Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 104




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạc Nhược U đã hoàn tất việc nghiệm thi thi thể mẫu thân của Trương Du, lúc này đã qua giờ Ngọ. Các nha sai từ trong rừng tùng cũng đã khai quật được rất nhiều hài cốt. Những hài cốt này đã nằm chôn trong đất hơn mười năm, giờ chỉ còn lại bộ khung xương. Bạc Nhược U mời các nha sai hỗ trợ tìm thảm nỉ, rồi tìm một chỗ bằng phẳng để bắt đầu cắt ghép hình người.

Chẳng bao lâu, Tôn Chiêu từ Ngô gia đến bẩm báo với Hoắc Nguy Lâu:

"Hầu gia, những người khác vẫn không chịu nhận tội. Hạ quan dự định sẽ đưa mấy thủ phạm về kinh thành thẩm vấn, sau khi thẩm vấn xong, sẽ thăng đường định án."

Hoắc Nguy Lâu tất nhiên không có ý kiến:

"Còn có hai người bệnh nặng, ngoài ra còn một đứa trẻ, xử lý như thế nào?"

Vừa hỏi như vậy, Tôn Chiêu có chút khó xử:

"Một bà lão bị bệnh nghiêm trọng, còn cô nương Ngô gia kia cũng lưu lại tàn tật. Hai người này năm đó chưa từng tham gia vào việc mưu hại mạng người, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là biết mà không báo. Hạ quan dự định xử trí nhẹ, dù sao các nàng bây giờ cùng ngồi tù cũng không khác gì nhau. Sau đó, hạ quan sẽ cùng Tri huyện của huyện Thấm Thủy thương nghị một chút, xem có thể quy thôn này về những thôn khác hay không, rồi tìm người sống trong đó chiếu khán."

Thôn này tuy hoang vắng, nhưng rốt cuộc vẫn có nhà và đồng ruộng. Tôn Chiêu nhanh trí nói:

"Mấy người này đều là trọng phạm, theo lý thuyết cả nhà cửa đều phải tịch thu. Có điều, hạ quan nghĩ rằng chẳng bằng phân nhà cửa ở đây cho những nhà kém phát triển trong thôn khác. Nếu có người đồng ý, họ sẽ phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc, như vậy cũng sẽ vẹn toàn đôi bên. Còn về hài tử kia..."

Tôn Chiêu chỉ hơi trầm ngâm:

"Nếu đưa đến nông gia nào đó nuôi dưỡng, cũng coi như là một phương án tốt."

Hoắc Nguy Lâu nói:

"Việc này nếu bị truyền ra, mọi người sẽ biết người thân của đứa bé đều từng bị ôn dịch, lại còn là người có tội ác tày trời. Chỉ sợ không ai nguyện ý nuôi dưỡng bé. Không bằng đưa đến Tướng Quốc Tự."

Tôn Chiêu cũng biết đến ngôi chùa nhỏ đó, nơi thu dưỡng trẻ mồ côi không nơi nương tựa, lập tức nói:

"Hầu gia nhân đức, hạ quan hiểu rồi."

Hoắc Nguy Lâu ngước mắt nhìn Bạc Nhược U đang khom người bận rộn ở xa, y không phải là người nhân đức, những việc nhỏ nhặt như vậy cũng không đáng để y hỏi tới, chỉ vì nể tình Bạc Nhược U lo lắng cho đứa bé mà hỏi thêm một câu.

Tôn Chiêu cũng theo ánh mắt Hoắc Nguy Lâu mà nhìn sang, thấy Bạc Nhược U ngồi xổm giữa đống bạch cốt, mặt mày nghiêm túc, trong lòng không nghĩ đến chuyện gì khác, trên mặt lộ vẻ tán thưởng:

"Lần này tiểu Bạc cực khổ rồi, lần sau nếu có công việc phải đi xa như vậy, nhất định sẽ không để Ngô Tương mang tiểu Bạc đi nữa."

Lời này vốn hợp ý của Hoắc Nguy Lâu, nhưng y chỉ hơi trầm ngâm, vẫn nói:

"Cũng không cần phải như vậy. Nếu tin tưởng nàng, thì không cần quá mức thương hại."

