[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế

Chương 22: Thần y trẻ tuổi bí ẩn




Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Trong Ninh Vương phủ luôn có tai mắt, Lục Hoán không thể để lộ khuôn mặt, bởi vậy hắn mặc áo choàng đen, đội mũ có rèm che như trước.

Nhờ có người nọ trợ giúp, hiện tại hắn có 63 gói thuốc trị phong hàn.

Hắn chia 50 gói thuốc thành năm phần đều nhau, sau đó sắc lên, đổ vào túi đựng. Vậy là đã có năm túi nước thuốc loại lớn.

Còn 13 gói thuốc chưa được sắc, hắn nghiền thành bột mịn, bọc lại kĩ càng.

Hắn làm như vậy là có tính toán riêng.

Xong việc, hắn vẫn chưa tới Miếu Vĩnh An vội, mà đi tìm người mới được hắn cứu hôm qua – Trường Công Mậu. Chắc hẳn giờ này ở Miếu Vĩnh An đang rất hỗn loạn, một khi hắn xuất hiện, đương nhiên sẽ bị vây lấy, khó lòng thoát khỏi.

Ở một con ngõ nhỏ gần Miếu Vĩnh An.

Bởi vì tiết trời giá lạnh, ở đây không có vật che chắn, vậy nên không có người ở.

Trường Công Mậu kinh ngạc nhìn vị thần y trẻ tuổi trước mặt.

Sau khi khỏi bệnh, sáng hôm nay hắn ta bắt đầu đi tìm việc làm, nhưng có thể do ngoại hình quá mức gầy yếu, vậy nên chỉ có thể thất vọng bỏ đi. Trên đường về Miếu Vĩnh An, hắn ta bất ngờ bị người nào đó vỗ vai, lôi xềnh xệch vào trong này.

Ngàn lần không nghĩ tới, thế nhưng có thể gặp lại ân nhân cứu mạng!

Hắn ta tới kinh thành nương nhờ, nào ngờ bị lừa hết tiền bạc, đã vậy còn bị nhiễm bệnh, vốn tưởng sẽ chết tha hương, nào ngờ đứng trước bờ vực sống chết, uống một bát thuốc của vị thần y này mà được hồi sinh! Hy vọng sinh tồn của hắn ta trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết!

Nghĩ vậy, Trường Công Mậu òa khóc, quỳ cái "bộp", nói: "Ngài là đại ân đại đức của kẻ hèn này, tại hạ không có gì để báo đáp, ngài để tại hạ đi theo ngài đi."

Tuy hắn ta không phải người thông minh, nhưng cũng có thể nhìn ra người trẻ tuổi này khí chất hơn người, nếu không phải quý công tử danh gia vọng tộc, thì cũng là đệ tử của một vị cao nhân nào đó.

Hắn ta nhặt về cái mạng, so với việc tiếp tục lưu lạc nơi đây, chỉ bằng đi theo thần y, nói không chừng lại được ăn no mặc ấm.

Lục Hoán quan sát người này một lát, dáng vẻ ốm yếu, tính tình dè dặt, nhưng trên tay dày đặc vết chai sạn, hẳn là người cần cù chăm chỉ, có thể chịu được mệt nhọc.

Hắn hỏi: "Ngươi am hiểu cái gì?"

Trường Công Mậu sợ bị ghét bỏ, vội đáp, "Ân công, phụ thân của tại hạ làm nghề mộc, tại hạ cũng hiểu biết một hai, ngoài ra tại hạ có thể trồng trọt chăn nuôi, nấu cơm giặt quần áo, tất cả đều thành thạo!"

Lục Hoán: "Ngươi giúp ta làm cái này trước đã."

Trường Công Mậu sợ nhất là không được trọng dụng, nghe ân công sai việc, hắn kích động nói: "Ân công chỉ cần nói, tại hạ nguyện làm trâu làm ngựa!"

