Hắc Diệu Chi Môn
Chương 6: “Thiên Tuế” hiện thân
Rất nhanh đầu kia Tử Diễm Vân Tước thu hồi hai cánh, từ từ chậm rãi đáp xuống mặt đất, hai mắt tinh quang chói lọi, đầy sắc liệm đối diện nhìn thằng vào trong miếu.
“Tiểu yêu “Thiên Tuế” bái kiến Diệu Thủ Tán Tiên ân công!”
Một thanh âm khàn khàn vang lên bên tai Dương lão.
“Ân! Thời gian trôi nhanh thật….Lão phu thực sự không nghĩ tới năm xưa cứu lấy khổng tước tiểu yêu, giờ đây đã là một cái nhị giai hậu kỳ yêu thú!"
Bình chân như vại, trong miếu, Dương lão sắc thái vẫn rất bình tĩnh, rất thản nhiên, bộ xương già của lão vẫn ngồi trên cái bồ đoàn, mắt không chút nào mở ra, chỉ nhẹ nói.
“Đều là nhờ một tay ân công, ân mẫu dưỡng dục, nếu không tiểu tước cũng được như ngày hôm nay!”
Vân Tước nhẹ ý cười, tiếu tiếu đáp lại.
Trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngữ khí chuyển biến nghiêm túc hỏi:
“Ân công, ân mẫu không quay về sao?”
“Không về, vĩnh viễn sẽ không về nữa!”
Hai chữ “ân mẫu” như ngàn vạn con dao đâm vào tim ngực lão lú này, trong lòng không nhịn được run rẫy một cái, giọng thỗn thức.
“Không về?…sự kiện Bắc Cương 300 năm trước là sự thực?”
Không gian như đình chỉ lại, trên người Vân Tước nhẹ tuôn ra áp lực, sự kích động đang dâng lên tột độ.
Dương lão bây giờ mới chầm chậm mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, gật đầu.
“Là sự thực, năm đó hai người chúng ta bản nguyên triệt để bị đánh vỡ, thương tổn không cần phải nói. Trốn được được một ngày, lão phu tứ chi, thất khiếu đều lần lượt rơi vào chết giả tình trạng. 300 năm sau tỉnh lại mới biết Diệu nhi đã tọa hóa.”
Dương lão nói mà Vân Tước hai mắt không biết từ lúc nào đã lấm tấm hai dòng lệ.
Nhớ ngày nào, ân công, ân mẫu cưu mang, dưỡng dục còn chưa có cơ hội báo đáp, giờ đây kẻ mất, người tàn, khiến nó tâm trạng kích động vô dùng.
“Lão phu bất quá cũng chỉ còn chừng 10 năm nữa mà thôi, Hắc Diệu Môn sau này còn cần phải nhờ ngươi tọa trấn rồi.”
Nhìn Thiên Tuế, Dương lão trong lòng ấm áp hơn hẳn, tính ra cũng đã sắp gần 400 năm tả hữu không gặp nhau mà nó vẫn nhớ như in lừa hứa năm nào, thực khiến người ta không khỏi xúc động.
“Cái gì!”
Vân Tước không nhịn được nhảy một cái, lập tức kinh động.
“Bản nguyên lão phu mặc dù không thực sự bị phá vỡ, bất quá hơn chín thành đã tiêu tan, sống cũng không được bao lâu nữa!”
Vân Tước ở trong lòng như đã buông bỏ hồng trần, mỉm cười nhẹ nói.
Cái lão nhất hiện tại chính là Hắc Diệu Môn tương lai sau này, thế nhưng nhìn Thiên Tuế hiện tại đã là Nhị giai hậu kỳ yêu thú tích lũy đã lâu, cách Tam giai đã không lâu nữa, nên hoàn toàn yên tâm sau này.
“Bản nguyên vỡ?…linh thảo, linh dược, thiên địa linh vật, chắc chắn có thể bồi dưỡng lại được, môn phái có thể huy động được việc này!”
Nó nghĩ nghĩ gì đó, rồi lại nhìn lão nói.
“Ngươi không bị ngốc đâu a!”
“Lão phu lấy danh Dương Phúc để có thể bình yên nhìn Hắc Diệu Môn lần cuối, vốn dĩ đã là không định nói ra thân phận của mình, Ngươi đem huy động tông môn không phải là rất mâu thuẫn sao!
Bản nguyên linh vật không phải cỏ rác nơi này cũng tìm thấy, còn phải nhìn tới hai chữ “Cơ duyên” nữa.
Chưa kể, bản nguyên khôi phục chỉ là đem thực lực nhanh chóng khôi phục, thọ nguyên bất biến không có thay đổi!”
Dương lão vui vẻ cười giải thích, Thiên tuế nó có lòng đã là làm lão vui rồi, không cần phải câu nệ lôi kéo.
“Nhưng mà…”
“Được rồi, lão phu thấy mệt rồi, trở về đi thôi!”
Vân Tước còn chưa hết câu liền đã bị lão cắt ngang.
“Sau này, hạn chế cùng lão phu gặp mặt, đừng để mấy tên kia khinh nghi, rõ chưa!”
Dứt lời, lão phủi tay một cái, đem đại môn tiểu miếu đóng ầm lại, đèn bên trong lúc này cũng tắt đi.
Vân Tước đứng bên ngoài, đứng im lìm không nhúc nhích, nó trong suy nghĩ vẫn đang tràn ngập những hỗn loạn, chốc lát sau mới nhẹ lên tiếng:
“Tiểu yêu minh bạch!”
Nói rồi, nó chầm chậm khe khe bước đi, cho đến khi đã ra khỏi rừng trúc hai cánh mới vỗ mạnh rời đi.
