(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạc Nhược U thức dậy sớm, đang dùng bữa sáng thì nghe tiếng gõ cửa phủ. Nàng hơi kinh ngạc, nhìn thấy Hầu Dương mồ hôi nhễ nhại từ bên ngoài bước vào. Bạc Nhược U liền đứng dậy, đi ra đón vài bước.
"Sao tới sớm như vậy? Có phải bộ đầu đã thẩm vấn được điều gì đêm qua chăng?"
Nàng biết Ngô Tương đã bắt được kẻ tình nghi và tìm thấy đinh quan tài, nên khi thấy Hầu Dương gấp gáp như thế, nàng tưởng rằng đã có manh mối về hung thủ. Thế nhưng, Hầu Dương thở dài nói:
"Không phải đâu, cô nương, trong Bách Điểu Viên lại xảy ra án mạng. Bộ đầu phái ta đến mời ngài qua đó nghiệm thi."
Tim Bạc Nhược U lập tức trầm xuống, vừa sai Chu Lương đi lấy rương nghiệm thi, vừa hỏi:
"Người chết thế nào?"
Hầu Dương mặt trắng bệch đáp:
"Bị người ta dùng đinh đâm xuyên qua đầu."
Ngón tay đang khép trong tay áo của Bạc Nhược U bất giác siết lại, cảm giác lạnh buốt lan tỏa khắp người. Bị đinh đâm xuyên đầu... đây chẳng phải cách hành hạ huyết tước đến chết sao?
Nàng liền lên xe ngựa, đi thẳng tới Bách Điểu Viên.
Khi đến nơi, Ngô Tương đã đợi sẵn ở cửa. Đêm qua hắn thẩm vấn Tống Trung Minh đến nửa đêm, lúc này đôi mắt đã thâm quầng, cằm lún phún râu, thấy Bạc Nhược U đến liền lấy tay lau mặt cho tỉnh táo rồi đứng dậy đón.
Bạc Nhược U không nhịn được hỏi:
"Hôm qua chẳng phải đã bắt được người giấu đinh quan tài sao?"
Ngô Tương hạ giọng, mắng một câu:
"Là kẻ thuần dưỡng chim muông. Sau cùng hắn thừa nhận trong chỗ giấu không phải đinh quan tài, mà là số bạc đã tham ô từ tiền chi phí cỏ khô và thức ăn của chim muông trong vườn, khoảng chừng trăm lượng bạc ròng. Hắn giấu trong nhà kho, nhưng không ngờ bạc đã không cánh mà bay, thay vào đó lại là đinh quan tài, rồi bị nha môn bắt về."
Bạc Nhược U nghe vậy, không khỏi kinh ngạc:
"Bạc đổi thành đinh quan tài?"
Ngô Tương gật đầu:
"Việc này chúng ta đang điều tra. Nhưng khi trời vừa sáng, hạ nhân trong vườn phát hiện lại có người chết nữa, khiến hiềm nghi của hắn bị gỡ bỏ. Về phần bạc có phải tham ô hay không, đã không còn quan trọng."
Bạc Nhược U trầm ngâm một khắc rồi nói:
"Hung thủ cố ý muốn điều mọi người đi sao?"
Ngô Tương cắn răng đáp:
"Hẳn là vậy, cũng là ta sơ suất. Sau khi bắt được người, cứ tưởng hắn chính là hung thủ, đêm qua chỉ để lại hai người canh gác trong Bách Điểu Viên. Khi đêm khuya dần, họ cũng nghỉ ngơi, nên không biết trong vườn đã xảy ra chuyện. Giá mà sớm biết, đã giữ lại người ở các nơi như trước."
Bạc Nhược U ngước nhìn về phía Bách Điểu Viên xanh um, thầm nghĩ, hai vụ án đều xảy ra vào nửa đêm, có thể chắc chắn rằng hung thủ là người trong vườn. Nhưng vườn này từ trên xuống dưới gần cả trăm người, kẻ sát nhân ẩn nấp trong đó lại rất khôn khéo, thật khó mà đối phó.
"Hung thủ biết dùng chiêu "dẫn hổ rời núi" như vậy, quả là có thủ đoạn. Người chết là ai? Chết ở đâu?" nàng hỏi.
"Người chết tên là Diệp Phỉ, cũng là một kép hát trong vườn. Như ta đã nói, bọn họ đều từng được một vị lão sư phụ dạy dỗ, Diệp Phỉ cũng là một trong số đó. Thi thể được phát hiện ven nguyệt hồ bên núi giả."
Bạc Nhược U cẩn thận nhớ lại:
"Diệp Phỉ... Ngày trước, khi hỏi gã sai vặt của Vu Tuân trong vườn, hắn từng nhắc tới người này, nói Diệp Phỉ cũng biết thắt nút kết Cát Tường trên thắt lưng của Vu Tuân."
