Hạc Giấy

Chương 2: Hòa hợp




Dư Tiên Vũ- chủ nhiệm ban 3 năm 2, cô là giáo viên dạy Quốc Ngữ, cô đứng bên cạnh Ninh Đình Phúc cười đôn hậu nói:" Các em chú ý, lớp chúng ta có thêm một bạn mới, hãy chào mừng bạn ấy bằng một tràng vỗ tay nồng nhiệt nào. "

Dư Tiên Vũ vừa đề nghị xong từng tiếng vỗ tay dồn dập như trống dồn vang lên. Sau đó mọi người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận

Vẻ mặt Ninh Đình Phúc vẫn như cũng không hề thể hiện cảm xúc, những lời kia cậu không hứng thú nghe, trong đầu cậu lúc này đang nghĩ:" Thật ồn ào. "

" Được rồi, còn em, bạn học mới hãy giới thiệu với cả lớp về bản thân mình đi. "

Dư Tiên Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, cô nhìn một lần đã thấy thích đứa trẻ này. Không phải loại nghịch ngợm, xem vẻ ngoài thanh tú thế này thì chắc có lẽ tính tình sẽ điềm đạm một chút.

Ít nhất cô mong là như vậy... không phải giống như vị thái tử gia Hoàng Gia kia.

Ninh Đình Phúc lướt qua từng vị trí trong lớp rồi nhanh chóng khóa chốt được vị trí cái bàn còn trống chỗ ở cuối lớp, cậu nhạt giọng nói:" Ninh Đình Phúc. "

Chỉ có gói gọn trong 3 chữ cái tên của mình mà thôi, cậu không có ý định nói gì thêm nữa. Cậu cảm thấy phiền phức.

Dư Tiên Vũ nhận ra cậu không định tiếp tục nói nữa thì cũng không ép buộc cười dịu dàng nói:" Bạn học Ninh, em hãy ngồi vào vị trí bàn thứ 3 tổ giữa còn trống nhé. "

Ninh Đình Phúc hơi nheo mày, cậu lia mắt nhìn vào vị trí còn trống mà cô giáo nói. Bên cạnh cậu là một nữ sinh, nữ sinh thấy cậu nhìn tới thì lập tức cụp mắt. Ninh Đình Phúc nhận ra được, nữ sinh này hình như rất thích cậu. Chắc là nhìn trúng gương mặt đáng tiền này của cậu đây mà.

Đúng là Ninh Đình Phúc cũng tự mình cảm thấy, gương mặt của mình là đáng tiền nhất.

Nhưng Ninh Đình Phúc không thích một vị trí gây chú ý như trung tâm của lớp như vậy.

Cậu nhìn Dư Tiên Vũ nhàn nhạt chầm chậm nói:" Thưa cô, em muốn ngồi ở cuối lớp. "

Tiếng thảo luận trong lớp đột nhiên im bặt, mọi người đồng loạt nhìn lên phía cậu. Ánh mắt ai nấy cũng đều có chút kinh hoảng. Thậm chí có người còn khoa trương hít sâu một hơi như hít một ngụm khí lạnh vậy.

Ninh Đình Phúc lạnh nhạt nhìn biểu cảm và cảm xúc kì dị của mọi người.

Đám người này bị sao vậy!?

Dư Tiên Vũ không nhìn vị trí cuối cùng kia, chỉ cố cười làm vẻ tự nhiên nhất nhẹ nói:" Vị trí cuối cùng đó... Chúng quy em không nên ngồi vị trí đó. "

Ninh Đình Phúc mặc kệ, cậu sẽ chỉ muốn chỗ ngồi đó:" Thưa cô, em muốn ngồi chỗ đó. "

Ý cậu đã quyết, cậu lười thay đổi.

" Vậy... "

Dư Vũ Tiên cảm thấy khó xử, cuối cùng cô đành nói:" Bạn học Đình Phúc, bạn học ngồi ở vị trí đó... Không thích có bạn cùng bàn. "

Ninh Đình Phúc gương mặt thanh tú lạnh lùng không một biểu cảm dư thừa. Cậu lười quan tâm tới, cậu chỉ muốn an yên mà sống. Cũng không động chạm gì tới người bên cạnh.

Ninh Đình Phúc nhìn tới Dư Tiên Vũ, cậu không nói lời nào.