Lục Hoán đưa năm túi nước thuốc và mười ba gói thuốc bột cho hắn, nói: "Đây là năm túi nước thuốc, mỗi ngày hòa vào trong nồi cháo từ thiện của Trọng Cam Bình, bảo đảm tất cả nạn dân ở Miếu Vĩnh An đều được uống, năm ngày sau, chắc chắn họ sẽ khỏi bệnh."

"Ngoài ra, ở đây có mười ba gói thuốc bột, trừ Ninh Vương phủ ra, ngươi hãy bán cho đám quý nhân trong kinh, mười hai lạng bạc một gói. Chỉ bán mười hai gói, để lại một gói, đừng hành động gì vội, chờ Trọng Cam Bình tới tìm ngươi."

Trường Công Mậu nghe vậy, đầu óc có chút không tiêu, cẩn thận hỏi: "Vì... vì sao?"

Lục Hoán bình thản trả lời, "Con người vốn tham lam, nếu ngươi nói ngươi có thuốc, chắc chắn mọi người sẽ tranh nhau mua, uống một bát chưa đủ, còn muốn chiếm tất cả thuốc ngươi có. Bởi vậy ngươi chỉ cần hòa nước thuốc vào trong cháo, mọi người trong miếu ăn xong, bệnh tình tức khắc biến mất. Về phía Trọng Cam Bình, ngươi đừng hỏi, cứ làm theo lời ta."

Trường Công Mậu không dám hỏi lại, vội vàng đồng ý.

Trường Công Mậu may mắn được ân công cứu mạng, hắn ta không phải là người có học, tư chất ngu dốt, ân công lại nguyện ý giao trọng trách cho hắn ta, còn tận tình giải thích! Tuy hắn ta nghe không hiểu, nhưng trong lòng vẫn cảm kích, thề nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!

Lục Hoán giao việc xong, tạm thời quay trở về Ninh Vương phủ.

Bởi vì bệnh tình của Lục Văn Tú, cả Ninh Vương phủ chìm trong hỗn loạn.

Ninh Vương phi không có tâm tình quản lý việc nhà, tất cả đều giao cho Lục Dụ An và quản gia làm thay, mà hai người này, một kẻ bình thường một kẻ vô năng, vì thế hiện giờ quản lý trong Ninh Vương phủ trở nên lỏng lẻo hơn rất nhiều.

Lục Hoán nhìn thấu mọi chuyện, nhưng không nhúng tay vào, vẫn chăm chỉ trồng chọt chăn nuôi như trước, thỉnh thoảng viết thư cho người nọ.

Bởi vì Túc Khê không chút do dự nhận lấy con thỏ gỗ, hắn cảm giác người nọ rất thích lễ vật của hắn, mỗi lần Túc Khê vào game, lúc nào cũng thấy trên bàn hắn có mấy món điêu khắc xinh xắn.

Tất cả đều được người mẹ bỉm sữa Túc Khê cẩn thận giấu đi.

Hơn nữa lần nào trong thư hắn cũng nói rằng chỉ "vô tình" nhặt được.

Túc Khê âm thầm mắng nhóc con không thật lòng, nhưng vẫn cầm lấy lễ vật.

Cô còn đặc biệt vào siêu thị mua một cái thùng gỗ lớn, bỏ tất cả lễ vật vào bên trong, sau đó giấu đi, giống như đang chôn kho báu.

. . .

Năm ngày sau, Miếu Vĩnh An bùng nổ.

Nạn dân nằm la liệt dưới đất, bệnh mãi không khỏi, thế nhưng giờ đã có thể đứng dậy được!

Chuyện này khiến cả kinh thành trở nên ồn ào huyên náo.

Ngày thứ ba đổ nước thuốc, đã có một vài nạn dân phát hiện vị cháo hơi đắng, suýt nữa còn tưởng cháo bị thiu.

Mà lúc này, Trường Công Mậu không thể không đứng ra giải thích, nói rằng mấy ngày trước thần y đưa cho hắn ta năm túi nước thuốc, mỗi ngày trộn với cháo, ước chừng năm ngày là có thể khỏi bệnh.

