" Xem nào, chính là ngôi trường này. "
Ninh Đình Phúc đeo balo trên vai, mặc một bộ đồ đơn giản, áo phông trắng bên trong áo khoác đen bên ngoài và quần đen tôn lên vóc dáng cao dong dỏng mảnh khảnh của cậu.
Nhìn cổng trường đề mấy chữ " Cao Trung Gia Khánh ", Ninh Đình Phúc không có nhiều cảm xúc cho lắm.
Bên trong cổng trường hiện tại đã không còn một bóng học sinh nào qua lại, thay vào đó chỉ là những tiếng ' vù vù ' của cơn gió Thu tháng 9 mà thôi.
Ninh Đình Phúc nhìn vào giấy báo nhập học trên tay mình.
Dòng chữ " giới tính: Beta ", cậu nhìn thấy nó đầu tiên.
Từng cơn gió Thu mang theo cả cái nóng của mùa Hạ còn sót lại và cái lạnh của mùa Thu mới đến thổi qua mái tóc đen tuyền của Ninh Đình Phúc.
Cậu đưa tay chỉnh lại mái tóc tán loạn trong gió của mình, ánh mắt cậu hờ hững nhìn vào tấm bảng đề tên trường một lần nữa.
Ninh Đình Phúc ánh mắt lạnh nhạt thoáng qua một tia cảm xúc dị động. Tia cảm xúc đó... giống như thương hại vậy.
Nơi này... là nơi lần đầu tiên mẹ cậu đã mất - Dạ Tiêu Hoa gặp người đáng lý cậu phải gọi là "ba " - Ninh Phong Dụ.
Khởi đầu bằng nụ cười, kết thúc bằng cái chết.
Nghe xem, có đáng thương không?
Lá vàng xao động bởi gió Thu, 'ding ding', tiếng phát ra giống như một chiếc chuông bị gió xao động mà reo lên mấy tiếng.
Ninh Đình Phúc đưa cổ tay lên, ánh mắt cậu nhạt màu, cậu nắn nắn con hạc giấy bằng bạc trên chiếc vòng tay của mình. Bên trong nó được làm rỗng để một viên bi trong đó, giống y như một cái chuông nhỏ. Mỗi khi có cái gì khiến nó xao động nó sẽ reo lên vài tiếng.
À, thứ âm thanh này nhiều lúc khiến người ta rất phiền lòng.
Ninh Đình Phúc cụp mắt, trong mắt cậu chỉ có lạnh lùng thậm chí là chán ghét nhưng cậu vẫn vuốt ve con hạc giấy bé nhỏ rồi thì thầm:" Ngoan nào. "
Hạc giấy vẫn vang lên những âm thanh thanh thúy như cũ. Cậu không nói thêm gì, ánh mắt đóng đinh tại chú hạc giấy nhỏ bé này.
Hạc giấy nhỏ, mỏng manh và vô năng, ấy vậy mà nó lại từng mang nặng một hy vọng trên vai.
Một hy vọng viển vông, hy vọng... đến mức tuyệt vọng.
" Ký ức chết tiệt... "
Ninh Đình Phúc lạnh giọng, ngay tại nơi này, thời điểm này. Ký ức cậu rất lâu đã không còn nhớ đến nữa bỗng nhiên ùa về một cách ồ ạt.
Tháng 7 thời tiết khắc nghiệt nắng gay gắt, gió cuốn theo hơi nóng len lỏi khắp các ngóc ngách của thành phố A.
Thành phố A, nơi đây được mệnh danh là một trong những thành phố phát triển bậc nhất thế giới. Thành phố A là một nơi nhộn nhịp nhưng cũng rất cổ kính. Tại nơi này không chỉ có những tòa nhà cao tầng cao chót vót xác lập kỷ lục thế giới mà còn có những ngôi nhà cổ kính có lịch sử đến hàng trăm thậm chí là hàng nghìn năm tuổi. Nơi này là nơi bắt nguồn của rất nhiều gia tộc nổi tiếng trên thế giới, họ đã rời đi từ lâu nhưng mỗi khi tết đến xuân về thì y như rằng thành phố A sẽ thực sự trở thành " Kinh Đô Bạc Tỷ ", nơi tập trung toàn bộ những gia tộc có tiếng tăm vang danh trên toàn thế giới đổ về đây.
