Chương 58: Gặp nguy không loạn
“Tứ Phương Hoành Côn Trận, lên!”
Gặp nguy không loạn, Phó trụ trì Quan Âm Thủ - Tiết Cương lập tức hô lên.
Đông đảo tăng nhân Tư Phúc Tự tay cầm trường côn, bốn phía bao vây ba đầu cương thi, nhanh chóng ổn định đội hình lập thành trận pháp.
Ba đầu cương thi kia thế nhưng không có ngu, đánh bậy đánh loạn, bọn chúng quét qua một lượt, sau đó nhanh như cắt chia ra làm ba đường phá trận.
Bị cương thi lao đến bất ngờ, lớp thứ nhất nhanh bị đánh gãy, bất quá lớp thứ nhất mất, lớp thứ hai lập tức lấp vào, trường côn uyển chuyển như hoa ảnh, toàn bộ đều nhắm vào trên người các điểm yếu bại nhất.
“Bản Tự côn trận quả nhiên bất phàm!”
Dương lão nhìn ba đầu cương thi bật cười nói.
“A Di Đà Phật , thí chủ quá lời, chỉ là chút điểm tiểu xảo mà thôi, không tính là gì!”
Tuệ Trung đại sư lắc đầu khiêm nhường đáp lại.
Đã đại sư nói như vậy rồi, lão cũng không cố chấp, im lặng quan sát, muốn xem là cương thi thắng hay “tứ phương hoành côn trận” thắng.
Cương thi mỗi lúc càng bị ép phải lui vào bên trong, không bao lâu chúng tăng côn trận đã phong tỏa toàn bộ hoạt động của chúng nó, hàng loạt các cây trường côn khóa chặt thân thể của bọn chúng lại.
Bất quá, ba đầu cương thi này không phải bình thường, xương cốt coi như đã thành tinh, đao thương bình thường khó lòng đả thương được chúng nó chứ đừng nói chi là trường côn gậy gỗ.
Ba đầu cương thi hét lên một tiếng, hai hốc mắt bọn chúng đỏ thẫm một cách mãnh liệt, mộc côn cũng “răn rắt” vỡ nát, tứ phương hoành côn trận lập tức bị đánh vỡ, tăng nhân bị ba đầu cương thi tàn sát không ít.
Tình hình biến loạn, Tuệ Trung đại sư cùng mấy người không thể làm ngơ tiếp tục đứng nhìn nữa.
Tuệ Trung đại sư dẫn đầu xông lên, phía sau còn có ba vị phó trụ trì gồm Quan Âm Thủ - Tiết Cương, Thụy La Hán - Hắc Mộng, Đại Kim Cang - Nhã Kiếp lần lượt chủ quản các khu vực Tư Phúc Giáo Trường, Tàng Kinh các, Tịnh Tu Tháp.
Tuệ Trung đại sư lấy một thân tông sư bản lĩnh xuất sở học cả đời Lan Hoa Thủ, chớp mắt đã khóa chặt hành động của một đầu cương thi, Tiết Cương đại sư cùng Nhã Kiếp đại sư cũng đồng loạt xuất ra “Quan Âm Túc Ảnh Thủ” và Đại Kim Cang Quyền” đánh tới cương thi.
“Không ổn, quái vật này nhục thân quá mạnh!”
Hai người cùng lúc công kích, nhất thời trong đầu hiện lên một tia suy nghĩ.
Cơ hội đã mất, đại thế đã qua, cương thi vùng vẫy, đánh lui Tuệ Trung đại sư, hai bàn tay như cái hào khốc quỷ đói âm trảo đánh tới Tiết Cương, Nhã Kiếp.
Lúc này đây, Hắc Mộng mới xuất hiện, dùng Thụy Mộng La Hán thủ uyển chuyển ngăn chặn chiêu thức của cương thi, cùng lúc đưa hai vị sư huynh của mình lui ra ngoài.
“Hừ! Ta không tin quái vật các ngươi có thể bất tử!”
Phạm Bạch Hổ rút hai thanh đồng giản bên hông ra, hai tay hai giản, chân đạp thế lao vút đến một đầu cương thi.
Hai bên hộ vệ đi theo nhìn nhau không nói lời nào, vài cái hô hấp sau tách ra hai hướng trái phải cũng nhằm vào đầu kia cương thi.
Thế nhưng, đồng giản hoàn toàn không có mấy công hiệu, cương thi thân thể bất hại, dù là đồng giản hay binh khí đều không thể đả thương được bọn chúng.
“Di chuyển không tự nhiên, hành động như có thần trí,…có kẻ đứng phía sau giật dây!”
Dương lão trong bụng suy qua tính lại, rất nhanh liền đã nhìn ra điểm dị thường.
Lập tức lão thả ra thần niệm, không bao lâu khóe môi chếch lên, bước chân từ từ chậm chậm lùi về phía sau, rồi biến mất trong bóng tối.
