giờ rất muốn tát cái miệng quạ đen của y một cái, y vội vàng khuyên nhủ: ”Không không không… Cái này không thú vị một chút nào, đây là chuyện mà phàm phu tục tử mới làm. Thân là người tu luyện, chúng ta căn bản không mấy cái chuyện xấu xa như mây mưa hay cá nước thân mật, những cái này không sung sướng một chút nào! Một chút cũng không k.ích thích!”
Doanh Phương Hộc dừng động tác lại: ”Thật sao?”
Miêu Tòng Thù chân thành nói: ”Ta sẽ không lừa ngươi.”
Doanh Phương Hộc: ”Vậy anh làm sao biết những chuyện như cá nước thân mật? Làm sao biết chuyện này không vui sướng, không đủ k.ích thích? Anh có phải là đã từng làm cùng người khác rồi không?” Hắn từng bước ép hỏi, càng hỏi thì ma văn trên khuôn mặt càng kích động, sát ý mãnh liệt đến mức tưởng chừng như giây tiếp theo thôi sẽ lập tức chơi băng luyến.
Miêu Tòng Thù không ngờ suy nghĩ của bạn trai cũ cũ kì lạ như thế, kì lạ đến mức ở một trình độ nào đó thì đây thật sự chính là chân tướng.
“Nghĩ cũng biết, thịt dán thịt, quả thực vô cùng ghê tởm.” Miêu Tòng Thù trong lòng sám hối, trên thực tế ‘©hịch’ là một loại vận động vô cùng vui sướng và ý nghĩa. Trong lòng y càng ăn năn thì bề ngoài lại càng chân thành: ”Chúng ta đừng nên học theo mấy cái hành vi dơ bẩn đê tiện đó.”
Doanh Phương Hộc nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc dán ở trên khuôn mặt của người dưới thân rồi gật đầu đồng ý với những điều y nói: ”Ta đã nhìn thấy rồi, da thịt trầ.n trụi dán sát vào nhau quả thực rất ghê tởm.” Cho nên lúc ấy hắn tức giận mới đến mức giết chết toàn bộ người trong tòa nhà.
Miêu Tòng Thù gật đầu, nghĩ thầm bạn trai cũ cũ quả nhiên vẫn là một thiếu niên dễ lừa. Kết quả ngay sau đó y đã nghe Doanh Phương Hộc nói: ”Nhưng mà tưởng tượng đến đó là anh và em thì em lại cảm thấy rất mong chờ.”
Miêu Tòng Thù: Nói như nào ngươi cũng không nghe đúng không? Được, vậy tùy ngươi.
Miêu Tòng Thù nằm yên, dù sao trên người y có rất nhiều linh khí thượng phẩm, sau đó y trơ mắt nhìn Doanh Phương Hộc không ngại phiền mà phá giải từng cái linh khí phòng ngự rồi đem chúng nghiền nát thành tro.
Bảy, tám, chín…… Mười ba, mười bốn, tổng cộng mười sáu cái linh khí phòng ngự thượng phẩm đều bị phá giải và hủy đi!!
Miêu Tòng Thù trợn mắt há hốc mồm.
Cái trán trắng nõn của Doanh Phương Hộc ướt đẫm mồ hôi, hắn hung tợn nhìn chằm chằm vào Miêu Tòng Thù. Linh khí phòng ngự đeo trên người đối phương không chỉ là hàng thượng phẩm hơn nữa số lượng còn rất nhiều, có vài cái còn có đặc tính phản lại đòn tấn công, quả thực là làm hắn tốn công tốn sức một phen.
“Thù Thù, anh đề phòng em!” Trong đôi mắt hắn tràn đầy sự không thể tin tưởng, sau đó chợt trở nên lạnh lẽo bất thường: ”Em không ngờ anh vậy mà lại đề phòng em!!”
Miêu Tòng Thù: ”Ta cũng không ngờ rằng…” Nhiều linh khí phòng ngự như vậy mà vẫn không có tác dụng gì, vậy y hẳn là nên cố gắng phản kháng một chút.
Vì thế cá mặn Miêu Tòng Thù bắt đầu giãy giụa, kết quả làm cho những sợi chỉ bạc trên người y càng quấn càng chặt, cuối cùng hoàn toàn trói buộc và kiềm chế hành động của y.
