(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên người Bạc Nhược U vẫn còn đau dữ dội, trong cổ họng như bị lửa than thiêu đốt. Vừa mở miệng, nàng đã thấy đau nhói khó nhịn, tinh thần mê man không tỉnh táo. Đặc biệt là khi mở mắt, nàng thấy mình bị bao bọc trong chăn gấm, mà Hoắc Nguy Lâu lại đang ôm nàng vào trong ngực. Chuyện này thật khiến nàng kinh hãi đến biến sắc, điều này quả thật quá ly kỳ! Đây nhất định chỉ là một giấc mơ!
Nhưng trong mơ sao có thể nghe được tiếng mình đang nói đây?
"Nàng tỉnh rồi?"
Hoắc Nguy Lâu hỏi.
Bạc Nhược U kinh ngạc, hỏng rồi, sao nàng còn nghe được tiếng nói của Hoắc Nguy Lâu nữa? Rõ ràng như vậy, căn bản không giống như đang nằm mơ. Nàng nhắm mắt lại rồi mở ra, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt phượng tối om của Hoắc Nguy Lâu.
Hoắc Nguy Lâu nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ sợ nàng lại khóc như khi gặp ác mộng. Trong đáy mắt nàng tuy có chút tơ máu, cũng mang vẻ mệt mỏi yếu ớt, nhưng lại trong suốt thanh minh, điều quan trọng là nàng rõ ràng nhận ra y.
Bạc Nhược U cảm thấy mê man, trong một lúc vẫn chưa phản ứng lại. Nàng vùng vẫy, giơ cánh tay đã không còn sức lực quơ quơ trước mắt Hoắc Nguy Lâu. Hoắc Nguy Lâu bị nàng quơ qua quơ lại, hơi nhướng mày. Lúc này, vẻ mặt nàng mới chậm rãi biến đổi.
Nàng lại rủ mắt nhìn tình hình này, cảm thấy có chút mờ mịt.
Hoắc Nguy Lâu thấy nàng có dáng vẻ thế kia, liền giơ tay sờ nhẹ lên trán nàng một cái, lẩm bẩm nói:
"Vẫn chưa giảm nhiệt, chẳng lẽ còn chưa tỉnh hẳn?"
Bạc Nhược U gian nan nuốt yết hầu một hồi, trước tiên chờ cơn đau trên cổ dịu lại, tập trung hồi tưởng một lát, cuối cùng nhớ ra vài hình ảnh của đêm hôm qua: nàng trở về nhà, gặp nạn, rồi bị bắt đi, chính là "muội muội" Hàn Kỳ, người kia muốn giết nàng. Thời khắc nguy hiểm nhất, hình như Hoắc Nguy Lâu đã chạy tới...
Bạc Nhược U vẫn còn sợ hãi, hơi co lại bờ vai, trong lòng dâng lên chút sợ hãi khi nghĩ lại, cắn răng mới nhịn xuống được. Nàng nghi hoặc nhìn chung quanh một chút, nghĩ thầm cơn đau trên người là do bị thương, nhưng sao lại đến mức như bộ dạng trước mắt này?
Nàng giãy dụa một chút, phát hiện Hoắc Nguy Lâu ôm nàng vẫn rất chặt.
Phát hiện động tác lén lút của nàng, nỗi lo lắng của Hoắc Nguy Lâu mới lắng xuống.
"Xem ra là tỉnh rồi."
Nhiệt độ nóng bỏng im hơi lặng tiếng mà dâng lên hai gò má nàng, Bạc Nhược U rút cả người vào trong chăn, khàn giọng nói:
"Hầu gia, dân nữ tỉnh rồi, vì sao ngài... xảy ra chuyện gì hay sao?"
Cảnh tượng này vượt ra ngoài nhận thức của Bạc Nhược U, nàng lại suy đoán ra sao cũng không có một giải thích hợp lý. May là lúc này Hoắc Nguy Lâu giải thích:
"Nàng bị trọng thương, ta mang nàng về Hầu phủ. Nhưng qua nửa đêm, nàng bỗng nhiên gặp ác mộng, mở mắt ra nhưng vẫn chưa tỉnh táo, vừa khóc vừa nháo không ngừng muốn bỏ trốn. Ta không cách nào, chỉ có thể ôm nàng lại."
Nói xong, Hoắc Nguy Lâu buông tay, giúp nàng nằm thẳng lại trên giường, đắp chăn cho nàng, nhưng cũng không rời đi, mà ngồi bên cạnh nàng. Ánh mắt nhìn nàng có chút không giống so với ngày thường.
Đôi mắt của y có chút sáng tối khó hiểu, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cũng không mang cảm giác uy thế bức người như trước kia. Ngược lại, ánh mắt khá êm đềm, lộ ra mấy phần quan tâm.
