Lửa lớn thiêu rụi một ngày một đêm mới được dập tắt.
Phủ đệ của công chúa bị cháy vô cùng nghiêm trọng, nơi mà công chúa và phò mã thường hay lui tới bị cháy nặng nhất, gần như hoàn toàn hư hỏng.
Công chúa còn bị ngọn lửa làm cho bỏng mặt, không biết có để lại sẹo hay không?
Khi được hay tin, ta đang thẩn thờ nhìn vào trường học đã cháy rụi. Một mảnh hoang tàn.
Ta đang nghĩ, là ai khổ sở hơn ai?
Về sau, Vệ Thừa Lan nói cho ta biết, nếu không phải phủ đệ của công chúa chiếm nửa con phố, hắn sợ liên lụy các nhà xung quanh, thì trận hỏa hoạn này còn lâu mới bị dập tắt.
Lúc nói lời này, mắt hắn đỏ bừng, tựa hồ như chưa hết giận.
Chuyện này cuối cùng cũng đến tai Hoàng đế.
Công chúa không thể tìm ra thủ phạm, vì vậy đã cầu xin Hoàng đế giúp đỡ.
Ha, đặc sắc hơn là, tất cả mọi chuyện trong quá khứ vốn được che giấu kĩ càng giờ này đã bị moi ra.
Hoàng đế biết chuyện ta và Bùi Nghi Chi từng có hôn ước.
Vì thế, đã dấy lên những tin đồn.
Bất kể trong triều hay ngoài dân chúng, đều đang bàn tán về chuyện của ta, Bùi Nghi Chi và công chúa.
Hoàng đế rất tức giận, liền triệu kiến ta vào cung lần nữa.
Hoàng đế hỏi ta:
"Nếu trẫm hạ lệnh cho phò mã và công chúa hòa li, để cho phò mã tuân thủ lời hứa lúc trước với cha ngươi, ngươi có bằng lòng không?"
Khi đó, trong điện, ngoài ta ra còn có công chúa, phò mã và Vệ Thừa Lan.
Trên mặt công chúa quấn đầy vải trắng.
Xem ra những lời đồn đại quả nhiên là thật.
Ta nhẹ nhàng đáp:
"Hồi bẩm Hoàng thượng, Bùi đại nhân cùng công chúa hiện đã thành thân, cũng đã viên phòng, lúc còn sống, cha dân nữ luôn mong dân nữ giữ lấy đức hạnh cùng tự trọng, cho nên, dân nữ không muốn hủy đi nhân duyên tốt của công chúa, thêm nữa, dân nữ không muốn nhận lại đồ cũ, nhất là nam nhân."
13.
Lời này vừa dứt, trong điện gần như hóa đá.
Sắc mặt công chúa cùng Bùi Nghi Chi đều tái nhợt.
Công chúa tức giận vì ta ám chỉ cô ta cướp đi người của ta. Còn Bùi Nghi Chi lại càng tức giận vì ta ám chỉ hắn là đồ cũ.
Chỉ có Vệ Thừa Lan là thực vui vẻ, cười không nao núng.
Thẳng đến khi Hoàng đế không nhịn được nữa, liền nhìn hắn mà ra lệnh:
"Ngươi còn cười nữa, trẫm liền sai người khâu miệng ngươi lại."
Chỉ có như vậy, hắn mới ngừng cười, nhìn vào đôi mắt sáng rực của hắn, ta hoài nghi không biết hắn phấn khích như thế là vì điều gì.
Hoàng đế miệng tuy ra lệnh, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự dung túng, nào có nửa điểm muốn khâu miệng hắn.
Trong thời gian này, ta cũng đã biết vì sao hắn được ưu ái như vậy.
Hóa ra cha hắn là huynh đệ kết nghĩa với Hoàng đế, ông cũng đã từng cứu sống Hoàng đế.
Hơn nữa, từ khi sinh ra, Vệ Thừa Lan luôn ở trong cung.
Tính cách và khí chất của hắn không giống Thành vương, ngược lại, giống với Hoàng đế đến tám, chín phần.
Vậy nên, Hoàng đế vẫn luôn coi hắn như là con ruột, thậm chí đối đãi còn hơn con ruột.
