Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 109




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ban ngày Tống Dục đi qua một đạo quan trong thành," Hoắc Nguy Lâu nghiêm túc nói.

Bạc Nhược U từ từ đứng dậy, do ngồi chồm hổm quá lâu nên chân tê cứng, cơ thể hơi lảo đảo:

"Nhớ lúc ở Thanh Châu, trong các đạo quan mỗi khi tới Thanh Minh Hàn Thực(*) đều dùng ngải thảo làm bánh, tặng cho người đến dâng hương và tế bái tổ tiên, thậm chí phát cho bách tính nghèo khó để tích đức. Không biết trong kinh thành có tục lệ như vậy hay không?"

(*) Hàn Thực: một ngày trước tiết Thanh Minh, ở một số nơi còn được coi là ngày Thanh Minh.

"Có." Hoắc Nguy Lâu bước lên phía trước, kéo một chiếc ghế đặt cạnh nàng: "Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."

Bạc Nhược U thoáng chần chừ, Hoắc Nguy Lâu liền nhướng mày, tay vịn nhẹ eo nàng rồi ấn nàng ngồi xuống. Mặt nàng nóng lên, vội liếc nhìn về phía cửa sương phòng, động tác này không lọt khỏi mắt Hoắc Nguy Lâu, ánh mắt y khẽ tối lại.

Bạc Nhược U không nhận ra điều đó, nàng chỉ khẽ lẩm bẩm:

"Ngải thảo là vị thuốc, gia đình thường dùng một ít làm bánh, nhưng cũng sắp tới Thanh Minh, có lẽ hắn đi tế bái tổ tiên?"

Trong kinh, người tin Phật nhiều, người tin Đạo cũng không ít. Có người lập bài vị tổ tiên ở đạo quan, nên thường đến bái tế. Nghĩ đến đây, Bạc Nhược U hỏi:

"Vợ con Tống đại nhân không ở trong phủ sao? Tối nay từ lúc vào phủ đến giờ vẫn yên tĩnh, hình như nơi này không có nhiều người ở."

Hoắc Nguy Lâu đáp:

"Một tháng trước, khi chuyện Vệ kho ở huyện Thấm Thủy bại lộ, hắn đã đưa vợ con về quê nhà, cũng phân phát bớt nô bộc. Quê hắn ở Vân Châu, nghe nói còn là một gia tộc lớn, có không ít thúc bá còn sống."

Mi tâm Bạc Nhược U giật nhẹ:

"Có phải hắn cố ý đưa vợ con đi không?"

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

"Hẳn là vậy."

Bạc Nhược U không hỏi thêm, chỉ quay đầu nhìn thi thể trên đất. Thị lang là một chức quan cao, người này chỉ mới hơn bốn mươi, nếu thêm ba đến năm năm có lẽ sẽ tiến thêm một bước, nếu không vướng vào thị phi sao lại phải chết thế này?

"Loại độc này, tùy theo liều lượng, có thể khiến người trúng độc chết trong vòng một hai canh giờ hoặc vài ngày. Thường sẽ xuất hiện triệu chứng nôn mửa, tiêu chảy, bụng đau quặn. Hầu gia nói khi hắn về phủ, sắc mặt đã trắng bệch, chỉ cho là đau bụng do ăn trúng thứ gì, có thể khi ấy hắn đã trúng độc. Hơn nữa, thực quản và dạ dày hắn có dấu hiệu sung huyết và phù thủng, chứng tỏ trúng độc đã lâu. Do đó, việc khách đến quý phủ có lẽ không liên quan đến nguyên nhân trúng độc của hắn."

Nói xong, Bạc Nhược U nhìn về phía Hoắc Nguy Lâu:

"Trên người hắn không có ngoại thương, nếu muốn tự sát cũng sẽ không uống thuốc độc khi còn ở bên ngoài. Ta thấy thư phòng và mật thất đều có chút lộn xộn, nghiên mực ở một góc bàn còn vết mực chưa khô. Hắn về phủ có vẻ đã động bút. Hơn nữa, người hầu đi nấu thuốc mà hắn không ngăn lại, rõ ràng không phải dấu hiệu của việc tự sát bằng thuốc độc."