Bóng đêm như bao phủ xuống, tiểu miếu im ắng một cách dị thường, một tấm thân già nua ngồi như một cái tượng gỗ, âm thầm trong cái đen huyền ảo mộng.
***
Một bên khác, Thiên Tuế sau khi rời khỏi Dục Thú Thất địa phương, liền không lập tức quay trở lại hậu sơ chỗ sâu, mà một hướng phi thẳng lên đi nơi khác.
Hắc Diệu Môn bình thường tông chủ Thư phòng, Trương Hư Đạo ngay tại bên trên bàn đọc sách, chăm chú viết cái gì đó, đứng bên cạnh có một người trung niên nam tử chấp sự, tựa hồ đang đợi môn chủ viết xong.
Đột nhiên, Trương Hư Đạo giật mình, hai mắt nhìn ra bên ngoài.
Dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó, Trương Hư Đạo tốc độ viết nhanh hẳn lên, lát sau liền đã đặt bút xuống, đem một phong thư đưa cho tên trung niên chấp sự lại dặn dò vài câu. Cầm lên thư, nam tử chấp sự quay người rời đi.
Đợi đến kia hắn rồi đi đã ra khỏi tầm mắt thì trong thư phòng hiện ra một con Vân Tước.
“Thiên Tuế!. . .”
Nhìn lấy bộ dạng gấp gáp, có phần vội vã của Thiên Tuế, Trương Hư Đạo có chút không quen lập tức định lên tiếng hỏi.
Thì Vân Tước đã mở miệng:
“Ta có một cái vấn đề cần môn phái hỗ trợ!”
“Không biết là cái gì?”
Đây đúng thực là lần đầu tiên Trương Hư Đạo nhìn thấy cái Mấy Trăm năm tuổi Vân Tước này ra điều kiện với môn phái.
Vốn dĩ còn tưởng rằng nó chỉ đáp ân của tổ sư, đến thời điểm sẽ ra đi, nhưng mà hiện tại nó đối với môn phái cần trợ giúp, sợi giây liên kết sau này liền sẽ bền chặt và hàn gắn hơn rất nhiều.
Hắc Diệu Môn hiện còn đang trong tình trạng mặt bằng thực lực chung không ổn định, nếu như phủ quyết đáp ứng Thiên Tuế, khiến nó phật ý rời đi ngay lúc này, thực là một cái tổn thất không biết hối hận bao nhiêu mới cho đủ.
Cho nên trong lòng Trương Hư Đạo thầm kiên quyết tận lực hết sức để đáp ứng cái điều kiện này cho bằng được.
Trầm mặc một hồi, Thiên Tuế đột nhiên ngữ khí nghiêm túc nói ra:
“Bồi bổ bản nguyên linh vật và gia tăng thọ nguyên linh vật, chính là hai mà ta cần môn phái tìm hiểu tin tức.
Thời gian đã không còn nhiều, mười năm là hạn định, hi vọng các ngươi có thể tìm thấy!”
“A?”
Nghe tới hai loại linh vật bên trong cái kia yêu cầu, suýt nữa khiến Trương Hư Đạo ngã ngửa.
Bồi Bổ bản nguyên linh vật không phải là không thể tìm thấy, bất quá còn cần phải cơ duyên làm ăn, mới may mắn tìm tới được, điều này Môn phái năng lực không vấn đề.
Bất quá, gia tăng thọ nguyên linh vật, lại là một cái vấn đề nan giải, tu chân giới tu giả, sợ nhất là cái gì?….không phải là tu vi, không phải năng lực, mà lo sợ thọ nguyên hao kiệt.
Một món linh vật tăng thọ nguyên liền xem như kim đan kỳ cũng không ngại chê ít. Huống chi là Trúc cơ kỳ tầm thường, thọ nguyên chỉ đâu đó hai trăm năm.
“Minh bạch, ta hội ước thục trong môn trưởng lão tìm hiểu!”
Trương Hư Đao cũng không vội từ chối ngay, trầm giọng đáp.
***
Thời gian tại Hắc Diệu Môn đối với Dương lão cứ như vậy mà trôi qua, thấm cái đã vụt qua một tháng thời gian.
Tháng qua, ngoại trừ hằng ngày dạy dỗ ba cái học đồ, thì lão còn đang rất nỗ lực khôi phụ tu vi.
Bất quá không có bồi bổ bản nguyên linh vật, tốc độ không phục thực chậm đến phát hờn.
Hôm nay lão đặc biệt có một buổi dự thính, bất kỳ đệ tử nào trong bản môn cũng đều có thể tham gia nghe giảng, đi theo lão liền còn có ba cái tiểu học đồ Hạnh Tử, Ngũ An, Vương Lục.
TRong quá trình giảng giải, ba người có thể phụ lấy Dương lão, ra sức chỉ dạy một ít các thông tin đơn giản, cơ sở nhất.
Bằng cách này, Dương lão đang giúp ba người ngày càng trở nên quen thuộc hơn với công việc trên giảng đường.
Nếu không mai, lão có tọa hóa sơm hơn thời điểm đã định ra, thì ba người chí ít vẫn có thể gồng gánh được Dục Thú Thất bình yên hoạt động, không ngừng đào tạo nhân tài.
Thêm nữa, năm sau chính là thời điểm Dục Thú Thất chọn ra chấp sự, ai sẽ là một trong ba người nắm giữ cương vị này?….một bài thi do Dương lão bố trí sẽ là thử thách cho ba người.
Đây giống như là một bài kiểm tra học kỳ dành cho họ, đương nhiên muốn thông qua được chắc chắn không phải là điều dễ dàng.
Cho nên đu,bám,Đi theo Dương lão học hỏi chính là điều mà cả ba đang nghĩ lấy, tận sức lấy lòng vị lão sư già khó tính này.