"Đúng vậy, xác thực có nhắc qua."
Ngô Tương lạnh giọng:
"Liễu Thanh, Diệp Phỉ, còn một người nữa là Trần Mặc, cùng một quản sự chăm sóc chim muông trong vườn, ngoài ra còn có gã sai vặt của Vu Tuân và Giang Hành, đều đã bị ta mang về nha môn thẩm vấn cẩn thận. Sáng sớm hôm qua họ đã được thả về, đến chiều ta nhận được tin về đinh quan tài liền đến bắt người. Không ai nghĩ tối đó lại xảy ra chuyện."
"Hung thủ nhất định đã sớm chờ thời cơ này, đặt sẵn mục tiêu. Đợi Diệp Phỉ quay về rồi hãm hại Tống Trung Minh, lợi dụng lúc nha sai trong vườn rút đi phân nửa mới dám động thủ."
Ngô Tương trầm giọng:
"Kẻ này trước tiên báo cho mọi người biết rằng hắn sẽ giết người, còn nói rõ cả thủ pháp giết người, khiến chúng ta phòng bị mấy ngày liền vẫn bị lừa gạt. Đêm qua, khi đêm đã khuya, trong vườn không có ai qua lại, Diệp Phỉ cũng nghỉ sớm, nhưng không hiểu sao lại rời khỏi viện của mình."
Hơi dừng lại, Ngô Tương nói:
"Diệp Phỉ bị giết bằng một cây đinh quan tài. Một lát nữa muội nhìn sẽ rõ."
Bạc Nhược U gật đầu, hai người cùng nhau đi theo con đường nhỏ tới ven nguyệt hồ. Đến nơi, thấy nha sai đã bao vây quanh núi giả, còn Nam An quận vương đứng bên ngoài, sắc mặt trắng bệch, hai gã người hầu bên cạnh phải đỡ hai tay, trông hắn chực ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Thấy Bạc Nhược U cùng Ngô Tương tiến vào, Nam An quận vương liền nói:
"Các ngươi mau chóng tìm ra hung thủ đi, hiện tại nơi này thật quá đáng sợ! Mấy ngày tới ta sẽ không tới đây nữa, có chuyện gì cứ tìm quản sự. Sau vụ này, khu vườn của ta cũng bị tên hung thủ kia phá hủy rồi!"
Hắn run rẩy đưa tay lau mồ hôi trên mặt, nhưng mồ hôi lạnh vẫn cứ tuôn ra không ngừng, như lau mãi không hết. Bạc Nhược U nhìn hắn một chút, rồi lắc đầu bước tới hang động nơi nha sai đang canh giữ.
Núi giả này cao khoảng hai trượng, phía trên trồng tùng lùn, vốn là một cảnh đẹp trong vườn. Phía trong núi giả rỗng ruột, có một hành lang cao hơn nửa người để đi lại. Ngô Tương dẫn đầu bước vào hành lang, nha sai theo sau giải thích:
"Nam An quận vương vừa rồi cũng vào xem người chết, suýt chút nữa thì bị dọa ngất, mấy người chúng ta phải dìu ngài ấy ra ngoài."
Bạc Nhược U không nói gì, nhưng không lâu sau đã ngửi thấy mùi máu tanh xộc vào mũi.
Hành lang khá thấp, ngay cả nàng cũng phải hơi cúi người. Bên trong tối om, chỉ những khe hở lưa thưa mới để ánh sáng lọt vào. Dưới chân là đường đá gồ ghề, rẽ qua một khúc quanh, Bạc Nhược U nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất.
Nơi này là một căn phòng đá vuông vức trong lòng núi, trần không cao, mọi người cuối cùng có thể đứng thẳng. Phía trước có lối ra là một hành lang khác, cũng tối đen và thấp. Trên mặt đất là thi thể của một nam tử trẻ tuổi, tay chân bị trói, nửa người nằm nghiêng. Một cây đinh quan tài sắc nhọn đâm xuyên từ huyệt Thái Dương bên phải qua toàn bộ đầu, lòi ra ở huyệt Thái Dương bên trái. Máu từ vết thương trào xuống, đọng lại thành vũng dưới thân. Không gian kín bưng không thoáng khí khiến mùi máu tanh tích tụ, nồng nặc đến buồn nôn.
Dù Bạc Nhược U đã chứng kiến nhiều kiểu hành hạ đến chết, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến tim nàng lạnh toát. Khó trách Triệu Việt bị dọa đến suýt ngất.
Vì trong phòng tối, nha sai đốt đuốc. Bạc Nhược U đeo bao tay, kéo khăn che miệng mũi rồi tiến lên nghiệm thi.
