11.
Ta vừa quay lại, Thanh Ninh liền chạy tới ôm ta khóc, ta phải an ủi một lúc muội ấy mới nín.
Suy cho cùng, dù có tài giỏi đến đâu, muội ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi.
Sau đó, muội ấy liền kéo tay mà hỏi ta:
“Tỷ tỷ, sau này chúng ta phải làm sao đây?”
Thật ra, ta đã nghĩ về chuyện đó trên đường về.
Bây giờ ta bị oan, lớp học bị đóng cửa, không ngờ lại được thưởng một ngàn lượng vàng, trong lòng tính toán dùng tiền mở rộng thành trường học.
Vốn dĩ ta cũng có dự định mở rộng, nhưng ngân lượng mà ta có trong tay chỉ đủ mở rộng xung quanh lớp học.
Cho nên khi được ban thưởng, ta nghĩ sẽ mua mảnh đất ở phía sau chân núi!
Sở dĩ trường học của Quách gia được gọi là trường là vì ba mặt của nó được bao bọc bởi núi và một mặt giáp sông.
Bây giờ nghĩ về điều này, nơi đó thực tốt để xây dựng một trường học!
Thanh Ninh nghe xong, hai mắt sáng lên, kích động vỗ tay, đột nhiên âm thanh ngừng lại, có một đôi mắt nhìn phía sau lưng ta.
Quay đầu lại, Vệ Thừa Lan đang đứng ở cửa cầm quạt, mỉm cười.
Chẳng phải chúng ta đã từ biệt ở cửa cung sao? Làm thế nào hắn ta có thể ở đây?
“Ta nghĩ, vẫn nên đi theo, quả nhiên là gặp chuyện tốt a!”
Quạt thêm một cái, hắn đem quạt cất vào.
Ta hoang mang:
“Có gì tốt?”
Hắn nói:
“Cô vừa rồi không phải nói mở rộng lớp học, đó không phải chuyện tốt sao?
Đây là điều tốt cho ta, nhưng đối với hắn, đó là điều tốt gì?
Nhưng hắn nhìn ta, quay lại và nói:
“Như vậy, ta có những người thợ giỏi trong phủ. Họ đều được giao cho xây dựng phủ đệ và cung điện, ngoài ra, ta cũng có những người thợ mộc kinh nghiệm, ta sẽ sai họ đến đây và giúp cô”.
Ta chớp mắt kinh ngạc.
Thợ của phủ Thành vương đều là thợ giỏi, bây giờ lại đến xây trường cho ta sao?
Đương nhiên, ta không thể đòi hỏi nhiều hơn, thế nên ta vội cảm ơn và hỏi:
“Vậy ta trả công thế nào? Là dựa trên giá của phủ Thành vương? Hay là giá khác?”
Hắn nhìn ta, một lát sau cười nói:
“Vậy theo giá của phủ Thành vương đi.”
Ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hắn nói không tốn ngân lượng, e rằng ta sẽ phải tìm cách từ chối.
Trên đời này, thứ khó đền đáp nhất chính là ân nghĩa.
Vào ngày hôm sau, một nhóm thợ đến như đã hẹn, mang theo một bản vẽ sơ bộ.
Khi nhìn thấy, ta không khỏi kinh ngạc, sau khi hỏi, ta mới biết rằng Vệ Thừa Lan đã vẽ nó suốt đêm qua.
Hắn ta hôm qua chỉ nhìn xung quanh, lại có thể vẽ lại hoàn chỉnh, quả không hổ là một thiên tài!
Cầm bản vẽ này trên tay, ta có cảm giác như một báu vật.
Đó là, trường học của ta.
………….
Kế hoạch mở rộng trường học đang được thực hiện.
Trong thời gian đó, các học trò cũ nghe tin ta đã trở về lần lượt kéo tới.
Trường học đang được xây dựng, nhưng việc học của bọn trẻ không thể trì hoãn.
Tuy nhiên, khoảng sân nhỏ đã bị phá đi, cho nên ta tiếp tục dạy trong gian phòng nhỏ được dựng tạm lên.
