Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 100




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngô Tương nắm chặt bội đao bên người, xoay người rời đi, những người đứng bên bờ đầm Hắc Thủy lập tức nhấc chân đuổi theo hắn.

Đáy lòng hắn căng thẳng, thầm nghĩ tuy có chút võ nghệ, nhưng những kẻ đuổi theo đều là những kẻ tàn nhẫn, độc ác, bởi vậy không dám khinh thường. Vốn định chạy về nhà Trương bà bà để lệnh cho các nha sai bắt người, nhưng chưa kịp chạy được vài bước, bỗng nhiên một luồng gió mạnh tấn công từ phía sau, tựa như một thanh đao bổ vào khuỷu chân, khiến Ngô Tương đau xót, người lảo đảo. Bên tai hắn nghe được tiếng bước chân ngày càng gần, bèn dứt khoát trượt xuống dọc theo sườn núi.

Đây không phải là đường về nhà Trương bà bà, nhưng lại là cách thoát thân nhanh nhất. Ban ngày hắn đã tới đầm Hắc Thủy, nhớ mang máng rằng từ hồ nước đi xuống là một cái hồ nhỏ do dòng suối tạo thành. Nơi này là một đoạn dốc đứng, dưới dốc là con đường núi phía Tây Bắc. Chỉ cần thoát khỏi đám người đuổi theo, hắn có thể vòng về nhà Trương bà bà mà không khó khăn gì.

Hắn vừa nửa trượt nửa chạy xuống núi, đám người phía sau tuy muốn đuổi theo nhưng không quả quyết nhanh nhẹn như hắn, chỉ chốc lát đã rời khỏi tầm mắt của họ. Trong rừng núi tối đen, bụi cây che phủ khiến mọi người khó lòng phân biệt phương hướng, gió núi rì rào vang vọng, đám người huynh đệ Trương gia căn bản không thể theo kịp.

Đại ca Ngô gia quát hỏi:

"Nhìn rõ ràng không? Là ai?"

Trương Nhị nhặt thanh đao bửa củi trên đất, cắn răng nói:

"Hẳn là gã bộ đầu kia, ngoài hắn ra không thể có ai tới nghe trộm chúng ta nói chuyện."

Hắn xoay người nhìn về phía Trương bà bà:

"Nhất định là hắn đi theo bà tới đây."

Vẻ mặt Trương bà bà biến sắc:

"Chẳng lẽ hắn đã tỉnh dậy?"

Ngô lão đầu từ phía sau đuổi tới:

"Không thể để hắn chạy thoát! Hắn chắc chắn sẽ trở về báo tin. Các ngươi còn không mau đuổi theo! Bây giờ hắn đã biết ý định của chúng ta rồi, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!"

Trương bà bà cũng gật đầu phụ họa, đại ca Ngô gia hừ lạnh một tiếng:

"Hắn chạy xuống theo đường này, nhưng chỉ sợ hắn không biết bên dưới có gì ——"

Lời này khiến mọi người lặng đi một chút, đại ca Ngô gia liền dặn dò Trương bà bà:

"Bà về trước ổn định bọn họ. Có lẽ phải dùng tới cách bỏ thuốc. Bất luận thế nào cũng không thể để một ai trong bọn họ thoát ra. Cứ nói bà không biết gì, cũng chưa từng thấy gã bộ đầu, bọn họ còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chắc trong chốc lát sẽ không làm khó bà."

Sau đó hắn nhìn về phía huynh đệ Trương gia:

"Các ngươi đi đường khác chặn hắn lại, ta sẽ xử lý những người không có sức kháng cự ở nhà Trương thẩm, tiện thể bắt bọn họ luôn."

Huynh đệ Trương gia lập tức đáp ứng, không đuổi xuống theo sườn núi mà theo đường nhỏ trong rừng đi vòng xuống.

Phía sau không còn ai đuổi theo, điều này khiến Ngô Tương thở phào nhẹ nhõm. Trước mắt là bóng cây đung đưa, dưới chân là cỏ dại mọc thành từng cụm, địa hình khó phân biệt. Hắn giảm tốc độ, vội vã hướng về nhà Trương bà bà. Đám người Trương bà bà đã bị kinh động, mà những người như Bạc Nhược U ở trong nhà Trương bà bà lại không hay biết gì. Nếu những kẻ này quay trở lại gây khó dễ, hắn sợ Bạc Nhược U cùng những người kia không kịp ứng phó. Ý niệm này vừa dứt, tốc độ dưới chân hắn càng thêm nhanh, nhưng bỗng nhiên, dưới chân hắn trống rỗng ——

Ngô Tương cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra, vốn tưởng mình sẽ ngã rất chật vật, nhưng thời gian rơi xuống lâu hơn hắn nghĩ. Ngay lúc tưởng sẽ ngã chết, hắn nghe tiếng "tõm" vang lên, rồi chìm vào đầm nước lạnh thấu xương. May mắn hắn đã rơi xuống một đầm sâu trong rừng.