Bạc Nhược U nhìn Hoắc Nguy Lâu, chỉ cho rằng mình bị thương, nhưng nàng không nhớ nổi đêm qua đã khóc rống ra sao, chỉ cảm thấy cơn đau đớn dữ dội nơi cổ. Nàng giơ tay sờ sờ, tuy không nhìn thấy nhưng cảm giác sưng lên khi chạm vào cũng rất dọa người. Nàng biết chút y thuật, biết mình thật sự bị thương không nhẹ. Ý niệm này còn chưa hình thành rõ ràng, ngón tay vừa chạm vào vết thương đã bị một bàn tay khác nắm lấy, Hoắc Nguy Lâu không tán đồng mà nhìn nàng.
"Vết thương đã thoa thuốc, nàng không cần phải lo lắng."
Lòng bàn tay Hoắc Nguy Lâu khá nóng bỏng, cái nắm tay này khiến đầu óc lờ đờ của Bạc Nhược U tỉnh táo lại một chút. Nhưng Hoắc Nguy Lâu chỉ nhét tay nàng vào trong chăn, nhìn sắc mặt nàng mà hiện ra mấy phần thân thiện.
Trên tay Bạc Nhược U còn lưu lại nhiệt độ từ lòng bàn tay y, trong một lúc tim đập hơi nhanh. Nàng cẩn thận suy nghĩ, nhiều chi tiết nhỏ ùa vào trong đầu, lúc này mới hỏi:
"Đêm qua, là Hầu gia tìm được dân nữ? Cứu dân nữ?"
Hoắc Nguy Lâu "ừ" một tiếng, thấy vẻ mặt nàng cũng còn tốt, nên không muốn gọi người đến ngay lập tức. Y chỉ ngồi xuống bên giường, cách nàng gần hơn chút nữa. Lúc này, Bạc Nhược U bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội nói:
"Hầu gia, muội muội Hàn Kỳ chính là nam tử..."
Nghe cổ họng nàng vẫn còn khàn khàn nhưng vẫn nhớ rõ vụ án, Hoắc Nguy Lâu dở khóc dở cười:
"Những việc này ta đã biết cả, người cũng đã bắt được. Nội tình vụ án Ninh Kiêu sẽ thẩm vấn, nàng không cần bận tâm."
Bạc Nhược U lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng lại chuyển mắt đi đánh giá gian phòng này, thấy bố trí thuộc kiểu dành cho dòng dõi quý tộc điển nhã, lộ ra phong cách gọn gàng lão luyện, tất cả đều là đồ vật nam tử, tức khắc phản ứng lại:
"Nơi này... là phòng ngủ của Hầu gia?"
Hoắc Nguy Lâu ung dung nhìn nàng.
"Phải rồi, sao vậy?"
Bạc Nhược U vừa nghĩ tới nơi này là phòng ngủ của Hoắc Nguy Lâu, chăn đang đắp trên người trong ngày thường cũng phủ trên người y, gối mềm dưới đầu cũng do y sử dụng, mới cảm thấy chăn cùng gối này đều có chút bỏng rát. Đừng nói là Hoắc Nguy Lâu, ngay cả nam tử tầm thường cũng không thể để nàng ngủ trên giường của họ.
Nàng tức khắc có chút kinh ngạc:
"Dân nữ sao dám ngủ ở phòng của Hầu gia?"
Hoắc Nguy Lâu đăm chiêu nhìn nàng, người trước mặt này quả thật giống như một khúc gỗ, tâm tư lại còn đơn thuần sạch sẽ như vậy. Trong một lúc, y cũng không biết nên làm sao với nàng mới là tốt nhất, cho nên khá thân thiện mà nói:
"Ta để nàng ngủ, nàng cứ ngủ là được."
Bạc Nhược U tự mình nghĩ đến, chỉ đoán có lẽ là do đêm qua tình trạng của mình tràn đầy nguy cơ, trong tình thế cấp bách Hoắc Nguy Lâu mới mang nàng đến chỗ này. Mặc dù cảm giác thật không tiện, nhưng đáy lòng lại có chút cảm động.
"Đa tạ ân cứu mạng của Hầu gia. Hầu gia lại cứu dân nữ, dân nữ thực sự không có gì báo đáp..."
Hoắc Nguy Lâu nghe giọng nói của nàng tuy khàn khàn, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nói trọn một câu, trong lòng an tâm hơn một chút, cũng không vội đi gọi Minh Quy Lan. Thấy dáng vẻ mang ơn đội nghĩa của nàng, ánh mắt y trở nên sâu kín mà nói:
"Lời này ta nghe nhiều lần rồi."
Nói xong, y rốt cuộc cũng không đành lòng vào lúc này trêu đùa nàng, thở dài hỏi:
"Có đau dữ lắm không? Đêm qua rất nguy hiểm."
Hoắc Nguy Lâu vừa hỏi câu này, đã khơi dậy uất ức trong lòng Bạc Nhược U. Đầu óc nàng tỉnh táo, từng cảnh tượng đêm qua càng ngày càng rõ ràng trước mắt. Làm ngỗ tác mấy năm, mặc dù cũng có những lúc lo lắng sợ hãi, nhưng vẫn chưa trải qua thời khắc sống còn như vậy bao giờ. Đáy mắt nàng lan tràn ra một tầng mềm mại, chóp mũi cũng có chút ê ẩm, lắc đầu nói:
"Không đau, may là Hầu gia đến kịp. Đêm qua, lúc đáy lòng dân nữ tuyệt vọng, thế là..."