"Hầu gia muốn biết ban ngày hắn đi đâu, gặp ai, có phải không?"

Bạc Nhược U dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn y. Hoắc Nguy Lâu gật đầu. Nàng lại cúi xuống xem xét thi thể Tống Dục. Tống Dục tắt thở vào đêm trước, xét theo tình trạng trúng độc, hẳn là đã trúng độc trong vòng ba canh giờ sau bữa trưa. Có lẽ hắn đã ăn bánh ngải thảo vào buổi trưa, sau khi hạ triều và rời cung, hẳn là hắn đã đi đạo quan, rồi ở lại đó cả ngày?

Giải phẫu nghiệm thi lần này không thu được quá nhiều kết quả, khiến Bạc Nhược U có chút thất vọng. Vừa khâu lại xác, nàng vừa dùng giấm gạo lau thi thể, miệng nói:

"Trước mắt chỉ có thể xác nhận rằng hắn từng đến một đạo quan, trúng độc vào khoảng giờ Mùi đến giờ Thân, sau đó đến giờ Dậu thì cảm thấy không khỏe, về nhà gặp khách, và giờ Tuất thì phát độc mà chết. Đạo quan trong thành không ít, vào tiết này có lẽ đều làm bánh ngải thảo. Tống đại nhân hẳn là đã gặp người nào đó trong đạo quan, và độc cũng không nhất định do bánh ngải thảo gây ra."

Bạc Nhược U ngẩng lên nhìn y:

"Tìm tới đạo quan mà Tống đại nhân từng đến, người trong quan chắc chắn sẽ nhớ thời điểm hắn có biểu hiện bất thường. Độc này rất mạnh, khó che giấu, nếu hắn không thoải mái, chắc chắn người khác sẽ nhận ra. Có lẽ hắn đã ăn thêm thứ gì đó, chỉ là vì nôn ra trước nên đồ ăn trong dạ dày không còn nhiều, khó mà nhận ra thứ gì khác."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

"Vậy cũng đã rất tốt rồi. Hôm nay hắn không mang theo tùy tùng, cũng không có xe ngựa đi cùng. Người của ta bắt đầu điều tra từ cửa cung, vận dụng không ít nhân thủ mà không thu được manh mối nào, chỉ riêng điểm này cũng đã đủ."

Hoắc Nguy Lâu nói xong liền bước ra khỏi sương phòng, tất cả mọi người bên ngoài đang ngồi gà gật, nghe thấy động tĩnh liền tỉnh lại. Y gọi Lộ Kha đến, phân phó:

"Hôm nay sau khi Tống Dục mất tích, hắn đã tới một đạo quan. Lập tức thẩm vấn tôi tớ trong phủ, xem hắn có lập bài vị tổ tiên ở đạo quan nào không."

Lộ Kha nghe lệnh rời đi, những người khác đều đứng dậy, Triệu Hi lên tiếng hỏi:

"Biểu huynh, đã tra ra là ai hạ độc chưa?"

Hoắc Nguy Lâu lạnh lùng liếc hắn:

"Chưa tra ra, nhưng đã xác định hắn trúng độc trước khi về nhà, việc trúng độc không liên quan đến cữu cữu ngươi."

Hai mắt Triệu Hi sáng lên:

"Ta biết mà, cữu cữu không thể nào dính vào thị phi này được!"

Hoắc Nguy Lâu lại nói:

"Nhưng hắn không nói rõ giờ Ngọ đến Tống phủ là vì chuyện gì, trong thư phòng Tống Dục còn có đồ bị mất, hắn đã che giấu thì hiềm nghi càng thêm lớn, muốn thoát tội cũng không dễ dàng."

Triệu Hi nhăn nhó khổ sở:

"Vậy phải làm sao bây giờ? Ta có thể gặp cữu cữu một lần không?"

Hoắc Nguy Lâu lạnh nhạt đáp:

"Không bằng ngươi đi hỏi bệ hạ, xem ngài có đồng ý cho ngươi gặp Trường Ninh Hầu hay không."

Triệu Hi ỉu xìu:

"Phụ hoàng sao có thể cho phép chứ."