Dưới sự kiên quyết của ta, vị trí phò mã của Bùi Nghi Chi an toàn giữ vững, nhưng con đường thăng quan tiến chức sau này chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Bởi vì Hoàng đế nói với hắn rằng:
"Ngươi đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì? Đến cả đạo lý thường tình còn không hiểu, lại vong ân phụ nghĩa? So với súc sinh có khác gì nhau."
Lúc nghe xong, hắn ta run rẩy tới mức suýt ngã xuống điện.
Con đường thăng quan của hắn chính thức chấm hết.
Chỉ là ta cũng không vui mừng mấy.
Cuối cùng, trường học của ta đã bị thiêu rụi.
Ngân lượng chẳng còn bao nhiêu, xây lại thì sợ không đủ?
Không ngờ, Hoàng đế hạ lệnh cho công chúa phải bồi thường cho ta hai ngàn lượng vàng. Mắt ta lấp lánh, là gấp đôi đó!
Lại còn bồi thêm một câu:
"Đoạn Hạc tự mình mang đến thôn trang, giao cho Nhất Ninh."
"Phụ hoàng...."
Công chúa không thể tin được, thân thể mềm nhũn ngã ngồi trên điện.
Phò mã phía sau cô ta, cả người lơ đãng, giống như vẫn chưa hoàn hồn, cho nên không đưa cánh tay ra đỡ.
Ta liếc sang Vệ Thừa Lan, hắn đứng im lặng một bên, rõ ràng đang rất phấn khích.
Ta sao không nhìn ra được, Hoàng đế thương ai thương cả "đường đi lối về".
Số ngân lượng này tựa hồ chiếm gần hết gia sản của công chúa.
Lúc giao ngân lượng, cô ta nghiến răng hận không thể xé ta làm trăm mảnh.
Nhìn kĩ, trên mặt cô ta trơn bóng, một cái sẹo nhỏ cũng không để lại. Y thuật của ngự y trong cung quả nhiên rất tốt.
Cô ta cười lạnh:
"Ngươi đừng tưởng bản công chúa không biết, ngươi có liên quan đến việc phủ đệ của ta bị phóng hỏa."
Cô ta biết rõ chủ mưu là ai, chỉ là không dám chọc vào người đó, cho nên mới đem ta ra trút giận.
Ta nhìn bộ dáng cáo mượn oai hùm của cô ta, đáp trả:
"Xem như số ngân lượng này là phò mã bán mình đi, công chúa người thấy được không?"
Cô ta trợn mắt nhìn ta: "Ngươi..."
Ta cong cong khóe môi:
"Công chúa đừng giận, lại nghĩ đến phò mã là quan tứ phẩm, còn là Trạng Nguyên, chỉ mất có hai ngàn lượng vàng, công chúa không lỗ."
Công chúa tức giận, phất tay áo, lên kiệu bỏ về.
Mà ta, dùng số tiền này, xây lại trường học. Xây càng lớn hơn.
14.
Đồng thời ta dán cáo thị, không chỉ tuyển người học mà còn tuyển thêm người dạy.
Chuyện này dễ hơn so với ta nghĩ, trước đây ở Kim Loan điện, hoàng đế hạ lệnh cho ta vào cung dạy Cửu công chúa, sau đó lại khen "Có tâm tư lớn, biết tiến biết lùi, không phạm thượng."
Câu này truyền khắp kinh thành, khiến ta không ngừng nổi danh.
Ngoài ra, việc ta dạy học trong ngục của Đại Lý Tự vẫn còn lan truyền. Từ đó cái tên "Ninh tiên sinh" càng được nhiều người biết đến.
Vì vậy, trong thời gian này, vô số người đến ghi danh.
Bây giờ khắp nơi trong thôn, đều toàn mùi sách. Ta vừa tiễn người trước đi, người sau lại kéo tới.
Vệ Thừa Lan còn đang để tang, có lần nhìn thấy ta bận đến bù đầu, liền sai người chặn ở cửa thôn, không phải người ở trong thôn thì không được vào.
