Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 115




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi hồi phủ, Hoắc Nguy Lâu nghe nói buổi sáng Bạc Nhược U có ghé qua, rồi biết nàng đã đến nha môn, y liền dẫn người đi tìm. Đến nơi lại hay tin nàng vừa ra ngoài cùng Ngô Tương. Tuy nhiên, nha môn cũng không có vụ án nào mới, đến cả Tôn Chiêu cũng không rõ bọn họ đi đâu.

Không còn cách nào, Hoắc Nguy Lâu đành chờ ở nha môn. Chỉ qua khoảng hai tuần trà, Ngô Tương trở về, lập tức sai hai nha sai đến nhà Hồ Trường Thanh, sau đó vào sảnh bái kiến Tôn Chiêu. Thấy Hoắc Nguy Lâu có mặt, Ngô Tương vội vàng hành lễ.

Tôn Chiêu liếc mắt nhìn phía sau hắn, hỏi: "Sao chỉ mình ngươi trở về? Tiểu Bạc đâu?"

Ngô Tương hiểu ý Hoắc Nguy Lâu khi đến đây, liền đáp: "Tiểu Bạc ở phía sau, sắp về tới rồi."

Tôn Chiêu lại hỏi: "Các ngươi đi đâu vậy?"

Ngô Tương thở phào, chậm rãi nói:

"Đại nhân, việc này thuộc hạ đang định bẩm báo. Hầu gia cũng ở đây, chi bằng cùng nghe xem việc này liệu có trọng đại hay không."

Nói rồi, hắn tiếp tục:

"Vừa nãy thuộc hạ đưa Tiểu Bạc đến thăm Hồ Trường Thanh. Tên này gần đây rất ít đến nha môn, cách đây mấy ngày thuộc hạ có gặp qua, thấy hắn tiều tụy như người mắc bệnh nặng. Sáng nay thuộc hạ đến nhà hắn thăm hỏi..."

Ngô Tương thuật lại chuyện Hồ Trường Thanh tự trói mình, thần trí mê loạn, rồi nhắc đến việc Bạc Nhược U phát hiện đệ đệ Hàn Giang có biểu hiện bất thường.

Nói xong, hắn nghiêm túc:

"Bạc ngỗ tác cho rằng chuyện này không nhỏ, nàng nghi ngờ có loại độc dược nào đó đang lưu truyền ngoài phố, thứ độc này có công hiệu mê hoặc tâm trí, dễ làm người ta phát cuồng điên dại."

Tôn Chiêu nghe vậy, giật mình:

"Ý ngươi là, Hồ Trường Thanh đã phát độc hai ngày, còn tự trói mình lại?"

"Đúng vậy, đại nhân. Hắn phát điên đến nỗi tự đập đầu vào thành giường, đụng đến chảy máu."

Ban đầu, Hoắc Nguy Lâu chỉ nghĩ đây là chuyện của một ngỗ tác trong nha môn, không mấy để tâm. Nhưng nghe đến tình trạng điên cuồng của Hồ Trường Thanh, sắc mặt y trở nên nghiêm túc hơn:

"Lúc các ngươi đến đó, hắn có tỉnh táo không?"

Ngô Tương gật đầu:

"Tỉnh táo được một nửa, nhận ra người, nhưng rõ ràng đang vô cùng đau đớn. Cuối cùng không chịu nổi nữa, hắn đập đầu vào giường, đụng liên tục đến chảy máu rồi ngất đi."

Tôn Chiêu cũng nghiêm mặt: "Có biết hắn trúng loại độc gì không?"

Ngô Tương lắc đầu: "Không rõ, nên chuyện này mới kỳ lạ. Hỏi hắn thì hắn không nói, còn luôn miệng bảo thứ đó là tiên dược, giúp hắn đạt đến cảnh giới cực lạc."

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày: "Cảnh giới cực lạc?"

Vừa dứt lời, ánh mắt y lướt qua Ngô Tương, nhìn về phía ngoài sảnh. Bạc Nhược U đã trở về.

Nàng khẽ nhấc tà váy, bước chân nhẹ nhàng hơn thường ngày, vừa qua đến trung đình liền thấy Hoắc Nguy Lâu ngồi trong sảnh, bao nhiêu ưu phiền trên đường dường như tiêu tan, nàng vội vào hành lễ.