Hắn liếc nhìn mọi người xung quanh, không nhịn được nói nhỏ:

"Biểu ca để ta lén gặp riêng, phụ hoàng sẽ không biết đâu."

Hoắc Nguy Lâu lắc đầu bất đắc dĩ, tựa hồ cho rằng hắn đúng là gỗ mục không thể đẽo, rồi xoay người bước vào sương phòng. Triệu Hi thở dài, Lâm Hòe đứng bên cạnh nhẹ ho một tiếng, nói:

"Điện hạ bình tĩnh, việc này nếu nôn nóng, ngược lại sẽ chỉ bất lợi cho Trường Ninh Hầu mà thôi."

Trong sương phòng, Bạc Nhược U đã khâu lại thi thể, trùm áo ngoài lên người chết. Bao tay nàng dính không ít máu, Hoắc Nguy Lâu sai người mang nước vào, chờ nàng rửa tay sạch sẽ mới tháo bao tay ra, rồi bắt đầu kiểm tra áo ngoài và giày của Tống Dục.

Sau khi rời cung, Tống Dục đã thay thường phục và cho người hầu hồi phủ trước. Lúc này, Bạc Nhược U thấy áo bào của hắn chỉ là vải Hồ Nam tầm thường, giày cũng không phải loại quý giá. Nàng cẩn thận kiểm tra, ở phần vạt áo phát hiện một vài nếp nhăn nhạt dần.

Hiện đang là thời khắc giao mùa xuân hạ, áo bào có thể do mỏng nhẹ và mềm nên dễ để lại nếp nhăn. Khi Tống Dục chết, y cúi nằm sấp trên bàn để lại nếp gấp trên vạt áo trước, nhưng vết nhăn mới này lại không phải do bị đè.

Nàng giơ xiêm y lên, đưa về phía ánh đèn ở góc tường quan sát, cảm thấy dấu vết này giống như bị ai đó nắm lấy. Hoắc Nguy Lâu thấy nàng chăm chú nhìn xiêm y thì bước lên hỏi:

"Sao vậy?"

Bạc Nhược U đáp:

"Tống đại nhân hôm nay, chỉ sợ đã phát sinh tranh chấp với ai đó. Trên vạt áo có dấu nhăn do bị túm lấy..."

Nàng nói xong nhìn Hoắc Nguy Lâu:

"Trông giống như hắn đã xung đột với một nam tử và bị người đó nắm chặt cổ tay."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu. Lúc này, Ninh Kiêu từ bên ngoài bước vào sương phòng, bẩm:

"Hầu gia, đã hỏi hạ nhân. Tống Dục không thường xuyên lui tới đạo quan, trong nhà chỉ có Tống phu nhân là người tin vào mấy chuyện này, nhưng nàng tín Phật chứ không phải tín Đạo."

Nghe vậy, Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm, rồi phân phó:

"Vậy phải điều tra tất cả đạo quan trong thành, đặc biệt xem nơi nào có làm bánh ngải thảo. Hôm nay Tống Dục hẳn đã đến một trong những đạo quan ấy và dùng loại bánh này."

Lần này cũng coi như có chút đầu mối, khiến Ninh Kiêu phấn chấn, liền xoay người rời đi. Hoắc Nguy Lâu quay lại, thấy Bạc Nhược U đang xem xét đôi ủng của Tống Dục, nhất là phần đế dính đầy bùn đất. Y bước tới, nói:

"Đã muộn rồi, để ta đưa nàng về."

Bạc Nhược U không trả lời, nàng cẩn thận nhìn chằm chằm đế giày, rồi nhanh chóng lấy từ rương ra một cây nhíp trúc. Nàng cẩn thận gạt lớp bùn trên đế giày, từ trong khe rãnh khều ra một viên nhỏ cỡ đầu kim. Vật ấy rất nhỏ, dễ lẫn trong bùn đất, nếu không chú ý sẽ khó nhận ra. Sau khi ủng khô qua vài ngày, lớp bùn rơi rụng thì vật này hẳn cũng sẽ biến mất theo. May mắn là nàng đã phát hiện ra.

