Hạc Giấy

Chương 30: Trò Chuyện (2)




Về đến căn biệt thự của Hoàng Viết Lực trời cũng đã là hoàng hôn.

Ninh Đình Phúc theo tiếng gọi của Hoàng Viết Lực tỉnh dậy, cậu mơ màng một lát sau đó hỏi:"… Đến rồi sao? "

Hoàng Viết Lực đã mở cửa xe bước ra ngoài đợi cậu đáp:" Đến rồi, cậu ngủ nửa tiếng. "

Ninh Đình Phúc xoa xoa mi tâm sau đó đi ra khỏi xe.

Bạch Mục lái xe vào gara sau đó đi cùng hai người vào bên trong.

Thấy Bạch Mục cũng đi theo vào cậu quay người hỏi:" Tại sao anh cũng đi vào? "

Bạch Mục bị hỏi thì hơi ngơ ngác:" Tôi… Đến đây nấu cơm cho hai người. "

Ninh Đình Phúc:"…"

Đầu óc cậu hiện tại vẫn còn chút hỗn loạn. Đều là bởi vì ban nãy có tin tức tố của hắn tác động, lại vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn hơi chậm nhịp.

Thấy cậu im lặng thì Bạch Mục cũng hết sức thắc mắc. Có điều anh cũng không thực sự hỏi ra miệng. Chọc cho người không vui lại rước họa vào thân. Nhìn qua liền biết vị này được Thái tử Hoàng Gia nhường nhịn đến mức nào.

"… Anh về đi, ở đây không cần nấu cơm. Tôi sẽ nấu. "

Ninh Đình Phúc chậm chạp nói, cậu không muốn một người nào khác nghe được chuyện của mình. Đây đã là chuyện cậu muốn giấu nhất, để cho Hoàng Viết Lực biết đã là cực hạn rồi.

" Chuyện này… "

Bạch Mục bối rối, anh được giao nhiệm vụ chăm sóc cho Hoàng Viết Lực a, thực sự chuyện này có chút không thích hợp, vị này còn chưa vào cửa sao đã đến đây nấu cơm cho Thái tử gia rồi?

Hoàng Viết Lực lên tiếng:" Được rồi, anh về đi. "

" Tôi xin phép. ": Bạch Mục cúi đầu sau đó chầm chậm quay người rời đi. Nhìn tình cảnh này anh không khỏi có một chút bổ não nhỏ… Không biết hai người này có cọ ra lửa không nhỉ? Cũng không biết Ninh Đình Phúc này có phải là Omega hay không… chắc là phải nhỉ, xinh đẹp thế cơ mà…

Bạch Mục rời đi, Ninh Đình Phúc không nói thêm lời nào, cậu tiến đến tủ lạnh sau đó bắt đầu lấy nguyên liệu cần thiết cho việc nấu ăn.

Hoàng Viết Lực ngồi trên bàn ăn chống tay nhìn cậu đang lựa thức ăn từ tròn tủ. Hắn cảm thấy cả bóng lưng cậu cũng đẹp nữa, đối với hắn bất kì bộ phận nào của cậu cũng có sức hút với hắn cả.

" Nhìn cái gì? Đi tắm đi. "

Đem nguyên liệu cần nấu đặt ra ngoài, cậu không nhìn hắn lạnh giọng nói.

Hoàng Viết Lực:" Chúng ta có thể tắm cùng nhau. "

Ninh Đình Phúc:"…"

Cậu thật sự muốn đập cho tên này một trận nhừ tử, trêu đùa cậu cũng không phải một lần.

" Chúng ta sắp không còn gì để nói nữa rồi. "

Ninh Đình Phúc vừa cầm con dao thái thịt vừa điềm đạm nói.

Hoàng Viết Lực nghe vậy thì cười, mèo nhỏ vung móng vuốt dọa người rồi. Cũng có chút đáng sợ đó! ~

" Được, tôi đi tắm, sau đó chúng ta sẽ vừa ăn tối vừa nói chuyện phải không? "

Hoàng Viết Lực đứng dậy, hắn vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng của cậu đang thái thịt.