Đáy mắt Tôn Chiêu thoáng hiện lên bất ngờ, nhìn nhanh qua Hoắc Nguy Lâu, thấy y cũng không có ý nói giỡn, trong lòng mới xác định:

"Tất nhiên là tín nhiệm, chỉ là thấy tiểu Bạc quá cực khổ rồi."

Đương nhiên là khổ cực rồi, ngỗ tác vốn là một nghề gian khổ. Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu hơi cứng lại. Lúc này, đã thấy Bạc Nhược U bỗng ngẩng đầu lau mồ hôi cho mình. Nàng vừa lau mồ hôi vừa nhìn về phía y, khóe môi giương lên, nụ cười nhàn nhạt nhưng thanh thoát. Chốc lát sau, nàng lại cúi người tiếp tục nghiệm cốt, nụ cười đó như một tia sáng khiến tim Hoắc Nguy Lâu nóng lên.

Tôn Chiêu ở bên cạnh nói:

"Trước mắt nghiệm cốt xong rồi, tiểu Bạc có thể hồi kinh trước tiên."

Nói xong lại liếc nhìn sắc trời:

"Canh giờ còn sớm, nếu có thể xuất phát sớm hơn một chút, hẳn là có thể về kinh thành trước khi màn đêm buông xuống."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

"Rất tốt."

Bởi vì có nhiều nha sai, tay chân cũng lanh lẹ, sau một buổi trưa, toàn bộ rừng tùng đã được đào gần như hoàn toàn. Bọn họ chôn xác ở chỗ khá tập trung, rất nhanh đã đào ra một cái hố có diện tích chừng ba trượng. Chỉ là ban đầu xác chết chồng chất vào một chỗ, bây giờ những bộ xương này cũng xen lẫn vào nhau. Bạc Nhược U muốn gom lại để xếp ra khung xương hoàn chỉnh sẽ khá tốn thời gian.

Khi các khung xương chính trong hố đất được ghép lại xong, mặt trời đã ngã về Tây. Còn sót lại một ít khúc xương nhỏ vụn lộn xộn khó phân biệt, nàng đang gặp chút khó khăn, thì Hoắc Nguy Lâu đã đến bên nàng:

"Xác định thân phận và nghiệm ra nguyên nhân cái chết là được rồi. Những thứ này sẽ được mang về kinh thành làm vật chứng trình lên công đường, không nhất định phải lắp ghép lại hoàn chỉnh."

Bạc Nhược U suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hợp lý. Hoắc Nguy Lâu lại nói:

"Đi rửa tay đi, chúng ta chuẩn bị hồi kinh."

Bạc Nhược U nhìn quanh, thấy các nha sai vẫn chưa có ý định rời đi, Tôn Chiêu cũng không lên tiếng, nên có chút do dự. Hoắc Nguy Lâu bất đắc dĩ:

"Tôn Chiêu đã nói rồi, để nàng về kinh trước. Bọn họ còn muốn thu thập vật chứng, còn phải dàn xếp cho đứa bé kia nữa, không nhanh như vậy. Nàng lưu lại cũng vô dụng, chúng ta trở lại kinh thành trước giờ Tí thì tốt."

Y đây là đặc biệt chờ nàng. Bạc Nhược U chỉ lo làm trễ chính sự của y, vội vàng đồng ý. Đến khi thu dọn xong các công cụ nghiệm thi, rồi đi cáo từ với Tôn Chiêu. Tôn Chiêu cười híp mắt tán thưởng nàng, lại nói:

"Đã có Hầu gia đi cùng, ta cũng không cho người đưa ngươi. Đường núi bị chặn đã khơi thông, chỉ sợ đến sáng sớm ngày mai mới có thể về kinh, ngươi nhớ về nghỉ ngơi sớm một chút, mấy ngày nay đã thật sự khổ cực."

Tôn Chiêu cười có chút khiếp người, Bạc Nhược U cảm thấy Tôn Chiêu nhất định đã nhìn ra điều gì đó. Hai gò má của nàng hơi nóng lên, lại cùng Ngô Tương chào hỏi. Lúc này mới đi đến xe ngựa của mình. Tôn Chiêu mang theo Ngô Tương tự mình nhìn nàng lên xe ngựa, lại từ biệt với Hoắc Nguy Lâu. Đến khi bọn họ đã theo đường núi đi xa rồi, Ngô Tương hồ nghi nói:

"Đại nhân, vì lẽ đó Hầu gia tới trong thôn này ở lại một ngày một đêm, rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Tôn Chiêu xoay người cười như không cười mà nhìn hắn:

"Hầu gia tới đây, nói chuyện với ai nhiều nhất? Lại ở chung với ai nhiều nhất?"