Bởi vì vùng vẫy quá mức, cho dù Doanh Phương Hộc cực lực khống chế để không làm tổn thương tới Miêu Tòng Thù nhưng sợi chỉ bạc sắc bén vẫn cắt nát quần áo của Miêu Tòng Thù, và để lại một miệng vết thương mỏng trên mu bàn tay của y.
Một giọt máu chảy ra.
Doanh Phương Hộc cau mày: ”Đừng cử động.”
Miêu Tòng Thù không dám nhúc nhích nữa, y cảm thấy trên cổ có chút nóng lên, hình như là viên Ngũ Hành Đạo Ngọc giả kia đang nóng lên.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện liền có một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ bao phủ lấy y, ánh sáng trắng kia cực kỳ dịu dàng, cắt đứt những sợi chỉ bạc trói buộc Miêu Tòng Thù và chữa lành những vết thương nhỏ trên cơ thể y.
Nhưng ở bên ngoài, nơi mà y không nhìn thấy được, hoàn toàn trái ngược với ánh sáng trắng dịu nhẹ, bên ngoài được bao bởi ánh sáng màu đỏ đen yêu dã quỷ quyệt. Luồng sáng đó giống như mặt nước lay động, đến một lúc nhất định biến thành những chùm tia sáng cứng rắn, sắc bén, tất cả nhắm vào Doanh Phương Hộc rồi đồng loạt tấn công.
Tốc độ và đòn tấn công đều vô cùng hung hãn, chiêu chiêu đều ẩn chứa sát ý cực kỳ đáng sợ.
Doanh Phương Hộc vốn lúc đầu cũng không để ý, mãi đến khi những sợi chỉ bạc chắn trước người hắn tan chảy trong ánh sáng đỏ đen, hắn mới nhận ra được độ khó giải quyết của thứ này: ”Thần khí?”
Hắn vừa né tránh vừa thử dùng chỉ bạc để ngăn cản luồng ánh sáng màu đỏ đen kia, sự bạo lực trong lòng không thể che giấu nổi nữa.
Hắn hoài nghi nghĩ, vì sao trên người Miêu Tòng Thù lại có Thần khí? Anh ấy không phải chỉ là một tán tu thôi sao? Trong trăm năm qua, anh ấy có phải đã dây dưa với tên đàn ông lạ nào khác ở bên ngoài không?!
Doanh Phương Hộc cành nghĩ càng tức, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào luồng ánh đỏ đen kia, sau đó không màng tất cả dùng một lượng lớn chỉ bạc quấn lấy ánh sáng đỏ đen.
Hai bên không tiếng động mà chém giết nhau, trực tiếp khiến cả hai đều chịu tổn thất.
Doanh Phương Hộc dùng mu bàn tay lau vết máu trên khóe miệng, trừng mắt nhìn Miêu Tòng Thù rồi vừa cười vừa hộc máu nói: ”Thằng đó là thằng nào? Cái tên đàn ông xa lạ đã đưa Thần khí cho anh là ai?”
Miêu Tòng Thù: ”Nhắc nhở thân thiện, đó không phải là tên đàn ông xa lạ.” Đó là bạn trai danh chính ngôn thuận của y.
Doanh Phương Hộc: ”Vậy nên quả nhiên là có.”
Miêu Tòng Thù cảm thấy ảo não, nhất thời lanh mồm lanh miệng rồi.
Y vội vàng nói: ”Đừng hiểu lầm, đây không phải là Thần khí mà là vật dùng để thay thế cho Ngũ Hành Đạo Ngọc, Hắc Xá Ngọc.”
Ngũ Hành Đạo Ngọc hình như là linh khí phòng ngự không có tác dụng chữa trị, nhưng Hắc Xá Ngọc có thể chứa đựng linh khí vậy hẳn là sẽ có tác dụng trị liệu đi?
Doanh Phương Hộc cười lạnh: ”Anh ở sau lưng em trộm quen thằng khác.”
Miêu Tòng Thù nội tâm mệt mỏi, sớm biết vậy lúc trước chia tay đã dứt khoát chia tay rõ ràng rồi, vậy thì bây giờ Doanh Phương Hộc sẽ không có lý do chỉ trích y trộm quen người khác.
