[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế

Chương 25: Vui x12 lần!!!




Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Ninh Vương phi xuất thân danh gia vọng tộc, phụ thân bà ta là thái phó của Thái học viện, mấy vị huynh trưởng cũng giữ chức vụ trong triều, tuy hiện giờ Ninh Vương phủ xuống dốc, nhưng Ninh Vương phi vẫn sống an nhàn sung sướng, cẩm y ngọc thực [1].

[1] Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang.

Có thể nói, từ khi sinh ra đến nay, bà ta chưa bao giờ bị hạ nhục!

Nhưng hiện tại, một tên thần y không rõ danh tính lại bắt bà phải ba quỳ chín lạy mới được lấy thuốc? Đây không phải cố ý nhục nhã thì là cái gì?! Nghe mọi người trong kinh đồn đại, vị thần y này vẫn còn trẻ, bắt bà ta phải dập đầu trước đứa trẻ hỉ mũi còn chưa sạch? Nằm mơ!

Vì sao nạn dân ở Miếu Vĩnh An có thể ăn cháo trộn chung với thuốc, đám quý nhân kinh thành chỉ mất mười hai lạng bạc để mua thuốc, nhưng tới lượt bà ta thì lại gây khó dễ?

Có khi nào vị thần y trẻ tuổi kia là kẻ địch của Ninh Vương phủ? Hoặc là kẻ thù của bằng hữu Ninh Vương phủ?

Rốt cuộc là ai? Ninh Vương phi hoàn toàn không đoán ra.

Các mệnh phụ phu nhân trong kinh đều giao thiệp với nhau, bà ta có quen một vài người, nhưng cũng không ít lần kết thù với mấy người khác. Người ghen ghét bà ta rất nhiều, trước mặt bà ta xưng tỷ gọi muội, nhưng sau lưng không ngừng xì xào bàn tán, nhiều không kể xiết.

Làm sao bà ta có thể điều tra được vị thần y đó là ai?

Ninh Vương phi giận run người, nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lục Văn Tú, bà ta cắn chặt răng, từ bỏ tự tôn, quyết định… nghe theo.

Bà ta ra lệnh cho đám hạ nhân, tuyệt đối không được đồn thổi ra ngoài, nếu người ở bên ngoài chỉ nghe được chút tiếng gió thôi, bà ta liền cắt lưỡi bọn chúng!

Lúc này Ninh Vương phi không còn duy trì hình tượng hào phóng của mình nữa, bà ta hổn hển đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, sau đó lệnh cho hai nha hoàn chuẩn bị cho mình.

Tuy việc này chưa truyền ra ngoài Ninh Vương phủ, nhưng người ở trong Ninh Vương phủ đều đã biết.

Đám hạ nhân xôn xao nghị luận, ngày thường Ninh Vương phi quá khắt khe, bọn chúng đều có chút vui sướng khi thấy có người gặp họa.

Lão Vương phi tĩnh dưỡng trong Mai An Uyển, Vương gia bị phái tới Liễu Châu hoang tàn vắng vẻ, giờ vẫn chưa về, không ai dám truyền tin tức cho hai người đó.

Mà Lục Dụ An mới trở về từ Thái học viện, nghe được chuyện này, sắc mặt vô cùng khó coi, nhanh chóng đứng dậy ngăn cản Ninh Vương phi. Nhị đệ nhiễm bệnh chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài Ninh Vương phủ, mẫu thân sẽ mất hết tôn nghiêm danh dự.

Ninh Vương phủ chìm trong hỗn loạn.

Tuy Lục Hoán không hiểu vì sao người nọ để hắn cứu Lục Văn Tú, nhưng người nọ làm việc đều có mục đích, huống gì hắn cũng không phản đối chuyện cứu Lục Văn Tú lắm. Năm ngày sau là tới thu yến, nếu đột nhiên Ninh Vương phủ phát tang, đương nhiên hắn không thể đi được.

Sau khi suy nghĩ, hắn đưa cho Trường Công Mậu một gói thuốc, sai hắn ta đi vào trong rừng, treo lên cành cây.