"Bái kiến Hầu gia, đại nhân."

Hoắc Nguy Lâu khoát tay, ánh mắt đầy tình ý. Ngô Tương lập tức nói: "Tiểu Bạc, ta đã kể cho Hầu gia và đại nhân nghe chuyện muội lo lắng. Hồ Trường Thanh quả thực có nhắc đến "cảnh giới cực lạc" và "tiên dược", đúng không?"

Bạc Nhược U vừa nhìn Hoắc Nguy Lâu, nghe thế bèn quay lại nhìn Ngô Tương: "Đúng vậy, hắn có nói như thế."

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, trên đời nào có cảnh giới cực lạc? Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu y nghe thấy từ này. Y nhìn Bạc Nhược U: "Nàng nghi ngờ vị ngỗ tác này trúng độc mị hương?"

Trước đó, Ngô Tương đã thuật lại hoài nghi của nàng, Bạc Nhược U khẽ ngập ngừng rồi gật đầu: "Thứ này có lẽ là mị hương nhưng khác hẳn loại ở thanh lâu. Có lẽ là vật tinh khiết hơn. Ta từng thấy một ít vụn giấy trong nhà Hồ ngỗ tác, trên đó còn lưu lại dấu vết cháy xém. Mùi trên vụn giấy đó nồng nặc và cay hơn mị hương bình thường, giống như rượu mạnh và rượu mơ: tuy cùng là rượu, nhưng một loại thì cay nồng mê hoặc, còn một loại thì chỉ như hơi thoảng qua."

Nghe nàng miêu tả, Tôn Chiêu trầm ngâm: "Nếu Hồ Trường Thanh trúng phải loại độc như vậy, thì nên mang người đến nha môn. Đợi hắn thanh tỉnh lại, có thể tra hỏi rõ hơn."

Hoắc Nguy Lâu quay sang Bạc Nhược U, hỏi: "Loại độc này có mùi thế nào?"

Bạc Nhược U vội đáp: "Mùi vị cay nồng, hơi giống mùi mốc, rất gắt."

Nghe vậy, Hoắc Nguy Lâu âm thầm thở phào. Nghe đến "cực lạc," y đã nhớ đến món đồ mà Hoắc Khinh Hoằng đưa cho, nhưng vật ấy lại có hương thơm ngọt, chắc chắn không phải loại này.

Bạc Nhược U lại nhìn sang Tôn Chiêu: "Đại nhân, chỉ sợ Hồ ngỗ tác nhất thời chưa tỉnh lại được. Ta thấy đệ đệ người chết trong thanh lâu cũng có điểm quái lạ, nên nghĩ chi bằng đi Hàn gia xem xét. Như vậy cũng có thể xác minh xem độc này có lan rộng không."

Tôn Chiêu gật đầu đồng ý, quay sang nhìn Hoắc Nguy Lâu. Dù Hoắc Nguy Lâu cảm thấy thứ độc này không liên quan đến vật Hoắc Khinh Hoằng đã đưa, nhưng xét về tình lý, y cũng thấy chuyện này cần phải chú ý, bèn nói: "Bản hầu sẽ đi cùng."

Hoắc Nguy Lâu đã có ý định đi cùng, Tôn Chiêu đương nhiên cũng phải theo, hắn liền dặn dò chuẩn bị xe ngựa, đoàn người nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

Bạc Nhược U lẽ tự nhiên đi ở phía sau, ánh mắt dõi theo bóng dáng Hoắc Nguy Lâu. Đến khi ra tới cửa, Hoắc Nguy Lâu bỗng xoay người lại, ánh mắt hai người giao nhau, nàng thoáng ngỡ ngàng. Hoắc Nguy Lâu cong môi, mỉm cười: "Nàng lại đây."

Ngô Tương và Tôn Chiêu nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn giữ tư thế nghiêm trang, không dám lộ ra bất cứ biểu hiện khác thường nào. Bạc Nhược U cũng không khỏi liếc nhìn hai người một chút, rồi cố gắng trấn tĩnh, chậm rãi tiến về phía xe ngựa của Hoắc Nguy Lâu. Khi đã an vị trên xe, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Nguy Lâu vén rèm xe, ra lệnh cho Tú Y Sứ bên cạnh đi thông báo Chu Lương trở về phủ trước. Chu Lương đã quen với điều này, liền nhanh chóng nhận lệnh.

