Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 60




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Bạc Nhược U rời đi, Hoắc Nguy Lâu tựa lưng vào ghế dựa, ngồi yên không nói.

Phúc công công nhíu mày tiến lên:

"Cũng không phải tin tức từ trong cung đưa tới, Hầu gia cớ gì đốt nó?"

Dừng một chút, Phúc công công hồ nghi hỏi:

"Chẳng lẽ là tin tức có liên quan đến Tiểu Nhược?"

Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, gió lạnh trên sông gào thét đập vào cửa sổ, hình như có xu thế sắp giáng mưa xuống. Điều này càng khiến giữa mi tâm của Hoắc Nguy Lâu tăng thêm vẻ âm trầm. Y lạnh lùng nói:

"Năm đó đính hôn miệng cùng Lâm gia đích xác thật là Bạc gia tam phòng."

Phúc công công bừng tỉnh:

"Đó chính là nói, đính hôn cùng Lâm công tử nên là Tiểu Nhược mới phải."

Đối với cách nói như vậy, Hoắc Nguy Lâu có chút bất mãn. Y khẽ nhếch mày kiếm, lạnh lùng nói:

"Nhưng năm đó vẫn chưa viết ra hôn thư. Sau đó cha mẹ của nàng đều mất, còn nàng rời đi Bạc phủ, hôn sự này liền rơi vào trên người nữ nhi Đại phòng. Lâm Hòe tất nhiên biết nội tình, nhưng Lâm Hòe nói cho cùng cũng là người phàm mắt thịt. Nữ nhi Tam phòng là con rơi Bạc phủ, đương nhiên không có thể diện bằng nữ nhi Đại phòng."

"Đồng thời..."

Hoắc Nguy Lâu dừng lại, đáy mắt lại có chút do dự:

"Năm đó nàng bị ép rời đi Bạc phủ là bởi vì hai người bá phụ của nàng mời đạo sĩ tới tiên đoán cho nàng. Đạo sĩ nói nàng có mệnh cách đại hung, cha mẹ của nàng bị nàng khắc nên mới qua đời."

Phúc công công hít vào một ngụm khí lạnh:

"Cái gì? Là ý nói nàng khắc chết cha mẹ? Năm đó Tiểu Nhược mới năm tuổi mà thôi, còn là một đứa trẻ cái gì cũng không biết. Đám Đại phòng, Nhị phòng bọn họ sao có thể nhẫn tâm để tội danh như vậy rơi vào trên người nàng?"

Thư đã đốt sạch, Hoắc Nguy Lâu đảo mắt qua than tro, giọng điệu lạnh lẽo nặng nề:

"Năm đó lúc làm nàng rời đi Bạc phủ, là nói muốn đổi mệnh cho nàng. Chỉ là sau đó chẳng biết vì sao nàng theo nghĩa phụ nghĩa mẫu đến Thanh Châu."

Hoắc Nguy Lâu nói đến đây thì tạm ngừng, nhưng đáy mắt bình tĩnh của y tăng thêm mấy phần lạnh lẽo, lại hỏi Phúc công công:

"Ngươi cũng biết, nàng vốn còn có một đệ đệ?"

Phúc công công nghe đến đây lộ vẻ mặt ngạc nhiên:

"Tiểu Nhược còn có đệ đệ?"

Hoắc Nguy Lâu híp mắt gật đầu:

"Có điều ở hơn mười năm trước xảy ra chuyện chết non. Có lẽ là chuyện xảy ra trước khi cha mẹ của nàng qua đời."

Phúc công công hít vào một ngụm khí lạnh:

"Việc này lão nô tất nhiên không biết. Bạc tam gia bởi vì hay đi lại ở Hàn Lâm Viện, khi đó lão nô lại đang hầu hạ bên thánh giá, cho nên mới có chút ấn tượng. Về phần ngài ấy có một nữ nhi, cũng là bởi vì ngẫu nhiên nghe nói, nhưng chuyện tiểu thiếu gia thì lại không biết. Sao người thân bên cạnh Tiểu Nhược hiện giờ đều không còn trên đời rồi vậy?"