Ninh Vương phi mặc xiêm y đen tối màu, mama tâm phúc đi theo phía sau, chọn con đường hẻo lánh nhất để đi, trước đó còn sai thị vệ Ninh Vương phủ đuổi hết thường dân ra chỗ khác, tránh để người ngoài thấy tình cảnh nhục nhã của bà ta.

Con đường nhỏ lầy lội bùn đất, mỗi lần bước đi, bà ta lại quỳ xuống một lần, đầu gối bị đông lạnh tới đau đớn, khuôn mặt bị lớp tuyết cào chảy máu.

Mới đi được vài bước, người quen được hầu hạ như bà ta đã không chịu nổi.

Nhưng… chỉ sợ thần y ở cách đó không xa đang nhìn chằm chằm, nếu không làm theo yêu cầu của hắn, sẽ không lấy được thuốc.

Bởi vậy Ninh Vương phi chỉ có thể cắn chặt răng, từng bước đi về phía trước. Bà ta lo sợ sẽ có người ngoài xuất hiện, mặc dù xung quanh đã có thị vệ Ninh Vương phủ canh giữ, nhưng bà ta chỉ hận không thể chui vào hầm ngầm, không ai để ý.

Ninh Vương phi đi một bước quỳ một bước, ước chừng mấy canh giờ sau mới tới rừng cây được vẽ trong tranh.

Lúc tới nơi, cả người bà ta lấm bẩn, tóc tai hỗn độn, trông giống như một thôn phụ, nhìn không ra dáng vẻ cao quý thanh lịch mọi ngày.

. . .

Ninh Vương phi đi lấy thuốc, Lục Hoán không có hứng thú đi nhìn dáng vẻ thảm hại của bà ta, hắn còn có chuyện phải làm.

Nhưng ở bên ngoài màn hình, Túc Khê sử dụng cơ hội giải khóa cuối cùng, mở khóa rừng cây, vừa ăn bỏng ngô vừa xem Ninh Vương phi ba quỳ chín lạy tới mức thở không ra hơi, bà ta suýt chút nữa ngã vào vũng bùn, hoảng hốt gọi mama tới giải cứu, Túc Khê nhịn không được cười lớn.

Túc Khê vô cùng thỏa mãn, cuối cùng cô cũng xả giận được cho nhóc con! Vết thương trên lưng hắn, cô vẫn chưa tính sổ xong đâu!

Cô và nhóc con nói được thì làm được, chờ Ninh Vương phi vất vả tới nơi, để bà ta phát hiện nơi treo gói thuốc.

Trong rừng không một bóng người.

Ninh Vương phi dẫn theo thị vệ, vốn còn định trả thù xả giận, bắt lấy thần y, tuyệt đối không để hắn ta trốn thoát, nào ngờ trong rừng chỉ có thuốc, không một bóng người.

Ninh Vương phi đã sớm đoán được thần y chỉ muốn trêu cợt bà ta, đương nhiên sẽ không dễ dàng lộ mặt, nhưng bà ta phải chịu nhục nhã, lại không trả được thù, tựa như đánh một quyền vào bông, tức giận không có chỗ để xả.

Bà ta hổn hển sai người mang cỗ kiệu tới đây, nhanh chóng dẹp đường hồi phủ.

“Thù này nhất định phải báo.” Bà ta ngồi xuống, bàn tay bóp chặt gói thuốc, nghiến răng nghiến lợi nói.

. . .

Sau khi lấy được thuốc, Ninh Vương phi để lang trung xem qua, xác định đấy đúng là thuốc trị phong hàn, lúc này phẫn nộ mới chuyển thành vui sướng, bà ta nhanh chóng sai hạ nhân sắc thuốc, mớm cho Lục Văn Tú.

Thuốc này rất đắng, Lục Văn Tú đang hôn mê suýt nữa phun ra.

Ninh Vương phi nổi đầy gân xanh trên trán, sợ hắn ta lãng phí thuốc bà ta ngàn khổ vạn khổ lấy về, vì thế cùng hạ nhân nâng người hắn ta dậy, mạnh mẽ rót vào trong họng.