Giữa đêm nước trong đầm lạnh lẽo cực kỳ. Ngô Tương uống hai ngụm nước, trong đầm hụp lặn hai lần mới nổi lên được. Đầm nước này so với hắn tưởng tượng còn sâu hơn, vóc người hắn cao như vậy mà còn không chạm đáy. May là từ nhỏ đã biết bơi nên hắn mới nổi lên được. Ngẩng đầu nhìn lên phía trên, hắn thấy chỗ này giống như khe núi tạo thành sườn dốc, đầm nước nằm ẩn giữa sườn dốc, hàng ngày bị rừng cây xanh ngắt che phủ nên không dễ phát hiện.

Một luồng thác nước nhỏ như dòng nước từ thượng lưu đổ xuống cuồn cuộn, từ đầm Hắc Thủy chảy xuống. Đầm nước này còn sâu và hẹp hơn đầm Hắc Thủy, hai bên sườn dốc chật hẹp, ngẩng lên chỉ thấy cành cây vắt ngang vắt dọc, không nhìn thấy bầu trời. Ngô Tương cố gắng nổi lên mặt nước, rồi theo dòng nước bơi vào bờ. Nhưng mới bơi được hai vòng, hắn đã cảm thấy một luồng lạnh lẽo khác lạ đánh thẳng vào người.

Ở mép bờ đầm nước sâu này, có bảy bóng đen thấp bé đứng lặng.

Ngô Tương tê hết da đầu, suýt nữa muốn quay người mà lặn trở xuống đầm sâu, nhưng hắn chưa kịp hành động, đã nhận ra điều không hợp lý. Những bóng đen này thấp bé, chỉ đến ngang hông hắn, hoàn toàn không phải vóc dáng nam nữ trưởng thành. Động tĩnh lúc hắn rơi xuống không nhỏ, nhưng những bóng đen này không lay động, trông không giống người sống.

Ngô Tương nuốt khan, cố gắng bơi tới gần bờ. Lát sau hai chân hắn chạm đáy, lúc này mới gian nan bò ra ngoài.

Hồ sâu này không biết đã ẩn trong núi rừng bao lâu, dưới đáy đầm là bùn và cành khô lá rụng, vạt áo dài của hắn bị thứ gì quấn lấy, khá là vướng víu, nhưng hắn không có thời gian để ý, chỉ muốn nhanh chóng leo lên bờ xem bóng người kia rốt cuộc là thứ gì.

Bơi một hồi lâu, hắn rốt cuộc đã tới gần bờ, nhờ chút ánh sáng lờ mờ, Ngô Tương nhìn rõ những bóng đen thấp bé này. Hóa ra là từng bức tượng đá hài đồng điêu khắc thô sơ. Trên tượng đá khắc kiểu chữ Triện cổ quái, đứng bên hồ sâu tối om tựa như bóng ma, khiến người ta không rét mà run.

Ngô Tương lau đi vài giọt nước trên mặt, thầm chửi rủa trong lòng. Tượng đá tổng cộng có bảy cái, mặt đều hướng vào đầm nước, giống như đang chăm chú nhìn hắn, khiến hắn thêm sợ hãi. Hắn chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này, vừa định cất bước lên bờ, thì vạt áo lại bị kéo mạnh hơn.

Thầm mắng một tiếng, Ngô Tương khó chịu quay đầu lại lay lay áo dài, vốn tưởng bị vướng cành khô trong nước. Nhưng tay hắn vừa chạm vào cành khô thì sắc mặt khẽ biến.

Xúc cảm trên tay không đúng.

Hắn theo "cành khô" sờ xuống, phủi hết bèo rong và nước bùn, sau đó mới cầm vật ấy lên.

Dù sắc trời đen kịt, chỉ thấy được bóng hình, nhưng Ngô Tương ngay lập tức nghẹn thở.

Trong tay hắn không phải cành khô, mà là một khúc xương người trắng toát!

Bạc Nhược U càng chờ trong lòng càng sốt ruột. Đợi khoảng một canh giờ, ngoài cửa viện rốt cuộc truyền đến động tĩnh. Đến giờ này, nàng không cần giả vờ nữa, đèn đuốc không tắt mà đi ra đón. Cửa viện mở ra, là Trương bà bà với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi bước vào. Vừa vào cửa, bà đã thấy Bạc Nhược U và Hậu Dương đứng ở cửa, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, bà trở tay đóng cửa rồi đi tới.