Bạc Nhược U nhân cơ hội hỏi: "Hầu gia đến nha môn đã bao lâu rồi? Có chuyện gì đặc biệt chăng?"

Ban nãy không có dịp trò chuyện riêng tư, giờ phút này Bạc Nhược U mới hỏi ra thắc mắc trong lòng. Hoắc Nguy Lâu đáp: "Ta đến đây là để tìm nàng. Nhưng nàng vì cớ gì mà lại tới nhà ngỗ tác này?"

Bạc Nhược U bèn kể lại những chuyện vừa xảy ra, rồi nói: "Vốn tưởng là trúng độc tầm thường, nào ngờ đến nơi mới thấy Hồ ngỗ tác bị giày vò đến chẳng còn ra hình người. Ta đoán hắn tiếp xúc với thứ này chắc đã hơn một tháng."

Ngô Tương trước đó có nói rằng Hồ Trường Thanh trước nay luôn cẩn trọng, không có ham mê nào bất chính, xem ra đây chính là do độc dược gây hại. Bạc Nhược U nhìn y, nói thêm: "Dù vậy, việc này chắc cũng không nghiêm trọng đến mức ấy. Trời cũng đã xế chiều, Hầu gia đã xong mọi việc hôm nay chưa? Và... đã tìm được tung tích mỹ nhân cười chưa?"

"Xong rồi." Hoắc Nguy Lâu khẽ nghiêng người, lập tức gần nàng thêm một chút. "Về Vệ Thuật mà nàng nhắc đến, trước đó ta đã phái người thăm dò. Tống Dục, Hộ bộ thị lang, gặp mặt nhiều nhất chính là Vệ Thuật - Hộ bộ thượng thư. Nhưng khi điều tra mới biết, ngày đó Vệ Thuật ở trong Vệ phủ, còn Tống Dục thì không hề tới đó."

Bạc Nhược U nghe vậy, chợt hiểu ra: "Thì ra là thế. Gần đây ta có xem thêm vài sách y dược, thấy ghi rằng mỹ nhân cười còn có các tên gọi khác như hoa mễ nang, phù dung oanh túc, vốn mọc nhiều ở phía Tây Nam. Thứ này nếu trồng để thưởng cảnh thì rất đẹp, làm dược liệu cũng có dược tính tốt, lại vô cùng quý hiếm. Nhưng ta còn thấy thầy thuốc tiền triều ghi rằng loại này có tiềm ẩn nguy hiểm, nếu sử dụng lâu dài cần cực kỳ thận trọng. Có lẽ vì thế mà không được lưu truyền phổ biến. Chỉ là ngoài những điều ấy, ta vẫn chưa tìm được thêm manh mối nào về mỹ nhân cười."

Thấy nàng dày công tìm hiểu, Hoắc Nguy Lâu cũng nghiêm sắc mặt: "Dù chưa tìm được mỹ nhân cười, nhưng chúng ta còn có những manh mối khác. Nàng để tâm như vậy, là vì ta sao?"

Bạc Nhược U thoáng ngập ngừng không đáp, Hoắc Nguy Lâu cũng không nói thêm, chỉ khẽ cong môi cười, nắm chặt lấy tay nàng. Dù không nói lời nào, nhưng trong lòng y cảm thấy một niềm vui sướng khó tả.

Hàn gia là nhà thương nhân giàu có, ở phường Vĩnh Khang phía Nam thành. Ngô Tương cưỡi ngựa đi trước, dẫn đoàn người xuyên qua những ngõ phố, chưa tới nửa canh giờ đã đến trước cửa Hàn gia.

Cửa lớn nhà Hàn gia rộng rãi, lúc này đã treo đầy đồ tang. Ngô Tương tiến lên gõ cửa, báo danh người nha môn muốn gặp Hàn gia Nhị thiếu gia. Người nhà hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mời vào. Khi vào cửa, họ trông thấy linh đường đã được dựng lên trong phủ, nơi đặt linh vị của Hàn Giang.