Khi ta còn đang thở phào nhẹ nhõm, mới nhận thấy rằng có càng nhiều người tập trung ở cửa thôn hơn.
Ta đã dán thêm cáo thị, thông báo trường học đang được xây dựng, trong thời gian này, ta sẽ không nhận thêm người học, lại hẹn mọi người vào lúc trường học xây xong.
Đến nay, người tập trung trước cửa thôn đã giảm hẳn.
Thôn dân vô cùng vui vẻ, con họ sẽ được học trong trường học rộng lớn.
Tôn Thường nhảy cẩng lên, tíu tít:
"Đệ biết, cái này gọi là "gần quan thì được ban lộc". Sau này, đệ sẽ được học ở trường học lớn."
Nhị cẩu cũng phụ họa thêm:
"Đệ cũng vậy, đệ cũng vậy."
Ta không thể không nhịn cười.
Nhiều năm sau, mọi người trên khắp thiên hạ đều sẽ biết, có một trường học ở trong thôn này.
Từ lâu, ta vẫn luôn khao khát điều đó!
Vào ngày trường học xây xong, Hoàng đế ban cho ta tấm biển có viết dòng chữ: "Gương tốt, cần được noi theo"
Nét chữ vừa chắc vừa bay bổng, được đóng khung tỉ mỉ.
Ta biết đây là lời nhắc, mong ta đừng quên những lời khi xưa đã nói ở điện Kim Loan.
Vậy nên, ta treo tấm biển trên tòa Minh Đức, xem nó như là mục tiêu mà ta hướng đến.
Tòa Minh Đức, cũng như tên gọi, là nơi mà người học sẽ được học về đạo đức trước khi vào học chữ.
Đây cũng là nơi rộng lớn và khang trang nhất trường học.
Ta cũng đặt ra quy định: vào ngày mùng một mỗi tháng, tất cả đều phải đến tòa Minh Đức, tham gia lớp học đạo đức.
Bài học từ Bùi Nghi Chi đã làm cho ta nhận ra: đạo đức phải luôn đi trước tri thức.
Ta hy vọng, trong tương lai những người bước ra từ trường học là những người ưu tú và đức hạnh tốt.
Giữa lúc mọi thứ dần vào nề nếp, ta lại đón tiếp một vị khách "không mời mà đến".
15.
Đó là đứa trẻ mà ta đã dạy trong ngục của Đại Lý Tự. Đệ ấy đã được thả ra.
Lúc đệ ấy đến, trường học đang chật nít người. Tiếng đọc sách vang lên du dương và có trật tự.
Đệ ấy chấp tay sau lưng, mặt ngước lên, lo lắng nhìn ta:
"Tỷ từng nói, sau khi được thả ra, đệ có thể đến đây gặp tỷ."
Tất nhiên là ta vẫn nhớ.
Đó là lần thứ hai Hoàng đế triệu kiến ta, lòng ta biết rõ lần này rời đi sẽ không trở lại ngục giam nữa, nên trước khi đi căn dặn đệ ấy:
"Đệ chưa nói cho ta biết tên của đệ, nhưng đệ hãy nhớ, ta tên là Vương Nhất Ninh. Khi đệ ra ngoài, nếu còn muốn học, có thể đến thôn dã ngoại thành tìm ta."
"Bây giờ, nói cho tỷ biết tên họ của đệ là gì?"
Ta mỉm cười hỏi.
Đệ ấy im lặng rồi nói:
"Ninh tỷ, đệ không có tên, cha luôn gọi đệ là "đồ khốn" khi ông còn sống."
Ta im lặng.
Lúc trước, ta gắng hỏi tên, nhưng đệ ấy nhất quyết không nói, thì ra là vì chuyện này.
Thế nên, ta không hỏi tiếp, dắt tay đệ ấy đi theo và nói:
"Đệ hiện mới mười một tuổi, vẫn là cứ nên học tiếp, theo tỷ, tỷ dẫn đệ đi gặp mọi người."
Mắt đệ ấy sáng lên, xoa xoa tay lên y phục một lúc lâu mới nắm tay ta.
Ta mang đệ ấy đi gặp Lý tiên sinh, người mà sau này sẽ dạy đệ ấy, sau đó đến gặp Thanh Ninh.
Bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, nha đầu Thanh Ninh cũng khá hoạt bát, tin rằng ở chung cũng sẽ rất tốt.
Ta vốn họ Vương, nên thuận thế đặt tên cho đệ ấy: Vương Hoài Nhân.
Hy vọng Hoài Nhân, dù tuổi thơ có trải qua vất vả, có thể mang lòng bao dung, không vì chính mình cực khổ mà "giận chó mắng mèo" với người khác.
Lúc nghe đến cái tên này, khuôn mặt đệ ấy cảm động mà nhìn ta, ánh mắt kiên định:
"Ninh tỷ, Hoài Nhân nhớ kỹ, lớn lên nhất định sẽ trở thành người tốt, sẽ không quên lời dạy của tỷ."
Ta nhìn vào ánh mắt kiên định đó, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên.
............
16.
Không lâu sau đó, Bùi Nghi Chi có đến một lần.
Khi đó, hắn đã bị giáng xuống liên tiếp ba cấp, hiện chỉ là quan thất phẩm. Nhìn sắc mặt cũng không được tốt.
Hắn nhìn tấm biển trước tòa Minh Đức, cười nhạt mà nói với ta:
"Ninh nhi, ta nói ta đã hối hận, muội có tin hay không?"
Ta nói:
"Ngươi nói hối hận, nhưng ngươi sẽ không quay đầu."
Dứt lời, hắn lảo đảo quay đầu lại hỏi:
"Ta bây giờ còn có đường lui?"
Ta nói:
"Có, nhưng ngươi không nhìn thấy nó.”
"Bởi vì trong mắt ngươi, ngươi chỉ thấy danh lợi."
"Từ nhỏ ta đã trốn chui trốn nhủi, luôn bị bắt nạt. Ta cố gắng vươn lên thì có gì sai? Tại sao ta không thể vươn lên khi ta nổi trội hơn họ?"
"Đúng là ngươi muốn vươn lên, nhưng lại đi sai đường; ngươi muốn một bước lên mây, nhưng cái cơ bản ngươi còn không vững, chỉ một thoáng chốc là ngã."
Ta ra hiệu cho hắn nhìn lên:
“Ngươi nhìn xem ta có được ngày hôm nay, không phải do đi đường tắc.”
Cuối cùng, ta đi ngược hướng với hắn.
Hắn đi con đường mình chọn.
Còn ta, ta cũng có con đường của mình.
Về sau, ta không gặp lại Bùi Nghi Chi thêm lần nào nữa.
Nhưng lại nghe nói hắn đã hại chết Đoạn Hạc công chúa.
Nguyên nhân là do công chúa nuôi vài nam sủng ở trong phủ.
Còn Bùi Nghi Chi thì chán nản và thất vọng, trong lòng tràn đầy tức giận, nhìn thấy các nam sủng trong phủ ra vào tự do, cuối cùng say khướt đánh nhau với một nam sủng.
Hắn lại là một trong những nam sủng mà công chúa yêu thích.
Công chúa tức giận đến mức ra lệnh đuổi Bùi Nghi Chi ra khỏi phủ đệ.
Nhưng hắn không thể chịu đựng được nữa, lợi dụng cơn say để tát cô ta, ai mà có ngờ rằng hắn đẩy đầu cô va vào cột nhà.
Cô ta lập tức trợn mắt và ngất đi.
Trước khi ngự y đến kịp, đã tắt thở.
Toàn bộ phủ đệ của công chúa treo vải trắng ngập trời.
Còn hắn thì bị Hoàng đế bắt giam, chịu án tử hình, tháng sau xử trảm.
Lúc đó vừa dạy xong, ta bước ra ngoài, đứng trên lầu cao nhìn mây trên đỉnh núi xa xa.
Lũ trẻ lần lượt tan học, khi chúng đi ngang, không quên chào hỏi “Ninh tiên sinh”.
Ta thấy tiếc nuối đôi chút trong lòng.
Ta vô cùng may mắn, vì đời này đã chọn đi con đường khác.
Con đường không ngừng hoàn thiện bản thân và đấu tranh không khoan nhượng!