Một số thôn dân đã đến giúp đỡ khi họ biết rằng con họ sẽ được học trong trường học.
Cha của Nhị cẩu và đồ tể cũng nằm trong số đó.
Mỗi ngày sau khi mổ lợn, đồ tể khi trở về đều đi thẳng đến đây, xắn y phục lên, bắt đầu làm việc, hắn nói:
“Chỉ cần ta nghĩ Đại bảo sẽ học trong trường do ta xây nên. Ta còn sung sướng hơn cả giết lợn!”
Ta nghe xong cũng chỉ biết cười.
Việc mở rộng trường học vẫn đang diễn ra, trong thời gian này, ta đã mời thêm thím Lưu, thím Triệu cùng những người khác để chuẩn bị cơm nước cho thợ xây.
Nấu cơm xong, có thể về nhà chăm con, làm việc nhà, lại có ngân lượng, một mũi tên mà trúng hai đích, cho nên họ vô cùng vui vẻ.
Chẳng mấy chốc, trường học đã dần hoàn thành. Ta nhận thấy nó sẽ thu hút hàng nghìn người đến học.
Tuy nhiên, giữa lúc mọi chuyện đang tốt đẹp, không ai ngờ rằng một trận hỏa hoạn bất ngờ gần như đã thiêu rụi mọi thứ mà chúng ta đã dày công xây nên.
12.
Đêm đó thời tiết oi ả, ta cùng Thanh Ninh đang ngủ trong nhà, muội ấy đột nhiên ngồi dậy và nói rằng ngửi thấy mùi lạ.
Mũi ta giật giật, đó là mùi dầu hỏa!
Khi ta lao ra, căn phòng phía sau đã bốc cháy dữ dội, hơi nóng phả vào mặt ta, ta thoáng thấy một hắc y nhân đang bỏ trốn khỏi bức tường.
Thanh Ninh hét lên:
“Cháy rồi! Dập lửa! Có trộm! Mau bắt trộm!”
Giọng nói của muội ấy có thể vang xa vài dặm.
Thôn dân nghe thấy lần lượt chạy đến, trên tay họ mang theo thùng gỗ và gậy.
Đồ tể cầm trong tay một con dao mổ lợn chạy tới, gầm lên một tiếng, trực tiếp đối mặt với hắc y nhân vừa trèo ra khỏi bức tường trong sân.
Trong chốc lát, kẻ thì dập lửa, kẻ thì bắt trộm.
Có năm, sáu người chạy đến tiếp ứng cho hắn, tất cả bọn chúng đều mang theo đao.
Khi bị thôn dân bao vây, muốn đánh nhau, nhưng đã được thợ mộc chạy đến chặn lại.
Những người thợ mộc trong Thành vương phủ đều biết võ thuật.
Chẳng mấy chốc bọn chúng đã khuất phục.
Dân làng bao vây, xé y phục với khăn che mặt, đánh đập cho đến khi mặt mũi bọn họ sưng lên, mới trói lại.
Một người thợ mộc vội vã đến Thành vương phủ báo tin, Vệ Thừa Lan nhanh chóng chạy đến.
Lúc đó ngọn lửa còn chưa được dập tắt hoàn toàn, ta đang cầm thùng gỗ chạy đi lấy nước, mặt đầy tro bụi
Vệ Thừa Lan vội vàng bước đến bên ta.
Ngẫm nghĩ một lúc, ta rút khăn tay thêu hoa ra lau mặt, rồi nhét chiếc khăn vào cánh tay, quay sang tên trộm đang bị trói.
Không ngờ hắn liếc nhìn, cười nói:
“Nhìn cái khăn này thật quen mắt.”
Bọn họ dường như nhận ra hắn, cúi đầu khúm núm.
Hóa ra bọn họ là thị vệ của Đoạn Hạc công chúa!
Họ được lệnh của phải phóng hỏa trường học.
Vệ Thừa Lan dẫn bọn chúng đi, trước khi đi còn nói:
“Xem ta lột da nó làm tấm trải ghế cho cô!”
Ngày hôm sau, truyền đến tin tức phủ đệ của Đoạn Hạc công chúa bị phóng hỏa.