Hỏi cái này thì Ngô Tương biết:

"Là cùng tiểu Bạc nha..."

Mắt hắn sáng ngời:

"Vì lẽ đó... Hầu gia tới đây là vì tiểu Bạc?"

Tôn Chiêu lắc đầu rồi đi về rừng tùng:

"Ngươi cũng quá không có ánh mắt rồi."

Ngô Tương hít vào một ngụm khí lạnh:

"Vì lẽ đó... Hầu gia đối với tiểu Bạc là thật sự có tư tâm? Cũng đúng nha, Hầu gia là người không gần nữ sắc, mà tiểu Bạc... Tiểu Bạc có thân thế tầm thường, Hầu gia có ý gì? Là muốn nạp thiếp hay sao?"

Tôn Chiêu cười khẽ ra tiếng:

"Hầu gia có thân phận cỡ nào, vì một thiếp thất mà chạy tới đây cọ xát hai ngày?"

Nói xong lại thở dài:

"Sau này đối với tiểu Bạc cần phải tôn trọng bảo vệ nhiều hơn một chút. Những năm gần đây chưa từng thấy Hầu gia để bụng người nào, người như vậy, không chú ý thì thôi, một khi dụng tâm rồi, đó chính là chuyện đã rồi. Ta xem qua không lâu, tiểu Bạc sẽ không làm việc ở nha môn chúng ta nữa."

Ngô Tương nghe vậy hơi nhíu mày:

"Tiểu Bạc cũng không phải loại người ham thích quyền quý mà?"

Tôn Chiêu mang theo dáng vẻ tiếc rẻ nói:

"Không thể chỉ nhìn như thế. Đừng nói tiểu Bạc cùng Hầu gia đã sớm kết giao, dù là mới được Hầu gia coi trọng, chỉ cần Hầu gia muốn, thiên hạ này ai có thể từ chối ngài?"

Ngô Tương nghĩ đến thân phận địa vị của Hoắc Nguy Lâu, lại nghĩ đến tuổi tác y còn trẻ mà đã quyền khuynh triều dã, tướng mạo cũng cao lớn tuấn dật, xác thực không nghĩ ra được khả năng sẽ bị Bạc Nhược U cự tuyệt. Hắn thở dài, chỉ cảm thấy nếu Bạc Nhược U có thể gả vào Hầu phủ thì tất nhiên là chuyện tốt, nhưng phủ nha lại bị thiếu một người ngỗ tác đắc lực, vì vậy nói:

"Xem ra vẫn phải tôi luyện tiểu Hồ nhiều hơn mới được, gần đây tính tình của hắn càng ngày càng xấu."

Ý cười của Tôn Chiêu cũng hơi phai nhạt:

"Trước kia cũng khá đáng tin, sao mới qua năm lại trở nên cáu kỉnh rồi?"

Ngô Tương cũng có chút thổn thức:

"Thuộc hạ cũng không hiểu."

Nói xong lại liếc mắt nhìn phương hướng đường núi:

"Không đúng nha đại nhân, nếu thật sự dễ dàng như ngài nói, Hầu gia cần gì gấp rút chạy tới trong thôn như vậy?"

Tôn Chiêu sờ sờ cằm:

"Nói như vậy, dường như Hầu gia thật sự có hơi khác với trước kia..."

Lúc này mặt trời đã ngả về Tây, xe ngựa của Bạc Nhược U chầm chậm tiến bước. Hoắc Nguy Lâu cưỡi ngựa bên cạnh, việc này quả là hiếm thấy. Khi đoàn người xuống đến chân núi, sắc trời đã tối đen. Gần bờ sông Lạc Hà, những thuyền lớn nhỏ và nhà dân hai bên bờ đã thắp đèn sáng rực, tạo nên cảnh sắc lung linh. Bóng đêm bao phủ, nhưng bọn họ đã dự định đi đường đêm nên cũng không quá vội vàng, dừng chân nghỉ ngơi trên quan đạo, nhờ vậy cũng nhanh hơn nhiều.

