Quả nhiên, Đông Thiên đang ngồi đọc sách hưởng hoa trên cái am ấy. Vân Điềm rón rén đi tới, muốn xem hắn đang đọc cái gì mà chăm chú đến vậy. Nào ngờ, mới mập mờ sau lưng, chưa kịp thấy gì, hắn đã quay lại:
"Ngươi lén lút sau lưng ta là có ý gì?"
Vân Điềm thoáng cứng người, sau đó cười xuề xòa:
"Ta...ta muốn gây bất ngờ cho người ấy mà...hờ hờ!"
"Ngươi qua đây!"
Đông Thiên chỉ vài vị trí trống trơn trước mặt:
"Nói ta nghe, ở dưới đó, họ có khi dễ ngươi không?"
* Ta là chúa cô dưới đó, ai dám khi dễ ta chứ!*
Vân Điềm đắc ý cười thầm trong bụng, ngoài mặt nở nụ cười nịnh nọt:
"Họ nào dám làm khó tiểu đồng của Đế Quân!"
Đoạn, Vân Điềm rót trà, xong đưa lên môi nhâm nhi một chút:
"Quả thực, trà của người không thơm bằng trà của Chúa cô Mộc Nha!"
"Ngươi đang nói tới Mộc Nha Vân Điềm?"
Nàng gật đầu:
"Là nàng ta!"
Đông Thiên bật cười:
"Vậy ngươi nói nghe xem, trà của ta không bằng nàng ấy ở chỗ nào?"
"Ừm...thuần khiết, thanh mát, uống một ngụm, tâm hồn thanh tịnh, khí đạo lưu thông. Tu vi như tăng lên một bậc!"
"Ngươi có vẻ rất biết hưởng trà!"
"Thực ra, lúc ở chỗ Tây Vương Mẫu, người thường xuyên tổ chức tiệc trà đạo. Nói ta không học được gì thì quá là kém cỏi!"
Nàng quả là nói dối không chớp mắt. Đông Thiên trông vậy mà tin sái cổ. Hắn gật đầu đặt tách trà xuống:
"Ngươi ở Mộc Nha lâu như vậy, có lẽ đã từng tiếp xúc với Thượng Thần Vân Điềm. Nào, nói ta nghe, nàng ấy là người ra sao?"
*Xem ra, hắn có chủ đích cả! Hừm...ngươi muốn dò hỏi xem nương tử tương lai của ngươi ra sao à!*
Vân Điềm chỉnh lại tư thế ngồi, bắt đầu máu mép:
"Thì như thiên hạ đồn thôi! Nhan sắc có một không hai, đẹp hơn cả Tây Vương Mẫu hồi còn trẻ. Đến HằngNga cũng phải ganh tị. Cầm, kì, thư, họa thông thạo hơn Thượng Thần nữ công. Có khi tài cờ pháp của người còn thua xa nàng ta ấy...."
Đông Thiên gật đầu:
"Ồ....xem ra, nương tử của ta tài sắc vẹn cả đôi đường!"
Cộc!
Vân Điềm đập cốc trà xuống bàn, mặt mày xám xịt, nàng đứng dậy hành lễ:
"Chúa cô Mộc Nha đúng là vị đại tiên tuyệt thế. Tương lai, âu cũng là Đế Quân phu nhân mẫu nghi, cung chúc chủ tử viên mãn, có thể cưới người về phỉ càng sớm càng tốt. Bây giờ, nô tỳ có nhiều việc phải làm, xin cáo lui!"
Quả là tức chết, tức chết mà. Vân Điền bước chân ra khỏi vườn mẫu đơn, lửa ở đầu bốc lên ngùn ngụt. Hóa ra chỉ trực gạ gẫm nàng tiết lộ về vị hôn phu của hắn. Nếu hắn biết người ấy chính là nàng thì sao nhỉ?
Vân Điềm thoáng chốc mỉm cười. Chẳng phải nụ cười tao nhã, thanh cao mà nàng hay thể hiện. Đó là nụ cười e thẹn, ngại ngùng. Kẻ nào nào đang yêu và đã từng yêu, đều có thể nhận ra, có chút ngọt ngào mùi mẫn trong đó.
"Ra đi! Đừng tưởng ta không biết nàng trên đó."
Đông Thiên đặt chén trà xuống, ánh mắt có chút mệt mỏi. Nàng ta từ trên cành mẫu đơn, hạ xuống, phủi nhẹ áo:
"Sao chàng biết ta ở trên đó?"
"Từ bao giờ nàng trở nên nghi kị như vậy?"
"Từ bao giờ ư?"
Nàng ta cười khẩy:
"Chẳng phải từ lúc chàng chấp nhận liên hôn kia hay sao?"
"Chân Đăng, mọi chuyện không như nàng nghĩ!"
"Lại không ư?"
Chân Đăng viền mắt đỏ hoe nhìn hắn:
"Không cưới vị Chúa cô thì là gì kia. Chưa hết, cứ cho là chàng cưới ả ta về, vậy còn tiểu đồng kia thì sao? Cớ gì mà chàng phải dây đến nó."
"Im ngay!"
Đông Thiên đập bàn quát lớn:
"Ta không đôi co với nàng. Nếu quyết định theo ta thì đừng nên làm ta khó xử!"
Chân Đăng tức giận, hất tay áo, rời đi trong tức giận. Đông Thiên mệt mỏi xoa tiền đình. Làm tiên rồi, nhưng tại sao còn có những người như vậy.