Chương 63: Đại Mang Tuế Nguyệt đấu Quần Long Vong Tình
“Nói nhảm! Không muốn chết liền khu ra toàn bộ võ công đi!”
Vong Tình lão tổ hừ một tiếng, thân pháp uyển chuyển bập bềnh trên nước đánh tới Phạm Bạch Hổ.
“Vong Tình song chưởng!”
“Thúc Nhuệ Thành Kiếm!”
Trong phút cấp bách, song chưởng của Vong Tình lão tổ bị Phạm Bạch Hổ chặn lại, thẩm chí từ đồng giản còn ẩn ẩn vài tia kiếm khí chui vào trong song thủ của lão tổ.
“Hừ! Trò trẻ con!”
Tiếc là kiếm khí vừa nhập thể không được bao lâu, đã bị Vong Tình lão tổ cưỡng bức ra ngoài.
“Thứ ngươi đang cầm vốn dĩ không sắc bén, ngươi lại đem hóa giản thành kiếm, thuận thế thành chương, khá khen, khá khen!”
“Bất quá, nếu là thêm mười năm nữa thì được, còn hiện tại nghé con vẫn thuần lè nghé con!….Tiếp chiêu thứ ba”
“Vong Tình Càn Khôn Kinh - Kim Đoạn!”
Vong Tình lão tổ tung bay trên không trung tay áo phần phật tản ra hàng loạt các châm tuyến kết hợp với thế gió xoay chuyển, biến thành những cơn lốc bốn phương tám hướng, thẳng tới Phạm Bạch Hổ.
“Lấy địa vị của Lão tổ, hà tất phải ăn thua đủ với hậu bối!”
Đột nhiên, một luồng âm thanh quái khí oong oong vang vọng khắp Đàm Đình hồ, chớp mắt cái Dương lão đã xuất hiện trước mặt Phạm Bạch Hổ.
Chân đạp mộc trượng, người tỏa kinh thiên cang khí, mấy hơi đã đánh tan chiêu {Càn Khôn Kim Đoạn} của Vong Tình lão tổ.
Lão tổ hơi chút ngạc nhiên, nhìn Dương lão thật lâu mới khẽ mỉm cười:
“Quả thực Chân Nhân Bất Lộ Tướng a! bên cạnh Phạm tiểu hữu, không nghĩ lại có một cao thủ như đạo hữu đây, mong rằng sẽ không làm lão phu thất vọng!”
“Ân, Phạm tiểu hữu ngươi cũng tránh xa nơi này một chút mới an toàn được!”
Vong Tình lão tổ phất tay một cái, nội lực nhu kình cuồn cuộn mang theo Phạm Bạch Hổ đẩy đi.
“Vậy, lão phu ra tay trước đi a!”
Dương lão thả người xuống, cơ thể tựa như lông vũ nhẹ nhàng đứng giữa
tầng không, tay cầm lại mộc trượng, đột ngột hai bàn tay điểm ra hai luồng chỉ khí lục sắc, một trái một phải.
“Dương đông kích tây…là hư chiêu???!”
Trong đầu Vong Tình lão tổ chợt soẹt qua một tia ý nghĩ, bất quá lại không có chắc chắn…
“Vong Tình Càn Khôn Kinh - Thủy Yểm!”
Hai chữ “Thủy yểm” vừa thốt ra, Đàm Đình hồ mặt nước lập tức rung động, quả nhiên lão tổ đã dẫn động nước dưới chân tạo thành một vòng xoáy tường thành thật lớn che chắn trước mặt.
Mạnh như nhị chỉ của Dương lão, khi đánh vào vòng xoáy cũng dần lộ ra yếu thế, sau đó tan biến vào bên trong.
“Có chút ý tức, đã vậy thì….”
Chíu, chíu, chíu!
Dương lão bật cười, khuôn mặt dần đen lại, mười ngón tay liên tiếp giơ lên, mấy hơi hô hấp đã tung ra mười luồng chỉ khí trên dưới trái phái, không thiếu một hướng nào.
Thế nhưng, chỉ khí của Dương lão cứ như là “hạt muối bỏ biển” Thủy yểm theo chân khí của Vong Tình lão tổ mỗi lúc ngưng tụ một lớn dần, cứng như tường đồng vách sắt, vừa nhu lại vừa cương, kiếm khí dung nhập vào bên trong, chẳng mấy chốc đã bị phá nhỏ tiêu biến.