Ngũ Hành Đạo Ngọc bảo vệ Miêu Tòng Thù, vậy nên một khi Doanh Phương Hộc tới gần thì sẽ bị công kích, mà đối với việc này, Miêu Tòng Thù căn bản không hề hay biết gì.
Doanh Phương Hộc chỉ ra tên đàn ông đưa Ngũ Hành Đạo Ngọc cho y chắc chắn là có ý đồ xấu, Miêu Tòng Thù gật đầu có lệ nhưng trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, như thể viết đầy dòng chữ ‘cả quỷ nghèo mà ngươi cũng bôi nhọ cho được?! Quả thực là không biết xấu hổ’.
Đến nỗi làm cho tân Ma Chủ chán nản cực kì, cũng vì vậy mà siêng ra ngoài tìm Tu chân giới gây rắc rối.
Doanh Phương Hộc chân trước vừa mới đi chưa được bao lâu, chân sau Đăng Tê Chi đã tiến vào.
Đăng Tê Chi hỏi y: ”Ngươi có bị thương không?”
Miêu Tòng Thù sửng sốt, lắc đầu: ”Không có.”
Đăng Tê Chi vẻ mặt phức tạp: ”Hắn đối với ngươi…”
Miêu Tòng Thù: ”Ngươi nghe thấy hết rồi à?”
Đăng Tê Chi: ”Ta có thể đoán được. Tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, nhưng hắn đối với ngươi lòng mang ý xấu “
Vậy nghĩa là không nghe thấy rồi. Miêu Tòng Thù mím môi tỏ vẻ vừa rồi y thật sự có chút bị dọa sợ đó.
Đăng Tê Chi: ”Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi.”
Vừa nói, hắn vừa định mang Miêu Tòng Thù đi, nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã bị vô số sợi tơ buộc những chiếc chuông nhỏ quấn vào. Bất kể là chạm vào hay bị phá hủy, những chiếc chuông nhỏ đều sẽ rung lên, khi nó rung lên, quỷ binh ma tướng chắc chắn sẽ lao tới.
Miêu Tòng Thù trở về phòng, các sợi tơ lại tự động gỡ ra.
Doanh Phương Hộc chỉ muốn nhốt Miêu Tòng Thù lại.
Đăng Tê Chi vẻ mặt ngưng trọng nói: ”Hai ngày nữa, bí cảnh Thái Huyền sẽ mở ra, Ma Chủ nhất định sẽ rời khỏi đây để đến bí cảnh Thái Huyền, đến lúc đó ta sẽ quay lại cứu ngươi.” Sau đó, hắn lấy một ít linh khí phòng ngự đưa cho Miêu Tòng Thù: ”Bảo vệ tốt cho bản thân.”
Miêu Tòng Thù cũng không phải là muốn nhận linh khí hắn đưa cho, thậm chí ngay cả linh khí mà hắn tặng khi trước ở Thanh U Phong cũng tháo xuống trả lại cho Đăng Tê Chi vào lúc này.
“Chúng ta đã chia tay rồi, ta không có lập trường để nhận.”
Đặt ra ranh giới rõ ràng.
Đăng Tê Chi nhìn y thật sâu rồi quay lưng lại nhẹ nhàng nói: ”Dùng hay vứt thì tùy ngươi, thứ mà ta đã tặng, nào có đạo lý lấy về.”
Nói xong hắn liền rời đi.
Miêu Tòng Thù nghĩ một chút, trước hết vẫn nên cất những vật này lại rồi tìm thời gian bảo Võ Yếu Ly mang về đi.
Đến lúc đó, việc chấp nhận hay là vứt đi đều không liên quan gì tới y nữa.
Làm một người yêu cũ đủ tư cách, quà chia tay có thể nhận, nhưng mà quà sau khi chia tay nếu nhận chắc chắn sẽ mang đến rắc rối.
Y tuyệt đối sẽ không để chính mình gặp rắc rối với người yêu cũ!
Tác giả có lời muốn nói:
Một ngày nọ, bạn trai bệnh tâm thần của Miêu hải vương nổi điên.
Miêu hải vương tỏ vẻ, không có chuyện gì mà một lần khẩu giao không giải quyết được. Nếu có, vậy làm hai lần.
Xong việc, Miêu hải vương miệng sưng đến không nói nên lời tỏ vẻ, tuy rằng có ích nhưng không cần thiết.