Bạc Nhược U cầm cây nhíp gắp vật ấy đưa về phía ánh đèn, trong đáy mắt có chút nghi hoặc:

"Hầu gia, hôm nay Tống đại nhân mang đôi ủng này sao?"

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

"Từ sớm đã hỏi qua người hầu của hắn, nói là sau khi ra cung đều thay đổi áo quan và giày quan, sau đó mới một mình rời đi. Xiêm y và ủng đều là loại mới, đã được giặt sạch."

Đôi ủng bề ngoài còn rất mới, đế giày chưa bị mài mòn, hẳn là đôi mới làm, chưa mang quá vài lần. Một lớp bùn mỏng cũng là bình thường, vậy thứ tròn nhỏ này chắc chắn là dính vào hôm nay.

Bạc Nhược U lẩm bẩm:

"Giống như hạt giống hoa, chỉ là không biết là loại hoa cỏ gì."

Nàng tìm một chiếc khăn bọc vật ấy lại:

"Phải nghiên cứu thêm xem đây là thứ gì."

Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, đã hơn hai canh giờ từ lúc nàng đến đây, trời cũng gần tới giờ Tý. Nàng đứng dậy, cảm nhận được cơ thể mỏi nhừ, không khỏi thở dài:

"Hầu gia, ngài có về phủ không?"

Hoắc Nguy Lâu không trả lời, chỉ nói:

"Đưa nàng về trước đã."

Bạc Nhược U nghĩ tới những người còn trong sảnh, thoáng do dự:

"Hầu gia không cần đưa đâu, không bằng phái một người đưa ta trở về là được."

Hoắc Nguy Lâu híp mắt, không để ý tới lời nàng, xoay người ra ngoài phân phó:

"Đêm đã khuya, tạm thời ai nấy về nghỉ. Việc này không cần lan truyền, ngày mai Trực Sử Ti sẽ có tuyên cáo, tự khắc sẽ thông báo cho các ngươi."

Triệu Hi vốn đã không chịu đựng nổi, nghe vậy liền vui mừng ra mặt. Những người khác cũng buông lỏng đôi chút. Thấy Bạc Nhược U ngoan ngoãn theo sau Hoắc Nguy Lâu, Lâm Hòe không tiện nói chuyện riêng với nàng, cả đoàn cùng nhau bước ra ngoài. Hoắc Nguy Lâu vừa đi vừa gọi Tú Y Sứ tới dặn dò, khi quay đầu lại đã thấy Bạc Nhược U đứng chờ ở hành lang.

Trong lòng y khẽ ấm lên, nhanh chóng bước tới, lặng lẽ cầm lấy rương gỗ trong tay nàng. Hai bàn tay chỉ vừa chạm nhau đã vội tách ra, Bạc Nhược U nhấc mắt liếc y một cái, tinh thần dần thoát khỏi vụ án, cảm thấy y thật sự đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.

Khi đến cửa phủ, mọi người đều chờ sẵn. Hoắc Nguy Lâu để mọi người tự về nhà, sau đó dẫn Bạc Nhược U đi về xe ngựa. Mấy người thấy vậy liền nhìn nhau, giờ mới nhận ra có chút gì đó không bình thường, nhưng vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu vẫn nghiêm nghị, không có biểu hiện gì khác lạ nên cũng không dám nói thêm.

Triệu Hi vốn đã ngồi trên xe, lúc này lại vén rèm lên, trông thấy Bạc Nhược U bước vào xe ngựa của Hoắc Nguy Lâu, liền nhíu mày, tự lẩm bẩm:

"Bạc gia cô nương à..."

Người hầu bên ngoài hỏi:

"Điện hạ, có cần hồi cung không?"

Triệu Hi buông rèm xuống, đáp một tiếng, chợt lát sau lại vén rèm lên, quay sang người hầu bên ngoài hỏi:

"Cô nương vừa nãy, ngươi thấy dung mạo thế nào?"

Hai gã tùy tùng đeo đao nhìn nhau, một người đáp:

"Dung mạo rất xinh đẹp."

