Hạc Hiên

Chương 3: Phần 3




6.

“Ha, cô sợ là ngay cả tên mình còn không viết được, lại còn mở lớp dạy học, không tự thấy mình hổ thẹn sao? Vừa vặn, ta còn thiếu một người dạy, cô đi theo ta là được. Đúng lúc, ta còn thiếu một tiểu thiếp thông phòng, ngươi gả cho ta, làm bát di nương, giúp ta làm ấm giường không phải tốt hơn hay sao?”

Nghe vậy, người hầu bên cạnh vội vàng phụ họa:

“Công tử nói thật là đúng, cô đến làm bát di nương của công tử ta, sau này để công tử ta chỉ dạy cô cách trông nom lớp học.”

Rốt cuộc, chủ nào tớ nấy, sau khi nói xong, họ cười một cách tục tĩu.

Vào thời điểm đó, lớp học vẫn chưa kết thúc và bọn trẻ vẫn còn trong lớp.

Ta tức đến mức nghiến răng, đang suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào thì nghe thấy một tiếng la từ phía sau.

Sau khi quay lại, ta thấy Thanh Ninh, Đại bảo, cùng Nhị cẩu mỗi đứa cầm một cây gậy lớn đi đầu, theo sau là một nhóm học sinh.

Có đứa cầm que củi, có đứa cầm kẹp gắp than, có đứa cầm dưa chuột, có đứa cầm cải thảo, hùng hổ lao về phía chủ tớ bọn họ.

“Đừng hòng bắt nạt cô Ninh!”

“Đánh bọn chúng đi, đánh bọn chúng đi!”

“Kẻ xấu cút đi!”

…………

Sự tình diễn ra quá nhanh.

Trong lúc nhất thời, lớp học gà bay chó sủa, rau cải tung bay khắp trời, đồng tâm hiệp lực, tất cả đều hướng đến chỗ bọn họ mà đánh.

Quách Hoài Cựu mang theo người hầu chật vật chạy trốn.

Bọn họ chạy được gần hơn nửa dặm, còn không quên buông lời tàn nhẫn: “Các ngươi đợi đó cho ta, lũ khốn kiếp, ta sẽ bắt các ngươi trả giá.”

Ta liền cảm thấy….

Có một dự cảm không tốt….

Ban đêm, Thanh Ninh tới tìm ta: “Tỷ tỷ, hôm nay bọn muội có gây rắc rối cho tỷ hay không?”

Ta nhìn khuôn mặt muội ấy thấp thỏm, không đành lòng trách cứ, chỉ nói: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, Thanh Ninh hôm nay đã làm rất tốt, cũng không phải muội gây rắc rối, là ta đã suy xét không chu toàn.”

Một cây đại thụ sẽ luôn đón gió, có một số việc luôn là không thể tránh khỏi.

Vào hôm xảy ra họa lớn, lớp học vừa xong không lâu, bọn nhỏ đều lần lượt mà trở về nhà.

Thanh Ninh đang chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên một đám quan binh hung tợn mà đẩy cửa xông vào, hét lớn một tiếng, nói lớp học lưu giữ cấm thư, không khỏi phân trần liền đem ta nhốt vào ngục.

Ta liền lập tức cả kinh!

Chiếu theo luật lệ bấy giờ, lưu giữ sách cấm, lưu đày ngàn dặm!

Lớp học lập tức bị đóng cửa.

Ta chỉ kịp căn dặn Thanh Ninh một câu “Không cần hoảng sợ, ở nhà chờ tỷ” liền bị đưa đi.

Lúc đó ta cũng không dám chắc chắn, còn có thể trở về hay không.

Ngục của Đại Lý Tự khác xa so với ta tưởng tượng, thậm chí còn âm u, ẩm ướt hơn nhiều.

Đường đi dài, hẹp, mặt đất ẩm ướt, không khí tanh hôi, không thấy ánh sáng.

Ta bị cai ngục đẩy mạnh vào một phòng giam.

“Một tiểu cô nương, còn dám lưu giữ cấm thư, cô cứ đợi đi, đúng là tự mình chuốc khổ!”

Bọn họ từ từ lục soát ra một quyển 《Tây Nhung sử kí》.

Tại sao quyển này bị cấm? Là bởi triều đình cùng Tây Nhung ngoại tộc có lịch sử chiến tranh mười năm ở ngoài biên ải!

Nhưng ta rất rõ, ở trong lớp học căn bản sẽ không có loại sách này!

Nếu muốn tra xét xem quyển này từ đâu mà có, chỉ có thể là có người trà trộn lén bỏ vào trong lớp học.

Ta bị bắt giam trong ngục không lâu, Quách Hoài Cựu liền tới ngục giam, nói với ta:

“Thế nào, hiện tại đã biết hối hận? Ta lại cho cô thêm một cơ hội, chỉ cần cô gả qua làm bát di nương, ta liền nghĩ cách thả cô ra ngoài.”

Ta lập tức nhổ nước bọt vào mặt hắn:

“Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ! Loại như ngươi không xứng làm thầy người khác! Trường học do ngươi tiếp quản, không sớm thì muộn cũng sẽ đóng cửa!”

Hắn lập tức muốn xông vào đánh ta, nhưng đáng tiếc bị ngăn cách bởi cánh cửa ngục, chỉ có thể ôm một bụng tức rời đi.

Lúc này, ta mới biết được, trong Đại Lý Tự cũng có một người họ Quách.