Hàn phu nhân ra đón, thấy Ngô bộ đầu, lại thấy Tôn Chiêu mặc quan phục tam phẩm, càng thêm khẩn trương: "Ngô bộ đầu, là án có biến cố gì hay sao?"

Nàng nhìn về phía sau, thấy Hoắc Nguy Lâu tuy không mặc quan phục nhưng khí độ còn uy nghiêm hơn Tôn Chiêu, trong lòng lại thêm lo sợ. Tuy nhà nàng giàu có, nhưng cũng chỉ là thương nhân, chẳng dám thất lễ, liền vội dẫn mọi người vào nội viện.

"Nhị thiếu gia dạo này trong người không khỏe, ngoại trừ tới linh đường thắp hương, thời gian còn lại đều ở trong phòng mình," Hàn phu nhân nuốt khan, lòng không khỏi bất an, lo lắng liệu Hàn gia có gặp phải đại họa gì không. "Nhị thiếu gia vốn là người đọc sách, ít khi ra ngoài. Đại nhân, bộ đầu, chẳng lẽ hắn gây ra chuyện gì sao?"

Tôn Chiêu đáp: "Không có gì, ngươi không cần lo lắng. Chúng ta gặp hắn một chút là được."

Hàn phu nhân không dám hỏi thêm, đưa mọi người vào nội viện. Chẳng bao lâu họ đã đến trước một tiểu viện, Hàn phu nhân gõ cửa chính phòng: "Nhị đệ... Nhị đệ, đệ có đây không?"

Gọi hai tiếng không thấy hồi đáp, nàng lại gọi lớn: "Hàn Minh? Người nha môn tới, muốn gặp đệ."

Bên trong vẫn im lìm, Hoắc Nguy Lâu cau mày nhìn cánh cửa đóng chặt: "Bên trong có người."

Hàn phu nhân không chậm trễ thêm, đẩy mạnh cửa ra. Cửa vừa mở, một mùi nồng nặc gay mũi lập tức tràn ra, sắc mặt Ngô Tương liền biến đổi: "Chính là mùi này, Tiểu Bạc, đúng không?"

Bạc Nhược U gật đầu. Ngô Tương liền bước vào, Hàn phu nhân hốt hoảng, trơ mắt nhìn mọi người nối đuôi nhau vào phòng, rồi mới vội bước theo.

Hai bên sương phòng đều vắng lặng không bóng người. Càng tiến sâu vào trong, mùi hương càng nồng nặc khó chịu. Là nam tử, Ngô Tương cũng không kiêng dè, vài bước đã tiến vào. Vừa vào cửa, hắn lập tức khựng lại.

Tôn Chiêu và Hoắc Nguy Lâu theo sát phía sau, đến khi Bạc Nhược U bước vào, tất cả nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đều kinh sợ đến mức không dám thở mạnh.

Hàn Minh, quần áo xộc xệch, nằm dài trên tháp dưới cửa sổ phía tây. Trên tháp đặt một bàn trà, bày mấy cái bình cùng một bậc lửa và vài ống trúc. Trong tay Hàn Minh nắm chặt một ống trúc, khói trắng bốc ra từ một đầu ống. Hắn ngây ngẩn, say sưa áp ống trúc vào miệng, thỉnh thoảng cúi đầu hít vào một ngụm.

Hàn Minh hít lấy khói sặc mùi, nhưng hắn chẳng mảy may khó chịu, ngược lại say mê, gương mặt đầy vẻ phóng túng, tựa như lạc vào cõi mộng. Nghe tiếng bước chân, hắn quay lại, thấy nhiều người đứng đó mà vẫn không hoảng hốt, tiếp tục hút khói, sau đó bật cười ngớ ngẩn.

Hàn phu nhân bước tới, sững sờ vì cảnh tượng này:

"Hàn Minh! Đệ đang làm gì thế?!"

Trong phòng khói thuốc mờ mịt, cửa sổ lại đóng chặt, khiến mọi thứ càng trở nên quái dị. Hàn phu nhân vội tiến lên mở cửa sổ, thấy Hàn Minh vẫn đắm chìm trong ảo giác, không nhịn được đẩy hắn một cái:

"Hàn Minh?!"

