Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 62 : Thử lửa




Chương 62: Thử lửa

“Đây không phải ván cờ bình thường….”

Dương lão nhìn bàn cờ được khắc thẳng đứng trên vách đá, hai bên trái phải hai chiếc đồng lư chứa đầy các quân cơ đen trắng lớn gấp đôi bàn tay bình thường, miệng thâm ý nói.

“Thế cơ trân lung trong ý có ý, thâm ảo khó đoán, huyền diệu vô cùng…”

Phạm Bạch Hổ nhìn thế cờ, không ngớt khen thưởng.

“Phạm thí chủ, bàn cờ này nhìn thì bình thường, nhưng lại khiến tâm thần hỗn loạn, thất khiếu chảy máu, Vong Tình lão tổ, hao tốn hơn gần hai chục năm nghiên cứu, chớ nên vội thử…”

Tuệ Trung đại sư nhìn Phạm Bạch Hổ khuôn mặt, lập tức đoán được ý tứ của hắn, liền ra tay ngăn cản…

Quả thực không phải sư trụ trì xem thường tài nghệ của Phạm Bạch Hổ, mà là truyền ngôn có từng nói, ngay cả Quan Minh Sát lẫn Địa Thiên Sơn cũng đi không được quá mười nước cờ đã chịu thua không dám tiếp tục.

“Đa tạ đại sư chỉ điểm, bất quá kẻ mê cờ như ta sao lại bỏ lỡ ván cờ này được!”

Bất chấp khuyên ngăn, Phạm Bạch Hổ vẫn an nhiên hướng về phía trước lao lên.

“Vãn bối Hải Đông quan Phạm gia Phạm Bạch Hổ mạo muội xin được lĩnh giáo!”

“Mời!”

Vong Tình lão tổ không nói nhiều, hai mắt liếc qua nhìn Phạm Bạch Hổ một cái rồi thôi.

“thế cờ này trong động có tĩnh, trong tĩnh có động, sai một lý đi liền ngàn dặm, xuân thu một góc chéo đều đã bị lão tổ nuốt trọn, phạm vi của ta chỉ bó buộc trong hai góc đông thu này…”

Phạm Bạch Hổ từ nhỏ đến lớn sống trong Phạm gia, thân là nhà có truyền thống văn võ, việc biết đánh cờ vây cũng không hiếm, hơn nữa hắn còn là xưa nay Phạm gia ít có kỳ tài, văn võ song toàn, biết nhìn xa trông rộng, có tài thao lược chinh biến.

Hắn ý cờ chặt chẽ, trong từng đường đi nước bước đều ẩn chứ thâm ý….

Bất quá, đến nước cờ thứ 23 thì đột nhiên hắn khựng người lại, tâm thần hắn bỗng dưng đầu óc mê man, ý nghĩ lung tung, tâm thần rối loạn.

“Từ khi nào thế cỡ đã thành thế này, trước đã không có đường đi, sau thì hắc binh truy đuổi không dứt, làm sao đây???”

Nhất thời hắn nhìn lại bàn cờ, hai mắt mơ màng nhận ra chỗ nào cũng bị vây, thậm chí còn không có khả năng di chuyển, tìm đường thoát khốn.

“Ta không phá vỡ được thế cờ này thì làm sao có thể chính biến lật đổ Thượng Quan Nhạn được?”

Phạm Bạch Hổ đem tận sức, hết mình ra để giải vây thoát khốn cũng không nhìn ra được gì, ngược lại còn khiến bản thân đắm chìm trong ý nghĩ lật đổ Đông Kinh Vương.

Trước mắt hắn ta lúc này chỉ thấy trắng đen quân cờ như các tướng sĩ, võ lâm cao thủ đánh nhau!

Mà hắn lại nhìn thấy quân mình đang yếu thế, lần lượt ngã xuống, bị quân đen chèn ép, vây khốn không sao thoát nổi!!

Dù trong tay binh hùng tướng mạnh cũng bị binh đen từng lúc đánh ngã, càng lúc càng làm hắn trở nên nóng ruột, nóng gan, lâm vào tuyệt vọng!!