Thân thể người chết vẫn còn cứng, máu từ huyệt Thái Dương dính đầy mặt. Bạc Nhược U lau sạch vết máu, cẩn thận quan sát khuôn mặt và biểu hiện thi thể, rồi nói:
"Màng mắt người chết có vài sợi tơ máu và điểm vẩn đục trắng, khuếch tán không rõ ràng. Thi đốm có màu đỏ tím đậm, khi ấn xuống chưa mờ hẳn, chủ yếu phân bố ở nửa thân trái. Người chết hẳn là bị hung thủ đâm đinh quan tài khi đang nằm nghiêng, sau đó giữ nguyên tư thế này không chuyển động. Thân thể đã cứng hoàn toàn, nhiệt độ cơ thể bằng với không gian quanh đây. Bước đầu có thể suy đoán, thời gian tử vong là vào khoảng trước hoặc sau giờ Tý đêm qua."
Nói xong, Ngô Tương liền lệnh cho nha sai ghi chép lại. Bạc Nhược U tiếp tục kiểm tra cổ tay và chân người chết, sau đó tỉ mỉ xem xét vết thương trên đầu nơi đinh quan tài đâm vào. Bọt máu trên vết thương đã khô kết vảy. Sau khi rửa sạch, vết thương lộ ra rõ ràng với thịt máu be bét. Trình Uẩn Chi từng nói, huyệt trên trán là nơi yếu nhất. Cây đinh quan tài này đã đâm xuyên qua từ vị trí ấy.
Sau nửa nén hương, Bạc Nhược U đứng thẳng người lên, nói:
"Miệng vết thương có dấu hiệu máu thịt cong vào trong, chứng tỏ người chết bị đinh quan tài đâm xuyên khi còn sống, đây chính là vết thương trí mạng. Cây đinh này là loại mới, dài bảy tấc, dài hơn nhiều so với đinh dùng giết chim tước lần trước. Hung thủ có lẽ đã chuẩn bị sẵn cây đinh dài này từ trước."
Trên cây đinh cũng dính đầy máu. Bạc Nhược U quan sát một lúc, nhận xét:
"Hoa văn khắc trên đỉnh hình thoi của đinh có dấu vết bị mài mòn..."
Nàng trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Hung thủ hẳn đã dùng vật gì đó để đóng cây đinh vào huyệt Thái Dương của người chết. Dù huyệt Thái Dương yếu ớt, nhưng để đinh xuyên qua đầu không dễ. Hung thủ có thể đã dùng búa sắt hoặc hòn đá."
Thời gian tử vong vào giờ Tý, không chênh lệch nhiều với thời điểm Vu Tuân bị giết. Phương thức giết người cũng giống hệt cách dùng đinh quan tài giết chết huyết tước. Đến đây, có thể xác nhận hung thủ thực sự đang giết người theo lời cảnh báo.
Sắc mặt Ngô Tương nghiêm trọng hơn:
"Khi điều tra dấu vết, không phát hiện có dấu hiệu vật lộn. Nhưng tay chân người chết lại bị trói. Muội thấy sao?"
Bạc Nhược U nghiêng người quan sát nút buộc:
"Dây thừng thắt kiểu nút thòng lọng, một loại sáo kết thông thường. Nút buộc này, chỉ cần người làm công việc liên quan đến buộc chặt đều sẽ biết. Hung thủ trói tay chân người sắp chết, có lẽ để hắn chịu đựng đau đớn khi bị đóng đinh."
Nói đến đây, Bạc Nhược U kiểm tra miệng và mũi người chết.
"Bên trong miệng và mũi có không ít vết máu, hẳn là máu đã tràn qua màng não. Ngoài ra, trong cổ họng người chêt có nhiêu vêt trây xước, có lẽ đã bị nhét thứ gì đó đê không thê phát ra tiêng."
Nghe Bạc Nhược U nói rằng hung thủ muốn để nạn nhân cảm nhận nỗi đau đớn khi bị đóng đinh, mọi người có cảm giác tê dại cả da đầu. Lúc này, chân mày Bạc Nhược U khế cau lại.
"Trên thân thể người chết, ngoài vài vết trầy da, không có ngoại thương khác. Nút buộc ở cổ tay và cổ chân được thắt vô cùng chặt, nhưng trên tay lại không có vết giãy giụa, giống như người chết đã bị trói khi đang trong trạng thái vô tri vô giác."
Bạc Nhược U nhìn sang Ngô Tương:
"Tra xem đêm qua Diệp Phỉ đã ăn uống gì. Ta nghi rằng trước khi bị trói và đưa đến đây, người chết đã không còn tỉnh táo."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");