(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Sinh nhật Hầu gia là khi nào?"
Bạc Nhược U nhướng đôi mắt xinh đẹp, chăm chú nhìn Hoắc Nguy Lâu. Đáy mắt y như mang theo mấy phần tình ý khó kìm nén, y ổn định tâm thần, hỏi:
"Hỏi sinh nhật ta làm gì?"
Bạc Nhược U rời khỏi lồng ngực y, từ trong tay áo lấy ra một túi thơm, rồi từ trong túi ấy lại lấy ra một tấm bùa bình an màu vàng, trên đó là những dòng chữ triện viết bằng chu sa.
"Đây là tháng trước ta cầu được ở Tướng Quốc tự cho Hầu gia. Nhưng lại không biết sinh nhật của Hầu gia, nên bên trong vẫn còn để trống."
Hoắc Nguy Lâu nghe vậy, trong lòng không khỏi ấm áp, y chỉ về phía bàn gần đó.
"Lấy giấy bút lại đây."
Bạc Nhược U cầm một cây bút lông sói nhỏ dài cùng một tờ giấy mềm, quay người trải ra trên tháp, rồi đưa bút cho Hoắc Nguy Lâu. Y không nhận lấy, chỉ vòng tay ôm nàng vào lòng, nắm lấy tay nàng mà viết.
Một hàng chữ Hành Thảo bay bổng hiện lên trên giấy.
"Năm Kiến Hoà thứ 7, ngày 21 tháng Chạp, giờ Mão một khắc."
Khi nét bút cuối cùng hoàn thành, Bạc Nhược U lẩm nhẩm đọc lại một lượt, thầm nghĩ sinh nhật của Hoắc Nguy Lâu cũng rơi vào giữa mùa đông. Đang định buông tay, thì y lại giữ chặt, ghé tai nàng hỏi:
"Vậy sinh nhật của nàng là khi nào?"
Bạc Nhược U thuận miệng đáp:
"Năm Kiến Hoà thứ 13, mùng 9 tháng Giêng, giờ Hợi hai khắc."
Nói dứt lời, Hoắc Nguy Lâu lại nắm tay nàng viết thêm, hai hàng chữ Hành Thảo kết thúc, sinh nhật của cả hai người được đặt song song bên nhau. Hoắc Nguy Lâu nhìn mà thoả mãn, lúc này mới chịu buông tay. Bạc Nhược U nhìn hai dòng chữ ấy, cảm thấy hai má hơi nóng, Hoắc Nguy Lâu đặt bút xuống, chờ nét mực khô, rồi xếp tờ giấy lại, bỏ vào bên trong bùa bình an.
"Ngày khác ta cũng sẽ đến Tướng Quốc tự cung phụng nhang đèn."
Y cẩn thận cất bùa bình an vào túi thơm, sau đó đặt vào ngực, rồi ôm lấy nàng, hỏi han tình hình trong ba tháng y vắng mặt. Bạc Nhược U kể lại vụ án ở nha môn, rồi nói đến một số chuyện vụn vặt khi chuyển đến nhà mới. Dần dần, y tựa hàm dưới nặng nề vào vai nàng.
Bạc Nhược U thấy bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn lại y, đôi lông mày lạnh lẽo dưới ánh đèn lờ mờ dường như thêm phần ôn nhu. Nàng nhẹ giọng nói:
"Hầu gia, cũng không còn sớm nữa, người nghỉ ngơi thôi."
Hoắc Nguy Lâu giữ chặt cánh tay nàng, gò má áp lên bên gáy nàng, bắt đầu tỏ vẻ vô lại.
Bạc Nhược U e dè vì thương thế của y, không dám giãy giụa, chỉ nhỏ giọng nói:
"Ngày mai ta sẽ đến sớm hơn..."
Hoắc Nguy Lâu khẽ thở dài một tiếng, nâng gò má nàng, khiến nàng quay đầu lại để hôn, đôi môi mỏng không chút sắc máu áp xuống, ngậm lấy bờ môi nàng mút vào. Y tiến sâu hơn, chiếm lĩnh không chút kiêng dè, khuấy đảo mạnh mẽ trong miệng nàng, hơi thở Bạc Nhược U trở nên gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng, tay nắm chặt bên hông y như thể muốn khảm vào lồng ngực.