Hàn Minh bị đẩy ngã lảo đảo lên tháp, toàn thân mềm nhũn. Khi sương khói từ ống trúc ngừng bốc ra, sắc mặt hắn liền biến đổi, vội vàng cầm bật lửa, run rẩy châm lửa vào đầu kia của ống trúc. Khói lại nhanh chóng lan tỏa, hắn hít một hơi đầy khoan khoái, rồi đổ người nằm xuống, mê mẩn quên mình, khóe môi nở nụ cười ngây ngô.

Hàn phu nhân sợ đến tái mặt:

"Đệ... đệ...!"

Bạc Nhược U không nhịn được tiến lại gần Hoắc Nguy Lâu, nói nhỏ với y:

"Hầu gia, chỗ Hồ ngỗ tác, cũng từng dùng giấy gói thuốc rồi đốt lên. Dù chưa thấy hắn sử dụng ra sao, nhưng cách thức có lẽ không khác với tình trạng này."

Hoắc Nguy Lâu vừa mới trấn tĩnh, nay lại trở nên căng thẳng. Phương pháp hít khói này dù không giống hoàn toàn với cách dùng loại bột Hoắc Khinh Hoằng từng mang tới, nhưng về bản chất lại tương tự. Nghe Bạc Nhược U nhắc đến Hồ ngỗ tác, y liền tiến đến mở từng bình trên bàn trà. Dù hành động của y có chút mạnh bạo, nhưng Hàn Minh vẫn lơ đãng dựa đầu vào gối, tay nắm chặt ống trúc không buông.

Khi Hoắc Nguy Lâu mở đến chiếc bình sứ thứ ba, sắc mặt vốn đã nghiêm trọng, nay lại càng trở nên lạnh lẽo âm trầm.

Hai chiếc bình đầu chứa mảnh vụn màu nâu đậm, nhưng chiếc bình thứ ba lại chứa một chất đặc sánh màu vàng óng, lẫn tạp chất nhưng giống hệt thứ mà Hoắc Khinh Hoằng từng mang đến! Y nắm chặt bình sứ, nhìn về phía Hàn Minh, thấy đầu ống trúc trên tay hắn đang dính thứ chất độc kia. Trong khoảnh khắc, y như thấy bóng dáng Hoắc Khinh Hoằng đắm chìm trong khói thuốc, cũng mù mịt ý thức như Hàn Minh. Y đặt bình xuống, quay người dặn dò:

"Nơi này giao cho các ngươi, nhất định phải tra hỏi rõ ràng đầu đuôi. Sau khi điều tra xong, đến Hầu phủ báo cáo."

Dứt lời, y vội bước đi. Khi ngang qua Bạc Nhược U, y nói:

"Nàng đi theo ta."

Y không giải thích thêm, chỉ vừa ra khỏi phòng. Bạc Nhược U nhận ra y đang rất gấp, liền căn dặn Tôn Chiêu vài câu rồi đi theo.

Trên xe ngựa, Bạc Nhược U nghi hoặc nhìn Hoắc Nguy Lâu. Y ra lệnh cho xe ngựa chuyển động, lúc này mới nói:

"Ta vừa thấy một loại độc dược khác, giống hệt loại Hoắc Khinh Hoằng mang đến Hầu phủ lần trước. Hắn nói rằng nó giúp tinh thần tỉnh táo, không biết mệt mỏi, và nếu dùng nhiều sẽ đạt tới khoái lạc tột cùng."

Bạc Nhược U nghe vậy không khỏi kinh ngạc:

"Là chiếc hộp gấm mà ta thấy ngày ấy?"

Hoắc Nguy Lâu gật đầu, nghĩ đến việc lần đó che giấu nàng đôi chút, liền giải thích thêm:

"Hôm đó hắn chỉ nói thứ này có tác dụng nâng cao tinh thần, sau nhắc thêm vài công dụng khác. Nhưng ta không gần nữ sắc, nên không thấy cần thiết phải nói rõ."

Bạc Nhược U chợt lóe lên suy nghĩ:

"Thế tử từng nhắc thứ ấy có thể trợ hứng?"

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

"Lúc đó ta hỏi hắn có phải mua ở chốn yên hoa không, nhưng hắn bảo là được công tử phủ Trung Nghĩa Bá tặng. Minh Quy Lan cũng không biết thứ đó có độc tính, nên ta không để ý nhiều. Giờ chỉ sợ hắn đã ngấm độc sâu mà không hay biết."