"Cô nương sao lại thức dậy rồi? Sắc trời này còn sớm, sao không ngủ đi?"

Bạc Nhược U đánh giá bà từ trên xuống dưới:

"Bà bà đi đâu vậy?"

Trên chân Trương bà bà chỉ dính chút bùn, nhất thời không nhìn ra bà đi hướng nào. Nghe hỏi, bà điềm tĩnh nói:

"Ta vừa đến nhà Ngô lão đầu. Lão bà nhà ông ấy bệnh nặng, hôm trước Ngô lão đầu nói bà ấy chỉ sợ không qua được mấy ngày. Nửa đêm ta tỉnh dậy, thực sự không yên lòng, nên muốn qua xem."

Bạc Nhược U khẽ mím môi:

"Không qua nổi mấy ngày? Hôm nay chúng ta đến nhà ông gõ cửa muốn chẩn bệnh cho phu nhân ông ấy, nhưng ông ấy lại không đồng ý."

Trương bà bà đi tới cửa, trước tiên nhìn quanh trong phòng, dường như không yên tâm về Trương Du:

"À, đó là bình thường thôi. Tuổi cao coi như biết số trời, đã biết không chữa được, cần gì phải làm phiền cô nương đây? Cô nương là quý nhân, chúng ta bao nhiêu phần kính nể, không dám để cô nương bận lòng."

Bạc Nhược U nhìn bà chằm chằm:

"Chúng ta còn tới nhà huynh muội Ngô gia, ta đã chẩn mạch cho muội muội hắn."

Trương bà bà vừa nghe lời này, sắc mặt liền biến đổi, tựa hồ không nghĩ tới đại ca Ngô gia lại để nàng vào chẩn mạch. Bạc Nhược U lại nói:

"Muội muội Ngô gia nằm trên giường nhiều năm, thân thể suy nhược, nhưng đây không phải điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là mạch máu trên tay nàng nổi lên dị dạng, mà đáng sợ hơn cả, lại là gương mặt nàng ——"

Cô nương Ngô gia vốn không muốn lộ mặt, lúc trước Bạc Nhược U không rõ, nhưng giờ nàng đã hiểu căn nguyên bệnh trạng của họ, đoán được tám chín phần. Nàng nói vậy, quả nhiên sắc mặt Trương bà bà thay đổi.

Bà lùi lại một bước, đề phòng nhìn Bạc Nhược U:

"Nàng bị bệnh nhiều năm, khô gầy chẳng còn hình dáng gì, không muốn gặp người, cô nương nói mặt nàng làm sao?"

Trương bà bà vẫn cố trấn định, Bạc Nhược U nói:

"Mặt nàng mọc nhiều bướu nhỏ, trông rất đáng sợ."

Trương bà bà nghe tới đây, vẻ bình tĩnh trên mặt hoàn toàn tan vỡ, khóe môi bà mấp máy mà không nói nên lời. Bạc Nhược U nói tiếp:

"Muội muội Ngô gia có triệu chứng bệnh này khiến ta giật mình. Bởi vì triệu chứng này không phải là bệnh thường, mà là di chứng của ôn dịch. Trong thôn này, từng có ôn dịch sao?"

Đáy mắt Trương bà bà thoáng chút hoảng loạn:

"Không phải, không có. Ôn dịch là điều kiêng kỵ, cô nương đừng nói bậy..."

Bạc Nhược U khẽ cười, rủ mắt nhìn chân Trương bà bà:

"Bà đi đứng bất tiện, từ đầu gối trở xuống cũng dị dạng, mạch máu ở chân có tình trạng khác thường, giống hệt cô nương Ngô gia. Bà bà, bà cũng là người may mắn sống sót trong trận ôn dịch ta nói tới, đúng không?"

Một lời nói thẳng, Trương bà bà như mèo bị dẫm trúng đuôi, sắc mặt hiện lên hai phần giận dữ:

"Ngươi... ngươi đừng nói bậy! Ta chỉ là già yếu mới bệnh thế này, hoàn toàn không phải ôn dịch!"

Trương bà bà càng lùi lại, Bạc Nhược U liếc Hậu Dương, hắn lập tức hiểu ý, bước lên chặn đường lui của bà. Bà vừa tiến vào nhà, cửa cũng bị đóng lại. Thấy vậy, Trương bà bà triệt để hoảng loạn. Trương Du từ trong phòng chạy ra, thấy tình cảnh này cũng ngạc nhiên.