Lúc này nàng phản ứng có hơi chậm, nói được một nửa, mới phát giác lời ấy không thích hợp. Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu thì căng thẳng:
"Thế là ra sao?"
Bạc Nhược U ngượng ngùng mà hạ thấp giọng, nhưng khá thành khẩn:
"Hầu gia cứu dân nữ nhiều lần. Đêm qua, dân nữ nghĩ, Hầu gia có biết dân nữ bị bắt đi hay không, có đến cứu dân nữ hay không. Sau đó, Hầu gia quả thực đến rồi. Hầu gia quả nhiên là đại ân nhân của dân nữ."
Trong lòng Hoắc Nguy Lâu cảm thấy thương tiếc càng sâu, lại tự trách không thể tới sớm hơn chút nữa. Y không nhịn được mà nghiêng người giúp nàng kéo lại góc chăn:
"Nàng còn đang bị thương, nói ít một chút. Lần này nàng chịu khổ, sau này sẽ không thế nữa."
Ánh mắt y mang theo thương tiếc, giọng điệu càng thêm ôn hòa hiếm thấy. Một câu cuối cùng tựa như đã biến thành một lời hứa hẹn, khiến Bạc Nhược U có chút bất ngờ. Nàng hơi mở hai mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu, y như vậy mặc dù làm nàng không thoải mái lắm, nhưng cũng không bài xích, chỉ hơi co người lại một chút.
Chăn gấm kéo lên chỗ cằm của Bạc Nhược U, khuôn mặt nhỏ nhắn được cái gối đen như mực làm nổi bật, tôn lên vẻ đẹp khiến người thấy phải thương. Ngày thường, nàng luôn dịu dàng trầm tĩnh, tính tình như lan trúc, hiếm khi lộ ra dáng vẻ nhu nhược. Giờ khắc này, bị thương và ốm đau, nàng mới hiện ra tư thái non nớt điềm đạm hiếm thấy.
Giọng điệu Hoắc Nguy Lâu càng thêm hòa nhã:
"Trên người nàng chịu thương không nhẹ, cần phải điều dưỡng nhiều ngày. Tỉnh sớm như vậy đã là may mắn."
Bạc Nhược U trì hoãn một lát, nhiều chi tiết vụn vặt đêm qua tràn vào trong đầu, nàng có cảm giác sống sót sau tai nạn. Đáy mắt lại mang theo cảm kích đối với Hoắc Nguy Lâu, vẻ mặt có chút phức tạp khó hiểu. Hoắc Nguy Lâu nhìn thấy, lòng đau xót càng sâu. Bạc Nhược U xoay chuyển ánh mắt, thấy sắc trời đã tờ mờ sáng, lập tức nhớ tới đêm qua bị bắt đi.
"Hầu gia, nghĩa phụ người..."
"Nghĩa phụ của nàng đang ở trong Hầu phủ, đêm qua vào phủ, hiện đang nghỉ ngơi ở khách viện. Lát nữa để ông ấy tới gặp nàng."
Hoắc Nguy Lâu nói xong, ánh mắt bỗng nhiên sâu thẳm:
"Ta muốn để nàng ở lại Hầu phủ dưỡng thương, nàng có bằng lòng hay không?"
Bạc Nhược U chần chừ:
"Sao lại ở lại Hầu phủ dưỡng thương?"
Hoắc Nguy Lâu nghiêm túc nói:
"Xung quanh tòa nhà của nàng có rất nhiều bình dân, nói là ngư long hỗn tạp cũng không quá đáng. Nàng vốn từ trong nhà bị bắt đi, sao ta có thể yên tâm để nàng về đó dưỡng thương?"
Bạc Nhược U cau đôi mày thanh tú lại:
"Như vậy... không hợp lễ cho lắm..."
"Nàng dưỡng thân thể mới là quan trọng, quản mấy cái lễ nghĩa làm gì?"
Giọng của y hơi trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc:
"Nếu nàng không đáp ứng ta, ta thực sự không yên lòng."
Dù Bạc Nhược U có phản ứng chậm đi nữa, giờ khắc này cũng có cảm giác hơi thụ sủng nhược kinh:
"Hầu gia..."
Hoắc Nguy Lâu nghiêng người, phất nhẹ qua phần tóc rối bời bên mặt nàng, khiến Bạc Nhược U trừng lớn mắt. Nếu Hoắc Nguy Lâu có chút quái lạ, còn có thể giải thích là vì nàng bị thương, nhưng giờ khắc này, sự quái lạ lại không dừng lại ở một chút.
Nàng lại chui tiếp vào trong chăn, mắt phượng của Hoắc Nguy Lâu nghiêm lại:
"Thế nào? Đáp ứng ta sao?"