Người kia cũng vội vã gật đầu. Triệu Hi híp mắt lại, lúc này mới lệnh cho xe ngựa khởi hành.

Bạc Nhược U vừa ngồi xuống đã lộ vẻ lo lắng:

"Manh mối quá ít, nếu tra không ra điều gì ở đạo quan, e rằng rất khó xác định được hung thủ."

Hoắc Nguy Lâu mỉm cười, vẫy tay, ý bảo nàng ngồi gần lại. Bạc Nhược U ngập ngừng nhích lại gần, y cũng hơi nghiêng người, lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người:

"Muộn thế này rồi, không bằng đến Hầu phủ nghỉ ngơi?"

Bạc Nhược U tưởng y sẽ nói chuyện liên quan tới vụ án, không ngờ lại nghe y đưa ra đề nghị như vậy. Hai gò má nàng lập tức ửng đỏ, liền rụt người về phía sau:

"Như vậy sao được?"

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, khẽ nói:

"Nàng sợ cái gì?"

Bạc Nhược U càng lùi ra xa hơn, bối rối đáp:

"Không hợp lễ... không thể, tuyệt đối không thể..."

Nàng hoảng loạn vô cùng, Hoắc Nguy Lâu lại còn nói năng như vậy. Bên trong toa xe ngựa chật chội, bỗng nhiên nàng nhớ đến cảnh "cô nam quả nữ ở chung một phòng." Hoắc Nguy Lâu thấy nàng vừa thẹn vừa giận, tựa như chim sợ ná, trong lòng liền rung động. Y khẽ cười, thân mình không nhịn được mà nghiêng thêm một chút, đến mức khoảng cách giữa hai người chỉ còn chừng hai nắm đấm.

Bạc Nhược U thấy y càng ngày càng sát lại, một luồng máu nóng bừng lên mặt, đôi má như nổi lửa. Nàng đưa tay ra, đẩy vào ngực Hoắc Nguy Lâu, chỉ sợ y lại tiến gần hơn nữa.

Hoắc Nguy Lâu bị nàng đẩy lùi lại một chút, nhưng lập tức bắt lấy tay nàng, ánh mắt thoáng hiện vẻ bức người, giọng điệu vẫn bình thản:

"Làm sao vậy?"

Tay Bạc Nhược U bị y nắm chặt, cố rút ra nhưng không được, nàng tức giận nói:

"Hầu gia thận trọng một chút đi."

Hoắc Nguy Lâu bèn đưa tay nàng lên đặt lên ngực mình:

"Ta đã không thận trọng chỗ nào?"

Y nói xong, những ngón tay khẽ nhúc nhích, càng siết chặt tay nàng hơn, vừa như trêu chọc, lại vừa như cố kiềm nén điều gì. Sắc hồng từ hai gò má Bạc Nhược U lan ra tới tận cổ, nàng dở khóc dở cười:

"Hầu gia trước kia đâu có như vậy..."

"Vậy lúc trước ta giống cái gì? Nếu ta cứ đối đãi với nàng y như trước kia, chẳng lẽ không càng kỳ lạ hơn sao?"

Bạc Nhược U bất đắc dĩ trừng mắt nhìn y. Trong ánh mắt tối tăm của Hoắc Nguy Lâu như chứa đốm lửa, khiến nàng thoáng thấy sợ hãi, bất giác dựa lưng vào thành xe, không dám nhúc nhích. Hoắc Nguy Lâu chăm chú nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng mới chịu lui ra một chút, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến, như muốn nhìn đến khi nào thỏa mãn mới thôi. Đúng lúc ấy, một cơn gió thổi lay động rèm cửa, Bạc Nhược U chợt nhận ra con đường bên ngoài là đường dẫn về Trường Hưng phường.

Không nhịn được, nàng vén rèm lên nhìn kỹ, quả nhiên thấy đường phố quen thuộc. Nàng đưa ánh mắt trách móc nhìn Hoắc Nguy Lâu, chỉ thấy giữa mi tâm y lộ ra nét vui vẻ:

"Biết nàng sẽ không chịu về Hầu phủ."