Trương bà bà nhìn Bạc Nhược U, lại nhìn nha sai vây quanh mình, bỗng biến sắc khóc lớn:

"Trời ơi, các ngươi làm gì vậy? Ta để các ngươi ở lại nhà ta, các ngươi lại lấy cớ này để vu khống ta sao? Các ngươi là quý nhân cao quý, sao phải làm khó lão thái bà như ta? Du Nhi, bọn họ đều là kẻ ác, cháu mau đến đây với bà!"

Trương Du muốn chạy tới, một nha sai ôm bé lại. Điều này khiến Trương Du sợ tới đỏ mắt, miệng liên tục gọi "bà bà". Bạc Nhược U liếc nhìn Trương Du, giọng ôn hòa:

"Đệ đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại ai cả. Chúng ta chỉ muốn hỏi bà của đệ vài chuyện thôi. Nếu bà không làm gì sai, chúng ta sẽ thả bà ra."

Giọng điệu dịu dàng và đáng tin của Bạc Nhược U khiến Trương Du yên tâm. Trương bà bà thấy thế, bỗng xoay người muốn chạy, Hậu Dương lập tức tiến lên chế ngự bà. Bà vốn muốn khóc lóc quấy rối, nhưng tuổi cao, lại đi đứng bất tiện, nào làm ầm ĩ được gì? Chỉ còn biết lớn giọng gọi ra ngoài, như muốn người nào đó nghe thấy. Hậu Dương gọi hai nha sai ra cửa xem xét, nhưng không thấy bóng người nào.

Bạc Nhược U nhìn vẻ mặt lo lắng của bà, ánh mắt đăm đăm về phía ngoài sân, lông mày thoáng hiện vẻ lo âu, đang chờ Ngô Tương trở về. Ngô Tương là người theo bà bà ra ngoài, bà đã về một lúc lâu rồi, sao hắn còn chưa về?

Bạc Nhược U quay lại nhìn Trương bà bà:

"Bà bà, chúng ta không muốn dùng sức mạnh, nhưng tới lúc này, chuyện các ngươi muốn che giấu không còn che giấu được nữa. Các ngươi đều bị nhiễm bệnh, chuyện này có liên quan tới ôn dịch, mà mấy căn nhà bỏ trống ở phía Tây Bắc không phải là do người dọn đi, mà là do các ngươi sát hại. Bia mộ ở nghĩa địa trong thôn bị xóa cũng là do các ngươi cố ý, bởi vì các ngươi không muốn người khác biết thôn này từng có những người nào."

Giọng nàng càng lúc càng lạnh lùng:

"Các ngươi căn bản không phải người thôn Hắc Thủy. Nếu ta không đoán sai, các ngươi là người còn sống sót trong đợt ôn dịch ở thôn Cổ Chương, có phải không?"

Trương bà bà nghe vậy thì im bặt, không ngờ Bạc Nhược U lại đoán ra chuyện cũ. Bạc Nhược U thấy vẻ mặt bà, biết mình đoán đúng, liền nói tiếp:

"Thôn Cổ Chương thờ phụng Thần giáo cũng không phải là giả. Các ngươi tin rằng ôn dịch do Thủy Thần và Hà Bá mang đến, nên muốn tế lễ Hà Bá. Sáu ngày trước, các ngươi sát hại một đứa bé mới sinh, rồi đưa đến bờ sông Lạc Hà để cúng tế, có đúng không?"

Trương bà bà giật giật môi, lần này hoàn toàn sững sờ, mấy người Hậu Dương thấy vậy cũng biết Bạc Nhược U đã đoán đúng, sắc mặt thêm phần lạnh lẽo. Hậu Dương tiến lên hỏi:

"Đứa trẻ ấy là từ đâu? Trong thôn có sản phụ sao?"

Vừa nghe, Trương bà bà còn chưa kịp nói gì, Trương Du ở một bên bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, viền mắt bé đỏ hoe nhìn bà bà, muốn hỏi gì đó nhưng lại sợ không dám mở lời. Nha sai ôm bé hỏi:

"Ngươi biết gì? Trong thôn có từng gặp phụ nhân mang thai không?"

Trương Du thoáng vẻ sợ hãi, Bạc Nhược U cau mày, bước tới gần bé, dịu dàng hỏi:

"Trương Du, có lẽ bà bà của đệ đã làm chuyện không tốt. Đệ đừng sợ, không có trời phạt gì cả, bà ấy chỉ lừa dối thôi, đó chỉ là bệnh tật. Đệ có thể nói cho tỷ biết, trong thôn này trước kia có sản phụ nào không?"