Ngứa ngáy như lửa lan trên đồng cỏ, từ tứ chi lan tràn khắp thân thể, Bạc Nhược U như chìm nổi trên ngọn sóng, phập phồng đều do y kiểm soát. Nàng nửa mở đôi mắt mờ mịt ướt át, chỉ nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Hoắc Nguy Lâu, ánh nhìn nóng bỏng như muốn đốt cháy cả thần hồn nàng. Bạc Nhược U khẽ run rẩy, trong xương cốt dâng lên khát vọng ngượng ngùng mà lạ lẫm...
Nhưng ngay sau đó, Hoắc Nguy Lâu bỗng nhiên buông nàng ra.
Hàng mi nàng ướt đẫm, trong mắt tràn đầy vẻ mơ hồ, nàng nhìn y ngây ngốc, như không hiểu vì sao y lại ngừng lại. Hoắc Nguy Lâu nhìn đôi má đỏ hồng và đôi môi óng ánh của nàng, yết hầu trượt lên xuống, cố gắng kiềm chế, trong lòng kìm nén dục tình mãnh liệt. Thân thể mềm mại trong lòng như không xương, lòng bàn tay nóng rực như bị đốt cháy, y không khỏi siết chặt vòng eo thon nhỏ của nàng.
"Tiểu Nhược..."
Giọng y khàn khàn đầy mê hoặc, Bạc Nhược U như con mèo nhỏ, khe khẽ đáp lại. Nằm gọn trong ngực y, nàng dần bình ổn lại hơi thở. Y không nhịn được mà hôn nhẹ lên trán nàng, lên đỉnh đầu nàng.
Khi Bạc Nhược U trở về nhà, hai má vẫn còn nóng bừng. Nhìn về phía thượng phòng, nàng nghe Lương thẩm nói Trình Uẩn Chi đã nghỉ ngơi từ sớm, liền không đi thỉnh an, tự mình về khuê phòng.
Sau khi tắm rửa, Bạc Nhược U nằm xuống, nghĩ đến Hoắc Nguy Lâu đã trở về, cảm thấy mãn nguyện. Lại nghĩ đến những lần thân cận ban nãy, không nhịn được mà kéo chăn phủ lên mặt, đêm nay nàng rốt cuộc cũng có thể an giấc.
Sáng sớm hôm sau, Bạc Nhược U tỉnh dậy, dùng xong bữa sáng, liền cùng Trình Uẩn Chi đi thăm Hoắc Nguy Lâu.
Tòa nhà bên cạnh tuy giản dị nhưng kín đáo, nằm tựa vào góc đường nên ít gây chú ý. Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, chẳng ai biết rằng đường đường là Võ Chiêu Hầu lại đang dưỡng thương ở đây.
Khi đổi thuốc, Bạc Nhược U vẫn chờ ở bên ngoài. Do không cần làm sạch vết thương, nên việc thay thuốc diễn ra nhanh chóng, chẳng mấy chốc Trình Uẩn Chi đã gọi nàng vào rồi dọn dẹp hòm thuốc, căn dặn:
"Ta còn phải đi Lâm phủ, con ở đây trông chừng."
Bạc Nhược U liền đáp ứng, Trình Uẩn Chi dặn dò thêm vài câu rồi mới rời đi.
Hoắc Nguy Lâu nhìn Bạc Nhược U, hỏi:
"Lâm gia xảy ra chuyện gì?"
"Lâm bá mẫu ngã bệnh, vốn có bệnh tim mà không biết. Mấy ngày trước, vì tranh chấp với Đại phòng nhà Bạc gia, sợ hãi mà phát bệnh, tình hình không tốt lắm. Mấy ngày nay nghĩa phụ ngày nào cũng phải qua phủ xem bệnh."
Bạc Nhược U kể tỉ mỉ, rồi nói thêm về việc Đại phòng nhà Bạc gia muốn thành hôn sớm. Hoắc Nguy Lâu vuốt ve chiếc nhẫn, trầm ngâm nói:
"Bạc gia bị hoạch tội, bọn họ muốn ổn định hôn sự với Lâm gia sớm cũng là chuyện thường."
