Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Túc Khê không biết bao giờ vụ ám sát ở Vân Châu sẽ xảy ra, lo rằng xảy ra đúng lúc cô đang ngủ, không kịp hoàn thành nhiệm vụ, Hoàng Đế gặp nguy hiểm, vậy thì mọi chuyện đi tong.
Vì thế cô dặn dò nhóc con, nói rằng mình "bay" tới Vân Châu chuẩn bị trước, đề phòng có kẻ mưu sát Hoàng Đế, nhóc con cần phải cẩn thận.
Lục Hoán nghe cô bịa chuyện, nào là đi xuyên qua tường, thổi phồng bản thân là đại ác ma trăm trận trăm thắng, hắn có hơi buồn cười. Hắn cố nhịn không cười thành tiếng, nghiêm túc phối hợp gật đầu, “Đã rõ, Tiểu Khê, ta sẽ để ý.”
. . .
Mấy ngày sau, Hoàng Đế vừa đặt chân tới hành cung Vân Châu, đại quân cũng lập tức tới. Đại quân đi đường mệt nhọc, đóng quân ở ngoại thành, mà theo luật của nước Yến, các tướng lĩnh cấp cao phải vào cung diện Thánh.
Vì thế, Hoàng Đế mời các quan viên tham gia yến hội, trong đó có Trấn Viễn Tướng Quân.
Trước đây còn cãi nhau ỏm tỏi, không biết ai sẽ là người chỉ huy đại quân.
Ban đầu Hoàng Thượng nhắm trúng Nhị Hoàng Tử, dù sao hắn ta cũng là người thành thật, bởi vì mẫu tộc xuất thân thấp, trong triều không có nhiều người thuộc phe phái của hắn ta, giao binh quyền cho hắn ta là thích hợp nhất. Vừa hay có thể đoạt lại binh quyền trong tay Trấn Viễn Tướng Quân, đồng thời cân bằng cán cân quyền lực.
Ngũ Hoàng Tử tích cực kéo bè kết phái, mặc dù Hoàng Thượng sủng ái mẫu phi hắn ta, nhưng lại không hề thích hắn ta. Hắn ta là kẻ có dã tâm, hơn nữa thanh danh bên ngoài rất tốt, Hoàng Thượng sợ hắn ta đe dọa vị trí Thái Tử, vậy nên không giao binh quyền cho hắn ta.
Nào ngờ Nhị Hoàng Tử là một kẻ nhát cáy, nghe tin phải đi phương Bắc lập tức giả bệnh không dậy nổi. Bởi vì trúng tên mà phải nằm dưỡng thương suốt ba tháng, đến lúc Trấn Viễn Tướng Quân tập kết lương thảo xong rồi, hắn ta lại lấy cớ bị cảm cáo ốm, cố tình kéo dài thời gian.
Hoàng Đế muốn nâng đỡ hắn ta, hắn ta lại như bùn nhão trét tường.
Hoàng Đế tức giận thở không ra hơi.
Vì thế việc điều binh khiển tướng vẫn phải giao cho Trấn Viễn Tướng Quân.
Giao binh quyền cho một kẻ khác họ, Hoàng Đế không yên tâm chút nào! Cũng may Trấn Viễn Tướng Quân không có nhi tử, càng không có người nối nghiệp, cho dù ông ta có lòng phản nghịch, cũng khó có lòng thực hiện.
Hoàng Thượng âm thầm bày mưu tính kế, nào ngờ ở yến hội Vân Châu, ông phát hiện Trấn Viễn Tướng Quân ưu ái một tên Kị Úy.
Trong triều có hàng ngàn bá quan văn võ, chỉ tính tới quan tam phẩm đã là mấy trăm người, đương nhiên Hoàng Thượng không thể nhớ mặt một tiểu quan nho nhỏ. Nhưng đối với thiếu niên mười sáu tuổi này, ông có chút ấn tượng.
Tuy chỉ mới gặp một lần trong buổi dạ tiệc đi săn năm ngoái, nhưng ấn tượng khắc sâu, Hoàng Đế thấy hắn rất giống một vị cố nhân, nhưng lúc đó ông say rượu, không để ở trong lòng.