Ở nơi ngọa long tàng hổ, rồng phượng có ở khắp nơi này thì có 5 đại gia tộc của thành phố A là có quyền lực bậc nhất.
Ninh Gia là một trong 5 đại gia tộc này. Ninh Gia chủ yếu làm về đá quý và các loại khoáng sản. Một mình gia tộc này đã chiếm 10% sản lượng khoáng sản toàn cầu, 30% sản lượng đá quý thế giới.
Một nơi cao quý như thế, biết bao nhiêu người mơ ước muốn bước vào Ninh Gia. Bao nhiêu người muốn có được tiền tài, danh vọng mà cố gắng bám víu lấy người của Ninh Gia.
Nhưng, người đời đâu biết được, họ mong muốn sống tại cái nơi này bao nhiêu thì đối với một số người ở chính tại Ninh Gia này mà nói... chính là " địa ngục trần gian ".
Ninh Đình Phúc 7 tuổi ngồi cạnh Dạ Tiêu Hoa, cậu giương đôi mắt lãnh đạm nhìn lên từng con hạc giấy đang đong đưa trên thanh chắn cửa sổ.
Cậu lại nhìn xuống thấy bà đang mân mê con hạc giấy được làm bằng bạc trên cổ tay mình với mọt nét mặt đầy yêu thương và trân quý.
" A Phúc, con nhìn xem, Hạc Nhi có đẹp không? "
Dạ Tiêu Hoa hỏi, giọng người phụ nữ trung niên thanh khiết mang theo sự ngây ngô đến kì lạ vang lên. Trên gương mặt của bà đã mang theo dấu vết của thời gian xuất hiện một nụ cười ngây dại, ánh mắt cũng hồn nhiên đến dị thường.
Rất dễ nhìn ra, Dạ Tiêu Hoa đã không còn bình thường nữa rồi.
" Đẹp, rất đẹp ạ. "
Ninh Đình Phúc cất tiếng, nét giọng còn non nớt nhưng lại mang theo sự lãnh đạm mà đáng lẽ độ tuổi này không nên có.
Dạ Tiêu Hoa thấy con trai mình nói vậy thì nụ cười càng trở nên rạng rỡ và hồn nhiên hơn. Bà rất vui vẻ, nhưng người ta nhìn vào bà thì chỉ có cảm thấy tiếc thương và đau lòng mà thôi. Mà... thương hại là nhiều hơn.
Ninh Đình Phúc nhìn những con hạc giấy, lại nhìn mẹ mình trân quý con hạc giấy làm bằng bạc kia thì chỉ cụp mắt.
Cậu nắm chặt tay, cơ thể hơi run lên.
Hy vọng cái gì chứ? Cái gì là 1 ngàn con hạc giấy thì sẽ có được một điều ước chứ!? Toàn bộ đều là dối trá!
Ninh Đinh Phúc từ lúc sinh ra đến nay số lần cậu gặp cái người đáng lẽ cậu nên gọi là " ba " chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ông ta chưa từng ôm cậu lấy một lần từ khi cậu có ký ức đến hiện tại. Bao nhiêu lần gặp ông ta thì cậu phải đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đầy chán ghét của ông ta bằng đấy lần. Cậu không có được tình yêu thương nên cậu không khao khát nó, cậu chỉ muốn biết tại sao ông ta lại không thích cậu mà thôi.
Nơi ở của cậu và mẹ cậu là một ngôi biệt thự hẻo lánh chỉ có duy nhất hai người giúp việc làm việc tại đây. Muốn đến được trường học cậu phải đi cổng sau của Ninh Gia và băng qua một quãng đường hẻo lánh đầy cây cối.
Thậm chí bên ngoài cũng không ai biết cậu là người của Ninh Gia, cậu cũng chưa từng đề cập đến vấn đề này. Cậu như bị tách ra khỏi cuộc sống được gọi là " giới thượng lưu ", những người được coi là anh chị em của cậu đều nhìn cậu giống như nhìn một thứ gì dơ bẩn lắm vậy. Ninh Đình Phúc không quá để tâm lắm.