Bạc Nhược U không để tâm lắm, không lâu sau người hầu mang thuốc đến. Hoắc Nguy Lâu mở miệng uống thuốc, sắc mặt so với đêm qua đã có chút sắc máu, Bạc Nhược U nhìn ra bên ngoài, thấp giọng hỏi:
"Phúc công công cũng biết Hầu gia đã trở về?"
"Biết. Nhưng để tránh gây chú ý, người trong phủ vẫn giả bộ như ta chưa trở về."
Phúc công công là người Hoắc Nguy Lâu tín nhiệm nhất, nếu ông đến đây, e sẽ khiến người khác nghi ngờ. Bạc Nhược U tuy không am hiểu chuyện triều đình, nhưng cũng nhận ra lần này Hoắc Nguy Lâu có vẻ không giống như thường.
"Nửa tháng trước, Tôn đại nhân nói bệ hạ có ý định giao Trực sử ti cho Nhị điện hạ, liệu có phải thật không?"
Hoắc Nguy Lâu mỉm cười, kéo nàng ngồi bên cạnh rồi đáp:
"Bệ hạ tuy trọng dụng ta, nhưng cũng có kiêng dè. Trực sử ti xưa nay ít được coi trọng, nhưng mấy năm nay, những người thuộc Trực sử ti đã khiến cả triều văn võ kính sợ. Tứ phía Đông, Tây, Nam, Bắc đều là tai mắt của Trực sử ti. Khi bệ hạ tin tưởng ta, những người này chính là mắt tai của Thiên tử. Nhưng nếu bệ hạ không tin ta nữa, họ sẽ trở thành nanh vuốt của chính Hoắc Nguy Lâu ta."
Y chợt nhớ đến chuyện cũ, giọng điệu bỗng trở nên mờ mịt.
"Lúc còn chưởng binh ở Bắc Cảnh cũng từng như vậy. Thoáng cái đã năm năm, bệ hạ lại một lần nữa tái phát lòng nghi kỵ."
Bạc Nhược U nghe vậy, lòng không khỏi căng thẳng. Ngay sau đó, Hoắc Nguy Lâu lại chuyển đề tài:
"Nhưng giờ đây không thể so với trước kia. Khi đó, ta còn trẻ, mẫu thân chỉ có một mình ở lại kinh thành, nên ta không tiện trái thánh ý, cũng không ngại nhượng quyền. Còn hiện tại..."
Y cười nhẹ, đôi mắt nhìn xuống nàng.
"Giờ lòng ta có điều khao khát, nếu cứ nhẫn nhịn thoái lui, e sẽ bị người khác xem như kẻ không có chí khí."
Bạc Nhược U chăm chú nhìn y:
"Ta không hiểu, Hầu gia hiện tại ẩn nhẫn không phát, có phải muốn lùi một bước để tiến hai bước?"
Y không kiềm được, liền kéo nàng lên ngồi trên đầu gối, hàm dưới cọ nhẹ vào hõm vai nàng.
"Thay vì nói lùi một bước để tiến hai bước, chẳng bằng nói là đứng yên bàng quan. Thế nhân đều bảo ta nhờ vào mẫu thân họ Triệu mới có được thế lực hôm nay. Triệu Hi năm nay hai mươi, lại được bệ hạ sủng ái, chắc hẳn tự cho rằng hắn là huyết thống Triệu thị, còn ta chỉ là một kẻ ngoại tộc. Nếu như thế, cứ để hắn thử một lần. Khi nào hắn không gánh nổi, tay chân rã rời thì cũng chẳng dám vọng tưởng thêm nữa."
Giọng y tuy nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ lại sắc bén, giữa đôi mày toát ra khí phách ngạo nghễ khó ngăn cản. Trước nay y vốn là người khiến kẻ khác phải dè chừng, nhưng trước mặt nàng lại có phần dịu bớt sự lãnh khốc, chỉ còn nét kiêu ngạo của một Võ Chiêu Hầu Đại Chu. Phần tính cách này không do quý tộc xuất thân mà có, cũng không vì không mang họ Triệu mà suy giảm. Nó đã ngấm vào xương tủy y từ khi sinh ra, được mưa gió tôi luyện, đến nay trở thành khí chất độc nhất của Hoắc Nguy Lâu, không nhiễm chút vết nhơ.
Đôi mắt xinh đẹp của Bạc Nhược U sáng rực nhìn y, ánh nhìn đong đưa, Hoắc Nguy Lâu không nhịn được lại cúi đầu hôn nàng.