Trên mặt Phúc công công hiện lên chút thổn thức, lại nhíu mày nói:

"Cho nên Đại bá, Nhị bá của nàng vì vậy mới làm ra cái việc mệnh cách hung sát? Chả trách nàng còn nhỏ tuổi đã rời khỏi Bạc phủ đến Thanh Châu. Sao bọn họ lại có thể nhẫn tâm đối với một bé gái như vậy?"

Phúc công công than thở không ngớt:

"Mệnh cách hay không mệnh cách, lúc trước Nhị điện hạ đính hôn, cũng nói phu nhân An Khánh hầu phủ và hài tử trong bụng đều là quý nhân, cùng Nhị điện hạ chính là lương duyên trời định. Nhưng hôm nay đâu, An Khánh hầu phủ gây ra thảm kịch như vậy, hôn sự cũng thất bại, những thứ như mệnh cách kiểu này, đơn giản là một lời bịa đặt để thoái thác mà thôi."

Phụ mẫu Bạc Nhược U đều mất, có một đệ đệ cũng chết non từ nhỏ. Đứa bé vẫn chỉ mới năm tuổi đã bị bá phụ tròng lên tội danh khắc chết cha mẹ đuổi ra khỏi phủ. Phúc công công càng nghĩ càng thấy tức giận:

"Những người này quả nhiên là ác độc, tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu đã bị tròng lên một cái tội danh như vậy."

Nói đến đây, Phúc công công tựa như nhớ tới cái gì, nói:

"Lão nô còn nhớ Tiểu Nhược từng nói, lúc trước có người đoán mệnh cho nàng, nói nàng không sống quá 18 tuổi..."

Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch mày kiếm:

"Không sống quá 18 tuổi?"

Phúc công công gật đầu:

"Nàng nói đến vô cùng tùy ý, lão nô vẫn chưa hỏi nhiều. Xem ra Tiểu Nhược tựa hồ cũng không phải quá mức để ý. Lúc đó còn không biết những việc này, ôi, thực sự khiến người ta đau lòng."

Hoắc Nguy Lâu lúc này mới nhớ tới lần đầu tiên cứu Bạc Nhược U, trên mặt nàng hiện lên vẻ sợ hãi. Lúc đó chỉ cảm thấy một tiểu nha đầu bị sợ hãi là vô cùng bình thường, nhưng hôm nay nghĩ lại, mới cảm giác được vẻ mặt nàng khi đó có chút đặc biệt, nghĩ lại mà kinh.

Hoắc Nguy Lâu khinh bỉ hừ một tiếng:

"Giỏi cho một môn tam Thượng thư."

Phúc công công thở dài:

"Vậy Hầu gia dự định làm gì? Không nói cái khác, hôn sự cùng Lâm gia chính là Tiểu Nhược. Lâm thị lang mặc dù có tính toán, nhưng chỉ cần ngài mở miệng, sao hắn dám phản bác ngài?"

Hoắc Nguy Lâu nhướng mắt nhìn Phúc công công một cái:

"Thân nàng không chỗ dựa vào, mặc dù gả vào Lâm thị, có thể làm sao?"

Phúc công công há miệng, chần chờ nói:

"Ngài không thể làm chỗ dựa cho Tiểu Nhược sao? Nếu ngài mở miệng, Lâm công tử xem ở mặt mũi của ngài cũng sẽ không khắt khe với Tiểu Nhược nha."

"Làm chỗ dựa cho nàng, để nàng gả vào Lâm thị?"

Hoắc Nguy Lâu cười nhạt một tiếng, nhưng mà lời nói ra lại là:

"Việc này sau khi hồi kinh lại bàn tiếp. Chuyện của Lâm gia ngươi biết là được, tạm không cần nói cho nàng biết."

Phúc công công hồ nghi mà nhìn Hoắc Nguy Lâu:

"Hầu gia hẳn là có dự định khác?"

Hoắc Nguy Lâu nghe vậy cho một cái ánh mắt cao thâm khó dò, nhưng lại không nói gì thêm. Phúc công công nhìn chăm chú Hoắc Nguy Lâu chốc lát, do dự mà nói:

"Hầu gia chẳng lẽ... thật sự đối với Tiểu Nhược..."