Cử chỉ của Dương lão ngoại trừ bốn người Phùng Kiệt, Vương Lục, Hạnh Tử và Ung Bứu ra, đâu đó ánh mắt của Tuệ Trung cũng phát hiện, bất quá đang trong chiến đấu quá trình, đại sư không cách nào phân tâm quá lâu.
Ba cỗ cương thi này đối với phàm phu mà nói tương đối khó đối phó, nhưng đối với tiên nhân thì không có quá nhiều khó khăn, chỉ là mấy người không thể lộ ra thân phận của mình, nếu không nhất tay liền có thể diệt sát dễ dàng.
Dương lão bên này rất nhanh đã đến phía tây phật tự, thần niệm không ngừng truy quét khắp nơi.
Đột nhiên, lão dừng lại, trước mặt là một tòa hạp cốc nhỏ, bên trong không ngừng thả ra âm khí u tà.
Điều làm lão ngạc nhiên chính là hạp cốc nội trung tâm có một kẻ điềm nhiên, ung dung nhìn về hướng lão mỉm cười đầy “thân thiện”.
“Vị đạo hữu này, đã quá nửa đêm, sao lại ngồi đây?”
Dương lão mặt không biểu cảm hỏi.
“Ta ngồi đây chính là đang suy nghĩ phải làm sao đem thi thể của ngươi chế thành cương thi tốt nhất….”
Tử y nam tử cười cười đáp lời một cách ngạo nghễ.
“Dùng người sống luyện thành Cương thi, thủ đoạn không khác gì tà tu, ngươi không sợ tam đại môn phái truy sát?”
“Trước sau gì cũng là người chết, tam đại môn phái làm sao biết ai làm?…hơn nữa ta chỗ dựa…cũng không sợ tam đại môn phái!”
Dứt câu, hai mắt hắn hàn quang tuôn ra, hai đầu cương thi từ trong hạp cốc sương mù từ từ đi ra.
“Hóa ra là tiên - Cương thi, chả trách ngươi lại tự tin như vậy!”
Dương lão tay chống mộc trường, cười cười nói.
Tiên - Cương thi cùng Phàm - cương thi hoàn toàn khác biệt, phàm cương thi là từ phàm nhân sau khi chết oán khí không tan lâu dần kết hợp với âm khí trong đại địa hóa thành, mà Tiên cương thi thì lại là lấy tu tiên giả làm nguyên liệu, so sánh ra phàm cương thi bình sinh không thể được như Tiên cương thi.
Tiên cương thi không chỉ có nhục thể mạnh mẽ, ngạnh kháng cao cường mà còn biết nhiều loại pháp thuật.
“Hai đầu khai mạch cương thi, ngươi cho rằng cùng có thể cùng lão phu qua chiêu?”
Dứt lời, Dương lão khí tức như đê vỡ cuồn cuộn thoát ra, khí tức nhanh chóng tăng lên Luyện Khí ba tầng.
“Luyện Khí ba tầng?”
Tử y nam tử chau mày.
Vốn cho rằng người trước mặt thực lực không lớn, coi như yếu cũng là khai mạch kỳ, mạnh cũng chỉ tới Luyện Khí một tầng thôi, không ai nghĩ rằng lại là Luyện Khí kỳ tam tầng tu sĩ, so với hắn còn hơn một tầng công lực.
“hừ! Đã là người có thực lực…vậy chúng ta cùng chơi nào!”
Tử y nam tử nghiến răng, đứng dậy, trong tay lật ra một ống Tiêu, âm thanh vừa nổi lên, hai đầu cương thi nhất thời rơi vào trạng thái cuồng loạn, hàm răng sắc nhọn không ngừng gào thét, nước dãi nhể nhại khắp nơi.
Mắt thấy tử y nam tử điều khiển hai đầu cương thi đánh tới, lão chỉ nhoẻn miệng cười, mộc trượng trong tay nhấc lên, tư thế như đang cầm trường thương, song song dáp lá cà đánh.
Trước mắt tình thế cũng chưa thật sự quá khó khăn, lão đương nhiên sẽ không khu xử khôi lỗi thuật của mình, bằng vào một thân công phu cũng có thể đánh ngang tới hai đầu cương thi này.
Hai đánh một, không chột cũng què, lão lại không dùng tiên nhân pháp luật để chiến đấu, mà chỉ phỏng theo phàm nhân võ công đi đánh với cương thi.
Không được mấy hiệp đã bị đánh lui lại mấy bước, lúc này mới thật sự tung ra.
“Trường Đằng Thuật!”
Hai tay lão kết ấn một cái, tay chạm xuống đấy, hàng loạt các sợi to nhỏ dây leo cuồn cuộn từ dưới mặt đất trồi lên, cuốn lấy hai đầu cương thi.
Không dừng lại, tiếp đến lão dùng mấy tấm “Hỏa xà phù” oanh tạc lên người hai bọn nó, mộc dẫn hỏa, lấy ngũ hành tương sinh, tương khắc, hài đầu cương thi lúc này đây đã như một bó đuốc di động.
Bất quá, có một cái đau đầu sự tình là bọn chúng không chết được.