Bạc Nhược U tràn đầy nghi hoặc mà nhìn Hoắc Nguy Lâu. Trái tim tuy đã đập như nổi trống, nhưng trên mặt vẫn cố gắng trấn định, cổ họng lại nghèn nghẹn, hồ nghi hỏi:
"Hầu gia bị sao vậy?"
Hoắc Nguy Lâu đầy ngập thương tiếc, bị nàng chặn lại như vậy, bàn tay phát tóc nàng trở nên cứng đờ:
"Bị sao là sao?"
Cổ họng Bạc Nhược U đau nhói dữ dội, nói chuyện hơi có chút mất công tốn sức. Nếu chỉ là bởi vì nàng bị thương, Hoắc Nguy Lâu trở nên ôn nhu thân thiện như thế, thật là làm nàng kinh hoảng quá mức.
"Dân nữ... tuy bị thương, nhưng cũng không có gì đáng ngại. Hầu gia không cần như vậy..."
Hoắc Nguy Lâu nghe buồn cười:
"Không cần như vậy?"
Vào lúc này, Bạc Nhược U chỉ lộ ra một đôi mắt ngập nước ở bên ngoài, giọng ồm ồm mà nói:
"Hầu gia cũng không giống Hầu gia nữa. Dân nữ... dân nữ có chút sợ hãi..."
Hoắc Nguy Lâu:
"..."
Bạc Nhược U thật sự có chút sợ hãi. Hoắc Nguy Lâu vốn là người không gần nữ sắc, mà từ khi nàng vừa mới mở mắt, luôn cảm thấy vẻ mặt y nhìn nàng có chút quái lạ. Đủ loại ôn nhu thân thiện, thực sự giống như biến thành người khác vậy. Nhưng nàng không phải người có ý đồ không an phận, chỉ cảm thấy cử chỉ này của Hoắc Nguy Lâu có chút điên rồ.
Hoắc Nguy Lâu thấy Bạc Nhược U có dáng vẻ này, như cảm nhận được nỗi bất đắc dĩ của Phúc công công trước kia khi nhìn y, nhưng y lại thông minh hơn nhiều so với người trước mắt này. Y nghiêng người ngăn cản không cho nàng vùi nửa khuôn mặt còn lại vào trong chăn:
"Vậy phải như thế nào thì nàng mới không sợ?"
Vẻ mặt Bạc Nhược U đau khổ:
"Hầu gia vẫn đối đãi với dân nữ như thường ngày là được rồi."
Hoắc Nguy Lâu nghe nàng nói thì nở nụ cười:
"Thường ngày ta đối đãi với nàng như thế nào?"
"Hầu gia... coi dân nữ như thuộc hạ..."
Hoắc Nguy Lâu thực sự không nhịn được, lắc lắc đầu bất đắc dĩ:
"Nàng thấy có khi nào ta lại đưa một tên thuộc hạ nào về nhà chưa? Khi nào vì một vụ án nhỏ như vậy mà hưu mộc? Ta làm những việc này, chẳng lẽ là vì Ninh Kiêu hay sao?"
Bạc Nhược U nóng mặt rồi, tai cũng nóng. Chuyện khác nói ba phải cái nào cũng được thì không sao, hiện giờ nếu cứ không nghe ra khác thường, vậy cũng uổng phí cái đầu thông minh của nàng. Nàng mở to hai mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu, nhưng mà một chữ không dám hỏi càng không dám nói, chỉ lo hỏi sai nói sai, chọc cho Hoắc Nguy Lâu khiển trách nàng tự mình đa tình. Tim đập như sắp nhảy từ cuống họng ra ngoài, nhưng lại không dám tin tưởng, trong một lúc nhìn cả người đều ngu đần. Thấy ánh mắt Hoắc Nguy Lâu sáng quắc nhìn nàng, lại không nhịn được muốn giấu cả người vào trong chăn.
Hoắc Nguy Lâu cách một lớp chăn chặn ngay cổ nàng lại, không cho nàng trốn nữa. Hai mắt phượng của y sâu thẳm mà nhìn nàng. Sau một lúc, dường như đã hoàn toàn quyết định, mới trầm giọng nói:
"Ân cứu mạng này, cũng không phải không thể báo..."
Bạc Nhược U cảm thấy trên mặt mình nóng bỏng quá mức, linh cảm được Hoắc Nguy Lâu muốn nói gì, nàng vội nói:
"Dân nữ... dân nữ nguyện vì Hầu gia không màng sống chết, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng..."
Hoắc Nguy Lâu nhướng mày, mỉm cười một tiếng:
"Ta cần nàng vì ta mà không màng sống chết?"
Y hơi nghiêng người:
"Ta không muốn nàng không màng sống chết, cũng không muốn nàng bất chấp mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Ta muốn nàng lúc này, đồng thời, mấy ngày kế tiếp đều ở lại Hầu phủ dưỡng thương, có thể làm được không?"
Ánh mắt của y sáng như đuốc, câu chữ thẳng thừng, không cho nàng tránh lui. Bạc Nhược U tức khắc choáng váng:
"Hầu gia..."