“Chỉ thủ không công, ngươi rằng Thủy Yếm của mình là bất bại?”
Dương lão ráng nặn ra biểu cảm khó coi, hướng lão tổ quát.
“Đạo hữu đừng giận, nhìn chiêu….{Vong Tình Càn Khôn Thủ}”
“Cái này!!!”
Phạm Bạch Hổ nhìn hai người từng bước thi triển chiêu thức, nhìn không chớp mắt, miệng há hốc hoảng hốt.
Vù!? Vù!?
Gió xoáy rít lên, đôi bàn tay của Vong Tình lão tổ uyển chuyển mềm mại, biến hóa điệp điệp trùng trùng, không còn nghi ngờ gì nữa, lão đã đang hóa giải kiếm khí của Dương lão, hợp thành một thể, ngưng tụ thành một bọc thủy pháo nhân kiếm khí cực lớn, đây chính là nguyên lí bất di bất dịch trong nhu đạo….
Mượn Hoa Kính Phật, Vật Quy Nguyên Chủ!
“Hảo chiêu thức, quả không làm lão phu thất vọng!”
Dương lão không chút sợ hãi, tay buông mộc trượng, đối mặt với một chiêu cương mãnh của Vong Tình lão tổ, lão không dám xem thường, song thủ lấp lánh thanh sắc chi khí, đón đỡ thủy pháo.
Ầm!
Thủy pháo làm môi giới, hai người Dương lão và Vong Tình lão tổ song chưởng làm kíp nổ, không ngừng đưa chân khí vào bên trong tranh đấu, kết cục chính là dẫn theo thủy pháo màng nước vỡ nát, hạt nhân bên trong thoát ra lập tức nổ banh chành….
Cả hai dĩ nhiên không ngoài dự đoán, đều bị chấn lui về phía sau…
Xoẹt! Một tiếng
Hai luồng ảo ảnh va chạm vào nhau, cả hai không ai nhường ai, xáp lá cà đánh như thật, một đoàn lại một đoàn, cứ qua lại liên tục hơn một khắc thời gian, Dương lão thế công mỗi lúc càng cuồng bao, đợt sau tiếp đợt trước đánh lão tổ túi bụi, không kịp thở….một chưởng đánh bay chừng mấy chục thước.
“Hừ! {Vong Tình Càn Khôn Kinh - Long Phệ}!”
Tay áo lão tổ xoắn lại, nước trong hồ động động như muốn vỡ, cuồn cuộn theo kình hóa thành mấy đầu thủy long hướng Dương lão lao tới.
Dương lão cũng không kém cạnh, thanh sắc quang mang không ngừng tuôn ra đánh đỡ, bất quá, nội lực lão tuy mạnh, nhưng nước vô hình vô tận, một chưởng, một đao, một chỉ đều vô ích, không cách nào đánh tan được thủy long vây đến.
“{Thủy Lao}!”
“Là biến chiêu!”
Dương lão một tia ý nghĩ xẹt qua ngang đầu…
Nhưng cũng đã trễ, mấy đầu thủy long đã đến bên người, liền phân ra cuốn lấy Dương lão, hình thành một cái thủy lao ngục lớn giam bên trong.
“Chết tiệt!”
Dương lão muốn kiếm khí liên tục công phá thủy cầu thoát khốn, nhưng kiếm khí vừa xuất, thủy cầu liền ngưng tụ lại, tưởng như không cách nào đột phá ra ngoài được.
Dù lão có phát động công kích ra sao đi nữa, cũng không thể xung phá thủy cầu, áp lực nước càng lúc càng tăng, đến một lúc nào đó liền sẽ chấn lòng ngực, đã vậy.……chỉ có thể dùng một chiêu tối cường.
Nhớ lại mấy chục năm trước, cữ mỗi mười năm, lão thường phong ấn tu vi của bản thân lại, chỉ dùng phàm phu võ tục chân khí cùng phàm nhân cao thủ tranh đấu, chính khoảng thời gian này đã tôi luyện, chung đúc ra một chước tối cường này, tên nó là…..
“{Thập Kiếm Quy Nhất - Đại Mang Tuế Nguyệt Kiếm Khí}”
Dương lão mười ngón tay chắp lại, toàn thân tỏa ra một luồng kinh người khí thế, phóng tận mây xanh.