Điều này quá kỳ diệu, giống hệt như đang đọc thoại bản [1]! Nếu không phải mọi người tận mắt chứng kiến Trường Công Mậu khỏi bệnh sau một đêm, có lẽ họ còn không dám tin.

[1] Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Nhưng có minh chứng sống là Trường Công Mậu ở ngay trước mặt, đám nạn dân đang sốt ruột mong được khỏi bệnh sao có thể không tin?!

Trường Công Mậu vừa dứt lời, cả Miếu Vĩnh An như phát điên, mọi người tranh nhau chen chúc lấy cháo!

Thậm chí còn dẫm đạp lên nhau!

Đám quan lại nghe tin có thể chữa bệnh, đều vội vàng sai hạ nhân tới cướp cháo!

Trường Công Mậu sợ mình làm hỏng chuyện của ân công, nhưng cũng may, ba ngày đầu, mấy người ở Miếu Vĩnh An đều đã được ăn cháo, hai ngày sau mặc dù có người không tranh cướp được, nhưng đã bắt đầu có dấu hiệu hồi phục.

Mà có người cướp được cháo, ăn hơn mười bát, cùng ngày hôm đó cả người trở nên nhẹ nhàng, không hề đổ mồ hôi, không còn cảm giác đau đớn!

Chuyện ở Miếu Vĩnh An lập tức trở thành đề tài bàn tán của cả kinh thành.

Nhưng hầu hết những người ăn cháo đều là dân chúng, trái lại thì đám danh gia vọng tộc có người nhà bị nhiễm bệnh lại chậm chân, không được chữa trị!

Đám danh gia vọng tộc nói chung và Ninh Vương phủ nói riêng đều hận không thể bắt cóc Trường Công Mậu, chất vấn hắn, rốt cuộc thần y trẻ tuổi kia là ai?

Trường Công Mậu giống như gà con hoảng sợ, đám quan gia tranh nhau mời chào, hắn ta bị xoay như dế!

Nhưng mà... chính hắn ta cũng đâu rõ thân phận của ân công?

Huống chi, ân công giấu mặt là vì không muốn người ta phát hiện ra thân phận của ngài, sao hắn ta có thể tiết lộ manh mối của ân công?

Bởi vậy Trường Công Mậu chỉ nói trong tay mình còn mười hai gói thuốc do thần y ban tặng, người đó tặng xong liền bỏ đi, hắn ta chỉ là một thảo dân ti tiện, sao có thể quen biết thần y?

Nghĩ cũng đúng... Hắn ta chỉ là kẻ ngu dốt, đám quan lại quý tộc không moi được tin tức nào nữa.

Hiện tại chỉ còn một cách duy nhất, đó là mua lại số thuốc trong tay hắn ta.

Trường Công Mậu ghi nhớ lời Lục Hoán nói, không hề nói khống giá, chỉ bán mười hai gói thuốc đúng với giá Lục Hoán đã dặn, sang ngày thứ tư, hắn ta thu về 120 lạng bạc... Điều này khiến cho đám quan lại quý tộc hết sức kinh ngạc, có khi nào vị thần y kia không phải là người ham tiền tài danh vọng?

Mọi người trong kinh lại càng tò mò về vị thần y trẻ tuổi kia.

. . .

Cùng lúc đó, ở Ninh Vương phủ, Ninh Vương phi thấy bệnh tình của Lục Văn Tú càng lúc càng chuyển biến xấu, bà ta nhăn mày sầu não, lòng nóng như lửa đốt.

Sau khi biết chuyện ở Miếu Vĩnh An, bà ta nhanh chóng phái người mời Trường Công Mậu về đây.

Nhưng mang được người về rồi, thuốc đã bán hết.

Bà ta thở không ra hơi, không hề duy trì hình tượng nữa, quát mấy tên thị vệ, "Sao lại thế này, không phải ta đã dặn các ngươi phải chú ý Miếu Vĩnh An rồi sao? Sao lại tới muộn, cuối cùng không mua được gói thuốc nào?"

Đám thị vệ cũng thực oan uổng.