Cậu chưa từng được yêu thương cho nên cậu không khát cầu nó. Cậu chỉ muốn một lý do, tại sao ông ta sinh ra cậu mà lại không quan tâm đến cậu? Cậu đơn thuần muốn một lý do đơn giản mà thôi.
Đến năm 10 tuổi, cậu đi học về, mở cửa nhà ra chỉ thấy hai người giúp việc trong nhà đang quỳ trên đất ôm mặt khóc bên cạnh một thứ được đậy vải trắng....
Là xác chết... của mẹ cậu.
Ninh Đình Phúc 10 tuổi nắm chặt tay ngăn cản bản thân run rẩy rồi bước vào trong đặt cặp xuống ghế rồi từ từ tiến lại chỗ cái xác.
" A Phúc à, con... ": Người giúp việc lớn tuổi hơn tên Dương Mậu, hay gọi là bà Mậu hơi luống cuống tay chân khi thấy cậu muốn đi tới.
" Con không sao đâu, bà Mậu. ": Ninh Đình Phúc cố gắng nén giọng nói, cậu nắm chặt tay cắn chặt răng làm bộ bình tĩnh từng bước nhỏ tiến tới.
" A Phúc, muốn khóc thì.. hức.. cứ khóc đi em, đừng kìm nén, phu nhân... là mẹ của em. "
Người giúp việc trẻ hơn tên Liễu Như Phương, gọi là chị Phương chồm người lên ôm lấy cậu nghẹn ngào nói.
Ninh Đình Phúc cắn răng nói:" Hai người... ra ngoài. "
Bà Mậu nghe cậu nói vậy thì cùng chị Phương đi ra ngoài, bên Ninh Gia đã thương tình dọn dẹp hiện trường tự sát cho rồi, việc gọi lò thiêu xác họ phải tự mình làm thôi.
Biệt thự trở nên tối tăm lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Kì lạ thật đấy, cậu không hề sợ gì cả. Trái tim cậu... đau đớn đã chiếm hết toàn bộ rồi, không còn chỗ cho sợ hãi nữa.
Cậu run rẩy lật tấm khăn trắng ra.
Nhìn thấy gương mặt đã cắt không còn giọt máu của Dạ Tiêu Hoa cùng vết cứa sâu ở cổ...
Tỏng, tỏng, tỏng..
Từng giọt nước mắt nặng nề rơi xuống làm ướt tấm vải trắng phau đậm mùi tử khí cùng chết chóc. Ban đầu chỉ có vài giọt, sau đó giống như một cơn mưa rào không ngừng đổ xuống làm ướt nhẹp tấm vải trắng phau.
Ninh Đình Phúc nhìn bàn tay bà dù đã chết rồi mà vẫn không buông con hạc giấy bằng bạc này ra, đột nhiên trái tim cậu bị một bàn tay vô hình siết lấy. Đau đến mức cậu cảm thấy khó thở, trán cậu còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cậu lau nước mắt của bản thân đi lấy con hạc bằng bạc này từ trên tay của Dạ Tiêu Hoa, cậu không thích thứ được mẹ cậu âu yếm gọi là " Hạc Nhi " này. Nhưng... nó lại là thứ duy nhất cho thấy bà từng tồn tại trên thế gian này, sống một cách vui vẻ và tự tại khoảng thời gian ấy.
Dù có trở nên điên dại, không phải mỗi ngày cũng đều ngập tràn niềm vui sao?
Cậu đeo nó lên cổ tay mình, 'ding ding', âm thanh hân hoan lại vang lên, nói vui nhộn đến mức ám ảnh.
Ninh Đình Phúc nắm lấy bàn tay lạnh như băng đã không còn chút hơi ấm nào của sự sống lên sau đó hôn xuống đó.
Hồi lâu cậu mới nghẹn ra được một câu nói.