Một chiêu Đại Thanh Tuế Nguyệt Kiếm Khí này so với một chiêu tối cường của Khai Mạch Cảnh viên mãn tu sĩ so sánh phải cường đại hơn rất nhiều, tất yếu muốn tạo ra thanh thế kinh khủng như trong tay Dương lão, kẻ luyện phải đạt tới tầng giới viên mãn của chiêu thức, năm xưa, lão có thể sáng tạo ra bộ tuyệt học này, ngoài dựa vào thiên chất và kinh nghiệm giang hồ của mình, thì một chút “linh khí” trong trời đất mới có thể bạo phát ra uy lực cường đại như vậy được.
“Kiếm khí thật đáng sợ!”
Vong Tình lão tổ hai mắt nhìn thanh sắc kiếm khí chọc trời, thân thể bất giác run lên, trong đầu tự dưng len lói một cỗ tang tóc đau thương chi ý, lại vừa xen lẫn cảm giác thời gian và năm tháng,
{Người ra đi mình ta ở lại, Ôm mệt nhoài gánh nặng đau thương}.
Rất nhanh, lão tổ từ mộng ảo trở về hiện thực, hoảng hốt nhìn Đại Mang Tuế Nguyệt Kiếm Khí đang được bẽ cong hướng về phía bản thân.
{Vong Tình Càn Khôn Kinh - Thủy Nguyệt}
Đại Mang Tuế Nguyệt Kiếm Khí quá mức bá đạo tuyệt luân, lấy đạo hạnh của Vong Tình lão tổ còn phải e dè một hai, cả đời gặp cao thủ vô số, có thể khiến lão tổ cảm thấy uy hiếp đến tận cùng như vậy, thiên hạ Vạn Long hay Vạn Khánh hay các nước xung quanh cũng không có lấy một người, nhưng giờ đây thì….
Thủy Nguyệt Ánh Đao như cuồng phong bão táp, liên miên không dứt cản phá Đại Kiếm khí, bất quá đều vô nghĩ, một giây một phút kiếm khí càng lúc càng gần lão tổ.
{Kim Đoạn}
Kiếm khí uy mãnh vô cùng, cả Vong Tình lão tổ triển hết tuyệt chiêu cũng vi pháp phá nổi, phải thi triển khinh công tàn vân lui gấp về phía sau, cho dù miệng sát kiếm vẫn làm lão chật vật đến cùng cực, miệng lão tổ chốc chốc lại phun máu...
“Xem ra không tung sát chước không được….”
Lão tổ thân phá tiếp tục lan man bất định, càng kéo dài khoảng cách với Đại Mang kiếm khí càng tốt.
Chân đạp lộ thủy, tung người trước ánh trăng, nước trong Đạm Đình hồ lúc cũng theo chân lão tổ rúng động, chỉ thấy thăng bằng giữa không trung, Đàm Đình Hồ nước tụ lại xung quanh lão hóa thành mấy đầu thật lớn thủy long theo gió chuyển hóa thành…..
{Hóa Cảnh - Vong Tình Ý - Quần Long Vong Tình Chưởng}
“A! Linh khí?….mặc dù chỉ có một tia le lói nhỏ, bất ngờ a….”
Chưởng pháp xuất động, Dương lão con người mở ra thật lớn, trong lòng quả thực có chút ngạc nhiên, “linh khí” hai chữ này nếu không phải tu chân giả, thân mang linh căn, hầu như chẳng ai có thể cảm nhận ra được, thế nhưng lúc này đây Vong Tình lão tổ đang là một ngoại lệ, phàm trần nhưng có thể chạm tới “Linh khí” ngưỡng cửa, tuy không nhiều nhưng rất đáng khích lệ.
Cũng tại lúc này, trong đầu lão chợt nhớ tới một cái sự kiện, nếu thành công thì…….
{Quần Long Vong Tình Chưởng} đấu với {Đại Mang Tuế Nguyệt Kiếm Khí}
Hai đại sát chước lao vào nhau như khắc chế lẫn nhau, mãnh chiêu bá đạo cùng nhu chước tuyệt luân cùng hòa giải vỡ nát.
Hai người y phục cũng sát sơ, loang lổ như sau, không ai thắng ai, cũng không ai thua ai, kết quả HÒA!
“Trời ạ! Võ công lão già kia đều đáng sợ như vậy sao!!!”
Trong thân tâm Phạm Bạch Hổ và Tuệ Trung đại sư run bần bật, bốn mắt nhìn nhau, không cần nói cũng biết rõ đang nghĩ gì.
Nếu có thốt ra chỉ có hai, ba chữ: “Thật đáng sợ!”