"Vậy... đó chỉ là bệnh sao?"

Trương Du ngơ ngác hỏi.

Bạc Nhược U gật đầu. Lúc này viền mắt Trương Du bỗng nhiên đỏ lên, khóc:

"Nhưng... nhưng mẫu thân của đệ đâu có bệnh... tại sao bà bà nói mẫu thân bị trời phạt nên mới không còn?"

Nghe vậy, mọi người đều biến sắc. Đồng tử của Bạc Nhược U co rút lại:

"Ý đệ là, mẫu thân đệ không chết?"

Trương Du dường như nhận ra điều gì, nước mắt rơi lã chã, lắc đầu nói:

"Mẫu thân... mẫu thân không phải mất cách đây hai năm... bà bà nói mẫu thân không nghe lời, nên bị trời trừng phạt, đệ đệ trong bụng cũng bị phạt theo..."

Một luồng lạnh lẽo lan ra từ bàn chân, Bạc Nhược U cảm thấy không thể tin nổi. Nếu sản phụ là mẫu thân của Trương Du, vậy đứa bé là muội muội của Trương Du, là cháu gái của Trương bà bà. Làm sao lại có người bắt cháu gái mình đi tế lễ?

Nàng quay lại nhìn Trương bà bà:

"Trương Du nói, có phải thật không?"

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Trương bà bà run rẩy, đôi mắt bà sáng mà lạnh lẽo:

"Thật giả gì, ta không biết. Ta chỉ biết, con dâu ta hai năm trước đã bệnh mà qua đời..."

Trương Du bật khóc:

"Bà bà, mẫu thân... mẫu thân rốt cuộc đi đâu rồi?"

Trương bà bà hung tợn trừng Trương Du, dọa bé im bặt. Bạc Nhược U nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Trương bà bà, không dám tin những gì mình thấy. Nàng cảm nhận người đàn bà trước mặt dường như đã lãnh khốc đến phát điên. Nghĩ đến đây, nàng càng lo lắng cho Ngô Tương.

"Bà không nhận cũng không sao, ta chỉ hỏi bà, vừa nãy bà đi đâu?"

Giọng Bạc Nhược U trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, khiến người đối diện có cảm giác bị áp bức.

Trương bà bà nghe tới đây bỗng cười:

"Ta đi phía sau núi, viếng mồ mả. Thôn chúng ta có quy củ, kẻ ngoại thôn đến đây cũng không chết tử tế được!"

Khuôn mặt tiều tụy của bà xấu xí, nhưng ánh mắt lóe sáng, đáy mắt thâm độc như rắn độc phun lưỡi, mang vẻ bất chấp. Bà ta dường như không còn e ngại, không còn sợ hãi trước quyền lực hay nha môn, khiến trái tim Bạc Nhược U chùng xuống. Ngô Tương nhất định đã bị phát hiện rồi!

Nếu chỉ có mình Trương bà bà, hắn sẽ không gặp chuyện gì, khả năng duy nhất là bà đã đi gặp người khác, và không chỉ một người.

Ngô Tương nhìn cương trực nhưng không phải kẻ hành động lỗ mãng, nếu không gặp nguy hiểm, chắc chắn hắn đã trở về trước Trương bà bà. Bạc Nhược U không dám nghĩ đến khả năng tệ nhất, giấu tay trong tay áo siết chặt. Hậu Dương cũng nhận thấy tình thế, tiến lên quát:

"Bộ đầu chúng ta đâu rồi?"

Trương bà bà cười lạnh:

"Trên đường xuống hoàng tuyền."

Hậu Dương nôn nóng:

"Bạc cô nương, bộ đầu nhất định gặp nguy hiểm rồi, chúng ta cần phải đi tìm!"

Đám người đi làm việc xưa nay đều là Ngô Tương làm chủ. Bây giờ Ngô Tương có thể gặp chuyện, mọi người không khỏi hoang mang. Bạc Nhược U hít sâu:

"Tìm hết đèn đuốc trong phòng ra, chúng ta đi tìm Ngô bộ đầu. Hắn có võ nghệ, không dễ xảy ra chuyện. Các ngươi mang binh khí theo, không được đi lẻ, tránh bị mai phục."

Nàng nói nhanh, sắc mặt nghiêm nghị. Hậu Dương lập tức vào nhà, tìm được hai cây đuốc và ba cái đèn dầu, đốt sáng hết, rồi trói chặt hai tay Trương bà bà. Mọi người mang theo bà cùng tiến ra cửa.