Nghe rõ tình hình, Bạc Nhược U liền nghĩ đến vụ án của Hàn Giang:

"Hôm trước, trong thanh lâu có một người chết, chính là huynh trưởng của Hàn Minh. Hắn chết vì đắm chìm trong hoan lạc, khi khám nghiệm thi thể ta thấy biểu hiện không giống đột tử bình thường, mà như kẻ trúng phải mị hương, bị kích thích quá độ đến kiệt sức. Ngô bộ đầu cũng phát hiện nhiều nơi dùng loại mị hương này, nhưng các nơi khác không có ai gặp sự cố. Giờ xem ra, rất có thể hắn còn sử dụng cả loại chất độc này."

Mặt Hoắc Nguy Lâu càng thêm lo lắng. Hoắc Khinh Hoằng thường xuyên tìm thú vui chốn phong nguyệt, lại từng nhắc đến việc dùng Hoàng Kim Cao để tăng khoái cảm. Y ngưng lời, sắc mặt nặng nề, Bạc Nhược U hiếm khi thấy y trầm trọng như vậy, nghĩ đến sở thích của Hoắc Khinh Hoằng mà cũng không khỏi lo lắng, liền trấn an:

"Hầu gia, có lẽ thế tử chỉ hứng thú nhất thời, sau này sẽ không còn dùng đến nữa."

Hoắc Nguy Lâu lại hiểu rõ Hoắc Khinh Hoằng:

"Hắn từ nhỏ đã được nuông chiều, quen sống trong hưởng lạc, một khi đã nếm trải khoái cảm tuyệt đỉnh, chỉ e sẽ khó mà tự kiềm chế."

Trong lòng Bạc Nhược U cũng trĩu nặng, không biết nói gì để an ủi Hoắc Nguy Lâu. Ngô Tương đã nói rằng Hồ Trường Thanh vốn không phải người yếu đuối, lại không có những thói quen xấu, mà giờ đây cũng thành ra như thế, huống chi là Hoắc Khinh Hoằng?

Hoắc Nguy Lâu khẽ khép mắt, ánh nhìn hờ hững dán vào thành xe trước mặt, nhưng tâm tư hiển nhiên đã bay đi nơi khác. Y nhíu mày thật chặt, cả người tỏa ra áp lực nặng nề, xen lẫn vẻ nôn nóng. Bạc Nhược U ngập ngừng trong chốc lát, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt thành quyền đặt trên đầu gối của y.

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, ánh mắt thoáng dịu đi, nắm lấy tay nàng đáp lại.

Xe ngựa chạy nhanh đến phủ Hoắc Quốc Công. Hoắc Nguy Lâu xuống xe trước, dù gấp gáp, y vẫn đứng ngoài xe chờ Bạc Nhược U xuống, rồi mới cùng nàng vào trong phủ.

Phủ Quốc Công được xây dựng uy nghi không kém phủ Võ Chiêu Hầu, xa hoa tinh tế, nô bộc tấp nập, không khí náo nhiệt như phồn hoa của một gia tộc lớn. Hoắc Nguy Lâu vừa bước đến cửa chính viện, liền thấy Hoắc Thành và phu nhân bước ra, mặt mày rạng rỡ.

Hoắc Quốc Công mỉm cười:

"Nguy Lâu, sao đột nhiên lại tới?"

Hoắc Nguy Lâu nét mặt nghiêm nghị, hỏi thẳng:

"Hoằng Nhi đâu?"

Hai vợ chồng Hoắc Thành nhìn nhau, phu nhân Nhạc thị chỉ vào nội viện:

"Nó đang ở trong phòng mình, có chuyện gì sao?"

Hoắc Nguy Lâu không đáp, lập tức đi về hướng nội viện. Y quá quen thuộc phủ Quốc Công, một đường sải bước thật nhanh. Hoắc Thành và Nhạc thị ngẩn người, vội vàng đuổi theo, lúc này mới nhận ra nữ tử đi theo sau là một giai nhân thanh tú, có chút ngạc nhiên nhưng không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Hoắc Nguy Lâu vừa bước vào viện của Hoắc Khinh Hoằng, đã thấy hắn ra đón. Nhìn thấy y đi cùng Bạc Nhược U, Hoắc Khinh Hoằng thoáng sững sờ:

"Đại ca? Bạc cô nương? Hai người sao lại đến đây?"