Trên mặt Hoắc Nguy Lâu không có chút dao động nào, trong một lúc thật là nhìn không ra có ý gì. Vẻ mặt Phúc công công đau khổ nói:

"Hầu gia hai ngày này thường phân phó Tiểu Nhược làm một ít việc. Tuy là việc nhỏ, nhưng lại cứ đặc biệt nhằm vào Tiểu Nhược. Từ trước phủ công chúa đưa tì nữ tới Hầu gia đều không cần, đến cả Công chúa hay Quận chúa, Hầu gia cũng ít khi có sắc mặt tốt. Nhưng bây giờ..."

Hoắc Nguy Lâu chỉ trầm mặc.

Phúc công công thấy thế lại tiếp tục nói:

"Hầu gia cho lão nô một lời chắc chắn đi, nghĩ đến đây mà lão nô cũng thấy run sợ trong lòng. Ngài lại không nói một lời, lão nô cũng không nắm chắc ý ngài là gì. Trước đây ngài từng nói cảm thấy rất vừa lòng khi dùng Tiểu Nhược. Ngài tuy nghiêm khắc với thuộc hạ, nhưng cũng quan tâm rất nhiều, lão nô tin điều đó. Nhưng hai ngày nay, ngài luôn thúc giục tin tức từ kinh thành mỗi ngày. Rõ ràng ngài đang chờ người điều tra thân thế Tiểu Nhược, biết rõ hôn sự của nàng bị người ta động tay động chân, nhưng lại không có dự định nói cho nàng biết."

Vẻ mặt Phúc công công đầy oán niệm:

"Trên mặt ngài tuy khó phân biệt là hỉ hay giận, nhưng việc ngài làm không qua được mắt lão nô. Ngài còn nói mình không sinh tâm tư khác đối với Tiểu Nhược? Ngài không thích nhất là bên người có nữ tử hầu hạ, nếu không sinh tâm tư khác, hà tất năm lần bảy lượt tìm cớ để Tiểu Nhược đến trước mặt ngài?"

Phúc công công nói xong, chờ Hoắc Nguy Lâu nhẹ nhàng phản bác, rằng y chỉ là thưởng thức Bạc Nhược U biết tiến thối, chỉ là chuộng nhân tài, hoặc là thấy nàng lẻ loi hiu quạnh mà chăm sóc thêm chút ít...

Nhưng Hoắc Nguy Lâu sau khi trầm mặc một lát, lại nói:

"Ta xác thực không muốn hôn sự với Lâm thị rơi vào trên người nàng."

Phúc công công trừng lớn mắt:

"Vậy ngài muốn..."

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu hơi rủ xuống, rơi vào chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay trái:

"Nàng có chút đặc biệt."

Phúc công công há miệng:

"Ngài... Ngài đây là ý gì?"

Hoắc Nguy Lâu bị ông hỏi đến thiếu kiên nhẫn, ngước mắt lên, dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc mà lườm Phúc công công một cái. Lần này, dù không dám xác định rõ ràng, Phúc công công cũng tuyệt đối hiểu được. Đôi mắt ông dần dần phát sáng, chỉ chốc lát sau đã kích động đến rơi nước mắt:

"Hầu gia của ta, ngài rốt cục thông suốt rồi. Tiểu Nhược xác thực khiến cho người ta yêu thích!"

Nói xong, Phúc công công lại không còn tức giận mà mỉm cười nói:

"Vậy mà lúc trước ngài còn đàng hoàng trịnh trọng..."

"Lúc trước xác thực cũng không có ý nghĩ gì."

Hoắc Nguy Lâu mở miệng, mắt phượng khẽ híp lại, trên khuôn mặt lộ vẻ từng trải thăng trầm.

Phúc công công vui mừng nói:

"Vậy bây giờ -"

Hoắc Nguy Lâu lại quăng một ánh mắt lạnh lùng nhìn sang:

"Bây giờ cũng chỉ là không muốn giúp nàng lấy lại cọc hôn sự quỷ quái kia."

Sắc mặt Phúc công công cũng nghiêm nghị lại:

"Ngài đây là còn chưa có quyết định chủ ý sao?"

Hoắc Nguy Lâu thu tầm mắt lại, vẻ mặt cẩn trọng mà bình tĩnh:

"Quyết định chủ ý gì? Là người sẽ có thất tình lục dục, mặc dù nàng không giống với những nữ tử khác, nhưng cũng không nhất thiết phải là nàng thì không được. Nếu chỉ là một chút ý niệm, nhịn một chút rồi sẽ trôi qua."