Đội ngũ mười người ở nơi khác có thể không nhiều, nhưng trong thôn này, với tổng cộng chỉ mười thôn dân, ngoại trừ người già yếu bệnh tật, cũng chỉ có bốn, năm người đủ sức đánh nhau. Giờ khắc này, bảy nha sai đều đã rút đao sẵn sàng, bất kể là ai cũng không dám liều lĩnh xông ra tìm chết. Trương bà bà vừa đi vừa kêu gào khóc lóc, cuối cùng cũng đã khuấy động không khí tĩnh mịch u ám của thôn xóm.

Huynh đệ Trương gia được giao nhiệm vụ ngăn chặn Ngô Tương, Ngô lão đầu vì tuổi già tạm thời trở về nhà, còn nhi tử của Trương bà bà thì theo đại ca Ngô gia lén lút quay lại, sợ rằng không thể dễ dàng chế phục đám nha sai. Họ tính toán sẽ đợi đến sau hừng đông, khi Trương bà bà bỏ thuốc vào cơm canh và mọi người ăn xong mới hành động, bởi vậy vốn dĩ cho rằng sau nửa đêm vẫn còn có thể ngủ một giấc.

Nhưng cả hai người còn chưa kịp ngủ thì tiếng khóc thê thảm của Trương bà bà đã theo gió truyền đến. Đại ca Ngô gia thoạt đầu không dám tin, nhưng khi ra ngoài đi một đoạn tới gần nhà Trương bà bà, trông thấy một đám người cầm đuốc tiến về phía nhà huynh đệ Trương gia, đại ca Ngô gia lập tức kinh hoảng, hắn biết Trương bà bà đã gặp chuyện rồi.

Đại ca Ngô gia vội quay vào nhà, nét mặt nghiêm trọng nói:

"Xảy ra chuyện rồi, đã bại lộ. Không rõ vì sao bị phát hiện, Trương thẩm đã bị bắt, chúng ta mau nghĩ cách trốn thôi."

Trương Đại lang biến sắc:

"Cái gì? Trốn?"

Ngô gia đại ca gật đầu:

"Nếu không thì làm sao? Chờ chết sao?"

"Nhưng mà mẫu thân ta vẫn còn ở đó, còn có Du Nhi ——"

Sắc mặt đại ca Ngô gia trở nên âm trầm:

"Vậy ngươi muốn thế nào? Bọn họ đông người, cứu người là chịu chết. Bọn họ còn có ngựa, nếu tới kinh thành mật báo, sẽ có thêm người đến bao vây thôn chúng ta. Ngươi quên rồi sao, chúng ta suýt chết thế nào lúc trước ——"

Trương Đại lang lộ vẻ chần chừ, đại ca Ngô gia dứt khoát bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nhà cửa vốn không có mấy thứ giá trị, hắn quyết định thật nhanh, chẳng mấy chốc đã thu xếp xong bao quần áo, cõng muội muội bệnh nặng lên, đặt nàng trên xe bò, nhìn như thật sự muốn trốn đi.

"Vậy những người khác thì sao?" Trương Đại lang hỏi.

Sắc mặt đại ca Ngô gia không chút thay đổi:

"Huynh đệ chúng ta không vướng bận, chạy sẽ nhanh hơn. Còn những người khác thì mặc kệ, họ chắc chắn không trốn nổi ——"

Những người còn lại là phu thê Ngô lão đầu và Ngô bà tử giữa sườn núi, tuổi cao lại bệnh nặng, làm sao thoát được? Dù có trốn khỏi thôn, họ làm gì để sinh tồn?

Nói xong, đại ca Ngô gia kéo xe bò muốn rời đi, quyết tâm từ bỏ tất cả. Thấy vậy, Trương Đại lang hơi hoảng sợ:

"Bỏ chạy đi đâu? Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể trốn sao? Ta..."

Đại ca Ngô gia cười trào phúng:

"Ngươi không thật sự xem nơi này là nhà đấy chứ? Nhà chúng ta sớm không còn, bao năm nay ta đều chuẩn bị sẵn để chạy. Nếu ngươi không đi, đừng trách ta bỏ lại ngươi."

Ngừng một chút, hắn nhìn về hướng Tây Bắc:

"Hướng Tây Bắc dễ đi, phía Đông bị chặn. Con đường kia tuy khó, nhưng xe bò của ta có thể qua được, cứ hướng kinh thành mà đi, bọn họ chắc chắn sẽ không ngờ tới ——"

Lời lẽ sắc bén vô tình của đại ca Ngô gia xóa tan tia hy vọng cuối cùng trong lòng Trương Đại lang, hắn mặt mày ủ rũ, cơ thể lảo đảo, nói:

"Được, đi, mau đi thôi!"