Lần này dù nàng không dám tiếp tục tin tưởng, cũng bị lời của Hoắc Nguy Lâu làm cho sợ hãi. Nàng biết rõ Hoắc Nguy Lâu không phải hạng người ăn nói ba hoa, cũng như nàng biết rõ y không thích nữ sắc. Nhưng nàng không nghĩ tới, Hoắc Nguy Lâu lại có ý niệm này đối với nàng.
Nàng sững sờ nhìn Hoắc Nguy Lâu, cả người bị kinh ngạc đến ngây ngốc. Biểu hiện vừa sợ vừa nghi hoặc rơi vào đáy mắt Hoắc Nguy Lâu, ngược lại cũng không tính là bất ngờ. Y khẽ híp mắt phượng:
"Ta nói đã đến nước này, cái ân này, nàng muốn báo hay không?"
Bạc Nhược U không nói gì trong một lát. Hoắc Nguy Lâu lại nói:
"Nàng không nói gì, ta coi như nàng đã đáp ứng, ở lại Hầu phủ. Một là có thể chăm sóc chu đáo cho nàng, thứ hai, ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, cũng yên tâm hơn."
Trên mặt Bạc Nhược U giống như bị lửa đốt, nhưng đối với việc y đột nhiên nói rõ tâm ý, nàng lại cảm giác hơi không chân thật, bởi vì chưa bao giờ có ý niệm này. Hoắc Nguy Lâu lại trực tiếp như vậy, ngược lại khiến nàng kinh hãi luống cuống.
"Lát nữa nghĩa phụ của nàng sẽ đến thăm nàng. Ta muốn nàng nói cho ông ấy biết, nàng muốn ở lại Hầu phủ."
Hoắc Nguy Lâu thấy nàng sững sờ cả buổi không nói chuyện, bàn tay không nhịn được lại chui xuống dưới chăn nắm chặt lấy tay nàng. Hành động này khiến Bạc Nhược U vùng vẫy, y cũng không giải thích mà càng nắm chặt không buông:
"Ta biết nàng đối với ta không có ý nghĩ gì khác, bởi vậy mới vô cùng bất ngờ. Nhưng ta nhất ngôn cửu đỉnh, những lời mới nói vừa nãy, nàng phải tin tưởng."
Nói xong, giọng điệu y lại trầm xuống, mang theo chút nguy hiểm mà nói:
"Nếu nàng không ở lại Hầu phủ, ta sẽ ngày ngày đến chỗ của nàng. Đến lúc đó, huyên náo đến mọi người đều biết. Mặc dù ta không ngại, nhưng ta sợ trong một lúc nàng không tiếp thu nổi, hiểu chưa?"
Lúc Hoắc Nguy Lâu chưa rõ tâm tư của mình, thì biết tự kiềm chế rất khá. Nhưng hôm nay làm ra quyết định như vậy, tác phong làm việc mạnh mẽ vang dội vẫn không hề thay đổi. Y đã nói tường tận, thấy Bạc Nhược U vẫn còn hỗn loạn đầy mặt, y biết cần phải cho nàng chút thời gian để bình tĩnh lại, hắn nhéo nhéo vào lòng bàn tay nàng:
"Ta đi gọi Minh Quy Lan đến, nàng chớ có lộn xộn, được chứ?"
Bạc Nhược U chuyển động con ngươi, Hoắc Nguy Lâu buông nàng ra rồi đứng dậy. Đôi mắt nàng trắng đen rõ ràng, bị hoảng sợ giống như nai con vậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn y. Tuy là kinh ngạc, nhưng cũng không có ý căm ghét bài xích gì cả. Hoắc Nguy Lâu đối với việc này đã sớm có dự liệu, cũng không nhiều lời thêm nữa. Ngược lại, y cảm thấy ung dung sau khi bộc lộ rõ tâm ý, liền xoay người đi ra ngoài.
Vừa ra cửa, Hoắc Nguy Lâu đã đụng phải Phúc công công. Thấy y, Phúc công công lập tức hỏi:
"Hầu gia, Tiểu Nhược..."
"Đã tỉnh rồi, có thể nói chuyện, người cũng không còn nóng sốt. Ngươi đi gọi Minh Quy Lan tới đây, cũng mời cả Trình Uẩn Chi nữa."
Hoắc Nguy Lâu dặn dò. Tuy một đêm chưa ngủ, nhưng trên khuôn mặt y rất phấn chấn, khiến người xem sinh nghi.
Phúc công công nhíu mày, nghi ngờ đánh giá y chốc lát:
"Tiểu Nhược tỉnh rồi, Hầu gia cao hứng không có gì lạ, nhưng sao Hầu gia lại có dáng vẻ như làm được việc gì hài lòng lắm vậy?"
Hoắc Nguy Lâu nhìn Phúc công công, nói:
"Ta đã bảo nàng ở lại Hầu phủ dưỡng thương. Nàng sẽ tự mình nói với Trình Uẩn Chi."
