Trải qua những chuyện vừa rồi các nàng rất mệt, Kỷ Vương cho về các nàng liền lập tức trở về phòng chuẩn bị đánh một giấc nhưng mà... trèo lên giường xong, các nàng liền cầm mấy cây trâm mà Kỷ Vương đưa cho lên theo.
- Cái này là thưởng cho chúng ta sao? - Thanh cầm cây trâm dơ lên nói.
- Muội thích, cây trâm rất này đẹp! - Hoan Điệp vui vẻ nhìn các nàng nói.
- Chắc không phải là trêu chúng ta nữa chứ? - Hoan Nhi bĩu môi nhìn cây trâm nói.
- Không biết có phải thánh bảo gì không nữa? - Thu Tâm vuốt cằm nói.
- Không phải Kỷ Vương nói nó không phải thánh bảo gì chỉ là đồ chơi thôi sao? - Thu Tâm bĩu môi nhìn các nàng nói.
- Nhìn nó có vẻ rất bình thường, không có vấn đề gì cả! - Nhiên nhíu mày nhìn kỹ mấy cây trâm rồi nói.
- Không vấn đề gì thì tỷ muội chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi dậy ăn trưa! - Y Vân mỉm cười nói.
Thấy vậy các nàng liền không quan tâm đến nó nữa, đặt mấy cây trâm qua một bên rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi các nàng chìm trong giấc ngủ các cây trâm đồng thời sáng lên, các nàng bị đưa đến một không gian khác, khung cảnh của mỗi người các nàng đều giống nhau, đều là trong thư phòng bỗng nhiên có người tiến vào.
Chỗ Y Vân.
Bỗng có người bước vào khiến nàng giật mình quay người lại thì nhìn thấy Viên Hạo khiến nàng rất ngạc nhiên.
- Sao chàng lại ở đây? - Y Vân đi đến gần Viên Hạo nhìn chàng thật lâu rồi nói.
Vừa dứt lời Viên Hạo liền ôm lấy nàng, nhắm đến môi nàng hôn một cái thật lâu xong di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần của nàng cắn nhẹ một cái, nàng “ ưm “ một tiếng cơ thể run nhẹ.
- Ta rất nhớ nàng, Vân nhi! - Viên Hạo vùi đầu vào cổ nàng rồi nói.
- Thiếp cũng rất nhớ chàng! - Y Vân mỉm cười ôm chặt chàng dịu dàng nói.
- Đợi nàng về ta sẽ thu thập nàng thật tốt - Viên Hạo vừa nói vừa hôn lên môi của nàng.
Nghe thấy vậy mặt nàng liền đỏ lên, lấy hết sự can đảm của mình đưa môi đến gần tai chàng thổi nhẹ một cái nói “ thần thiếp sẽ chờ người, Hoàng Thượng! “. Nghe thấy vậy chành liền như bị cào nhẹ một cái vào lòng.
Chỗ của Nhiên.
Bỗng nhiên có người tiến vào nàng liền nâng cao cảnh giác lên nàng quay người lại vừa hô “ là ai? “ thì thấy Dạ Tước sắc mặt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
- Sao chàng lại nhìn ta đáng sợ vậy? - Nhiên khó hiểu nhíu mày nhìn Dạ Tước nói.
- Nàng còn dám nói - Dạ Tước nhíu mày nhìn nàng nói.
- Sao ta không được nói? - Nhiên cũng nhíu mày nhìn Dạ Tước nói.
“ mỗi mình chàng biết nhíu mày thôi chắc, ta cũng biết làm nhé! “
- Nàng đi mà chỉ nói có mấy câu trong thư đơn giản vậy thôi hả! - Dạ Tước bóp nhẹ cằm của nàng nói.
- Thế chàng muốn ta nói sao? - Nhiên gạt tay Dạ Tước đang bóp cằm nàng ra nói.
- Thật hết cách với nàng! - Dạ Tước thở dài rồi vươn tay ra ôm lấy nàng vào lòng nói.
“ Hứ “ một tiếng nàng cũng vươn tay ôm lấy Dạ Tước.
Chỗ của Thanh.
Thanh nhìn thấy Đế Bạch liền vui mừng đang chuẩn bị nhào vào lòng ôm chàng một cái nhưng... sự thật tàn khốc.
Đế Bạch bước đến gần nàng không nói không rằng một tiếng liền giơ tay lên đánh vào mông của nàng hai cái thật mạnh “ bốp, bốp “. Thấy vậy Thanh liền đứng hình không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi đang ở đâu?
Tôi là ai?
Và chuyện gì vừa xảy ra?
- Có phải ta dung túng cho nàng quá rồi không? - Đế Bạch tức giận nói.
- Chàng, chàng đánh ta, chàng lại dám đánh ta từ nhỏ đến lớn ta còn chưa bị ai đánh mông bao giờ vậy mà chàng dám đánh ta! - Thanh mếu máo nhìn Đế Bạch uất ức nói.
Thấy nàng như vậy Đế Bạch liền đau lòng.
- Chàng dung túng cho ta lúc nào chứ? - Nói xong Thanh liền khóc oà lên.
Thấy nàng khóc Đế Bạch liền hoảng sợ, luống cuống tay chân không biết làm sao với nàng.
- Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên đánh nàng. Thanh nhi ngoan không khóc, ta xin lỗi đều là lỗi do ta! - Đế Bạch ôm lấy nàng dỗ dành nói.
- Ta ghét chàng oa!!! - Thanh vừa đánh chàng vừa nói, xong lại khóc lên.
- Là ta sai, ta sai, nàng đừng khóc!! - Đế Bạch dịu dành nói.
Không để cho nàng khóc tiếp chàng liền hôn lên môi nàng, tiếng khóc cũng không còn.
( HanhLuin: Khổ Bạch ca ca chưa? Ai kêu ca đánh người ta làm gì (~ ̄▽ ̄~). Dạo này Mk rất bận nên khi rảnh Mk sẽ cố viết truyện rồi đăng, mong các độc giả thông cảm!! 😭😭