Mà sau này Vân Thái Úy và Trấn Viễn Tướng Quân liên tiếp đề cử, cũng khiến Hoàng Đế lưu ý một hai. Mỗi lần có người đề cử, Hoàng Đế sẽ cân nhắc việc quan viên kéo bè kết phái. Nhưng đêm đó ông có ấn tượng rất tốt với thiếu niên nọ, vậy nên ưng thuận chấp nhận, dù sao cũng chỉ là một chức quan tứ phẩm mà thôi.
Nhưng hôm nay ở bữa tiệc đưa tiễn, Hoàng Đế không uống nhiều, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, ban ngày ban mặt nhìn thiếu niên này hành lễ, ông có hơi hoảng hốt, chỉ cảm thấy dung mạo của hắn rất giống với người nọ... cũng không hẳn y hệt, chỉ là có vài nét tương đồng, Hoàng Đế đã từng sớm chiều ở chung với người đó, sao có thể không nhận ra.
Ông lập tức cười nhạo bản thân, trong thiên hạ này, ai mà chẳng có hai con mắt một cái mũi? Giống nhau thì có gì mà kỳ lạ.
Hắn là thứ tử Ninh Vương phủ. Ông và người ấy gặp nhau ở Vân Châu, lập tức mang vào cung phong phi, người ấy chỉ quanh quẩn trong hoàng cung, từ lúc còn sống cho đến khi qua đời, ngay cả mặt Ninh Vương cũng không biết.
Có khi nào là ông già rồi nên hồ đồ?
Vì thế ở bữa tiệc, ông bất giác nhìn thiếu niên này thêm vài lần.
Lúc này mới nhận ra, lão cáo già Trấn Viễn Tướng Quân không tỏ thái độ gì, nhưng thuộc hạ của ông ta lại vô cùng kính cẩn với thiếu niên nọ.
Điều này chứng tỏ, địa vị của tân Kị Úy không hề thấp.
Trấn Viễn Tướng Quân muốn có người thừa kế, đây là chuyện không tốt.
Hoàng Thượng nâng cao cảnh giác, bất giác chăm chú nhìn Trấn Viễn Tướng Quân và người thiếu niên kia.
Lục Hoán nhận ra tầm mắt của Hoàng Đế, đương nhiên hắn đoán được tâm tư của ông, nhưng hắn giả bộ như không có gì, cúi đầu uống rượu, cố gắng làm kẻ vô hình.
Nhưng lúc ngẩng đầu kính rượu Hoàng Đế, tầm mắt hắn không khỏi nhìn nhiều hơn một giây.
Trước khi nghe ni cô kể về thân thế của mình, đương nhiên Lục Hoán không nghĩ hắn và Hoàng Đế sẽ có mối liên hệ ràng buộc, sau khi nghe kể, tuy rằng hắn không tin, cảm giác ni cô bịa chuyện, nhưng không thể không thừa nhận, hắn có vài phần khí chất uy nghiêm chỉ hoàng gia mới có.
Lục Hoán nhíu mày.
Yến hội kéo dài đến tận buổi đêm, ăn uống no say linh đình, rất nhiều quan viên uống đến say mèm, Trấn Viễn Tướng Quân cũng làm thêm mấy chén. Lục Hoán cũng uống, nhưng vẫn giữ vững tỉnh táo.
Theo như nhiệm vụ số mười một, thích khách sẽ xuất hiện ở yến hội, chắc hẳn tối nay sẽ ra tay.
Nếu hắn yêu cầu hành cung phòng thủ chặt chẽ, không tránh khỏi ngờ vực vô căn cứ, vậy nên Lục Hoán không làm gì hết, con ngươi nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt, lẳng lặng chờ sát thủ tới.
Hắn cũng đoán được phần nào thân phận của sát thủ.
Lần trước ở buổi đi săn, những kẻ ám sát Nhị Hoàng Tử không phải là bạo dân, nhưng lần này ở hành cung Vân Châu, chắc chắn mười mươi là bạo dân.
Vân Châu gần phương Bắc, hằng năm đều có tuyết đọng. Hiện tại dân chúng phương Bắc lầm than, chiến loạn liên miên, mà Hoàng Đế ngang nhiên tới hành cung, tuy rằng ông tới đây là để thăm viếng Khanh Quý Nhân, nhưng ở trong mắt quân bạo loạn, đây là hành động ngu ngốc vô năng, đương nhiên chúng không chịu được, thừa dịp hành cung phòng thủ lơ là yếu kém, muốn hành thích Hoàng Đế.