Người bị bệnh trong kinh thành không chỉ có mỗi Nhị thiếu gia Ninh Vương phủ, còn có tiểu nữ nhi của Hộ bộ thị lang, đã nhiều ngày nàng ta sốt cao không tỉnh. Bọn họ vừa mới mời được Trường Công Mậu, đã bị mấy nhà khác cướp mất.

Cũng không thể nào đuổi theo cướp lại được.

Huống chi, cho dù có đánh, cũng đánh không lại người ta.

Đương nhiên Ninh Vương phi cũng hiểu chuyện này.... Mặc dù Ninh Vương phủ là phủ Vương gia, nhưng lần gần nhất được ban thưởng là nhờ có Ninh lão Vương phi. Trong triều đình không chỉ có một vị vương gia, chưa nói tới việc Ninh Vương phủ đã sớm suy tàn, ngay cả một Hộ bộ thị lang cũng dám không để vào mắt!

Nghĩ vậy, bà ta không khỏi cắn răng oán hận.

Giờ đã không mua được thuốc, ngay cả thần y trẻ tuổi kia cũng không rõ tung tích...

Chẳng lẽ Văn Tú sẽ mãi mãi bị bệnh tật tra tấn, không thể cứu vãn được sao?

Ninh Vương phi cầm tay Lục Văn Tú, nhìn khuôn mặt tiều tụy của nhi tử, lòng bà như tan thành ngàn mảnh, đau khổ tới mức có mấy sợi tóc bạc trắng...

. . .

Mà Trọng Cam Bình cũng đang sốt ruột không kém, ông ta không thể hiểu được, rõ ràng Bồ Tát chỉ dẫn cho ông ta, nhưng tại sao lại đổ thuốc vào trong cháo, phổ độ cho người khác?

Ngày thứ tư biết tin, ông ta nhanh chóng cướp được chút cháo cho nhi tử, nhưng một chút cháo như vậy không đủ để cứu mạng nhi tử của ông ta.

Mắt thấy nhi tử vẫn suy yếu như trước, chịu đủ mọi loại tra tấn, ông ta đau khổ không thôi.

Nhưng đúng lúc này, Trường Công Mậu tới cửa.

. . .

Túc Khê vừa mới online, phát hiện nhóc con đang ở cách Miếu Vĩnh An mười dặm, bởi vì khu vực xung quanh Miếu Vĩnh An đã được giải khóa, Túc Khê lập tức đi qua.

Chỉ thấy ở trong đình, Trọng Cam Bình khóc lóc cảm tạ nhóc con, mà nhóc con vẫn mặc áo choàng kín mít, đỡ ông ta dậy.

Lần trước Túc Khê giả vờ làm Quan Âm Bồ Tát thực sự có tác dụng, hiện tại Trọng Cam Bình hoàn toàn coi nhóc con là đồng tử Bồ Tát phái xuống [2], thay người phổ độ chúng sinh.

[2]: Hầu cận của Bồ Tát.

Có khi nào đây là trời cao ban ơn...?!

Hôm qua Trường Công Mậu tới tìm ông ta, nói rằng thần y cảm tạ ông ta đã thiện tâm phát cháo cho nạn dân ở Miếu Vĩnh An, quyết định để lại gói thuốc cuối cùng cho ông ta. Ông ta vô cùng bất ngờ, mừng tới mức bật khóc, nhanh chóng sắc thuốc cho nhi tử, không chút nghi ngờ, lập tức để nhi tử uống hết sạch bát thuốc.

Phu thê hai người chăm sóc nhi tử suốt một đêm, chỉ thấy nhi tử hôn mê mấy ngày, sáng hôm sau đã có thể tỉnh lại, đôi mắt đen láy nhìn hai người, "Phụ thân, mẫu thân, con đói."

Trọng Cam Bình ôm lấy nhi tử, nước mắt rơi như mưa!

Đây không phải trời cao ban ơn cho ông ta thì là cái gì?

Ăn mừng xong, ông ta đi tìm Trường Công Mậu, ngàn cầu vạn cầu, hy vọng có thể nhìn thấy tiểu đồng tử được Bồ Tát phái xuống để tạ ơn. Vốn tưởng người đó sẽ không đồng ý, nào ngờ hôm nay lại được thấy tận mắt.