Phúc công công kinh ngạc:
"Tiểu Nhược đáp ứng rồi?"
Dáng vẻ Hoắc Nguy Lâu tựa như đã đoán trước, đuôi lông mày nhướng lên:
"Tất nhiên."
Phúc công công càng nghĩ càng thấy không hợp lý:
"Hầu gia không có nói thêm gì khác chứ?"
Hoắc Nguy Lâu nghiêm túc đáp:
"Ta đã nói rõ với nàng cả rồi."
Phúc công công kinh sợ đến mức mở to miệng:
"Hầu gia cùng Tiểu Nhược nói... Ngài có tình ý với nàng?"
Thấy Hoắc Nguy Lâu gật đầu, Phúc công công vội hỏi:
"Vậy Tiểu Nhược có phản ứng gì?"
Hoắc Nguy Lâu đáp:
"Có chút bất ngờ, nhưng cứ để nàng từ từ tiếp thu cũng không sao."
Thần thái y nghiêm nghị tự nhiên, tựa như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.
Phúc công công lộ vẻ mặt sầu khổ:
"Tiểu Nhược bị thương, ngài vì đau lòng mà trở nên thân thiết hơn cũng không có gì, nhưng lần này ngài không sợ làm người ta sợ hãi sao? Nếu Tiểu Nhược không đồng ý..."
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày:
"Vì sao nàng lại không đồng ý?"
Bạc Nhược U tín nhiệm y, đối với y hơi có chút sùng kính, những điều này y đều thấy rõ ràng. Y bảo vệ và cứu giúp nàng, thưởng thức và coi trọng nàng, càng lo lắng thương tiếc nàng. Nàng không phải là người máu lạnh vô tri vô giác. Hiện giờ lại đối với y mang nhiều cảm kích. Huống hồ bàn về tài đức, tướng mạo, địa vị quyền thế, y không có chỗ nào không phải là nhân vật mà nữ tử thiên hạ đều mơ ước. Bạc Nhược U sao lại không nguyện ý cho được?
Phúc công công thấy Hoắc Nguy Lâu như vậy, đáy lòng ngược lại càng thêm lo lắng. Chỉ là việc này phức tạp, cũng không phải đôi câu vài lời có thể nói rõ:
"Trước mắt thương thế của Tiểu Nhược mới là quan trọng. Lão nô trước đi mời Minh công tử cùng Trình tiên sinh lại đây..."
Hoắc Nguy Lâu đáp ứng, khóe môi vẽ ra độ cong nhàn nhạt, lại xoay người đi vào trong phòng. Nhưng đến khi y vào phòng rồi, thấy Bạc Nhược U nằm trên giường, y bỗng sinh ra một luồng dự cảm không ổn.
Bạc Nhược U nằm trên giường nhỏ với vẻ mặt ưu tư, tựa như đang trầm tư suy nghĩ điều gì. Mặc dù trên mặt nàng không có biểu lộ không vui, nhưng cũng không vui mừng, chỉ lộ ra vẻ ngượng ngùng, chỉ để lại một ít cảm xúc ở giữa mi tâm.
Hoắc Nguy Lâu có thể nhìn ra tinh thần của nàng đã tỉnh táo hơn nhiều so với lúc trước, cũng khá bình tĩnh tự tin. Cơn ốm đau và bị thương vẫn chưa làm nàng trở nên mảnh mai. Y bước lên, đáy lòng đã cảm thấy không thích hợp, nhưng trên mặt không biểu lộ mảy may.
"Đã đi gọi Minh Quy Lan cùng nghĩa phụ của nàng đến rồi."
Bạc Nhược U kéo chăn lên che kín chóp mũi, chỉ lộ ra đôi mắt bảy phần xem kỹ ba phần khiếp đảm nhìn y. Hoắc Nguy Lâu thấy nàng như vậy, cũng không biết nàng lại có suy nghĩ kỳ quái gì, tức giận nói:
"Làm sao vậy?"
Bạc Nhược U mở miệng nói với chất giọng ồm ồm:
"Dân nữ..."
Hoắc Nguy Lâu lập tức làm ra dấu hiệu đừng nói chuyện:
"Sau này ở trước mặt ta, không cần tự xưng như vậy."
"Dân... Ta..."
Cách xưng hô này khiến Bạc Nhược U có hơi không quen. Nàng lắp bắp một lúc mới tiếp tục nói:
"Ta còn chưa nghĩ rõ ràng lời nói vừa rồi của Hầu gia là có ý gì. Hầu gia từ trước đối đãi với dân nữ rất tốt, cũng vô cùng coi trọng dân nữ. Hiện giờ ngài nói muốn dân nữ... Ngài chẳng lẽ ghét dân nữ đối với ngài không đủ trung thành?"
Chỉ có quân thần chủ tớ mới bàn về trung thành. Hoắc Nguy Lâu nghe được lời này, tuy có chút dở khóc dở cười nhưng cũng không bất ngờ. Nếu Bạc Nhược U thật sự có thể nghe hiểu rõ ràng lời y đã nói, rồi lập tức mừng rỡ như điên nhào vào trong ngực mới thật là gặp quỷ.