Mà Quách Hoài Cựu, đúng thật là có quan hệ với người kia.

7.

Ban đêm, trong ngục của Đại Lý Tự, tiếng khóc khắp nơi, máu tanh đầy trời, gián và chuột tràn lan.

Đến tối, khi ta tựa đầu vào tường ngủ gật, đúng lúc quản ngục cùng mấy tên cai ngục đi tuần.

Có tiếng gõ cửa, ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy tên quản ngục đang cúi đầu nhìn ta, đôi mắt bồ câu lóe lên vài tia nham hiểm, giống như con chuột trước đó ngang nhiên gặm nhắm chân ta.

“Đã vào nơi này, ngươi phải tuân thủ tất cả quy tắc. Nghe nói ngươi là người đọc sách. Cũng nên hiểu biết một chút.”

Vừa dứt lời, mấy tên cai ngục phía sau cười phá lên.

Ta cụp mắt xuống và suy nghĩ một lúc.

Trước khi vào đây, ta không kịp mang theo bạc, chỉ có chiếc trâm ngọc cài trên tóc đáng giá vài quan tiền, nên ta tháo ra đưa hắn:

“Ta hiện chỉ có cái này.”

Khi đến gần hơn, ta nhận ra rằng tên quản ngục này trông thật quen mắt, nhưng ta không nhớ mình đã gặp hắn ở đâu.

Hắn cầm lấy trâm ngọc, sáng mắt liếc ta một cái, sau đó đảo mắt cười lạnh, nói:

“Chỉ đáng giá mấy quan tiền, xem như là quà gặp mặt.”

Nói xong liền dẫn bọn chúng rời đi.

Nhưng không ngờ rằng chiếc trâm ngọc sẽ trở về với ta chỉ sau một đêm.

Vào buổi sáng, ta bị đánh thức bởi một loạt tiếng khóc.

Và tiếng than khóc dường như rất gần chỗ ta, khiến người ta cảm thấy “đinh tai nhức óc”.

Ta tưởng ai đó bị tra tấn và bị cai ngục kéo về nên sợ hãi mở mắt ra.

Nhưng khi nhìn lại kỹ hơn, có một thiếu phụ với khuôn mặt tròn trịa đang chống nạnh đứng trước cửa phòng giam của ta, dưới chân còn có một người.

Người bị giẫm không ai khác chính là tên quản ngục tối qua đến dạy “quy tắc” cho ta.

"A Tôn, đồ vong ân phụ nghĩa, ngươi sao lại quên mất đại ân của Ninh tiểu thư đối với nhà chúng ta! Còn dám lấy đồ của người! Ngươi thật n.g.u xuẩn, hôm nay ta đây, phải đánh chết ngươi!"

“Này Ninh tiểu thư, xin thứ lỗi cho ta! Xin thứ lỗi cho ta! Tướng công của ta không biết, ta không nhận ra, ta không nhận ra!”

Ta vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy cảnh này, không khỏi ngẩn người.

Sau một lúc sững sờ, cuối cùng ta cũng nhớ ra tại sao đêm qua ta lại cảm thấy khuôn mặt của tên quản ngục này rất quen.

Khi đó, tình hình lớp học đang khá lên, có một thiếu phụ họ Chu đưa con đến học.

Chỉ là khi đó cô ấy y phục cũ nát, sắc mặt có chút tiều tụy, khác xa với thần sắc của cô ấy hôm nay.

Khi nhìn thấy ta, cô ấy than khóc nói rằng thực sự không đủ ngân lượng để cho con đi học, nhưng cô ấy không thể chậm trễ việc học của con, vì vậy cô ấy mong ta đợi một thời gian, hãy để đứa trẻ vào lớp, sau này khi có ngân lượng, Cô ấy nhất định sẽ hoàn trả gấp đôi.

Đứa trẻ tên là Tôn Thường, mặc bộ y phục đầy mảnh chắp vá, nắm chặt tay cô ấy, khuôn mặt tròn xoe ngước nhìn ta.

Ta nắm tay nó, mang nó vào lớp, nghĩ thầm dạy thêm một đứa nữa cũng là dạy, có gì khác nhau?

Không ngờ, chưa đầy ba tháng, cô ấy trở lại mang theo hai tay nải to, ngàn lần cảm tạ ta, xin ta nhận lấy.

Ta chỉ nhận lấy những gì đã hứa.

Hôm qua, khi ta bị bắt giam vào Đại Lý Tự, Tôn Thường cũng trở về nhà.

Đứa trẻ vốn đã thông minh, khi biết chuyện liền vội vã kể cho cô ấy nghe.

Vì vậy, sáng sớm, cô ấy đã vào Đại Lý Tự.

Quản ngục nhìn thấy, liền vội lấy từ trong ngực ra một chiếc trâm ngọc và đưa cho cô ấy để lấy lòng.

Không ngờ, sắc mặt cô ấy thay đổi nhanh chóng khi nhìn thấy nó, lập tức đoán ra nguyên nhân, xắn tay lên tát cho hắn một cái, ồn ào từ cổng ngục giam vào đến phòng giam.

Chính vì thế mới xảy ra tình cảnh hiện tại.

Tên quản ngục che mặt, đã bị đánh đến bầm tím, sưng vù nói với ta:

“Ninh tiểu thư, kẻ tiểu nhân có mắt như mù không biết ân nhân lại dám lấy đồ của người. Xin người hãy nhận lại chiếc trâm ngọc. Có ta ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.