" Nếu có kiếp sau, mẹ tuyệt đối đừng sống cuộc đời thế này. Tìm một Alpha khác tốt hơn và kết đôi, con ở lại đây... một mình sẽ ổn thôi. Mà, mẹ đừng lo, Hạc Nhi của mẹ con sẽ chăm sóc, chúc mẹ.. đi an lành. "
Đùng đoàng!!
Đáng ghét thật đấy, khi con người trong tình trạng bế tắc nhất, trời luôn luôn mưa.
Hôm nay là đám tang của mẹ cậu, cũng chẳng có mấy người.
Ninh Đình Phúc nhìn từng gương mặt vô cảm thậm chí là cười nhạo cậu ở nơi này.
Ninh Phong Dụ chỉ cắm cho bà một cây hương sau đó cùng với đám phu nhân của ông ta toan bỏ đi.
Ninh Đình Phúc cầm di ảnh của mẹ mình đứng trước mặt ông ta, đôi mắt cậu đỏ hoe vì nước mắt đã khô, cuối cùng cậu cũng đã có được cơ hội để có được lý do mà mình chờ đợi 10 năm, cậu hỏi.
" Tại sao ba không thích con? "
Ninh Phong Dụ nhìn cậu với đôi mắt lạnh lẽo rồi lại thấy con hạc giấy bằng bạc trên cổ tay cậu, lão ta cười giễu, hai tay ôm hai phu nhân của mình thản nhiên nói.
" Tao vốn cứ tưởng mẹ mày xinh đẹp như thế, còn là Omega cấp S rồi sẽ sinh ra một đứa là Omega cấp S hay Alpha cấp S. Thế mà không ngờ lại sinh ra cái loại đã định sẽ trở thành Beta như mày. Chậc, đúng là phế vật mà! "
Nói xong ông ta cùng lũ người kia rời đi, còn có mấy kẻ không quên cười lạnh với cậu, chị Phương và dì Mậu.
Ninh Đình Phúc cụp mắt. Được, cậu đã có được thứ mình muốn biết, ở lại đây đã không còn lợi ích gì với cậu nữa.
" Bà Mậu, chị Phương, hai người sẽ đi với em chứ? Em đã có chỗ ở cho chúng ta rồi. ": Cậu nhìn hai người đang khóc tới sắp không mở nổi mắt kia, ánh mắt cậu đầy lạnh lẽo và kiên định.
Hai người nhìn nhau sau đó dứt khoát gật đầu.
Vậy là sau đó chỉ 1 ngày, một hậu duệ của Ninh Gia đã biến mất mà không một ai quan tâm đến....
Ấy vậy mà Ninh Phong Dụ lại chẳng ngờ được, cái thằng con mà ông ta cho là vô dụng lại phân hóa muộn. Đến tận năm 16 tuổi mới phân hóa, lại còn phân hóa thành Omega cấp S.
Đời thật đúng là trớ trêu.
________
" Nè nhóc, nè nhóc! "
Ninh Đình Phúc bị vỗ tỉnh, cậu đã được kéo từ những hồi ức kia quay lại. Cậu ngước mặt lên thì nhìn thấy bác bảo vệ khuôn mặt đầy lo lắng.
" Cháu là ai thế? Sao người lại run bần bật thế này? Cháu bị ốm sao? "
Ninh Đình Phúc chỉ điềm đạm trả lời:" Không ạ, cháu không sao, cháu là học sinh mới chuyển đến đây. "
Cậu vừa nói vừa đem giấy báo nhập học đưa cho bác bảo vệ xem.
" Vậy cháu mau vào trong đi. "
Bác bảo vệ đọc xong giấy nhập học thì mở cổng cho cậu đi vào.
Ninh Đình Phúc bước chân trên sân trường vắng lặng, cậu nhìn lại lần nữa thông tin của chính mình.
Giới tính: Beta, như vậy là cậu hài lòng nhất.
Cậu mới phân hóa đầu năm nay, cậu vẫn luôn che dấu nó, chỉ có chị Phương và bà Mậu sống cùng cậu mới biết được mà thôi.
Omega chết tiệt! Giới tính chết tiệt này, cậu không thích!
" Một cuộc sống tẻ nhạt, lại bắt đầu rồi.... "