Hai Đứa Nhỏ Vô Tư

Chương 10




Bởi vì trường học và gia đình xa lạ, mà bà nội cũng ở nông thôn không chịu đến đây, nên thời điểm khai giảng Chu Hạo mãnh liệt yêu cầu trọ ở trường, mẹ hắn không làm gì được hắn, đành làm thủ tục để hắn ở trọ.

Cuối tuần, Chu Hạo ra khỏi trường học đi gọi điện thoại cho Tề Nhạc, Tề Nhạc đã sớm hết tức giận, một tuần lễ gọi điện thoại một lần nên hai người đều rất vô cùng quý trọng, ôm điện thoại hàn huyên một đống chuyện rồi mới lưu luyến không rời mà cúp máy.

Kỳ thực Chu Hạo cũng rất mâu thuẫn, hắn không có cách nào nghe lời bà nói triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Tề Nhạc, thế nhưng cũng không dám cãi lời bà, nửa đêm chạy trốn trở về thăm cậu.

Đối với hắn mà nói, Tề Nhạc cũng không phải đơn giản chỉ là bạn thơ ấu, lúc hắn 3 tuổi thì ba ba chết, Lưu Bình ôm tiền chạy đi. Vào lúc ấy chỉ có bà nội dẫn theo hắn, kỳ thực hắn cũng không nhớ rõ cuộc sống khi đó, chỉ biết là có một ngày mở cửa thì nhìn thấy ở đối diện có một bé trai cười vô cùng xinh đẹp.

Cậu không giống những đứa nhỏ khác cười hắn không cha không mẹ, mà lại nắm tay của hắn, dẫn hắn vào thế giới của cậu, còn nguyện ý đem ba mẹ của mình chia cho hắn một nửa.

Khi còn bé hắn không hiểu tình cảm kia là gì, chỉ biết là khi Nhạc Nhạc nở nụ cười thì hắn rất vui vẻ, khi Nhạc Nhạc khóc thì hắn buồn, hắn muốn đem những thứ tốt nhất mà mình có đưa cho Nhạc Nhạc. Sau đó hắn lớn rồi, trong giấc mộng, có một cô dâu che mạn đi đến chỗ hắn, lúc cô dâu đến thì biến thành Tề Nhạc đang mặc âu phục, Nhạc Nhạc đã trưởng thành, tuy rằng hắn nhìn không rõ, thế nhưng hắn biết đó chính là Nhạc Nhạc.

Hắn muốn kết hôn với cậu, mặc dù Nhạc Nhạc là con trai.

Quốc Khánh, Chu Hạo trở về ở nông thôn để thăm bà nội.

Chu bà bà sau khi đưa Chu Hạo cho Lưu Bình thì ở cùng với cô con gái của mình trong căn nhà cũ, bà đã lớn tuổi, hiện tại cũng hơn 70 rồi, mấy năm trước thân thể còn hay bị cao huyết áp, luôn luôn uống thuốc khống chế

Lúc Chu Hạo đến bà nội đã bị bệnh mấy ngày, điều kiện vệ sinh không tốt, uống thuốc vài ngày rồi mà vẫn không thấy chuyển biến.

Chu Hạo bồi bà nội ăn cơm trưa xong, rồi chạy đi tìm điện thoại công cộng gọi điện cho mẹ hắn, nói mẹ hắn đưa bà nội vào bệnh viện thành phố để chữa trị.

Kỳ thật Lưu Bình cũng không phải rất tình nguyện, cô có hai đứa con trai phải nuôi, Chu bà bà cũng có con gái riêng của mình. Thế nhưng khi nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Chu Hạo thì cô liền mềm lòng, nói thật, cô biết mình có lỗi với Chu bà bà, nếu như lúc trước không phải do cô ôm tiền chạy đi thì Chu Hạo với bà nội nó những năm kia cũng không sống gian nan cực khổ như vậy.

Cũng may chồng bây giờ của Lưu Bình là người tốt, nhà bọn họ hiện tại làm ăn, cũng không thiếu tiền, coi như là giúp Lưu Bình trả khoản nợ trước kia, hai người thương lượng một đêm, ngày hôm sau dẫn Chu Hạo về rồi đưa Chu bà bà vào bệnh viện thành phố.