Ra đến ngoài sân, Trương Đại lang điên cuồng liếc về phía đầm Hắc Thủy:

"Tại sao? Tại sao chúng ta đã tế lễ, nhưng ông trời vẫn không để chúng ta đường sống...?"

Lẩm bẩm xong, bước chân hắn khựng lại, nhìn về phía nhà mình:

"Không, ta không cam tâm, ta đã vứt bỏ quá nhiều, sao còn phải đi đến bước này."

Nói rồi, hắn không quay đầu lại mà chạy về phía nhà mình. Đại ca Ngô gia nhìn bóng lưng hắn, chỉ cười lạnh một tiếng.

Bạc Nhược U là người đầu tiên vào trong nhà huynh đệ Trương gia, vì nghĩ rằng hai huynh đệ họ có sức lực nhất trong mấy gia đình kia. Ngô lão đầu cụt một tay, còn huynh muội Ngô gia có một người bệnh nặng. Bạc Nhược U đoán nếu Ngô Tương thật sự bị bắt, khả năng cao là do huynh đệ Trương gia gây ra. Khi họ tới cửa nhà Trương gia, quả nhiên thấy cửa đóng chặt, bên trong im ắng không một tiếng động.

Hậu Dương tiến lên đẩy cửa, đoàn người tiến vào sân, tìm kiếm khắp nhà nhưng không thấy bóng dáng hai huynh đệ Trương gia. Điều này càng làm Bạc Nhược U lo lắng, nàng không còn bận tâm đến việc có làm kinh động không, chỉ muốn đốt đuốc tìm kiếm khắp nơi trong thôn. Rất nhanh, họ quyết định tiến đến nhà huynh muội Ngô gia, vì nhà này có ít nhất một người đàn ông tráng kiện.

Đến trước cửa viện, họ thấy ánh đèn trong nhà phát ra ánh sáng yếu ớt, vào sân, phát hiện nhà trống không. Hậu Dương vào kiểm tra, rồi ra nói:

"Đồ đạc đã được thu dọn qua loa, người đi vội, xe bò chúng ta thấy khi đến đây cũng không còn."

Người chắc chắn đã bỏ trốn, nhưng Bạc Nhược U không dám chia người để đuổi theo. Việc Ngô Tương vẫn chưa có tung tích càng khiến nàng nóng ruột. Với võ nghệ của Ngô Tương, nếu thoát thân, từ lâu hắn phải xuất hiện rồi. Đợi đến lúc này mà không thấy, đa phần là lành ít dữ nhiều.

"Hắn mang theo muội muội, đi sẽ không nhanh. Chúng ta tìm Ngô bộ đầu trước." Lời ấy hợp ý mấy người Hậu Dương. Hậu Dương mặt đầy phẫn nộ, lớn tiếng quát:

"Bà có nói hay không? Bộ đầu chúng ta là người của Kinh Triệu phủ, là mệnh quan triều đình, nếu các ngươi hại hắn, nhất định phải bị trị tội nặng!"

Trương bà bà chỉ cười ha hả, nếp nhăn trên mặt run run, trông vô cùng đáng sợ:

"Trị tội gì? Tội giết cửu tộc sao? Ta đã bị trị qua một lần rồi!"

"Bà ——"

Hậu Dương giận muốn động thủ, nhưng thấy dáng vẻ kia của bà, hắn biết dù có động thủ cũng không làm được gì. Bạc Nhược U không bị bà làm cho tức giận, chỉ thầm nghĩ nếu Ngô Tương thật sự bị đối phó, kẻ có khả năng nhất vẫn là huynh đệ Trương gia. Bạc Nhược U nhìn ba phía sườn núi trong màn đêm, cảm thấy bối rối luống cuống. Nếu huynh đệ Trương gia thật sự chế ngự được Ngô Tương, họ sẽ mang hắn đi đâu?

Với tính cách tàn nhẫn của những kẻ liều mạng này, nếu Ngô Tương thất thủ, hẳn là hắn sẽ không còn cơ hội sống sót. Lòng bàn tay Bạc Nhược U rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, nàng cố trấn tĩnh nhìn Hậu Dương:

"Không thể chờ nữa, phải tiếp tục tìm Ngô bộ đầu. Ngươi dẫn người tìm khắp thôn, huynh đệ Trương gia mất tích, hẳn là hai người họ đang ngăn cản Ngô bộ đầu. Các ngươi chia thành hai nhóm, mỗi nhóm ba người, phòng khi có sự cố. Để lại một người cho ta."