Từ còn thiếu niên, y đã ngồi ở vị trí cao, không dám lộ ra hỉ giận trên mặt. Lâu dần, y tựa như khổ tăng tu hành, dằn xuống thất tình lục dục sâu tận đáy lòng. Những lúc đao kiếm gian nan vất vả kia, khiến y không thể không tu luyện ra một thân cốt như đúc bằng sắt. Đến khi y cường hãn đến mức không thể lay động, trong lòng tất nhiên cũng không dễ dàng bị mê hoặc.

Khi còn bé, đám người cùng lứa vẫn còn vui chơi, y đã bắt đầu chuyên cần luyện cung, cưỡi ngựa. Sau khi hơn mười tuổi thì lên chiến trường, thiên quân vạn mã do y quản lý. Người người đều cho là y muốn cầm quân quyền trong tay không chịu từ bỏ, nhưng y lại cam nguyện trở lại kinh thành chấp chưởng Tú Y Sứ, dưới một người trên vạn người. Dã tâm từng sinh trưởng như dây leo, nhưng y chung quy chưa từng đi sai bước dù chỉ một chút.

Người sống cả đời, yêu hận tham si đều xuất phát từ ham muốn. Hoắc Nguy Lâu có thể đi tới vị trí như hôm nay, chính là bởi vì y hết sức tự kiềm chế, chưa bao giờ bị dục vọng ăn mòn. Hiện nay, sao lại bởi vì một người mà mất khống chế?

"Nhịn một chút sẽ trôi qua."

Hai chữ "lý trí" hiện rõ ràng trên mặt Hoắc Nguy Lâu. Trong phút chốc này lại khiến Phúc công công nhìn mà cảm thấy có chút đau lòng. Ông muốn mở miệng, nhưng nghĩ đến mỗi lời nói, mỗi hành động của Hoắc Nguy Lâu đều có liên lụy trọng đại, cho nên cũng biết, chuyện này tuy ông có thể hỏi thăm, nhưng không thể khuyên can.

Hoắc Nguy Lâu làm việc tự có kết cấu. Mặc dù y có thể phóng túng một vài lần, nhưng thân thế Bạc Nhược U vốn đã nhấp nhô u tối, sao có thể chịu được những dây dưa ở chỗ này? Từ lúc Phúc công công nghi vấn rằng Hoắc Nguy Lâu đã sinh tâm tư, đáy lòng ông đã có rất nhiều lo lắng. Lúc đó chỉ là mơ tưởng viển vông, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không phải là buồn lo vô cớ.

Đáy lòng Phúc công công nặng trình trịch, nhưng ngước mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu, lại thấy sắc mặt của y chỉ là lạnh nhạt bình thường, tựa hồ việc nhẫn nại như thế đối với y là chuyện rất tầm thường. Phúc công công thở dài một hơi. Nhẫn nại là một việc thống khổ, dù cho thành thói quen cũng sẽ khó khăn. Nhưng xem hành vi mấy ngày nay, thật sự nhịn được sao?

Bạc Nhược U phát hiện Phúc công công đối xử với nàng càng ngày càng tốt. Sáng hôm sau, khi nàng xuống lầu, Phúc công công tiến lên hỏi thăm về thói quen ăn mặc, ngủ nghỉ của nàng. Đến quầy trà, ông còn làm người đưa lên bánh ngọt mà nàng thích ăn, trong lời nói tràn đầy sự che chở.

Bạc Nhược U có chút ngờ vực, đã lâu không thấy Hoắc Nguy Lâu xuống lầu, nên hỏi:

"Hôm nay sao không thấy Hầu gia?"

Phúc công công thấy nàng đối với Hoắc Nguy Lâu đã trở nên thân thiết hơn nhiều, bèn lơ đãng đáp:

"Hầu gia xưa nay quan tâm công vụ, hai ngày nay suy nghĩ mãi về vụ án Vương Thanh Phủ nên có chút khó ngủ. Đêm qua cũng ngủ vô cùng muộn, hôm nay hẳn là dậy trễ."

Bạc Nhược U hơi thay đổi sắc mặt, những chuyện khác thì nàng không biết, nhưng chuyện Hoắc Nguy Lâu khó ngủ hẳn là thật sự, nếu không như vậy thì đêm đó nàng đã không bị thương.