Khi đến dưới cửa thành, Bạc Nhược U thấy cổng thành đã đóng, nhưng Hoắc Nguy Lâu muốn vào thành lại chẳng tốn nhiều công sức. Đến khi vào đến nơi, Bạc Nhược U cảm giác dần tỉnh táo lại. Suốt dọc đường, bọn họ chẳng nói gì nhiều. Khi Bạc Nhược U vén rèm lên, nàng nói:

"Hầu gia, ngài về phủ trước đi, ta sẽ tự về nhà. Vào kinh thành cũng không cần hộ tống nữa."

Hoắc Nguy Lâu hơi bực bội:

"Chỗ xa như vậy ta đều đi được, mấy bước này lẽ nào không nổi?"

Xe ngựa băng qua đường phụ, hướng về Trường Hưng phường. Khi đến Trình trạch, Hoắc Nguy Lâu vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, chỉ nói:

"Về nhà rồi phải nghỉ ngơi nhiều vào."

Ánh mắt y ẩn chứa tình ý, như muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt lời, vung roi ngựa rồi vội vã rời đi. Bạc Nhược U đứng bên xe, nhìn bóng dáng đoàn người khuất dần ở cuối đường, lòng thoáng ngẩn ngơ mới quay lại kêu cửa.

Trình Uẩn Chi vốn đã nghỉ ngơi, thấy nàng trở về thì mừng rỡ, vội hỏi han về vụ án ở thôn Cổ Chương. Khi nghe đến chuyện thảm cảnh xảy ra trong thôn núi, ông không khỏi xúc động, trong trí nhớ mơ hồ vẫn nhớ đến nạn ôn dịch năm nào. Ông nói:

"Có phải chuyện mười lăm, mười sáu năm trước? Khi đó dù ôn dịch phát sinh trong núi, nhưng cũng cách kinh thành không xa. Huyện nha Thấm Thủy đã lập tức báo về kinh, bệ hạ còn sai đại phu trong kinh đi chữa trị. Nhưng đợt ôn dịch này hung hiểm lắm, không có cách chữa trị, thậm chí nguyên nhân phát bệnh cũng chẳng rõ. Những người đi cứu đều tay trắng quay về, cuối cùng chỉ đành phong tỏa ngọn núi mà thôi."

Trình Uẩn Chi nói rồi thở dài:

"Khi ấy còn phái cả ngự y đi, toàn là những đại phu giỏi nhất kinh thành."

Bạc Nhược U vừa ăn vừa nghe, nghe vậy thì hỏi:

"Chuyện như ôn dịch, chẳng phải nên giữ kín với dân thường sao? Làm sao nghĩa phụ biết được người đi chữa là ngự y?"

Trình Uẩn Chi bỗng ngưng lời, nhìn nàng chốc lát mới chậm rãi đáp:

"Nghĩa phụ chưa từng kể với con về gia thế mình. Những năm sống ở Thanh Châu, ta đã muốn quên đi quá khứ. Nay hồi kinh, lại càng khó mà quên."

Ông thở dài nặng nề rồi nói tiếp:

"Phụ thân ta từng giữ chức Viện chính Thái Y Viện, bởi vậy ta nhớ rõ chuyện ôn dịch ấy. Khi ấy cha ta đã làm Viện chính suốt mười năm, kinh đô và các vùng lân cận từng náo loạn vì một lần ôn dịch."

Bạc Nhược U nghe mà kinh ngạc, chức Viện chính Thái Y Viện chẳng phải là chức của phụ thân Minh Quy Lan sao? Nàng cũng không vội hỏi thêm, mà để Trình Uẩn Chi tiếp tục hồi tưởng và kể về gia tộc Trình. Khi kể đến vụ án của Huệ phi, Trình Uẩn Chi cười khổ một tiếng:

"Phụ thân ta chỉ sợ lúc đầu đã biết không cứu được, vì vậy khi dùng thuốc rất cẩn thận, nhưng cuối cùng lại thành nhược điểm. Suốt cuộc đời ông đã cứu không dưới trăm ngàn sinh mạng, nhưng chỉ vì sự cố này mà ngay cả mạng mình cũng không giữ nổi. Triều đình cũng cấm người Trình gia hành y, ta nản lòng mà không muốn tiếp tục nghề y nữa, sau này tình nguyện làm ngỗ tác."