Vấn đề ở chỗ, cứu như thế nào bây giờ?
Từ lúc Lục Hoán theo Trấn Viễn Tướng Quân và các tướng lĩnh vào hành cung, hắn đã nhớ kỹ bản đồ nơi này.
Hoàng Đế ở ngoài sáng, địch ở trong tối, hiện tại sát thủ vẫn chưa có hành động, chỉ có thể ngồi yên.
Chờ tới khi bọn chúng ra tay.
Lục Hoán thầm phân tích, nếu muốn hành thích Hoàng Đế thì phải làm gì. Bao vây hành cung, tiêu diệt Cấm Vệ Quân, tiếp cận Hoàng Đế, cách này không có khả năng. Mặc dù thủ vệ hành cung không mạnh, nhưng ngoại thành Vân Châu vẫn còn đại quân, chỉ cần một mồi đạn báo hiệu là có thể hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng. Cách duy nhất có thể làm bây giờ là cải trang lẻn vào bên trong, giương Đông kích Tây, thừa dịp hỗn loạn đoạt lấy thủ cấp Hoàng Đế.
Muốn làm việc này, phải dùng con mồi đánh lạc hướng, điệu hổ ly sơn.
Quả nhiên, nửa đêm gần về sáng, tất cả quan viên đều chè chén no say, ở Khanh Lan Uyển xảy ra hỏa hoạn, lửa rợp cả bầu trời! Quan viên bối rối đứng dậy, mà người khẩn trương nhất đương nhiên là Hoàng Đế, ông tức giận quát Cấm Vệ Quân, “Thất thần cái gì, nhanh đi dập lửa! Nếu Khanh Lan Uyển có làm sao, các ngươi chịu tội đầu tiên!”
Chỉ huy Cấm Vệ Quân biết trong Khanh Lan Uyển có bức họa của vị kia, hôm nay nếu không dập được lửa, thiêu hủy bức họa, chỉ sợ bọn họ khó giữ được đầu, vì thế hoảng hốt mang quân đi dập lửa.
Xung quanh ồn ào náo loạn.
Hoàng Đế tới Khanh Lan Uyển, Trấn Viễn Tướng Quân theo sát phía sau. Lục Hoán nghĩ thầm, thời cơ đã đến.
Quả nhiên, giây tiếp theo tình thế thay đổi! Chỉ thấy thứ sử Vân Châu xé lớp mặt nạ trên mặt, mấy thị vệ vây quanh Hoàng Đế quay người về phía Hoàng Đế, trên tay chúng cầm một sợi dây cước. Mặc dù sợi dây cước trông rất bình thường, nhưng nếu được huấn luyện bài bản, có thể lợi dụng dây cước để cắt đứt da thịt, không khác lưỡi kiếm sắc bén là bao. Trong yến hội không được phép mang theo kiếm, muốn sử dụng vũ khí chỉ có thể dùng thứ này.
Trấn Viễn Tướng Quân không đoán trước được chuyện này, đồng tử co lại, lớn tiếng kêu, “Hộ giá!”
Tình thế hung hiểm, chỉ sợ Hoàng Đế sẽ bị thương.
May mắn Lục Hoán đã có chuẩn bị trước, hắn nhanh chóng nhặt một thanh gỗ rơi rụng từ xà nhà, châm lửa, vung về phía sát thủ.
Sợi cước còn chưa kịp xẹt qua tóc Hoàng Đế, đã bị lửa thiêu mất.
. . .
Túc Khê tan học vội về nhà, cô không sợ nhiệm vụ số mười một thất bại, mà sợ Lục Hoán hộ giá Hoàng Thượng sẽ gặp nguy hiểm. Nào ngờ, cô vừa mở màn hình, hệ thống hiện thông báo: [Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chính số mười một (cao cấp): Ở Vân Châu hộ giá Hoàng Thượng, thưởng +1000 thỏi vàng, +15 điểm.]
Hoàn thành rồi? Nhóc con giỏi quá, Túc Khê vô cùng bất ngờ. Cô nhìn sang cột điểm lúc trước vẫn còn ở mức 102, hiện tại đã nhảy lên 127!