Bạc Nhược U vội nói:

"Khó ngủ cũng có biện pháp điều trị, nên để Minh công tử xem mạch, rồi kê phương thuốc, điều trị ít ngày sẽ có hiệu quả."

Dừng một chút, nàng lại nói thêm:

"Hầu gia có trách nhiệm quan trọng trên vai, cần phải bảo trọng sức khỏe mới đúng."

Phúc công công nhìn nàng, thở dài:

"Những thứ vô dụng này, trước đây cũng từng thử rồi, nhưng cũng không có hiệu quả lớn, ngược lại khiến Hầu gia cảm thấy là chuyện vô tích sự, quấy rầy ngài. Hầu gia từ khi lên chiến trường, đã sắp mười năm không có ngày nào tháng nào sống yên ổn dễ chịu. Những chuyện này trong cái nhìn của chúng ta là không thoải mái, nhưng với ngài ấy thì đã thành thói quen rồi."

Bạc Nhược U trong một lúc có chút xuất thần. Hoắc Nguy Lâu kê đao mà ngủ, trong lòng lúc nào cũng lo lắng vô vàn, lại luôn có nguy hiểm cận kề tính mạng. Ba chữ "Võ Chiêu Hầu" quả nhiên nặng hơn nghìn cân.

Thấy vẻ mặt nàng hơi trầm xuống, Phúc công công hỏi:

"Tiểu Nhược thấy con người của Hầu gia ra sao?"

Bạc Nhược U hoàn hồn, đáp:

"Hầu gia một lòng vì quốc sự, tuy có tiếng là thanh thế bức người, nhưng đối với bách tính, Hầu gia quản lý triều đình vì dân vì nước, quả thật là phúc của bách tính Đại Chu."

Phúc công công nghe bật cười:

"Không phải là muốn nghe con nói những thứ này."

Bạc Nhược U nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi nói:

"Hầu gia nhìn có vẻ khó gần, nhưng đối với thuộc hạ lại vô cùng tốt. Đến cả dân nữ cũng được Hầu gia một đường trông nom, nếu bàn về tính tình thì cũng có thể coi là khoan hậu nhân đức. Chuyến này may mắn được theo chân Hầu gia làm việc, dân nữ cảm thấy rất an tâm."

Phúc công công nghe vậy, mi tâm khẽ giật:

"Sao con cũng học theo ngài ấy rồi? Mở miệng là thuộc hạ, mở miệng là công vụ. Con cũng không phải là thuộc hạ của ngài..."

Bạc Nhược U thản nhiên nói:

"Đó là bởi vì dân nữ là nữ tử, kỳ thực cũng không khác gì thuộc hạ."

Nàng tự nhiên hào phóng, nhưng Phúc công công lại có chút không vui. Bạc Nhược U rõ ràng không hề có ý niệm khác, thật sự coi Hoắc Nguy Lâu là thượng quan, lần thuyền trình này kết thúc rồi, không biết nàng có cảm thấy không nỡ hay không.

Phúc công công tiếp tục nói:

"Chúng ta còn có hai ngày nữa là đến kinh thành..."

Bạc Nhược U cũng gật đầu nói theo:

"Đúng vậy, rốt cục cũng sắp đến rồi."

Phúc công công khẽ chuyển mắt, nói tiếp:

"Đến lúc đó, tạp gia cùng Hầu gia cũng trở về Hầu phủ."

Bạc Nhược U không nghi ngờ gì mà nói tiếp:

"Lần này công công cùng Hầu gia xuôi Nam, rồi lại vòng qua Lạc Châu, hiện giờ lại đi đường sông trở về, thật là đi đường vất vả, chắc hẳn cực kỳ mệt mỏi. Sau khi trở về, có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút."

Phúc công công giật giật môi, nhưng nhất thời lại không nói ra lời. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Bạc Nhược U, ông cảm thấy thật giống như cây vạn tuế không dễ nở hoa, nhưng khi đã nở thì độ chất phác của nàng lại khiến ông không khỏi đau đầu. Thấy ánh mắt trong suốt của Bạc Nhược U, ông cũng không đành lòng nói gì để làm mê hoặc tâm thần nàng.