"Tộc của nghĩa mẫu con vốn không phải dòng dõi làm quan, nhưng cũng bị liên lụy vì Trình gia. Sau đó nàng quyết định ít qua lại với tộc của mình. Nàng từ nhỏ đã tập y, nên đến Thanh Châu, nàng mở y quán để chẩn bệnh."

Bạc Nhược U nghe mà lòng nặng trĩu:

"Không còn cách nào khác sao? Trình gia vốn không có lỗi."

Trình Uẩn Chi thở dài:

"Hài tử ngốc, chuyện này không có đúng sai. Luôn có người phải gánh trách nhiệm. Một vị hậu phi, một hoàng tử, sinh mạng của họ và cả những tranh đấu chốn hậu cung, chỉ có một mình phụ thân ta chết đã là may mắn giữa bất hạnh rồi. Nếu không phải vì vậy, khi xưa ta cũng chẳng rời kinh để tránh họa."

Giọng Trình Uẩn Chi chùng xuống, ông khẽ nói:

"Chốn hoàng gia vốn tràn đầy hiểm nguy. Ta thấy nhiều chuyện như vậy, không muốn con dây dưa gì với Võ Chiêu Hầu. Mẫu thân của ngài là Trưởng công chúa, cháu ngoại của Hoàng đế. Những năm gần đây, ngài nổi danh trong triều chính, nhưng lại mang họ Hoắc chứ không phải họ Triệu, điều này không phải chuyện lành. Gần vua như gần cọp, điều này chắc ngài ấy cũng tự hiểu rõ. Ngài ấy gánh chịu được, nhưng con thì không cần phải vướng vào đó."

Bạc Nhược U hơi nghẹn, nuốt một miếng cơm, dù Trình Uẩn Chi ít khi bàn đến triều đình, nàng vẫn hiểu rõ hàm ý ông muốn nhắn gửi:

"Thật đúng là nguy hiểm, nhưng việc này cũng phải xem Hầu gia có đáng để con mạo hiểm không."

Trình Uẩn Chi nhíu mày, cảm nhận được nữ nhi đã trưởng thành, không dễ gì giữ lại bên mình. Đúng lúc đó, Chu Lương đứng bên khẽ thưa:

"Lão gia, lần này chúng ta về kinh, Hầu gia cũng cùng đường hộ tống tiểu thư, suốt dọc đường đều là ngài ấy đưa về."

Bạc Nhược U không khỏi ngạc nhiên khi nghe Chu Lương kể chuyện, bất giác đỏ mặt, lén nhìn Trình Uẩn Chi, thấy ông bối rối hỏi lại:

"Ngài ấy đi làm gì?"

Chu Lương liếc nhìn Bạc Nhược U, tiếp lời:

"Rõ ràng là đi tìm tiểu thư. Hầu gia nghe nói tiểu thư ra ngoài phá án đã hai ngày không về, nên đêm hôm ấy lập tức lên đường tìm kiếm. Tiểu nhân ở bên quan sát, thấy Hầu gia rất quan tâm tiểu thư, từ đêm qua đến hôm nay, hầu như luôn bên cạnh tiểu thư."

Khuôn mặt Bạc Nhược U đỏ bừng, nhưng không ngăn Chu Lương nói tiếp. Trình Uẩn Chi nghe xong, sắc mặt đanh lại, chống gậy dằn giọng:

"Đúng là một mưu kế!"

Bạc Nhược U thiếu chút nữa bị sặc, Trình Uẩn Chi quay sang nàng nói:

"Biết con vất vả, lại gặp khó khăn ngoài kinh thành, có lẽ ngài ấy đoán con sẽ nhớ nhà, thế là lập tức đến lấy lòng. Con gái à, không thể dễ mềm lòng như thế. Võ Chiêu Hầu là người nhìn thấu lòng người, chỉ cần lơ là là bị ngài ấy chiếm ưu thế ngay."