Sao lại thế này? Túc Khê há hốc mồm, trừ đi số điểm vừa mới được cộng, vậy 10 điểm còn lại từ đâu ra?! Mặc dù mấy ngày nay nhóc con điên cuồng phê công vụ, chống đẩy hít đất, nhưng cũng không thể đạt được nhiều điểm như vậy.
Túc Khê nghi ngờ hệ thống bị lỗi, tự động hoàn thành nhiệm vụ nào đó, nên mới được cộng 10 điểm.
Thôi kệ, điểm càng tăng Túc Khê càng vui, dựa theo cách tính của game này, hai trăm điểm sẽ lại được tặng món quà siêu to khổng lồ.
Cô nhanh chóng nhìn thấy nhóc con, mấy tên thích khách cải trang đã bị bắt, Hoàng Đế đích thân thẩm vấn. Nhóc con và Trấn Viễn Tướng Quân đứng ở bên cạnh.
Túc Khê nghĩ thầm, nhóc con anh dũng cứu mạng Hoàng Đế, chắc hẳn Hoàng Đế sẽ ưu ái hắn. Nhưng nhóc con không có ý định dâng khối ngọc bội kia lên, để Hoàng Đế nhìn thấy, khôi phục thân phận Hoàng Tử của hắn.
Hắn vẫn nghi ngờ lời của ni cô.
Nhưng Túc Khê biết, lời của ni cô không phải giả.
Nhóc con không có ý định quay trở về làm Cửu Hoàng Tử, Túc Khê cũng bắt đầu do dự, có nên giúp nhóc con, cố tình để lộ ngọc bội để Hoàng Đế nhìn thấy.
Nếu là lúc trước, vì mục đích hoàn thành game, giúp nhân vật chính trở thành Hoàng Đế, Túc Khê sẽ làm theo lời hệ thống. Nhưng hiện tại cô biết nhóc con không nguyện ý tham gia cuộc chiến vương quyền…
Túc Khê có hơi khó xử.
Đương nhiên nhiệm vụ quan trọng, nhưng cô không muốn xúc phạm ý nguyện của nhóc con.
Cô rối rắm nhìn nhóc con, lại nhìn sang Hoàng Đế, cuối cùng vẫn không đẩy hắn, để lộ khối ngọc bội.
Nhưng Túc Khê không nghĩ đến, máu mủ ruột già là thứ gì đó không thể chối bỏ, mặc dù không có khối ngọc bội làm chứng, nhưng thời điểm Lục Hoán cứu Hoàng Đế, ông ngưng thở sợ hãi, không phải vì sợi cước kề cận ngay cổ, mà hoảng hốt vì nhìn thấy hình bóng quen thuộc trên người Lục Hoán.
Hoàng Thượng thẩm vấn thích khách, có hơi không yên lòng, như có như không liếc nhìn Lục Hoán.
Thậm chí ông còn quên ban thưởng, sắc mặt tái mét, phất tay sai người áp giải thích khách về Đại Lý Tự kinh thành xử lý, cho mọi người lui xuống.
. . .
Lục Hoán và mọi người quay trở về nơi đóng quân, nhưng trên đường trở về, hắn dừng lại rẽ sang lối đi khác. Ngày ấy sau khi rời Trường Xuân quan, hắn cho người đi hỏi thăm, Khanh Quý Nhân sinh ra ở Vân Châu. Hoàng Thượng chôn cất di hài trong hoàng lăng, nhưng bởi vì nhớ thương người đã khuất, lập một ngôi mộ ở đây, chôn xiêm y và di vật của bà.
Mặc dù chỉ có xiêm y và di vật, nhưng vẫn có lính canh gác, Lục Hoán võ nghệ cao cường, lẻn vào thần không biết quỷ không hay.
Bóng đêm bao phủ, Vân Châu gần phương Bắc, thời tiết giá lạnh, trên mặt đất đã kết một lớp băng. Thoạt nhìn hình như có người vừa tới viếng mộ, bên trên đặt một hộp trang sức, chắc hẳn là của vị Hoàng Đế tự cho là mình si tình kia. Nhưng dù vậy, xung quanh ngôi mộ trống trải lạnh lẽo, cảm giác cô đơn tịch mịch.