Ngày hôm đó, đến lúc chạng vạng, Hoắc Nguy Lâu cũng không truyền Bạc Nhược U đến, nàng đa phần ở trong khoang của mình, cả ngày không tình cờ gặp được Hoắc Nguy Lâu, chỉ thỉnh thoảng nghe được trên hành lang có chút động tĩnh của Hoắc Khinh Hoằng. Mặc dù nàng cảm thấy Hoắc Nguy Lâu không truyền nàng tới thì nàng càng tự tại, nhưng tận đáy lòng lại mơ hồ có một loại cảm giác trống trải khó tả. Trong phút chốc, nàng chỉ biết tự cười mình, vì đã thật sự coi bản thân như tùy tùng của Hoắc Nguy Lâu.

Khi màn đêm buông xuống, Bạc Nhược U vừa bước ra cửa thì thấy Phúc công công từ khoang của Hoắc Nguy Lâu đi ra. Hai người chạm mặt nhau, Bạc Nhược U theo bản năng hỏi:

"Công công có gì dặn dò không?"

Câu hỏi này là hỏi Phúc công công, nhưng thực ra là muốn biết Hoắc Nguy Lâu có dặn dò gì không. Phúc công công bỗng nhiên lắc đầu:

"Không có chuyện gì đâu, đêm đã khuya rồi, Tiểu Nhược nên đi ngủ sớm. Hai ngày nay hình như có rét tháng ba, ban đêm khá lạnh, chớ để bị cảm."

Sự quan tâm thân thiết của Phúc công công khiến Bạc Nhược U thấy ấm áp trong lòng. Nàng cảm ơn rồi quay về phòng, nghe theo lời khuyên của Phúc công công mà đi ngủ sớm. Nhưng khi nằm trong chăn ấm, nàng lại luôn có cảm giác lạ lẫm. Ở trên thuyền nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nàng không thấy Hoắc Nguy Lâu cả ngày.

Thế nhưng, công việc đã xong xuôi, ngày mai đến bến đò kinh kỳ, bọn họ sẽ chia đường mà đi.

Giữa lúc tâm tư miên man, Bạc Nhược U chìm vào giấc ngủ say. Nàng tính tình ổn trọng, rất ít khi làm ra chuyện liều lĩnh bạo dạn. Dù không gặp được Hoắc Nguy Lâu khiến nàng thấy chút lạ lẫm, cũng chỉ là chút mơ hồ và ưu tư nhàn nhạt. Buồn ngủ vừa đến, cảm giác ấy liền tan biến.

Vì chỉ còn một ngày là đến bến đò kinh kỳ, đến giờ Ngọ hôm sau, mọi người đã bắt đầu thu dọn hành lý. Hoắc Nguy Lâu tuy ra ngoài theo cách đơn giản, nhưng dọc đường đã thu được không ít thư tín và công văn, nên việc thu xếp cũng tốn chút thời gian và công sức.

Đến hoàng hôn, khi thuyền sắp tới kinh thành, Bạc Nhược U đứng trên lan can, nhìn về phía trước, thấy mũi tàu hơi rung rẩy.

Khi rời kinh nàng mới 5 tuổi, dù có chút ấn tượng với kinh thành phồn hoa, nhưng những ký ức đó đã phai mờ. Giờ đây, kinh thành là một hình ảnh xa lạ mà nàng không thể phác họa ra nổi. Mười năm trôi qua, kinh thành sẽ thế nào?

Hoắc Nguy Lâu mở cửa, thấy Bạc Nhược U đứng ngoài cách vài bước, mặt hướng về phía trước mũi tàu, chỉ chừa lại bóng lưng. Tay y hơi ngừng lại trên cửa, bước chân cũng khựng lại.

Bạc Nhược U trước mặt người khác luôn dịu dàng trầm tĩnh, thật hiếm khi thấy nàng ngẩn người như vậy. Lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, đôi mắt phủ sương mù, dẫu có trầm ổn đến đâu, rốt cuộc nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, đối mặt với vận mệnh và tiền đồ không rõ ràng, khó tránh khỏi lo lắng.

Hoắc Nguy Lâu bước lên phía trước, tiếng bước chân khẽ vang khiến Bạc Nhược U giật mình quay lại. Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt trắng như ngọc của nàng, tóc bên gò má nhẹ lay động, tạo nên một vẻ mềm mại dịu dàng.