Hoắc Nguy Lâu lại luồn tay vào trong chăn nắm lấy tay nàng. Bạc Nhược U giãy giụa, nhưng sao có thể thoát được?
Hoắc Nguy Lâu nhìn vào mắt nàng, gằn từng chữ một:
"Ta không phải người ham thích nữ sắc, nàng cũng biết mà. Cửa lớn Hầu phủ này, ngoại trừ người của phủ công chúa, chưa từng có nữ quyến nào bước qua cánh cửa này cả. Trong phòng của ta, càng chưa bao giờ có nữ tử nào bước vào. Đặc biệt là trên chiếc giường này của ta, chỉ có nàng là nữ nhân đầu tiên nằm lên. Dù ta có thương cảm hay thưởng thức thuộc hạ cỡ nào đi nữa, cũng sẽ không vì thế mà để cho bọn họ nằm trên giường của ta..."
Khuôn mặt Bạc Nhược U đã đỏ như máu. Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng nói chuyện, là Phúc công công mang theo Trình Uẩn Chi cùng Minh Quy Lan đến nơi. Bạc Nhược U cách thật xa đã nghe được giọng nói của Trình Uẩn Chi, trên mặt nàng càng đỏ hơn nữa, vội vàng muốn tránh thoát bàn tay của Hoắc Nguy Lâu. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu nhàn nhạt nhìn nàng, nhưng cũng không buông ra.
Bạc Nhược U bối rối:
"Biết rồi biết rồi, ta nghe rõ, Hầu gia mau buông ra. Nếu để nghĩa phụ nhìn thấy chúng ta thất lễ như vậy, người nhất định không đồng ý để ta ở lại Hầu phủ."
"Vậy ta coi như nàng đã đáp ứng rồi."
Hoắc Nguy Lâu nói xong mới buông tay nàng.
Bạc Nhược U nghe mà hãi hùng khiếp vía. Hoắc Nguy Lâu lúc này mới đứng dậy, hơi phất nhẹ áo bào, bình thản ung dung đi vài bước ra ngoài nghênh đón. Trình Uẩn Chi vừa bước vào cửa đã nhìn về phía trên giường, thấy Bạc Nhược U còn chưa tan hết vẻ ửng hồng, kết hợp với sắc mặt có bệnh, xem ra cũng giống như bị nhiễm phong hàn. Phía sau, Phúc công công cùng Minh Quy Lan đi vào, trước tiên để cho hai cha con nàng nói chuyện trong chốc lát.
Minh Quy Lan lại giúp nàng bắt mạch, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói:
"Thuốc dùng kịp thời, thân thể Bạc cô nương cũng vững vàng hơn so với trong tưởng tượng của ta. Về mạch tượng đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ là nghe tiếng nói của Bạc cô nương, vết thương trên cổ cần dưỡng ít ngày mới tốt. Tiêu sưng tan máu bầm vết siết chỉ là thứ yếu, sợ là bị tổn thương kinh mạch bên trong, có thể tổn thương đến cổ họng."
Bạc Nhược U hiện giờ nói chuyện đều rất khàn, đối với nữ tử mà nói đặc biệt là có hại. Nàng cố mà nặn ra một nụ cười:
"Không ngại, dù cho sau này giọng nói có khàn một chút cũng không sao. Kinh mạch, ta chỉ cảm thấy trên cổ đau đớn dữ dội, có lẽ thật sự do vết thương ứ đọng lại. Chỉ cần chưa bị thương đến gân cốt thì không đáng ngại."
Minh Quy Lan khẽ mỉm cười:
"Tính tình Bạc cô nương thật là rộng rãi. Nếu đã như vậy, cứ chiếu theo phương thuốc của ta mà tiếp tục dùng. Dùng tới hai ngày lại xem hiệu quả. Chỗ Hầu gia có một ít thuốc tốt, hẳn là sẽ không để cho Bạc cô nương lưu lại vết sẹo gì."
Nói đến đây, Trình Uẩn Chi nhớ tới đêm trước đã nói:
"Tiểu Nhược, Hầu gia nói lần này con bị thương khiến ngài khá là hổ thẹn tự trách, muốn để con ở lại Hầu phủ dưỡng thương, con có bằng lòng hay không?"
Hoắc Nguy Lâu đứng sau người của Trình Uẩn Chi, vừa nghe lời này, lập tức quăng cho nàng một cái nhìn sâu sắc. Bạc Nhược U gian nan nuốt xuống một cái, không nhịn được mà giấu tay mình vào trong chăn sâu hơn chút nữa. Sau khi suy nghĩ một chút, nàng mới nói:
"Nếu Hầu gia đã có lòng, vậy... hôm nay cứ ở lại Hầu phủ, chờ Minh..."