Bạc Nhược U vội đáp, rồi nhanh chóng kết thúc bữa ăn, xin phép về phòng. Trình Uẩn Chi biết nàng mệt mỏi, liền đồng ý. Về đến khuê phòng, nàng vỗ nhẹ lên mặt để giảm bớt nét ửng đỏ.

Trong lúc tắm rửa, Bạc Nhược U lại suy nghĩ về những gì Trình Uẩn Chi nói. Nếu Hoắc Nguy Lâu muốn dùng thủ đoạn, nàng khó mà tránh được, nhưng liệu ngài có phải đang cố gắng làm nàng xiêu lòng không? Nghĩ tới đây, nàng lại thấy khó tin. Một người như Hoắc Nguy Lâu, vốn thẳng thắn trong việc tình cảm, nếu không phải thật lòng thì cũng chẳng nhọc công dẫn nàng đi gặp Trưởng công chúa. Nghĩ đến đây, nàng càng thấy rõ thêm điểm tốt của Hoắc Nguy Lâu, rồi không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ bình yên.

Đêm đó, nàng ngủ sâu giấc. Sáng sớm hôm sau, nàng hiếm khi dậy trễ nửa canh giờ, tự nhủ rằng đoàn người Tôn Chiêu chắc chỉ đến kinh thành vào lúc hoàng hôn, nên cũng không vội đi nha môn điểm danh. Dùng bữa sáng xong, nàng nghe Trình Uẩn Chi nhắc đến việc phu thê Lâm Hòe đến thăm, Bạc Nhược U thở phào nhẹ nhõm, yên lòng cùng Trình Uẩn Chi trò chuyện nửa ngày. Khi mặt trời lặn, nàng ngồi xe ngựa đến nha môn, định gặp lại Ngô Tương.

Vừa tới cửa, nàng nghe nha sai thưa:

"Bạc cô nương, ngài tới thật đúng lúc, có người đang tìm ngài."

Bạc Nhược U ngạc nhiên:

"Bộ đầu tìm ta à?"

Nha sai vội xua tay:

"Không phải, là một vị công tử muốn gặp ngài."

Nàng thoáng ngờ ngợ, chưa nghĩ ra là ai, thì đã thấy Lâm Chiêu từ trong đình bước ra.

Nha sai nhanh nhảu nói:

"Chính là vị công tử này tìm ngài."

Bạc Nhược U kinh ngạc, Lâm Chiêu bước tới gần, mỉm cười:

"Nhị muội muội! Cuối cùng muội đã về rồi."

Bạc Nhược U cúi đầu hành lễ:

"Lâm công tử tìm ta có việc gì?"

Lâm Chiêu cười nhẹ:

"Nhị muội muội sao lại khách sáo vậy? Nếu không quen gọi là huynh trưởng, cứ gọi tên cũng được."

Bạc Nhược U chỉ khẽ gật đầu:

"Vậy thật quá thất lễ. Không biết công tử tìm ta có chuyện gì không?"

Lâm Chiêu hơi ngại, nhưng vẫn nói:

"Vốn định hôm khác đến quý phủ, nhưng gọi người hỏi thăm thì nghe nói muội đã rời kinh. Giờ biết muội về rồi, ta chỉ muốn mời muội tham quan kinh thành một chút. Muội cũng ít bạn bè thân thích, ta là huynh trưởng, nên đối đãi tử tế với muội."

Lời nói chân tình của Lâm Chiêu khiến Bạc Nhược U hơi ngỡ ngàng. Nhưng nhớ lời Hoắc Nguy Lâu, nàng tự thấy nên giữ khoảng cách, vì họ vốn không quá thân thiết. Cân nhắc một hồi, nàng trả lời:

"Cảm tạ công tử, nhưng ta đã đi qua nhiều nơi trong kinh. Ta biết công tử trong triều bận rộn, không cần vì việc này mà phiền đến. Ta cũng đang định hỏi về vụ án, thật không tiện để đi đâu khác."

Lâm Chiêu gật đầu đồng ý:

"Đúng là vậy. Ngô bộ đầu ở trong kia, muội vào hỏi đi, ta chờ bên ngoài. Trời cũng sắp tối, ta tiện thể đưa muội về nhà, còn muốn đến chào Trình bá bá."