"Hầu gia..."

Đáy mắt Bạc Nhược U thoáng sáng lên, khóe môi hơi cong, nụ cười nhu hòa và tươi tắn.

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, hỏi:

"Ngươi cùng Phúc công công nói, đến bến đò kinh kỳ sẽ cùng chúng ta phân đường mà đi sao?"

Đây là việc mà Bạc Nhược U đã nói với Phúc công công từ sáng sớm hôm nay. Tới bến đò kinh kỳ, hành trình vẫn còn nửa ngày nữa mới vào tới kinh thành, Hoắc Nguy Lâu vốn tưởng bọn họ còn có thể tiếp tục đồng hành.

Bạc Nhược U đáp:

"Đúng vậy. Nghĩa phụ trước khi khởi hành đã cho người vào kinh, sớm hơn một tháng để thu dọn lại nhà cũ, giờ đã đợi ở bến đò. Nhờ Hầu gia chiếu cố suốt dọc đường mà dân nữ được an ổn đến nơi, không dám làm chậm trễ hành trình của Hầu gia."

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, thấy nàng nói năng hợp lý, thần thái thanh thoát, quả nhiên không lộ ra chút nào vẻ không nỡ. Y hơi nhíu mày, nhìn xuống cổ tay nàng:

"Vết thương trên cổ tay đã thế nào rồi?"

Bạc Nhược U liền kéo ống tay áo lên:

"Hầu gia yên tâm, đã khỏi rồi..."

Thật sự đã khỏi hẳn, máu bầm đã tan, vết tím xanh biến mất. Trên da chỉ còn lại một vùng nhẵn nhụi, mịn màng như sứ. Chỉ thoáng nhìn qua, lại khiến Hoắc Nguy Lâu nhớ tới lần y từng áp chế nàng trên nhuyễn tháp.

Y thu hồi ánh mắt, không nói gì thêm, chỉ căn dặn:

"Thư tiến cử của ngươi sẽ được trực tiếp gửi đến Kinh Triệu Phủ. Sau khi ổn định, ngươi có thể tự mình đến gặp Kinh Triệu Doãn. Hiện tại, Kinh Triệu Doãn là Tôn Chiêu, đã làm chủ Kinh Triệu Phủ năm năm, đối nhân xử thế có quy củ, cũng được xem là hiền tài. Ngươi gặp hắn, hắn sẽ chiếu cố ngươi."

Bạc Nhược U nghe vậy thật sự cảm kích, cúi người hành lễ:

"Đa tạ Hầu gia. Hầu gia quả là quý nhân của dân nữ."

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày:

"Sao lại nói thế?"

"Hầu gia còn từng cứu mạng dân nữ."

Hoắc Nguy Lâu nghe, thoáng nghĩ đến tin tức trong thư, ánh mắt nhìn nàng càng sâu thêm một chút. Y chầm chậm nói:

"Ngươi không nói, bản Hầu cũng suýt quên mất."

Nói xong, y lại hỏi:

"Ân cứu mạng sẽ báo đáp ra sao?"

Bạc Nhược U ngẩn người, đang suy tư nên trả lời thế nào, Hoắc Nguy Lâu lại lẩm bẩm:

"Không cần vội, chung quy rồi cũng sẽ có ngày báo đáp."

...

Đêm ấy, thuyền đi nhanh hơn, sáng hôm sau khi Bạc Nhược U tỉnh dậy, cảnh vật hai bên bờ đã khác hẳn. Những ngày trước, hai bờ sông vẫn là núi non trùng điệp, còn bây giờ đã hiện lên những cánh đồng và làng xóm, xa hơn là ruộng đất phì nhiêu mênh mông, thoáng thấy được bóng dáng của những thôn trấn xa xa.

Đến trưa, các thôn xóm trên bờ sông hiện ra rõ ràng hơn, một đường xuôi về hướng Bắc, dần dần hiện lên những thị trấn đông đúc. Bạc Nhược U đứng ở mạn thuyền, hít sâu một hơi. Nàng biết, đây là bến đò kinh kỳ.