Tề Nhạc với mẹ cậu, nhân dịp Quốc Khánh đi lên thành phố để nhập hàng, mấy năm trước lợi ích và hiệu quả của đơn vị không tốt, cô từ chức, mở một tiệm bán đồ ở thị trấn. Lần này nghe Tề Nhạc nói Chu Hạo ở thành phố, liền dẫn theo cậu đi cùng.

Sau khi xuống xe, Tề Nhạc lấy điện thoại của mẹ gọi điện cho Chu Hạo, Chu Hạo không có ở nhà, người tiếp điện thoại là chồng của Lưu Bình, nói cho cậu biết Chu bà bà đang nằm viện, Tề mẹ liền dẫn theo Tề Nhạc nhanh chóng chạy đến.

Chu Hạo ngồi bồi bên cạnh bà nội đang truyền nước, lúc đang nói cho bà nghe tình hình học tập của hắn thì thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra thành một khe nhỏ, Tề Nhạc ló đầu vào trong thăm dò, lại đẩy cửa ra một phát, kêu lên: “Bà nội.”

Chu bà bà đột nhiên nghe thấy âm thanh của Tề Nhạc, sợ hết hồn, “Ai da” một tiếng: “Nhạc Nhạc, sao con lại đến đây?”

Tề Nhạc vẫn giống như y lúc còn bé, miệng đặc biệt ngoan ngọt, đôi mắt đỏ lên đi tới, hỏi bà: “Bà nội, sao bà lại ngã bệnh?”

“Cháu ngoan, bà nội không có chuyện gì.” Chu bà bà nâng tay lên muốn xoa đầu Tề Nhạc, Tề Nhạc vội vã cúi đầu, dụi dụi tóc vào tay bà.

Chu Hạo đứng lên nhường ghế cho Tề mẹ, Tề mẹ ngồi xuống, hỏi: “Chu bà bà, bị bệnh nghiêm trọng như thế tại sao lại không nói cho chúng tôi biết, còn không nói tiếng nào mà rời đi nữa?”

“Ai da, đây không phải là…” Chu bà bà thở dài, nhìn hai đứa cháu kia, trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

Tề mẹ nắm chặt lấy tay bà: “Bác đừng vội, từ từ nghỉ ngơi, ngược lại trong nhà tôi cũng không có chuyện gì, mấy ngày nay để tôi với Nhạc Nhạc ở lại chăm sóc bác.”

Tề Nhạc đứng ở bên giường nhìn Chu Hạo, rồi cầm ấm nước đi ra ngoài.

Chu Hạo nhìn Chu bà bà một chút, thấy bà đang nói chuyện với Tề mẹ, cũng vội vàng đi theo.

Bên trong phòng lấy nước chỉ có hai người bọn họ, Tề Nhạc cúi đầu nhìn ấm nước, Chu Hạo đứng ở phía sau cậu, hơi khom người đặt cằm lên bả vai Tề Nhạc, nói: “Nhạc Nhạc, cậu cao lên rồi.”

Tề Nhạc khẽ hừ một tiếng, đóng vòi nước nóng lại.

“Cậu vẫn còn tức giận?”

“Có phải là cậu sẽ không trở về nữa không?”

“Xin lỗi, sau này chờ chúng ta lên đại học lại ở cùng nhau.”

Tề Nhạc quay đầu, ngước mắt nhìn Chu Hạo: “Vậy tớ không cho phép cậu nói chuyện yêu đương với con gái.”

Chu Hạo đỏ mặt, cúi đầu tại mép môi Tề Nhạc hôn một cái: “Tớ chỉ muốn cậu, thế nhưng bây giờ không được, hiện tại người lớn trong nhà sẽ không đồng ý, đợi đến khi chúng ta lớn lên là tốt rồi.”

Lần này Tề Nhạc rất hài lòng, ném ấm nước nóng cho Chu Hạo, nghênh ngang trở về phòng bệnh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.