Thấy Hoắc Khinh Hoằng vẫn khỏe mạnh, căng thẳng trong lòng Hoắc Nguy Lâu rốt cuộc cũng giảm đi, nhưng vẫn đánh giá hắn từ đầu đến chân, rồi trầm giọng hỏi:

"Mấy ngày nay đệ có dùng Hoàng Kim Cao không?"

Hoắc Khinh Hoằng thoáng lúng túng, ánh mắt trốn tránh:

"Không... không có dùng nhiều."

Hoắc Nguy Lâu sao có thể tin, lại thấy hắn gầy đi đôi chút, lập tức tiến vào phòng hắn:

"Mau lấy hết Hoàng Kim Cao ra đây."

Hoắc Khinh Hoằng lưỡng lự, liếc nhìn Bạc Nhược U. Nhưng hôm nay Bạc Nhược U luôn dịu dàng thân thiện cũng lạnh lùng nghiêm nghị, cúi đầu không tươi cười như mọi khi. Hoắc Khinh Hoằng bất đắc dĩ, vào phòng tìm Hoàng Kim Cao.

Chẳng mấy chốc, hắn đem hai chiếc hộp gấm đặt lên bàn trà:

"Chỉ có nhiêu đây thôi, rốt cuộc là sao vậy, đại ca?"

Phu thê Hoắc Thành cũng vừa vào, thấy hai chiếc hộp trên bàn, ngạc nhiên hỏi:

"Hoằng Nhi, đây là thứ gì?"

Hoắc Khinh Hoằng nghiêm túc đáp:

"Chỉ là thứ giải khuây thôi."

"Thứ này có độc." Hoắc Nguy Lâu nghiêm mặt nhìn hắn:

"Mấy ngày nay đệ có thấy chỗ nào không khỏe không?"

Hoắc Khinh Hoằng ngẩn người, gãi đầu:

"Không khỏe? Đệ vẫn thấy bình thường."

Nhìn bề ngoài, quả thật Hoắc Khinh Hoằng không có gì đáng ngại, dù có hơi gầy đi. Nhưng Hoắc Nguy Lâu vẫn không yên tâm:

"Mang theo thứ này, về Hầu phủ với ta. Thứ này không thể dùng được nữa. Còn tác hại đến đâu, đợi điều tra rồi mới rõ."

Vừa nghe nói đến nha môn, Hoắc Khinh Hoằng hơi hoảng sợ, lưỡng lự không muốn đi theo, ánh mắt lén nhìn sang cha mẹ cầu cứu. Hoắc Thành ho nhẹ, lên tiếng:

"Nguy Lâu, chuyện này..."

Hoắc Nguy Lâu quay lại nhìn Hoắc Thành:

"Nhị thúc, đây không phải chuyện nhỏ, nếu độc tính nặng, chỉ sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của đệ ấy."

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu nghiêm nghị đến mức Hoắc Thành cũng có chút ngập ngừng, sau cùng nhìn Hoắc Khinh Hoằng nói:

"Hoằng Nhi, đại ca con chỉ muốn tốt cho con, theo huynh về Hầu phủ kiểm tra cho an tâm."

Hoắc Khinh Hoằng thoáng bất mãn nhìn cha mẹ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý:

"Được rồi, nhưng tối nay con phải về."

Nói xong, hắn cầm hai chiếc hộp đi ra cửa trước.

Trước khi rời đi, Hoắc Nguy Lâu động viên Hoắc Thành và Nhạc thị:

"Hai người đừng lo lắng, nếu có vấn đề gì, ta sẽ lập tức báo tin."

Vợ chồng Hoắc Thành vội đáp ứng, Hoắc Nguy Lâu dẫn Bạc Nhược U rời khỏi phủ Quốc Công. Khi ra đến ngoài, Hoắc Khinh Hoằng lại muốn ngồi xe ngựa riêng. Hoắc Nguy Lâu chỉ lắc đầu, không nói thêm, lên xe ngồi xuống, thở phào một hơi.