Lục Hoán nhìn ngôi mộ, vẻ mặt phức tạp.
Túc Khê túm ống tay áo của hắn, lúc này hắn mới hoàn hồn, dịu dàng nói: “Nàng tới rồi.”
Túc Khê cảm giác, tuy Lục Hoán không tin lời ni cô, nhưng trong tiềm thức vẫn tin Khanh Quý Nhân là mẫu thân của hắn, cảm xúc lên xuống thất thường. Dù sao, từ khi sinh ra hắn đã không có ấn tượng về bà, đừng nói Khanh Quý Nhân, ngay cả vị di nương Ninh Vương phủ kia, hắn cũng không chút ấn tượng. Hắn lớn lên trong Ninh Vương phủ, mặc dù có thân phận, nhưng còn không bằng một đứa cô nhi.
Túc Khê đau lòng, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Nhóc con chăm chú nhìn ngôi mộ, nói: “Ta nghĩ, chắc hẳn bà là người rất tốt, đáng tiếc Thiên Tử vô tình. Ta còn chưa được nhìn mặt bà, nghe nói tất cả bức họa trong cung đều đã bị đốt, hôm nay Khanh Lan Uyển lại bị cháy.”
Sau khi Khanh Quý nhân qua đời, Hoàng Đế nổi điên, cho người đốt hết bức họa của bà.
Nhưng đốt xong, Hoàng Đế hồn vía lên mây, đau xót khôn nguôi, cho người xây hành cung ở Vân Châu. Tình cảm của Thiên Tử quá phức tạp, không một ai hiểu nổi.
Túc Khê thở dài, nghĩ một lúc, nói: “Đừng buồn, ít nhất cậu còn có tôi.”
Lục Hoán nhìn dòng chữ trôi nổi trên không trung, nhướn mày cười, “Ừ”.
Đại quân tiếp tục khởi hành, mà ở hành cung Vân Châu, Hoàng Đế mất ngủ cả đêm, lòng thầm nghi ngờ, ông bí mật gọi người tới, ra lệnh: “Điều tra cái chết năm đó của Khanh Quý Nhân cho trẫm, triệu thái y phụ trách khám thai cho nàng tới đây, tra khảo kĩ càng.”
. . .
Phương Bắc tuyết rơi như mưa, tình thế hung hiểm, thời điểm Trấn Viễn Tướng Quân dẫn đại quân tới, vừa hay biên cảnh bắt được gian tế nước láng giềng.
Mà nước láng giềng âm thầm dẫn quân tới dưới chân thành, tình hình hết sức căng thẳng.
Còn chưa tới phương Bắc, Lục Hoán đã vô cùng bận rộn, mà sau khi đến phương Bắc, hắn chỉ thiếu điều không phân thân ra làm việc.
Hai ngày đầu Túc Khê nhìn thấy người đói nằm la liệt ven đường, thây chết như ngả rạ, vốn là nhà trọ, quán rượu, nay tựa như bãi tha ma, mấy năm qua phải chịu cảnh tai ương bạo loạn, phương Bắc hoàn toàn trở thành địa ngục trần gian.
Nhìn mà ghê người.
Tới ngày thứ năm, nước láng giềng phái gian tế tới sát hại dân chúng, bị quân đội nước Yến bắt được, Trấn Viễn Tướng Quân phẫn nộ, tự mình lăng trì con tin nước láng giềng, nghe nói đó là một vị thế tử, treo trước cửa thành, trực tiếp ăn miếng trả miếng, tỏ vẻ nước Yến tuyệt đối không nhân nhượng!
Ngòi nổ đã châm, chiến loạn bùng cháy.
Túc Khê và Lục Hoán đồng thời nhận nhiệm vụ số mười hai: [Dẹp bạo loạn, lập quân công, đẩy lui quân địch, thưởng +2000 thỏi vàng, +18 điểm.]
Nhưng giờ phút này, biên cảnh biến thành địa ngục nhân gian, hai người không có tâm trạng để ý tới nhiệm vụ.
Lần đầu tiên Túc Khê nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông, bàng hoàng không nói nên lời.
Đây không phải là diễn viên quần chúng đóng phim cổ trang, mà hoàn toàn là xác chết thối rữa của quan binh và dân chúng, tuy phương Bắc giá lạnh, nhưng giòi bọ vẫn lổm ngổm, vo ve phe phẩy.