Bạc Nhược U thấy Lâm Chiêu quá nhiệt tình, nàng ngập ngừng:

"Vậy không cần đâu, ta —"

"Nhị muội muội," Lâm Chiêu nhẹ cười, "có phải ta quá đường đột không? Sau khi các người đi, ta hỏi thêm phụ thân, mới biết Trình bá bá cùng muội từng trải không ít khó khăn. Nếu từ nhỏ ở kinh, chúng ta hẳn sẽ rất thân thiết. Nói là huynh trưởng cũng không phải khách sáo. Ban đầu ta định đến sớm hơn, nhưng nghe nói muội không ở phủ nên mới cho người hỏi thăm. Biết muội hôm nay về, ta lập tức tới đây."

Thấy nàng khó xử, Lâm Chiêu suy nghĩ rồi nói:

"Nếu muội ngại thì lát nữa ta chỉ đưa muội về nhà là được."

Đến mức này, Bạc Nhược U khó từ chối, không biết nên làm sao, thì lúc này Ngô Tương từ hậu đường đi ra, vui vẻ nói:

"Tiểu Bạc, sao muội lại đến đây?"

Bạc Nhược U thở phào nhẹ nhõm, vội trả lời:

"Ta nghĩ các huynh tới vào buổi chiều, nên đến sớm xem thử."

Ngô Tương cười, liếc nhìn Lâm Chiêu:

"Lâm công tử tìm muội có việc gì không?"

Lâm Chiêu lắc đầu:

"Cũng không có gì lớn, nhà ta với Nhược U vốn có giao tình, trước kia không biết, giờ mới biết thôi. Nghe các người phá án trở về, nên ta đến thăm."

Ngô Tương cũng ngạc nhiên, chưa biết chuyện này, Bạc Nhược U hỏi tiếp:

"Bộ đầu có gì cần ta làm không?"

Ngô Tương xua tay:

"Hôm nay không có gì, muội nên về nghỉ sớm."

Bạc Nhược U gật đầu. Thấy Lâm Chiêu kiên nhẫn đứng đợi như muốn đưa nàng về, nàng lưỡng lự, đang do dự thì Ngô Tương nhìn ra đường nói:

"Ồ? Đó có phải là xe ngựa của phủ Võ Chiêu Hầu không?"

Ba người nhìn theo, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa trang trí lộng lẫy chậm rãi đi tới. Bạc Nhược U nhận ra ngay, Lâm Chiêu cũng kinh ngạc:

"Thật sự là xe của Hầu phủ, Hầu gia đến đây sao?"

Là Hoắc Nguy Lâu. Y vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng Lộ Kha cưỡi ngựa bên ngoài khẽ báo:

"Hầu gia, Bạc cô nương đang đứng ở cửa nha môn."

Hoắc Nguy Lâu đột nhiên mở mắt, chưa kịp vén rèm thì Lộ Kha đã nói tiếp:

"Còn có cả Lâm công tử ở đó nữa."

Nghe đến đây, Hoắc Nguy Lâu thoáng nhíu mày, y vén rèm nhìn ra, đúng như dự đoán, thấy Bạc Nhược U đứng cạnh Lâm Chiêu ở cửa nha môn. Nhìn thấy nàng, trong đáy mắt Bạc Nhược U hiện lên chút ngạc nhiên, nàng cũng quay sang nhìn Lâm Chiêu một cái. Dù Hoắc Nguy Lâu không biểu hiện rõ ràng, nhưng trong lòng dường như thoáng không vui.

Bạc Nhược U thấy Lộ Kha đi theo, hiểu rằng Hoắc Nguy Lâu tới đây không phải vì tìm nàng. Ban đầu nàng định về nhà, nhưng thấy y, nàng lại dừng bước. Khi Hoắc Nguy Lâu xuống ngựa, nàng liền tiến lên hành lễ.

Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn nàng một cái, rồi nhìn sang Lâm Chiêu:

"Sao ngươi lại ở đây?"

Lâm Chiêu tươi cười đáp:

"Hầu gia, ta đến tìm Nhị muội muội. Nghe nói mấy ngày qua nàng rời kinh đi phá án, nay mới trở về, ta tới thăm nàng."

Hoắc Nguy Lâu giữ vẻ mặt thản nhiên, khẽ gật đầu, không nhìn Bạc Nhược U mà hỏi:

"Ngươi định đưa nàng đi đâu?"