Dư Tiên Vũ thấy gương mặt cậu rõ rành rành 7 chữ:" Cô tự hiểu đi, em lười nói. "

Cô cảm thấy tuổi thọ mình hình như sắp hết rồi, cuối cùng đành nói:" Được rồi, cứ ngồi đó nếu em muốn. "

Ninh Đình Phúc có được vị trí mình muốn thì chầm chậm đi xuống. Cậu liếc qua đồng hồ treo ở cuối lớp. Mười lăm phút trôi qua, thực tốn thời gian vô nghĩa.

Ngày khi cậu ổn định được chỗ ngồi của mình thì tiết học tiếp tục được bắt đầu. Ninh Đình Phúc chưa lấy sách nên tiết học này cậu chỉ đơn thuần ngồi nghe.

Chuông reo hết tiết vang lên, ngay lập tức Diệp Hồng Ngân quay người xuống nói với cậu:" Này bạn học Ninh, tôi chân thành khuyên nhủ cậu. Hãy lập tức đi khỏi chỗ cậu đang ngồi đi. Người ngồi cạnh cậu... Rất đáng sợ đó! "

Ninh Đình Phúc hờ hững nhìn Diệp Hồng Ngân, ánh mắt của cậu như nói với cô rằng:" Liên quan gì đến tôi!? "

Diệp Hồng Ngân nghiêm túc nói lại lần nữa:"Bạn học Ninh, tôi tên Diệp Hồng Ngân, với tư cách là người ngồi trên người kia lâu ngày. Tôi xin cảnh báo với cậu, nếu cậu ngồi đây sẽ lạnh chết đó! "

Ninh Đình Phúc lười nói chuyện, cậu lấy trong người ra đôi tai nghe màu đen sau đó chậm rãi nhét vào tai, bấm một bài hát bất kì sau đó gục xuống bàn.

Ninh Đình Phúc từ nhỏ đã lười nói lời vô ích.

Diệp Hồng Ngân thấy lời mình nói cậu không nghe thì định nghĩa khí nhắc lại lần nữa thì sự chú ý của cô va vào con hạc màu bạc nhỏ treo trên cổ tay cậu.

" Con hạc này của cậu là làm bằng bạc thật hả!? "

Diệp Hồng Ngân vừa muốn chạm vào Ninh Đình Phúc đã thu tay lại ngồi dậy, ánh mắt cậu âm u nhìn cô lạnh lẽo nói:" Cấm đụng! "

Diệp Hồng Ngân giật thót mình, cô ngay lập tức thu tay sau đó quay người lại.

" A Ngân à, người này cùng vị kia hình như đều lạnh lùng như nhau đó, chúng ta coi như xong rồi."

Viên Thu Huyền ngồi bên Diệp Hồng Ngân nói thầm vào tai cô.

Diệp Hồng Ngân gật gật đầu ôm lấy thân thể làm động tác lạnh run nói thầm với Viên Thanh Huyền.

" Lạnh lẽo gấp 2 lần, mong là bạn học này không có đánh nhau. "

" Ừ ừ, mong là thế. "

" Cơ mà... "

Diệp Hồng Ngân vẫn không nhịn được tự hỏi:" Không biết bạn học mới là Alpha, Beta hay Omega nhỉ? Nhìn xinh đẹp thế này chắc là Omega ha? "

Viên Thu Huyền nghĩ nghĩ đồng tình:" Chắc thế. "

Ninh Đình Phúc chưa nằm được bao lâu thì bàn cậu bị gõ một cái. Cậu vén mí mắt nhìn lên.

" Bạn học Ninh, sách của cậu. "

Người đến là học ủy của lớp - Đặng Minh Nguyệt, một Omega xinh đẹp, thành tích học tập tốt và được rất nhiều người theo đuổi.

Cô đang ôm trên tay chồng sách, đây là sách của nhà trường phát cho Ninh Đình Phúc. Cô là học ủy nên phụ trách đem lên cho cậu.

" Cảm ơn. "

Ninh Đình Phúc đạm nhạt nói, cậu đưa tay nhận lấy chồng sách lớn trên tay của Đặng Minh Nguyệt.

Đặng Minh Nguyệt sau khi làm xong nhiệm vụ của mình, cô do dự một chút sau đó vẫn lên tiếng nhắc nhở cậu.