Bạc Nhược U thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đã rõ là y cố ý trêu đùa, liền lắc đầu bất mãn. Thấy y tuy vẫn nắm tay mình nhưng đã ngồi xa ra hơn, nàng mới thấp giọng nói:

"Hôm nay là ta theo Hầu gia làm việc, nhưng Hầu gia lại... Cả ngày ngài nghĩ những chuyện gì vậy chứ..."

Hoắc Nguy Lâu vẫn lưu luyến nhìn nàng, định nói gì đó nhưng lại thôi. Vẻ mặt chợt đứng đắn hơn, y nghiêm túc đáp:

"Mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, khó khăn lắm mới được gặp nàng, lòng cảm thấy rất mong nhớ. Lúc làm việc là làm việc, nhưng xong việc rồi, trước mặt nàng ta không còn là Võ Chiêu Hầu, mà nàng cũng đâu còn là ngỗ tác."

Nói xong, y lại ngả người gần hơn, giọng nói vừa chân thành vừa sâu xa:

"Ta là nam nhân, nếu không muốn thân cận với người trong lòng mình, chẳng phải lại càng chứng minh mấy lời đồn đại trên phố là đúng sao?"

Bạc Nhược U cảm giác hơi thở nóng rực của y đang bao quanh mình, da mặt y dày như thành tường, chẳng hề tuân theo lễ giáo thường tình. Nàng bực bội nói:

"Vậy sau này ta sẽ không theo Hầu gia làm việc nữa!"

Hoắc Nguy Lâu bật cười, đáp lại lời nàng vừa bất đắc dĩ vừa có chút lém lỉnh:

"Tốt thôi, nếu vì vậy mà nàng không muốn làm việc nữa, cũng cho thấy tâm tư của nàng dành cho ta đã nhiều hơn rồi."

Câu nói có phần trêu chọc này khiến Bạc Nhược U chỉ muốn vung nắm đấm vào gương mặt tuấn tú của y, nhưng nàng biết lời mình nói sẽ chẳng có tác dụng. Công việc ngỗ tác là niềm tự hào và nền tảng độc lập của nàng, dù thế nào nàng cũng không bao giờ từ bỏ.

Hoắc Nguy Lâu chỉ cười không nói, trêu đùa nàng đến đủ rồi, giọng điệu ôn nhu lại pha chút thương tiếc:

"Trở về nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Nếu điều tra suôn sẻ, vụ án này cũng không cần Bạc ngỗ tác hao tổn tâm sức nữa. Nhưng nếu có biến cố gì, lại không thể thiếu được sự giúp sức của Bạc ngỗ tác."

Nói rồi y hơi ngừng, tiếp tục hỏi với vẻ trầm ngâm:

"Tối nay nàng lại càng chuyên tâm hơn mọi khi, là vì nghe mấy lời kia sao?"

Giọng y đầy vẻ lấy lòng, mỗi câu đều gọi nàng là "Bạc ngỗ tác," ánh mắt Bạc Nhược U thoáng động. Đang lúc nàng còn chần chừ, Hoắc Nguy Lâu đã hiểu rõ, đáy mắt chợt trở nên sâu thẳm, những tia lửa nhỏ dần tắt đi, thay vào đó là vài phần trịnh trọng. Y không nhịn được mà khẽ đưa tay nàng cạ lên gò má mình, ôn nhu nói:

"Tiểu Nhược, nàng có lòng như vậy, đã là săn sóc ta lắm rồi."

Bạc Nhược U nghe thế, trong lòng dâng lên một cảm giác mềm mại. Đúng lúc ấy, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước Trình trạch, Hoắc Nguy Lâu cũng không níu kéo, chỉ buông tay để nàng trở về nghỉ ngơi. Bạc Nhược U nhìn y, khẽ nói:

"Hầu gia cũng về nghỉ ngơi đi, đừng tự làm mình quá mệt nhọc."

Nụ cười trên gương mặt Hoắc Nguy Lâu càng thêm sâu xa, y gật đầu đáp lời. Bạc Nhược U hít một hơi, vừa cảm thấy muốn mau chóng thoát khỏi không gian ngột ngạt này, lại vừa có chút luyến tiếc. Cuối cùng, nàng cầm rương gỗ, lưu loát bước xuống xe ngựa.