Hậu Dương hơi ngẩn ra, Bạc Nhược U nhìn quanh nhà huynh muội Ngô gia:

"Không cần trở về nhà Trương gia, chúng ta chờ ở đây. Họ đã rời đi, quyết không quay lại."

Hậu Dương không dám lơ là:

"Nhưng cô nương, lỡ như họ nhắm vào cô thì sao?"

Bạc Nhược U lắc đầu:

"Lần này khác, họ không biết ta làm gì. Còn một canh giờ nữa mới đến hừng đông, không thể chậm trễ, các ngươi mau đi. Ở đây ta còn có Lương thúc, không đến nỗi không đỡ nổi một đòn."

Cuối cùng, Hậu Dương đồng ý, để lại một người thân thủ tốt, rồi dẫn những người còn lại vào màn đêm.

Trương bà bà bị trói tay chân, mang vào nhà huynh muội Ngô gia. Bạc Nhược U dặn khóa kỹ cửa sổ, rồi bắt đầu lo lắng chờ đợi. Nàng quan sát gian nhà, tuy đã đến đây một lần nhưng lần này tâm trạng đã khác hẳn, dù căn nhà kín đáo, nàng vẫn thấy bất an. Bên trong gian nhà đơn sơ mộc mạc, vẻ đôn hậu thành thật của đại ca Ngô gia hiện ra càng khiến người ta khó tưởng tượng hắn liên quan đến chuyện ác độc thế này.

Gió núi rít qua cửa sổ, ngọn đèn trong phòng dần cạn dầu, ánh sáng lụi dần chỉ còn như hạt đậu tương. Trương bà bà trong phòng lúc thì cười khằng khặc, lúc thì chửi bới, lúc lại yên lặng đến rợn người. Bạc Nhược U ngồi cùng Trương Du ngoài gian, bé đã khóc suốt dọc đường, đôi mắt đỏ hoe, trông ngơ ngác sợ hãi, chỉ dám lặng lẽ khóc chứ không dám làm ồn.

Bạc Nhược U thở dài, không có gì để dỗ bé, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi. Trương Du càng nghe càng khóc, cuối cùng nàng không biết làm sao, liếc nhìn bàn, thấy vài trang giấy bị vứt bỏ. Nàng nhặt lên một tờ giấy, khéo léo gấp thành một chiếc thuyền nhỏ.

Nàng đưa cho Trương Du, bé hơi ngẩn ra, rồi cầm lấy chiếc thuyền, ôm vào tay như món báu vật, nét mặt ngây ngốc ngồi trên ghế, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Trương Du ngừng khóc, trong phòng, Trương bà bà cũng im lặng, có lẽ vì mệt mỏi mà không làm ầm ĩ nữa. Bên trong chỉ còn tiếng thở của vài người, ngoài cửa sổ gió rì rào, tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên, dần dần cơn mệt mỏi làm nàng thấy mơ màng.

Đúng lúc ấy, cửa viện bỗng nhiên bị đẩy ra!

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên, tiến thẳng đến cửa chính, làm Bạc Nhược U bừng tỉnh, nàng đứng bật dậy, cả người căng thẳng như dây cung. Nha sai bên cạnh cũng rút đao, lưỡi đao sắc bén lóe lên hàn quang. Bạc Nhược U nắm chặt tay, đầu ngón tay không kiềm được run rẩy.

"Phịch phịch phịch ——"

Tiếng đập cửa mạnh mẽ, tưởng chừng sau một khắc sẽ phá tan ván cửa. Qua cửa, Bạc Nhược U như cảm nhận được sát ý của người ngoài. Nàng lùi lại một bước, nha sai cầm đao trong tư thế nghênh chiến, nhưng đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên ngoài cửa:

"Bạc Nhược U, nàng có ở đó không?"

Âm thanh ấy như sét đánh ngang tai, Bạc Nhược U ngẩn người, tưởng như mình nghe nhầm.

"Bạc Nhược U? Nàng có trong đó không?"

Câu hỏi thứ hai càng thêm sốt ruột. Bạc Nhược U cảm thấy dây cung căng chặt trong lòng mình như đứt đoạn. Trong lúc tinh thần chưa kịp phản ứng, bước chân đã đi trước, nàng chạy vội ra cửa, hai tay nắm chặt thanh cài cửa, mở toang ra.

Trước mắt là ánh sáng tràn ngập, đôi mắt phượng đầy lo lắng nhìn thẳng vào nàng, Hoắc Nguy Lâu đứng đó!

Gió lạnh mang theo hơi thở của y ùa tới, Bạc Nhược U ngơ ngác nhìn, không dám tin Hoắc Nguy Lâu lại xuất hiện ở nơi thôn dã hoang vu này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.