Hoắc Nguy Lâu nghe đến đây, không vui mà nhíu mày. Bạc Nhược U thấy thế, không thể làm gì khác hơn là nói:
"Đến ngày mốt dùng xong thuốc của Minh công tử, con lại về nhà. Nếu nghĩa phụ không yên lòng, mỗi ngày tới xem một chút, có được không?"
Trình Uẩn Chi tất nhiên là không muốn để Bạc Nhược U ở lại Hầu phủ, việc đó thật không ra thể thống gì. Hiện giờ Bạc Nhược U xác thực vừa mới tỉnh lại, nhìn dáng vẻ tiều tụy của nàng, ông cũng không nhẫn tâm để nàng đứng dậy về nhà vào ngay lúc này. Chỉ cần chờ thêm ba ngày cũng không phải không dàn xếp được. Ông gật gật đầu, chuyển mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu:
"Đã là như vậy, hai ngày này phải quấy rầy Hầu gia rồi."
Hoắc Nguy Lâu thành khẩn nói:
"Đây là việc nên làm, dù sao chuyện này cũng là vì bản Hầu mà dựng nên."
Trình Uẩn Chi luôn miệng nói không dám. Phúc công công bảo người dọn đồ ăn sáng cùng bưng thuốc đến. Thấy Trình Uẩn Chi thực sự lo lắng quá mức cho Bạc Nhược U, Hoắc Nguy Lâu mới đại từ đại bi mang theo Phúc công công cùng Minh Quy Lan rời đi. Bọn họ vừa đi, Bạc Nhược U tức khắc nước mắt lưng tròng mà nhìn Trình Uẩn Chi:
"Nghĩa phụ..."
Trình Uẩn Chi cũng ửng đỏ vành mắt, nhìn ra tinh thần Bạc Nhược U có hơi không ổn định. Nhưng chỉ cho là nàng bởi vì gặp nạn mà lòng vẫn còn sợ hãi, cho nên chỉ tận lực mà trấn an. Bạc Nhược U cũng không thể kể lại mấy lời hùng hổ kia của Hoắc Nguy Lâu cho Trình Uẩn Chi nghe, nhưng có nghĩa phụ động viên, rốt cuộc cũng làm nàng an tâm không ít.
Ở cùng nàng cho đến sau buổi trưa, Trình Uẩn Chi liếc nhìn sắc trời, cảm thấy mình lưu lại lâu hơn nữa chỉ e có chút thất lễ. Lúc này mới căn dặn Bạc Nhược U tập trung an dưỡng rồi chuẩn bị cáo từ. Khi rời đi, Trình Uẩn Chi nhìn xiêm y nam tử trên người Bạc Nhược U có chút khó chịu, lại thấy nơi nàng dưỡng bệnh chính là chủ viện, trong phòng đa số là đồ vật nam tử, cảm thấy trong lòng như lăn trên chảo dầu nóng.
Trình Uẩn Chi đi rồi, chỉ còn Bạc Nhược U một thân một mình ở lại Hầu phủ. Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ thấy sợ hãi trong Hầu phủ, nhưng hôm nay lại có chút cảm giác thấp thỏm. Hoắc Nguy Lâu ở thư phòng cho đến giữa trưa đã sắp mất hết kiên nhẫn, giờ khắc này mới một lần nữa trở về trong phòng. Y vừa vào cửa, Bạc Nhược U lập tức kéo chăn che lại kín mít.
Hoắc Nguy Lâu nhìn mà buồn cười, mới vừa đi tới bên giường ngồi xuống, trên mặt Bạc Nhược U lại dâng lên một tầng ửng hồng. Nàng còn chưa nói cái gì, Hoắc Nguy Lâu đã nghiêm mặt, giả bộ như không vui:
"Ta nói với nàng để nàng chỉ ở lại ba ngày từ khi nào vậy hả?"
Bạc Nhược U vô cùng tội nghiệp, càng thêm cảm thấy Hoắc Nguy Lâu tuy đã thay đổi nhưng cũng không hề thay đổi. Nơi nào có y, y đều nói một không hai, nàng bất đắc dĩ nói:
"Hầu gia quyền cao chức trọng, không biết bao nhiêu người đang theo dõi Hầu gia. Sao ta có thể ở đây lâu được? Nghĩa phụ cũng không yên lòng."
Hoắc Nguy Lâu thấy nàng bị bệnh, ngữ khí yếu ớt tựa như thật sự bị y làm cho khiếp sợ, mặt mày cũng buông lỏng:
"Thôi, ba ngày thì ba ngày."
Nói xong, giọng điệu cũng mềm xuống:
"Nàng an tâm ở đây dưỡng thương. Hiện giờ không có chuyện gì quan trọng hơn việc nàng dưỡng thương cho khỏi hẳn cả."
Người thường luôn lãnh khốc, một khi dịu dàng thì đặc biệt làm người ta khó mà chống đỡ. Bạc Nhược U nhìn Hoắc Nguy Lâu như vậy, tim đập hơi nhanh, cố gắng trấn định kéo kéo quần áo trên người:
"Hầu gia, quần áo trên người ta là thay như thế nào?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");