Trọng Cam Bình vỗ ngực, nói: "Ân nhân, ngài đã cứu tiểu nhi tử của tại hạ, ơn này cả đời cũng không quên, ngài muốn gì cứ đề nghị với tại hạ. Trọng Cam Bình này đã làm kinh thương nhiều năm, cũng có một chân trong bảng xếp hạng phú thương kinh thành, cho dù ngài muốn một nửa gia tài của tại hạ, tại hạ cũng không chút do dự cho ngài."

Sở dĩ Lục Hoán nhìn trúng Trọng Cam Bình, là vì ông ta nguyện chìa tay giúp đỡ nạn dân, cầu phúc cho nhi tử, hiển nhiên ông ta không phải người xấu, thanh danh cũng rất tốt, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cần cù thật thà. Chỉ cần hắn giúp ông ta, đương nhiên sẽ được báo đáp.

"Một khi đã như vậy, ta muốn một số thứ." Lục Hoán nói.

Trọng Cam Bình: "Ngài cứ nói!"

Lục Hoán suy nghĩ một lúc, đáp: "50 lạng bạc, một căn viện ở ngoại thành, một nông trang."

Trọng Cam Bình: "Chỉ ngần này?!"

Đối với một người giàu có như ông ta mà nói, hoàn toàn không đáng kể, hơn nữa tại sao thần y lại cần một căn viện ở ngoại thành, ở nội thành không phải tốt hơn sao, một căn viện trị giá ngàn vàng, chẳng phải...

Nhưng ông biết thần y không thích phô trương, còn là đồng tử của Bồ Tát, ông ta sợ va chạm điều cấm kỵ, vậy nên không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đồng ý, "Chuyện này có đáng gì! Hôm nay tại hạ sẽ mang luôn cho ngài!"

Túc Khê nhìn đoạn hội thoại của nhóc con và Trọng Cam Bình, trái tim đập thình thịch.

Mẹ kiếp, 50 lạng bạc, tính cả số tiền Trường Công Mậu có được nhờ bán thuốc, vậy tổng cộng thu về 170 lạng bạc?!

Cô và nhóc con sắp trở thành đại gia rồi!

Còn tưởng phải mất mười ngày nửa tháng mới xong nhiệm vụ, nào ngờ nhóc con chỉ cần năm ngày ngắn ngủi đã đâu vào đó. Hệ thống nhảy ra thông báo, cùng với tiếng thỏi vàng 'leng keng leng keng':

[Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chính số bốn! Thưởng +500 thỏi vàng, +6 điểm!]

Bảng trạng thái hiển thị:

[Tổng tài sản]: 170 lạng bạc (ngoại thành), một nông trang năm héc ta, có thể trồng cây nông nghiệp và nuôi gà.

[Chiêu mộ nhân tài]: Trường Công Mậu

[Bằng hữu]: Trọng Cam Bình (đứng thứ mười bảng xếp hạng phú thương kinh thành)

[Uy vọng] Đạt được danh hiệu "Thần y trẻ tuổi bí ẩn".

Dựa theo bảng này, hiện tại Trường Công Mậu đã hoàn toàn về phe nhóc con?

Nhóc con có tiểu đệ?

Nhóc con vẫn đang bàn bạc, nghe số tài sản Trọng Cam Bình tặng, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ.

Nhưng Túc Khê ở ngoài màn hình lại kích động không thôi, lăn qua lộn lại trên giường, suýt nữa chạm vào vết thương ở chân!

Túc Khê mở kho ra, thay nhóc con kiểm kê tài sản, có 26 con gà, 492 quả trứng gà, cô cảm giác đang từ từ bước trên con đường làm giàu!

Đây là điều tuyệt vời nhất của trò chơi này!

Trơ mắt nhìn nhóc con đứng dậy từ vũng bùn, hiện giờ cuộc sống ngày một cải thiện! Chỉ mong nhóc con sẽ mãi sung túc như thế này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.