“Không, không, không, quân của ta…”

Phạm Bạch Hổ điên cuồng như hổ đói, gào lên một cách đầy bi thương.

“Họ Phạm, hắn bị sao vậy?”

Vương Lục đứng bên ngoài, nhìn Phạm Bạch Hổ cử động, vẻ mặt khó hiểu hô lên.

“Chơi cờ như đánh trận, như thao binh khiển tướng, như trị quốc an dân, đó cũng là “Tâm Bệnh” của hắn lúc này, vì dân mà thịnh nhưng cũng sẽ vì dân mà suy…”

Dương lão trầm ngâm nói.

Phạm Bạch Hổ bị tâm bệnh vây khốn, không điều kiển được thần trí, tay rút một thanh đổng giản ý định phế bỏ hai chân của mình, thì…

Dương lão đột nhiên ra tay, trong phút chốc một quân cờ trắng từ trong lư đồng bay lên đính vào bàn cờ.

Thế cờ đang bị quân đen bao vây, Dương lão một khoảng khắc đã làm rối loạn tâm trí của Phạm Bạch Hổ, khiến hắn rùng mình một cái tỉnh giấc thoát ra khỏi tâm bệnh của mình.

Vong Tình lão tổ, chau mày, một thân sát khí tỏa ra liếc sang nhìn Dương lão với ý định cảnh cáo…

Bất quá, Dương lão lại chẳng mảy may để ý lấy, chỉ nhìn vào thế cờ trên vách đá, hỏi Phạm Bạch Hổ:

“tiểu Hổ muốn làm đại Hổ, bàn cờ này nhất định phải nhìn ra điểm mấu chốt, ngươi tìm thấy sao?”

Phạm Bạch Hổ gật đầu nhìn Dương lão một hồi mới quay sang hướng lão tổ cung kính nói:

“Ván cờ lại thay đổi, vãn sinh xin được tiếp tục….”

Ngữ khí thì trịnh trọng nhưng hắn thừa biết bản thân cơ thể đã mỏi mệt, tay chân run rẩy cả lên, khó lòng mà đánh tiếp được.

“Đã không được thì để lão phu giúp ngươi đi!”

“Đệ Tam tứ bên trái!”

Phạm Bạch Hổ tất nhiên hiểu ý của Dương lão, nhìn thoáng qua bàn cơ một lúc, hô lên.

“Hảo tiểu tử!”

Dương lão mỉm cười thì thầm nói.

Nhất chỉ điểm lên cái lên quân cờ, dùng tiên pháp ngu vật thuật điều khiển quân cờ đính lên bàn.

Vong Tình lão mặt nhiễm nhiên như thường, tay trái phẩy lên, mấy sợi kim châm ngân tuyến tuôn ra, mang theo quân cờ lắp lên bàn.

“Hừ! Miệng thì nói cho lắm vào, giờ thì hay rồi, đúng là cái lão già…”

Vương Lục nhìn Dương lão khu ra một chút tiên pháp, miệng lập tức lèm bèm lẩm bẩm không thôi.

Rất nhanh năm bước đều đã qua đi, thoáng cái đã quân đen đã bao vây quân các đường đi, lão tổ chỉ cần mà điểm quân thoát vòng, nhất nhất chỉ có chết.

“Trời, mấy mươi năm nghiên cứu không nghĩ lại giải bởi một tên tiểu bối…”

Nhất thời Vong Tĩnh lão tổ mặt đơ cứng, nhìn vào bàn cờ chằm chằm đinh ninh, không chút động tĩnh.

“Lão…”

Nhìn lão tổ đơ người ra như tượng đá, Phạm Bạch Hổ định nói gì lập tức liền bị Dương lão đánh gãy:

“Hắn đang ngộ đạo, cả đời người mới may mắn có được một lần, đừng làm phiền!”

“Ngộ đạo??”

Mấy người há hốc mồm kinh ngạc, dù tiên hay phàm ngộ đạo đều là một điều gì đó rất ngưỡng mộ, không phải ai cũng có thể làm được những điều như vậy.