Uống thuốc xong, ngày hôm sau bệnh tình của Lục Văn Tú đã tiến triển tốt hơn. Tuy bệnh tình thuyên giảm, nhưng không hiểu sao hắn ta lại bị tiêu chảy, kéo dài khoảng ba ngày, không ngừng chui vào nhà xí.

Hơn nữa bị bệnh tật quấn thân đã lâu, Lục Văn Tú gầy yếu tới mức thở không ra hơi, đi vài bước lại thở dốc, trông chả khác nào phế vật.

Thái y tới khám, nói rằng chỉ sợ nửa năm tới Lục Văn Tú không thể xuống giường được, phải từ từ chăm sóc.

Ninh Vương phi nghe xong, sắc mặt trắng bệch, nhiều chuyện dồn dập xảy ra khiến cả người bà ta héo úa, trông như già đi mười tuổi.

Đương nhiên, đấy đều là chuyện của sau này.

. . .

Ngày thứ hai, Trường Công Mậu nhận được một phong thư, Hộ bộ thị lang muốn được diện kiến thần y.

Hộ bộ thị lang là người thông minh, không biết nghe ngóng ở đâu rằng thần y từng xuất hiện ở Miếu Vĩnh An, mà ở Miếu Vĩnh An có Trọng Cam Bình phát cháo từ thiện, ông ta liền đoán chắc hẳn thần y có mối liên hệ nào đó với Trọng Cam Bình.

Mà Trọng Cam Bình cầm phong thư, không biết làm cách nào để liên hệ với thần y, chỉ có thể chuyển cho Trường Công Mậu.

Vòng qua vòng lại mấy lần, cuối cùng vẫn không thể xác định danh tính của thần y. Tới khi Lục Hoán cầm được phong thư, vừa mới mở ra, Túc Khê ở phía bên này cũng nhận được nhiệm vụ chính số năm.

[Yêu cầu nhận nhiệm vụ chính số năm (sơ cấp): Kết giao bằng hữu với Hộ bộ thị lang, chiêu mộ ông ta làm phụ tá đắc lực. Nhiệm vụ ba sao, thưởng +100 thỏi vàng, +2 điểm.]

Túc Khê nhìn số điểm thưởng ít ỏi, liền biết nhiệm vụ này rất đơn giản.

Dù sao lúc trước nhóc con cũng từng cứu tiểu nữ nhi của Hộ bộ thị lang, đương nhiên Hộ bộ thị lang vô cùng cảm kích.

Nhóc con chỉ cần đi tới điểm hẹn là có thể kết giao bằng hữu với ông ta.

Túc Khê tra cứu thông tin của Hộ bộ thị lang, phát hiện vị quan này luôn đối đầu với Ninh Vương phủ. Nguyên nhân cũng khá dài dòng, nhiều năm trước Ninh Vương gia nhìn trúng nữ nhi của một vị quan Thứ sử, cô nương này mỹ lệ tuyệt trần, vang danh khắp chốn, sau này trở thành phu nhân của Hộ bộ thị lang, Ninh Vương gia đỏ mắt ghen ghét, trở thành tình địch của Hộ bộ thị lang.

Mà Ninh Vương phi không xinh đẹp bằng phu nhân Hộ bộ thị lang, đương nhiên cũng rất ghen ghét.

Cứ như vậy, hai nhà trở mặt thành thù.

Thế nhưng mấy năm gần đây Ninh Vương phủ xuống dốc, mà con đường thăng quan tiến chức của Hộ bộ thị lang rộng mở, mấy ngày trước còn được thăng lên làm chính nhất phẩm Thượng thư, không chỉ vậy, đại nữ nhi của ông ta còn là Quý Phi được Thánh Thượng sủng ái nhất.

Trên triều đình, không ai là không cung kính với Hộ bộ thượng thư.

Nói tóm lại, hiện giờ Hộ bộ thượng thư là quan nhất phẩm, sau lưng có chỗ dựa vững chắc là Ngũ Hoàng Tử và Quý Phi, ở kinh thành làm mưa làm gió.

Ông ta có ơn với thần y, tự mình viết thư mời, muốn được nhìn mặt Lục Hoán một lần.

Đối với nhóc con, việc kết giao này chỉ có lợi chứ không có hại.