Dân chúng đau đớn gào khóc, mà xa xa chiến hỏa rợp trời, cờ xí nước Yến tung bay.
Nếu không phải Túc Khê không tiêu tiền, chỉ sợ cô sẽ phải chứng kiến đồ họa gốc của dân chúng, nghĩ thôi mà đã thấy sợ.
Sinh thần nhóc con, Túc Khê không kịp chúc mừng hắn, hắn đã thay giáp, mang binh rời thành, chiến đấu nơi tiền tuyến, bởi vì thời gian gấp gáp, phần lớn thời gian hắn đều ở trên lưng ngựa, không thể trò chuyện nhiều với Túc Khê.
Hắn không muốn Túc Khê mở cục gạch, không muốn nàng nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông ở thế giới của hắn.
Nhưng Túc Khê lo lắng khôn nguôi, cô nuôi nhóc con lâu như vậy, nỡ lòng nào để hắn bị thương, ngược lại tần suất online còn nhiều hơn trước.
Lục Hoán và Trấn Viễn Tướng Quân nghị sự, hắn nghĩ ra rất nhiều mưu kế, cho nên một tháng qua, nước Yến liên tục thắng trận, nước láng giếng phải bỏ trống rất nhiều thành trì.
Trước mắt xuất hiện tình hình nguy cấp. Nước láng giềng lui binh, trói mấy trăm người già trẻ em, đẩy họ tới gần vực sâu, ép quân của Trấn Viễn Tướng Quân lùi lại.
Nếu không thừa thắng xông lên, chỉ sợ lúc này nước láng giềng nghỉ ngơi dưỡng sức, tiếp tục phản công.
Nhưng nếu chiến đấu, vậy một trăm người già trẻ em kia sẽ lập tức bị chém đầu. Tất cả bọn họ đều là con dân nước Yến, thân nhân của họ đều đang được đại quân bảo vệ ở trong thành, nếu không màng sinh mạng của bọn họ, mặc dù quân của Trấn Viễn Tướng Quân thắng, chỉ sợ cũng sẽ mất lòng dân.
Chỉ có một cách duy nhất, đó là cử một đội bí mật lẻn vào hẻm núi, giải cứu một trăm con tin, đồng thời diệt gọn quân địch.
Nhưng xâm nhập đại bản doanh quân địch là chuyện vô cùng nguy hiểm.
. . .
Trong lều trướng, Lục Hoán nhìn chằm chằm bản đồ, trong lòng có tâm sự. Dưới ánh nến, nửa khuôn mặt hắn chìm trong bóng đêm, mờ mờ ảo ảo.
Lúc chưa tới phương Bắc, Túc Khê chỉ biết hành quân đánh giặc là chuyện rất nguy hiểm, cho nên cùng nhóc con luyện đánh cọc gỗ, nâng cao thể chất. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, chiến tranh lại nguy hiểm nhường này.
Đao kiếm không có mắt, tuy võ nghệ của nhóc con hơn người, không chịu thương tổn lớn, nhưng không tránh khỏi mấy vết thương lặt vặt.
Trên khuôn mặt trắng nõn dính bùn loãng và máu tươi, bởi vì không biết khi nào sẽ tái chiến, vậy nên hắn không kịp tắm rửa, hôm nay mới bị chém thương ở tay, còn chưa kịp băng bó.
Mỗi ngày nhìn hắn rời khỏi lều trại, trái tim Túc Khê lại đập thình thịch, chỉ cần hắn ở trong đây, cô mới thoáng yên lòng hơn chút. Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, lúc trước cô thà không làm nhiệm vụ còn hơn, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không muốn tới phương Bắc.
Túc Khê thở dài, ngồi trước bàn cắn bút, không có tâm trạng làm bài tập.
Lục Hoán nhớ kỹ bàn đồ, liếc mắt sang sân khấu, thấy nàng đang lo lắng nhìn hắn, hắn càng lo lắng hơn. Từ khi tan học tới giờ Tiểu Khê vẫn luôn dán mắt vào hắn, cứ như vậy, sau này chểnh mảng việc học thì sao?