Bạc Nhược U cũng nhẹ nhõm:

"Hầu gia đừng quá lo, nhìn bề ngoài, thế tử không có vẻ gì là đã trúng độc quá sâu."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu, không nhịn được giận dữ trách:

"Quả thực là quá dung túng đệ ấy rồi. Nếu không phát hiện kịp thời, chỉ e cũng sẽ như những kẻ kia."

Bạc Nhược U nghĩ đến thói quen của Hoắc Khinh Hoằng, âm thầm thở dài.

Khi về đến Hầu phủ, người gác cổng vội chạy ra báo:

"Hầu gia, Tôn đại nhân đã tới."

Hoắc Nguy Lâu đáp một tiếng, liếc nhìn Hoắc Khinh Hoằng vẫn mang vẻ vô tội, cùng đi đến chủ viện. Phúc công công đang tiếp đón Tôn Chiêu, thấy cả ba cùng trở về, không khỏi kinh ngạc.

Hoắc Nguy Lâu ngồi xuống, lệnh cho Tôn Chiêu nói thẳng. Tôn Chiêu tường thuật:

"Hầu gia, Hàn Minh vẫn chưa tỉnh, nhưng hỏi Hàn phu nhân thì nàng biết rõ. Chất độc này gọi là Hoàng Kim Cao, còn gọi là Cực Lạc Tán, có loại tốt và loại kém. Loại kém là bột nâu, mùi gay gắt; loại thượng phẩm thì là cao màu hoàng kim, thơm ngọt. Loại kém chỉ vài lượng bạc một túi nhỏ, nhưng loại thượng phẩm giá ngang vàng. Những thứ này là Hàn Giang mua về hai tháng trước, ban đầu chỉ để hưởng lạc, nhưng dần dần cả hai huynh đệ không rời được thứ này, ngày nào không dùng là thấy bức bối khó chịu."

Hoàng Kim Cao, Cực Lạc Tán... Hoắc Nguy Lâu không nhịn được lạnh lùng nhìn Hoắc Khinh Hoằng. Sắc mặt Hoắc Khinh Hoằng thoáng biến, dáng vẻ không yên, hai hộp gấm trong tay như củ khoai nóng nhưng hắn lại không muốn buông.

Bạc Nhược U bèn nói ra suy đoán của mình về cái chết của Hàn Giang, Tôn Chiêu cũng gật đầu:

"Đúng vậy, mị hương trong thanh lâu chỉ là loại kém, không gây kích thích mạnh. Nhưng khi bọn họ dùng trong nhà, lại trộn loại thường với loại thượng phẩm, tất nhiên công hiệu mạnh hơn nhiều."

Tôn Chiêu thở dài:

"Hầu gia, Hàn phu nhân nói, vật này giờ không còn là hàng hiếm, những gia đình giàu có đều có thể mua, và hiện nay nhiều nhà trong kinh cũng dùng. Những nơi bán vật này rất nhiều, hễ là thanh lâu, tửu lâu, trà lâu có chút tên tuổi, thậm chí một vài quán rượu cũng bày bán."

Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm một lát:

"Trước tiên phải làm rõ độc tính của nó. Ngoài việc khiến người ta đắm chìm, trở nên điên cuồng, còn có tác hại gì nữa không. Còn về các điểm bán, lệnh cho nha môn ghi sổ rồi ban lệnh cấm, cũng phải điều tra xem vật này tuồn vào kinh từ khi nào, xuất xứ từ đâu, và ai đã đưa vào..."

Hoắc Nguy Lâu cùng Tôn Chiêu bàn bạc phương án điều tra. Bạc Nhược U chăm chú lắng nghe, nhưng trong lúc đó, nàng bất ngờ liếc thấy Hoắc Khinh Hoằng. Hắn ngồi thẳng tắp, vẻ mặt tỏ ra không có gì khác thường, nhưng vì ngồi đối diện, Bạc Nhược U lại nhìn rõ đôi tay hắn đang đặt trên đầu gối.

Nàng nhạy cảm phát hiện, đôi tay ấy vào lúc này đang không ngừng run rẩy, vẻ mặt hắn cũng ánh lên nét bồn chồn khó kiềm chế...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.