" Bạn học Ninh, người ngồi bên cạnh cậu chưa đến, tính cách cậu ta không được tốt đâu. Nếu sau đó có không thoải mái khi ngồi ở đây thì cậu cứ thoải mái ý kiến với cô Dư, không sao đâu. "

Ninh Đình Phúc lòng thấy phiền, cuối cùng vì cô mang sách đến cho mình nên không tiện tỏ thái độ, chỉ gật đầu một cái coi như đã biết.

Ninh Đình Phúc không hứng thú gì với người bên cạnh mình. Đoán chừng là thể loại học tra hư đốn đi học như đi chơi. À, chuyện này không liên quan gì đến cậu.

Chuông vào lớp vang lên, tiết học tiếp theo đã tới.

Hiện tại có sách rồi, cậu không thể ngồi nghe nữa.

Vào tiết là tiết toán, cậu không thích nhất chính là toán học, không phải học không giỏi. Chỉ là cảm thấy mấy con số không thú vị, chán ngắt.

Thời gian nước chảy hoa trôi, thoáng cái đã đến tiết cuối cùng.

Tiết cuối buổi sáng ở Gia Khánh thường kết thúc vào mười một giờ rưỡi buổi trưa và bắt đầu tiết tự học buổi chiều vào hai giờ chiều. Còn có một tiết tự học buổi tối bắt đầu từ sáu giờ đến chín giờ tối vào thứ ba ngày cuối tuần.

Vào giữa tiết cuối là tiết Anh Ngữ, Anh Ngữ là môn Ninh Đình Phúc thích nhất, cũng là môn cậu giỏi nhất.

Giáo viên dạy Anh Ngữ đang viết bản đột ngột dừng lại động tác của mình. Tiếng thảo luận rì rầm trong lớp bất ngờ trở nên im bặt. Ban 3 trở nên im ắng một cách kì lạ.

Ninh Đình Phúc không để ý tới, cậu đang nghiên cứu mấy cấu trúc trong trách giáo khoa Anh Ngữ nên đã dồn sự chú ý cho cuốn sách cả rồi. Lúc học loại ngôn ngữ không thuộc về nơi cậu sinh ra này cậu lại đặc biệt tập trung và vui thích.

Ninh Đình Phúc vì quá tập trung mà không nghe thấy từng bước chân nện trên nền đất đang chầm chậm tiến về phía mình.

Diệp Hồng Ngân và Viên Thu Huyền nhìn thấy người tới thì trở nên căng thẳng hơn rất nhiều. Lưng thẳng tắp, tay hai người còn đang đan chặt vào nhau dưới gầm bàn học.

Không khí trong lớp im ắng đến mức lạnh lẽo.

Người bước vào tiến đến bàn Ninh Đình Phúc đang ngồi. Hắn nhìn người đang tập trung viết lách với ánh mắt âm u lạnh lẽo. Giọng nói từ tính trầm khàn không thuộc về lứa tuổi học sinh 17 tuổi vang lên.

" Cút. "

Ninh Đình Phúc nghe được cái từ ngữ khó nghe kia thì ngước mắt.

Khí tràng người này mạnh mẽ, có độ tồn tại rất cao.

Đứng xa nhìn thấy bóng hình cũng nhận biết được là Alpha.

Ninh Đình Phúc lạnh nhạt nhìn người trước mắt đáp lại.

" Không. "

Khí lạnh tràn ngập ban 3 năm 2, nơi này như sắp đóng băng đến nơi.

Mọi người hít một hơi lạnh, học sinh mới gây chiến với thái tử gia Hoàng Gia. Chuyện này không biết sẽ đi đâu về đâu đây, không biết bạn học Ninh này có thể lết ra khỏi trường hay không nữa.

Qua thời gian một phút, hai phút, rồi lại ba phút...

Hai người vẫn nhìn chằm chằm nhau và không có sự suy chuyển.

Bất ngờ cuối cùng là người kia là người lui trước, hắn ngồi vào ghế ngoài bên cạnh cậu trầm giọng nói ra ba chữ.

" Hoàng Viết Lực. "

Ninh Đình Phúc tiếp tục cúi đầu nghiên cứu công thức Anh Ngữ nói.

" Ninh Đình Phúc. "

Sau đó ai làm việc nấy, Hoàng Viết Lực gục xuống bàn ngủ, Ninh Đình Phúc nghiên cứu công thức Anh Ngữ hăng say.

Hai từ miêu tả đúng nhất hiện tại mà mọi người không ngờ tới chính là...

Hòa hợp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.