Ninh Đình Phúc hồi lâu mới đáp một tiếng “ừ”.

Nghe được thứ mình muốn Hoàng Viết Lực nở nụ cười vui vẻ sau đó quay người lên lầu. Thực ra hắn sợ cậu sẽ trốn mất đấy, có điều sau đó lại không sợ nữa. Hắn nghĩ cậu không phải loại người sẽ đưa ra lựa chọn ấu trĩ như vậy. Trốn một ngày không trốn được ngày thứ hai, chạy trời không khỏi nắng thôi.

Quả thật cậu cũng không hề có ý định sẽ chạy trốn. Trốn cái gì chứ? Hoàng Viết Lực ăn thịt cậu hay sao mà phải trốn nào? Cậu đã quyết định đem chuyện của mình nói cho hắn là cậu đã có niềm tin nhất định với hắn rồi.

Bữa cơm giữa cậu và Hoàng Viết Lực bắt đầu vào lúc 8h tối.

" Ở nhà cậu thường hay nấu ăn sao? ": Hoàng Viết Lực nhìn bàn ăn không quá thịnh soạn nhưng đủ sung túc và nhìn rất ngon mắt trước mặt.

" Không, tôi ít khi xuống bếp. ": Ninh Đình Phúc cụp mắt.

Hoàng Viết Lực ánh mắt lóe lên vui vẻ nói:" Vậy có phải tôi rất vinh dự được ăn cơm cậu nấu không? "

Ninh Đình Phúc không đáp, cậu tặng cho Hoàng Viết Lực một ánh mắt đầy lạnh lẽo và lãnh đạm.

" Được rồi, hiện tại cuộc nói chuyện của chúng ta nên bắt đầu thôi. "

Hoàng Viết Lực nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi:" Tại sao cậu lại rời khỏi Ninh Gia? Tại sao không một ai hay biết về chuyện cậu là tiểu thiếu gia của Ninh Gia? "

Ninh Đình Phúc hơi khựng lại động tác gắp thịt nhưng sau đó lại khôi phục trạng thái rất nhanh.

Thái độ của cậu vô cùng bình thản nói:"Trước kia Ninh Phong Dụ yêu mẹ tôi vì bà là Omega cấp S. Đến khi bà ấy sinh ra tôi được chuẩn đoán mã gen là một Beta thì ông ta đã vứt bỏ mẹ con tôi. Mẹ tôi yêu ông ta đến phát điên, cuối cùng đã tự sát. Lúc tôi về đến nhà chỉ còn một cái xác nguội lạnh. "

Hoàng Viết Lực nghe những lời này tâm trạng liền nặng nề. Hắn không nghĩ mèo con yếu đuối lại phải trải qua chuyện đau khổ như vậy. Tuy rằng hắn cũng đã mất mẹ, thế nhưng… Rõ ràng cậu thảm hơn hắn rất nhiều lần.

" Câu… "

" Không sao, tôi đã quen rồi, người chết cũng đã chết, có tiếc thương bao nhiêu cũng chẳng thể sống lại được. "

Ninh Đình Phúc chầm chậm xử lý bát cơm nóng hổi, cậu nhìn thì rất bình thản nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy được đôi mắt luôn lạnh nhạt của cậu lúc này nhuốm một màu buồn bã não nề.

Vừa hay, Hoàng Viết Lực lại là người luôn để ý mọi thứ rất kĩ càng, nhất là lại liên quan đến cậu thì hắn càng để ý kĩ hơn.

Còn hơn thế nữa, hắn cũng đã trải qua tâm trạng mất mẹ giống như cậu, sao hắn lại không hiểu được chứ? Làm gì có chuyện quen được… Chẳng qua là tự dặn lòng quên đi nỗi đau đớn xé tim này mà thôi.

" A Phúc. "

Hoàng Viết Lực vươn tay nắm trọn bàn tay trắng trẻo tinh xảo của cậu.