Vong Tình lão tổ nhập “ngộ”, đại mãng rất nhanh liền cuốn lấy vòng vây lão tổ, hai mắt đầy cảnh giác nhìn sang đám Dương lão, nó thè lưỡi như đang cảnh cáo điều gì đó.

“Hảo cho một đầu cụ mãng, phàm thú mà đã thông linh được như vậy, thế gian quả thực hiếm thấy.”

***

Chớp mắt thời gian trôi qua, Vong Tình lão tổ cũng từ trong “ngộ” đi ra, hẹn cùng với mấy người Dương lão đàm đạo giữa Đàm Đình hồ - một nơi yêu thích bí mật của Vong Tình lão tổ, hiếm khi người ngoài bước vào được.

“Lão sư, chúng ta đã đợi Vong Tình lão tổ ở đây 4 ngày rồi, ta xem hắn sẽ không tới đâu a!”

Vong Lục tính tình hơi đổi, nhìn sang Dương lão, chau mày khó chịu nói.

“[Có công mài sắt, có ngày nên kim] trong bất kỳ chuyện gì, kiên nhẫn luôn là yếu tố chủ đạo, chữ "thành" cũng tại kiên nhẫn mà nên, chữ "bại" cũng từ kiên nhẫn suy biến. Nếu lúc này người bỏ đi, chính là đánh mất cơ…Y đến rồi”

Dương lão khẽ mỉm cười đứng dậy, mọi người rất nhanh cũng nhận ra, đứng lên theo sau.

Phía xa xa, một người râu tóc trắng bóc như bạch tạng, chân đạp đầu cự mạng băng băng trên nước lao tới.

Kẻ đến chính là thiên hạ Vạn Long tam tổ - Vong Tình lão tổ.

“Tuệ Trung, ta rất hiếu kỳ, ngươi cũng biết rõ nguyên tắc của lão phu, rốt cuộc là muốn lão phu xuất quan làm cái gì đây?”

Không nói nhiều, vừa đáp chân xuống Đàm đình, Vong Tình lão tổ liền đi thẳng vào vấn đề, nhiều sơ qua một lượt rồi dừng lại trên thân Tuệ Trung đại sư nhẹ nói.

Sau đó, tuệ trung đại sư cũng không chút giấu diếm, đem toàn bộ suy nghĩ về thế sự của bản thân và Phạm Bạch Hổ kể một lượt cho lão tổ nghe.

[Phù Phàm diệt Thượng Quan, bá tánh bình an, thiên hạ thái bình]

“Nực cười, suy cho cùng cũng chỉ là trò chơi vương quyền của các ngươi mà thôi, đừng lấy hai chữ “bá tánh” ra ngụy tạo cho tham vọng….”

Vong Tình lão tổ nhếch miệng cười, từ xưa đến nay vương triều vương thất tranh đấu lẫn nhau trong mắt lão đã không phải là chuyện xa lạ gì nữa, thậm chí có không ít người đến Vọng Tình động thỉnh lão xuất quan phù trợ, nhưng bọn người này chân tâm không tại hai chữ “bá tánh” mà là vì “Quyền lực và dục vọng” của bản thân mình.

“Bất quá, lão phu vốn nợ ngươi một cái ân tình, càng có hắn nên mới có thể đột phá lên “Hóa Cảnh””

“Cho nên, ra tay giúp hắn ngăn cản Quan Minh Sát cũng không phải là chuyện gì quá to tác, thế nhưng…muốn lão phu phò trợ, hắn có năng lực hay không, còn phải xem cái đã!”

Dứt lời, Vong Tình lão lão chớp nhoáng lao tới trước mặt Phạm Bạch Hổ, nhất chưởng đánh bay hắn ra ngoài Đàm Đình hồ.

“Lão tổ võ công đúng thật cao thâm trác tuyệt!”

Khóe miệng, Phạm Bạch Hổ nhẹ xuất huyết, rất nhanh định hình lại thân thể, thi triển Phạm gia khinh công đứng trên mặt nước, hai tay hai bên cầm hai thanh đồng giản, đợi chờ đòn kế tiếp của Vong Tình lão tổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.