Lục Hoán không thể nói quá rõ, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đi ngủ sớm đi, ta không sao, lần này mang binh đi cứu người, ta đã có kế sách đối phó, còn chưa kể ta chính là người chỉ huy trận chiến này.”
Túc Khê không tin, cô cảm thấy lão già Trấn Viễn Tướng Quân sẽ không dễ nhả nhóc con ra.
Cô than ngắn thở dài, “Biết thế không tới đây.”
Đối với Túc Khê mà nói, tuy chứng kiến cảnh tượng máu chảy thành sông kia, nhưng tất cả đều là đồ họa chibi, cho nên cô thương xót, lại không có cảm giác phẫn nộ. Cô lo lắng cho Lục Hoán hơn, phải đón sinh thần mười sáu tuổi ở nơi chiến trường khói bụi mờ mịt, cô không thể giúp được hắn.
Lục Hoán tận mắt chứng kiến cảnh tượng thây chất thành núi, chỉ mong chiến tranh mau chóng kết thúc, dân chúng phương Bắc êm ấm an vui, đương nhiên vất vả hơn Túc Khê nhiều.
Lục Hoán cười, cũng hiểu bất đồng giữa cả hai.
Bọn họ cách nhau ngàn năm thời gian, từ văn hóa, ngôn ngữ, tư tưởng,... đều không giống nhau. Sau khi tiếp xúc Hán tự của nàng, hắn phát hiện triều đại của hắn có rất nhiều tư tưởng lỗi thời, vậy nên thế giới của nàng mới bình an hạnh phúc như vậy, rất ít khi nổ ra chiến tranh.
Cho nên hắn không lý giải sự lạc hậu ở triều đại của hắn, một mình hắn hòa nhập với thế giới của nàng là được rồi.
Hắn muốn xuyên qua sân khấu, được chạm vào nàng, vậy nên bất giác giơ tay, sợ nàng nhận ra, hắn nhanh miệng nói: “Chưa tới ba tháng nữa trận chiến sẽ kết thúc, lúc đó hồi kinh, ta dắt nàng đi mua trạch viện mới.”
Lúc này Túc Khê mới vui hơn một chút, “Được”.
Lục Hoán lại thúc giục, “Đi ngủ đi.”
Túc Khê nhìn nhóc con trên màn hình, không hiểu tại sao, sau khi đạt 100 điểm, nhóc con quay trở về hình ảnh gốc, cực kỳ đẹp trai, nhưng đồng thời lải nhải rất nhiều, giống hệt như ông bố già. Là kiểu ông bố già thấy con gái đau bụng lập tức hoảng hốt chạy đi mua thuốc.
Cô cào cào tóc, chắc do cô tưởng tượng nhiều mà thôi.
Nhưng đêm đã khuya, cô cũng phải logout, vậy nên chào tạm biệt nhóc con, chậm rãi đăng xuất.
Tuy Lục Hoán giục Túc Khê đi ngủ, nhưng thực ra hắn lưu luyến không buông, thời gian hắn ở lều trại không nhiều, mấy ngày nay ở tiền tuyến đánh giặc, sắp tới còn phải mai phục, thời gian trò chuyện với nàng đã ít nay còn ít hơn. Quân vụ quấn thân, không có thời gian rảnh, nếu bị thương, hắn chỉ có thể tự mình xử lý, không kịp để nàng chữa trị như trước.
Hắn thầm nghĩ, bao giờ mới có thể hồi kinh.
Bất giác nhìn sang sân khấu.
Chỉ thấy, cục gạch của Tiểu Khê đang tối dần, nhưng vẫn kịp nhìn được bọt khí tỏa ra trên đầu hắn.
“Hừ, nói đi là đi, ta bị thương cũng không ở lại giúp ta.”
“Hừ, hôm qua trên mặt ta có vết máu, Tiểu Khê lại không hề chú ý, hỏi thăm hai câu cho có, hừ, biết thế cố tình bị thương nặng hơn.”
“Chậc, muốn hồi kinh.”
“Chậc...”
Cả người Lục Hoán cứng đờ, đống bọt thoại này... hắn nghĩ nhiều vậy sao? Sao chính hắn cũng không biết?! Rõ ràng hắn không nghĩ mấy chuyện này...! Rõ ràng hắn đâu có nghĩ tới mấy chuyện này?!
Mặt Lục Hoán đỏ như
1 2 »