Túc Khê nghĩ như vậy, nhưng nhóc con lại chỉ cau mày, chậm rãi đốt phong thư kia.

Hắn quay về phòng chứa củi, ra lệnh cho thị vệ Bính, nhân lúc vắng người di chuyển phòng ấm và cây giống tới nông trang ở ngoại thành, sau đó hắn khoác áo choàng đen vào, lặng lẽ tới điểm hẹn.

Vì muốn biểu đạt thành ý, Hộ bộ thị lang hẹn gặp ở phủ của Trọng Cam Bình, cũng không mang theo thị vệ và hạ nhân nào khác.

Túc Khê nhìn nhóc con dần biến mất, cô định đuổi theo, nào ngờ màn hình không di chuyển...

Cô vẫn chưa giải khóa phủ của Trọng Cam Bình!

Bởi vì muốn được xem kịch hay, cô lãng phí lần giải khóa cuối cùng ở rừng cây nhỏ ngoại thành!

Hệ thống châm chọc: “Đúng là ngây thơ, ai bảo muốn tận mắt nhìn Ninh Vương phi ba quỳ chín lạy.”

Túc Khê: “Câm miệng.”

Túc Khê khóc không ra nước mắt, không có cách nào đi theo nhóc con, cũng không biết nhóc con và Hộ bộ thị lang nói cái gì, cô đành phải logout trước, chờ buổi tối rồi online sau.

Trước khi logout, cô quay trở về phòng của nhóc con.

Chiếc bàn này có một chân gỗ được khắc rỗng, bên trong chân gỗ có một cái hộp nhỏ.

Tuy lão Vương phi đã ra lệnh không ai được phép tới phòng chứa củi, nhưng nhóc con vẫn rất cảnh giác, hắn lo lắng thông tin trao đổi của hai người sẽ bị phát hiện, vậy nên viết thư xong liền nhét vào trong chân gỗ, người ngoài không dễ phát hiện ra.

Mà sau khi nhóc con biết có thể trao đổi với cô bằng cách di chuyển bút, hắn như mở ra thế giới mới, hận không thể hỏi cô nhiều thêm vài câu, nhưng cuối cùng vẫn phải giả vờ rụt rè, không dám nói quá nhiều.

Lúc này ở trong hộp nhỏ có hai tờ giấy.

“Ta đã cứu Lục Văn Tú như ngươi dặn, mặc dù thật lòng không muốn, nhưng chỉ cần ngươi vui là được rồi.

Nếu ngươi vui, hãy đặt bút lông ở phía bên trái nghiên mực.”

Túc Khê thầm nghĩ, bây giờ nhóc con còn để ý tới tâm trạng của cô nữa cơ đấy? Hay là... hắn muốn được khen ngợi?

Túc Khê nhớ tới ngày hôm đó, hắn cứu được nữ nhi của Tứ di nương, nhưng lại không nhận được một lời khen, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì lớn, cô vẫn cảm giác hắn rầu rĩ quay trở về phòng chứa củi.

Từ nhỏ tới lớn, cho dù có làm cái gì, hắn cũng giỏi hơn Lục Dụ An và Lục Văn Tú gấp trăm lần, nhưng chưa một ai khích lệ hắn.

Túc Khê không đành lòng, đặt tất cả bút lông của nhóc con sang bên trái, còn đặc biệt vào siêu thị mua thêm bút lông.

Tổng cộng có 12 cây bút.

Mami rất vui! Vui x12 lần!!!

Cô mở tờ giấy thứ hai ra.

“Nếu ngươi cảm thấy vấn đề này khó nói, không nhất thiết phải trả lời. Nếu như ta đoán không lầm, ngươi biết chữ nhưng không thể viết thư, vì một nguyên nhân nào đó nên không thể trao đổi thư từ với ta, có đúng hay không?”

Nhóc con mới viết bức thư này lúc sáng nay, nhìn ra được hắn viết rất chậm, giống như đang cân nhắc từng câu từng chữ.

Túc Khê đọc xong, mí mắt nhảy dựng.

Nhóc con đoán đúng 90%! Năng lực suy đoán khiến Túc Khê sợ hết cả hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.