Ninh Đình Phúc theo phản xạ muốn giật ra nhưng dĩ nhiên sức cậu làm sao lại được so với sức của Hoàng Viết Lực được? Phản kháng cũng chỉ diễn ra tronh một giây, sau đó cậu đã để mặc hắn nắm.

Vết sẹo đau đớn nhất trong lòng cậu hôm nay được cậu chính tay đào ra. Nó giống như lên men trong trái tim cậu vậy. Đau xót đến cực điểm.

Mẹ nó, công nhận đau thật đấy! Cậu còn tưởng bản thân mình đã quen rồi… Hiện tại cậu rất muốn khóc một trận cho thỏa thích!

" Đừng chịu đựng, khóc đi. "

Hoàng Viết Lực dịu dàng nói, ánh mắt hắn ôn nhu như nước, bàn tay đang nắm lấy bàn tay cậu cũng tràn ngập hơi ấm giống như hắn muốn truyền toàn bộ ấm áp của mình cho cậu vậy.

"… Khóc cái gì, điên hả? "

Ninh Đình Phúc khẽ cười, cậu không nghĩ bản thân mình có thể cười một cách nhẹ nhàng như vậy.

" Chuyện đã qua nhiều năm rồi. "

Ninh Đình Phúc giương mắt lên đối diện với tầm mắt dịu dàng nhưng bỏng rực của Hoàng Viết Lực, cậu khẽ nói:" Tôi đã không sao nữa rồi. "

Không khí bỗng chốc trở nên im ắng nặng nề.

" Tôi cũng không có mẹ. "

Hoàng Viết Lực lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Ninh Đình Phúc ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt cậu rõ ràng đại ý chính là muốn nghe hắn nói. Chuyện của Hoàng Gia bất kì là ai đều sẽ biết được đôi chút. Chuyện mười năm trước Đại phu nhân của Hoàng Gia bạo bệnh qua đời không ai là không biết. Tang lễ được tổ chức rất lớn.

Cậu tuy không biết rõ tường tận nhưng cũng có nghe qua.

Vậy tính ra… Mẹ hắn chỉ mất sau mẹ cậu một năm.

… Hai kẻ đáng thương gặp nhau à?

" Mẹ tôi đổ bệnh sau cái chết của em gái tôi. Vốn dĩ bà sẽ không từ giã cõi đời như vậy… Nhưng lại nhận được thêm một tin ba tôi ngoại tình… "

" Không cần nói nữa, tôi không có nhu cầu nghe chuyện hào môn nhà mấy người. "

Ninh Đình Phúc đã xử lý xong đồ ăn của mình, cậu đứng dậy thu dọn bát đũa của mình đem ra bồn rửa bát.

Tuy giọng điệu cậu đầy lạnh nhạt nhưng hắn nghe ra, cậu là không muốn hắn nhắc đến chuyện cũ để rồi buồn bã.

Hoàng Viết Lực mỉm cười.

Ninh Đình Phúc không nói, cậu đúng là kiểu người không thích đi bới sẹo của người khác.

" A Phúc… "

Cậu cảm nhận một vòng tay ấm áp rộng lớn bao trọn lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu. Tin tức tố vị cà phê nhẹ nhàng vây lấy cậu.

Hơi thở cậu tức khắc hơi ngưng trọng. Tuy rằng thoải mái… Nhưng nó kích thích cậu!

" Hoàng Viết Lực… Điên cái gì đó? Buông ra! "

Hắn cười khẽ một tiếng rồi vùi đầu vào vai cậu.

" Cho tôi ôm một chút thôi… "

Mèo con yếu đuối không biết có phải đã bỏ bùa hắn hay không…

Ninh Đình Phúc biết bản thân mình không thể phản kháng. Cuối cùng mặc kệ hắn.

Hai người cứ như vậy ôm nhau ở kệ bếp.

… Giống như hai kẻ đáng thương đang sưởi ấm cho nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.