"Nhìn ta như vậy, là muốn cám dỗ ta sao?"
Bạc Nhược U khẽ đẩy ngực y, hỏi:
"Vậy Hầu gia muốn đứng nhìn đến khi nào?"
"Nhanh thì mười ngày, lâu hơn một tháng."
Nói đến đây, y chợt nhíu mày, như nhớ ra điều gì đó bất mãn.
Bạc Nhược U tưởng y đang suy nghĩ về kế hoạch, nhưng rồi Hoắc Nguy Lâu lại nhìn nàng, nói:
"Chỉ tiếc, ta lại phải bỏ lỡ một chuyện rất quan trọng."
"Chuyện gì?"
Bạc Nhược U hồi hộp hỏi.
Đôi mắt Hoắc Nguy Lâu trầm nặng như mang theo vạn cân.
"Là chuyện tứ hôn."
Hơi thở Bạc Nhược U chợt khựng lại, đôi môi khẽ mấp máy, lại không biết đáp lời y thế nào. Hoắc Nguy Lâu xoa nhẹ gò má nàng, giọng nói trầm thấp như rót vào lòng người:
"Nàng không nói gì, vậy ta coi như nàng đồng ý rồi."
Bạc Nhược U đảo mắt, còn đang chần chừ muốn mở miệng, thì Hoắc Nguy Lâu đã nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn, nuốt lấy mọi lời nàng định nói. Nàng khẽ kháng nghị một tiếng, nhưng rất nhanh bị nụ hôn nồng nhiệt của Hoắc Nguy Lâu làm cho mê mẩn, lục thức đều mờ mịt.
Hoắc Nguy Lâu ẩn mình trong thành, triều đình quả nhiên ngày càng rung chuyển. Phó chỉ huy sứ Ninh Kiêu xuôi Nam hơn một tháng vẫn không tìm được tung tích của Võ Chiêu Hầu, tin đồn y đã bỏ mạng tại Tây Nam càng lan rộng khắp phố phường. Nhị điện hạ Triệu Hi toại nguyện nắm được quyền chưởng quản Trực sử ti.
Chỉ là Triệu Hi không am hiểu cơ cấu của Trực sử ti, cai quản không đúng cách, còn toan tính mượn tay Trực sử ti để trừ khử đối thủ. Chỉ trong mấy ngày, hắn đã tự cho là lập được công trạng, khui ra một số vụ án cũ, liên lụy đến hàng chục quan viên trong triều. Ngay cả những bí mật hoàng gia cũng bị hắn lôi ra, không ngờ đến điều này lại khiến Kiến Hoà đế giận dữ.
Trong khi đó, cuộc trấn áp độc Hoàng Kim Cao tại Tây Nam mới có chút khởi sắc, nhưng các thổ dân ở đây lại có ý nổi dậy, trú quân gặp khó khăn do địa hình hiểm trở, trấn áp không kịp thời. Ngày xưa có Hoắc Nguy Lâu đóng ở đó, đối ngoại y dùng mưu mà ngăn địch, đối nội có thể trấn áp quan viên, còn bây giờ tung tích của y không rõ, khiến Kiến Hoà đế đau đầu vô cùng.
Trong ngoài kinh thành đều rối ren, tin tức Hoắc Nguy Lâu còn sống cuối cùng cũng được truyền vào Sùng Chính điện.
Kiến Hoà đế như thấy được cọng cỏ cứu mạng, lập tức thu hồi quyền chưởng quản Trực sử ti từ tay Triệu Hi, chờ Hoắc Nguy Lâu hồi kinh. Triệu Hi lúc này bị các thế gia vọng tộc luân phiên kết tội, hận không thể phủi tay khỏi củ khoai nóng bỏng này. Nhưng cho dù vậy, danh vọng của hắn trên triều đình cũng tuột dốc không phanh, tính khí kiêu căng, ngạo mạn trước kia đã hoàn toàn bị dập tắt. Đại hoàng tử xưa nay nhạt nhòa, nhân dịp này lại được lợi mà vươn lên.
Hạ tuần tháng chín, khi một trận mưa thu đổ xuống, Hoắc Nguy Lâu từ cửa Nam tiến vào kinh thành, một đường đi qua Tuyên Vũ môn để vào cung.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");