Bước vào Trình trạch, Bạc Nhược U cảm thấy nhịp tim dồn dập cũng dần bình ổn lại. Nàng không biết Hoắc Nguy Lâu có thật sự về Hầu phủ nghỉ ngơi hay không, chỉ mong vụ án này được thuận lợi, để y vơi bớt phần nào mệt nhọc.

Trời gần sáng, Bạc Nhược U mệt mỏi vô cùng, sau khi tắm rửa liền chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, nhớ tới hạt giống hoa mang về, nàng liền vội chạy đến chính sảnh, cẩn thận đưa khăn tay gói hạt giống cho Trình Uẩn Chi xem.

"Nghĩa phụ, ngài mau xem giúp, đây là thứ gì?"

Trình Uẩn Chi cau mày nhìn vật nhỏ trong lòng bàn tay nàng:

"Đây là từ đâu mà có?"

"Đêm qua, khi theo Hầu gia đi nghiệm thi, con phát hiện thấy hạt này ở đế giày người chết. Hạt trông giống hạt giống hoa, nhưng con lại không nhận ra. Trước kia nghĩa mẫu có trồng nhiều loại hoa, nhưng hạt nhỏ thế này thì không có mấy. Nghĩa phụ hiểu biết rộng, có thể nhận ra không?"

Trình Uẩn Chi nghe có liên quan đến vụ án, cũng trở nên nghiêm túc, cẩn thận nâng hạt giống lên xem kỹ, suy tư một chút rồi xoay người vào thư phòng. Bây giờ sức khỏe của ông không còn tốt như trước, nhưng trong thư phòng vẫn cất rất nhiều sách về dược liệu và cây cỏ mang về từ Thanh Châu. Ông lập tức đi đến giá sách, lấy ra mấy quyển sách dược liệu để tra cứu.

Thấy vậy, Bạc Nhược U biết ông đã nghĩ ra chút manh mối nên cũng kiên nhẫn đứng chờ. Trình Uẩn Chi lật xem từng quyển, mỗi lần đều chọn ra vài quyển dược liệu tra cứu.

"Trông quen mắt lắm, rất nhiều hạt giống thảo dược đều nhỏ như vậy, cũng chưa chắc là hạt giống hoa, nhưng để ta tra xem."

Những tập sách dược liệu này rất quý hiếm, nhiều quyển còn là sách độc bản lưu truyền trong Trình gia. Ông tra cứu rất cẩn thận, Bạc Nhược U cũng cầm lấy một quyển đọc theo, cứ vậy mất hơn nửa ngày. Đột nhiên, Trình Uẩn Chi vẫy tay gọi nàng:

"Nha đầu, qua đây xem, có phải vật này không?"

Bạc Nhược U bước tới, thấy trong sách ghi tên một loài dược liệu: "Mỹ nhân cười."

Trình Uẩn Chi nói:

"Loại dược liệu này là một loài hoa cỏ dại, lá đài màu xanh, cánh hoa màu đỏ tím, thân cao, hoa đẹp, hương thơm ngát, có quả. Thịt và xác quả có thể làm thuốc, có tác dụng liễm phổi, chữa ho, giảm đau, còn có công dụng gây mê. Hạt của nó nhỏ như vậy, nhưng vật này không sinh trưởng ở kinh thành, rất hiếm thấy."

Bạc Nhược U cầm sách, xem xét kỹ càng, càng thấy hạt giống kia giống với mô tả trong sách. Tuy nhiên, nàng chợt thắc mắc vì sách viết rằng loại hoa này ưa khí hậu nóng ẩm, kinh thành lại không có điều kiện thích hợp.

"Nếu ở nơi thường không trồng được, vậy liệu có ai trong kinh tỉ mỉ chăm sóc không? Nghĩa phụ nói hoa này màu sắc đẹp, có thể sẽ có người cố trồng. Dù sao người giàu trong kinh cũng thích của hiếm."

Trình Uẩn Chi suy tư rồi đáp:

"Loài này phải trồng trên đất đỏ tốt, màu thẫm đỏ thì mới phát triển được..."