Lâm Chiêu đáp tự nhiên, không chút đề phòng:

"Đưa nàng về nhà, rồi nhân tiện thăm cả Trình bá bá."

Lúc này Hoắc Nguy Lâu khẽ tiếc nuối:

"Hôm nay ngươi không đưa nàng về được. Bản Hầu có chuyện quan trọng, cần nàng hỗ trợ."

Lâm Chiêu bất ngờ, nụ cười thoáng chùng xuống, liếc nhìn Lộ Kha và những người khác, ngập ngừng:

"Hầu gia mang theo bao nhiêu người như vậy, sao còn cần đến Nhị muội muội?"

Hoắc Nguy Lâu chỉ thản nhiên nói:

"Chuyện cần tra xét hồ sơ, nhiều người cũng không hữu dụng bằng nàng."

Rồi y quay sang Bạc Nhược U, hỏi:

"Nàng có muốn về sớm không?"

Bạc Nhược U lập tức lắc đầu:

"Không, ta không muốn."

Lâm Chiêu thấy vẻ kiên định của nàng, trong lòng mơ hồ cảm thấy Bạc Nhược U như bị Hoắc Nguy Lâu uy hiếp đến mức không dám trái ý. Hắn định lên tiếng giúp nàng, nhưng lại thấy Hoắc Nguy Lâu nghiêm mặt hỏi Ngô Tương:

"Tôn Chiêu có ở đó không?"

Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu trầm trọng, khiến Lâm Chiêu hiểu rằng đây là chính sự, đành im lặng. Ngô Tương lập tức đáp ứng, vội đi gọi Tôn Chiêu. Lâm Chiêu nhân tiện hỏi:

"Hầu gia, cần ta hỗ trợ gì không?"

Việc tra hồ sơ không phải điều khó với hắn. Tuy nhiên, Hoắc Nguy Lâu từ chối ngay:

"Không cần. Hôm nay trong chốc lát không xong đâu, ngươi nên về nghỉ. Ngày mai còn lâm triều, nhớ chuẩn bị hầu bút mực cho bệ hạ."

Lâm Chiêu, được Kiến Hòa Đế trọng dụng, nghe vậy cảm thấy Hoắc Nguy Lâu nói có lý, đành đáp ứng. Lúc này, Tôn Chiêu đi ra, chưa kịp hành lễ thì Hoắc Nguy Lâu đã nghiêm nghị:

"Đi mở nhà kho của ngươi, bản Hầu cần xem hồ sơ các công văn đã đăng trong vài năm qua."

Tôn Chiêu thấy vẻ mặt của Hoắc Nguy Lâu liền hiểu chuyện không đơn giản, vội đi trước dẫn đường. Bạc Nhược U cúi người hành lễ với Lâm Chiêu rồi theo Hoắc Nguy Lâu vào trong. Lâm Chiêu đứng ở cửa, nhìn bóng Bạc Nhược U đi giữa đoàn người, lòng dâng lên một chút xót xa.

Bạc Nhược U lần đầu tiên tới kho hồ sơ của phủ nha. Nơi này nằm sâu trong nha môn, cửa sổ đều bị bịt bằng sắt, cửa chính khóa ba lớp. Tôn Chiêu cho người lấy chìa khóa, một lát sau mới mở được. Cửa vừa mở ra, bên trong là những tủ lớn xếp thành hàng, từng dãy hồ sơ phân loại từ các khu vực dưới quyền kinh đô, thật mênh mông bát ngát.

Hoắc Nguy Lâu ra lệnh:

"Ngươi lui ra, chỉ để một người trực bên ngoài là đủ."

Tôn Chiêu hiểu ý, biết chuyện này không đơn giản, nên nhanh chóng dẫn Ngô Tương rời đi. Hoắc Nguy Lâu ra hiệu, Lộ Kha cùng Tú Y Sứ lập tức vào sâu trong kho. Bạc Nhược U nhìn họ rời đi, không nhịn được hỏi:

"Hầu gia, ta có thể làm gì?"

Hoắc Nguy Lâu nặng nề nhìn nàng:

"Trước hết, kể về vị hôn phu Lâm Chiêu của nàng cho ta nghe."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.