Bến đò kinh kỳ cách kinh thành hơn nửa ngày lộ trình, là con đường thủy then chốt từ kinh thành xuôi Nam. Từ xa đã thấy một vùng thuyền bè san sát nhau, dòng nước nhẹ nhàng đẩy thuyền cập bến. Bên trong những chiếc thuyền là thuyền khách, thuyền hàng, tất cả đều neo đậu lại vài ngày trước khi tiếp tục xuôi Nam.

Thuyền lâu Thẩm gia từ từ tiến gần, cách bờ chừng nửa dặm, đã có thể thấy dòng người tấp nập cùng tường thành hoa lệ phía xa trên bến tàu. Nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, Bạc Nhược U cảm thấy phồn hoa của đế đô tựa như đã ở ngay trước mắt.

Hoắc Khinh Hoằng có chút cao hứng, đứng trên mạn thuyền hò reo. Mấy ngày liền bị đè nén khiến tinh thần hắn có chút sa sút, giờ rốt cục về tới kinh thành, hắn vui mừng quét sạch mọi u sầu. Thuyền vừa cập bến, hắn lập tức chạy xuống. Bạc Nhược U đỡ Trình Uẩn Chi đi theo sau.

Trên boong thuyền, Thẩm Nhai đã chờ sẵn, đợi thuyền dừng hẳn mới tiến lên tiễn Hoắc Nguy Lâu. Hoắc Nguy Lâu hiểu ý của hắn, chỉ đơn giản khen ngợi đôi lời rồi dẫn đoàn người xuống thuyền.

Bước lên đất kinh kỳ, Hoắc Khinh Hoằng là người cao hứng nhất. Chẳng bao lâu, người hầu từ kinh thành đã đến đón họ. Ngoại trừ xe ngựa dành cho Minh Quy Lan, những người còn lại đều cưỡi ngựa rời đi. Bạc Nhược U và Trình Uẩn Chi nhân lúc này tiến lên cáo từ.

Hoắc Nguy Lâu chỉ nói:

"Để lại hai Tú Y Sứ hộ tống các ngươi vào kinh. Sau khi đến nơi an toàn, họ sẽ rời đi."

Bạc Nhược U vốn định chối từ, nhưng lệnh của Hoắc Nguy Lâu không thể nghi ngờ. Y để lại lời ấy rồi lập tức lên ngựa, không cho nàng cơ hội từ chối. Phúc công công và Minh Quy Lan dặn dò nàng thêm vài lời, Hoắc Khinh Hoằng cũng hô lớn:

"Tiểu Nhược, đến kinh thành chúng ta sẽ gặp lại sau!"

Nhìn họ đi xa, người hầu đón Bạc Nhược U và Trình Uẩn Chi cũng nhanh chóng tìm đến. Hai cha con lên xe ngựa, cùng quản gia Lương thúc hàn huyên đôi lời, rồi khởi hành về kinh thành.

Bọn họ đi không vội, khá nhàn nhã. Chỉ đến khi mặt trời lặn mới thấy bóng dáng kinh thành ở nơi xa. Ánh vàng của hoàng hôn phủ lên phía chân trời, dưới vòm trời đó, cửa thành nguy nga, cờ bay phấp phới, khí thế to lớn và uy nghiêm. Nhìn tòa thành trì sừng sững, Bạc Nhược U cảm thấy đáy lòng dậy lên sóng lớn.

Đây là nơi nàng sinh ra, trải qua mười năm, nàng rốt cục đã trở về.

Bạc Nhược U xốc rèm xe, nằm nhoài bên cửa sổ nhìn cửa thành đang dần dần đến gần. Giữa lúc chìm đắm trong cảm giác phức tạp khó tả khi trở về, nàng chợt nhìn thấy một đoàn người trong trang phục tang lễ, tiễn biệt một linh cữu.

Tiếng nhạc tang vang lên thê lương, đoàn người đưa tang đông đúc. Xe ngựa phải tạm dừng nhường đường. Khi khởi hành lại, ánh sáng cuối ngày cũng vừa tắt hẳn trong bóng đêm.

Xe ngựa tiến vào cổng thành, đi qua vòm cửa tối tăm, rất nhanh, đèn đuốc lầu đài trong kinh thành rực sáng như ban ngày hiện ra trước mắt Bạc Nhược U. Nàng híp mắt, ánh sáng lấp lánh chiếu rọi, khiến nàng thấy như vừa quay về sau một thế hệ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.