Nghe vậy, Bạc Nhược U bỗng có cảm giác quen thuộc thoáng qua trong đầu, nhưng chưa kịp nghĩ thấu đáo, Chu Lương từ bên ngoài bước vào:

"Lão gia, tiểu thư, Đại thiếu gia đến rồi-"

Bạc Nhược U ngẩng đầu lên, không khỏi ngạc nhiên khi nghe thấy tên Bạc Dật Hiên. Cha con bọn họ liếc nhau, cùng đi ra sảnh, quả nhiên thấy Bạc Dật Hiên mang theo lễ vật đứng chờ. Thấy Trình Uẩn Chi, hắn liền hành lễ cung kính rồi nói rõ là phu phụ Bạc Cảnh Lễ bảo hắn đến thăm hỏi.

Trình Uẩn Chi vui vẻ tiếp đãi, định giữ hắn lại dùng bữa trưa, nhưng Bạc Dật Hiên từ chối, nói phải ra ngoài thành để đọc sách. Trình Uẩn Chi biết hắn đang lo thi cử nên không miễn cưỡng, nhưng lúc sắp đi, Bạc Dật Hiên quay sang Bạc Nhược U, nói:

"Nhị muội, muội tiễn ta ra ngoài một chút, ta có lời muốn nói."

Bạc Nhược U thoáng bối rối, vốn chẳng mấy thân thiết với vị đường huynh này, nhưng vẫn đồng ý. Ra đến cổng lớn Trình trạch, Bạc Dật Hiên thở dài, ánh mắt đánh giá nàng:

"Muội thật sự định tiếp tục làm ngỗ tác ở nha môn sao?"

Bạc Nhược U thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng nhưng chỉ gật đầu:

"Làm sao vậy?"

Bạc Dật Hiên cười, vẻ mặt hơi châm biếm:

"Muội có biết hiện trong kinh thành nhiều người đã biết muội về lại, cũng biết muội làm ngỗ tác. Hôm qua ta dự tiệc văn hội với mấy người bạn, họ đều nhắc đến việc này. Muội là tiểu thư thế gia mà lại đi làm ngỗ tác, quả thực là bôi nhọ gia phong Bạc thị."

Bạc Nhược U khẽ nhíu mày, vừa tức vừa buồn cười. Thấy nàng không phản bác, Bạc Dật Hiên càng nghiêm giọng:

"Muội có thiếu gì việc tốt, cớ sao lại đi làm ngỗ tác? Nghề này khổ cực, ti tiện, muội cần gì phải tự làm mình thấp kém?"

Giọng hắn như có ý tốt, lại nói tiếp:

"Việc này lan truyền càng rộng, về sau còn ảnh hưởng đến muội rất nhiều, chẳng lẽ muội không định lấy chồng nữa sao?"

Dù Bạc Nhược U tính khí tốt, cũng không nhịn nổi trước lời chỉ dạy của hắn. Nàng cười nhạt:

"Ta gọi ngươi một tiếng đường huynh là theo lễ phép, nhưng không rõ ngươi lấy tư cách gì mà chỉ giáo ta?"

Bạc Dật Hiên ngạc nhiên, dường như không ngờ nàng vốn dịu dàng nay lại phản ứng như vậy, hắn nhíu mày:

"Ta là vì muốn tốt cho muội thôi."

Bạc Nhược U đáp:

"Vậy thì không cần. Ta làm ngỗ tác của ta, Bạc thị vẫn là Bạc thị. Nếu các ngươi luôn ngay thẳng, thì mấy lời đồn đại ấy có tổn hại được gia phong của các ngươi sao? Huống hồ ta cũng chỉ là nửa người của Bạc thị, không cần phải phí lời như vậy."

Bạc Dật Hiên chợt xanh mặt, đang định nổi giận thì một người cưỡi khoái mã từ xa chạy tới, chính là người hầu của Bạc phủ. Thấy thế, hắn không khỏi ngạc nhiên. Người hầu giục ngựa tới nơi, chưa kịp xuống đã gấp gáp báo:

"Công tử mau về phủ, trong phủ có chuyện lớn rồi!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.