Chương 55: Xích Mang Sơn chiến yêu hạt
Hơn mười ngày sau, tại một nơi điểm giao giới giữa U Lan huyện và Vạn Đà huyện qua Huyết Sát sơn mạch.
Huyết Sát sơn mạch, hơn mấy nghìn năm trước, nơi này là một mảng trù phú, linh khí xung túc, không ít tu tiên tán tu dời tới thành lập cỡ nhỏ phường thị, nhưng về sau, một cuộc thảm án đầy biến cố bất ngờ xảy ra, không biết từ bao giờ nơi này đã bị một cái Kim Đan kỳ tà tu lão tổ tính toán.
Bằng vào việc huy động một tòa nào đó kinh khủng huyết trận đã được thiết lập rất rất lâu, toàn diệt tu sĩ trong phạm vi sơn mạch, chẳng những thế linh mạch, linh tuyền của sơn mạch cũng chịu hơi hại nặng nề, rất nhanh sau đó vỡ vụn hóa thành một đầu bình thường sơn mạch.
“Đẩy nhanh tốc độ lên một tý đi, trời sắp tối rồi!”
Dương lão tay giục cương ngựa hướng phía sau bốn người nói.
“Được, lão sư (sư thúc, trưởng lão)”
Bốn người đi phía sau đồng loạt lễ phép đáp lại, rồi giục cương ngựa tăng nhanh tốc độ hơn đuổi theo Dương lão.
Thái độ lễ phép ấy không phải là đơn thuần vì tình nghĩa thầy mà còn là sự nể phục, kính trọng từ tận đáy lòng đối với Dương lão.
Mười ngày qua, năm người phưu lưu qua hơn 3, 4 nơi phàm nhân sinh hoạt, Vương Lục thân làm tu tiên giả được vạn người ngưỡng mộ cũng chẳng thoát khỏi bị phàm nhân tục tử lừa gạt, Hạnh Tử thì xém bị gạt vào Lầu xanh, nếu không có Dương lão bên cạnh, e rằng bị mấy tên phàm nhân lừa bán sang Trung Quốc còn không hay biết gì.
Thế đấy mới nói “Học với hành phải đi đôi. Học mà không hành thì vô ích. Hành mà không học thì hành không trôi chảy”
Đỉnh điểm nhất chính là trận Xích Mang Sơn đánh với hai đầu xích sắc hình thể to lớn cự hạt.
Xích sắc cự hạt đuôi đan xen hai màu đỏ đen, chứa đầy Xích U độc, toàn thân xích hồng, phần giáp trên cơ thể nổi đây hắc sắc gai nhọn, cùng với hai cái đại chân kìm đỏ như lữa và ngụm sắc bén răng nanh, tản mát một cỗ lãnh lẽo hàn quang nhìn năm người.
Hai bên trong tức khắc hoàn toàn bất động, lặng lẽ quan sát lẫn nhau như đang tìm kiếm điểm yếu chết người cho dễ bề ra tay.
Đột nhiên, hai đầu Xích U Hạt lướt lên một đoạn, đồng loạt mở đại hàm, liên tục phun ra bốn đoàn lớn nhỏ u sắc chất lỏng, bắn về phía đám người.
Cùng lúc đó, năm người trên thân nổi lên một lớp linh tráo, mũi chân đi mặt đất nhẹ nhàng nhích lên, thân hình thoắt biến mất tại chỗ, vài hô hấp sau liền xuất hiện ở bốn phía bao vây lại hai đầu Xích U Hạt.
Hai đầu yêu thú này có một con đạt Luyện Khí cấp, một con khác thì chỉ mới là Khai Mạch 7 tầng, nhìn vào đã có thể nhận ra đâu là con mẹ đâu là con con.
Luyện khí cấp yêu thú liền không nói nhiều giao hẳn cho hai người Hạnh Tử và Vương Lục, Khai Mạch đẳng cấp yêu thú thì sẽ do Ung Bứu và Phùng Kiệt giải quyết.
Dương lão thì từ bao giờ đã biến mất không thấy tăm hơi, nghiểm nhiên thong thả ngồi trên cành của một cây cổ thụ cách đó không xa.
“Lão già trốn chỗ nào rồi!”
Vương Lục mắt liếc đung đưa khắp nơi, hét lên.
Động tĩnh này của hắn lập tức thu hút sự chú ý của hai đầu Xích U Hạt, không nói nhiều, đầu kia Luyện Khí kỳ yêu hạt liền phóng tới, cự kìm như long trảo chụp về phía hắn.
“Chết tiệt!”
Vương Lục cắn răng chửi thề, lúc này muốn chạy cũng vô ích, làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi phạm vi càn quét của yêu hạt, chỉ còn cách lấy ra phòng ngự linh khí đổi được từ môn phái.
Kim quang vừa hiện liền kết xuất thành một tấm lưới phòng ngự, đem chân kìm của Xích U hạt chặn lại, nhưng cũng không thể đảm bảo duy trì được lâu. Ngược lại, dưới sự tấn công òa ạt liên miên như vậy của yêu thú, Vương Lục cũng có nhận ra điểm không ổn, nhanh chóng thu lại linh khí, lướt về phía sau chục bước, hai trương Hỏa Cầu phù triện lập tức được nắm ra.
Ầm lên một tiếng!
Khói bụi tung bay mịt mù, che khuất tầm mắt, chợt hắn bất ngờ cảm nhận được một tia tử vong chi khí sắt lạnh từ yết hầu, không chút nghĩ ngợi, Vương Lục lại tiếp tục di chuyển, lui về thật xa phía sau.
Chính điều này đã cứu hắn một mạng sống, khi hai tấm Hỏa Cầu phù không xi nhê gì với Xích U Hạt, mà lại còn làm nó điên cuồng hơn, chân kìm như hổ đầu đao thoát ra từ khói bụi nhắm tới yết hầu của hắn.
Phía bên kia, Hạnh Tử nhìn thấy Vương Lục chật vật chống đỡ cự hạt chẳng những không giúp đỡ mà còn đứng im tại chỗ lặng lẽ quan sát cự hạt, nàng đây chính là đang tìm yếu điểm nhất trên cơ thể cự hạt, lấy bộ giáp vững như vạn tượng của nó, cho dù có dùng bao nhiêu hỏa cầu phù cũng vô ích.
Thế nhưng cự hạt nổi điên khiến tình hình thoát ra khỏi mọi sự tính toán của nàng, còn chưa tìm ra điểm yếu, liền đã phải gia nhập chiến đấu.
Khu Thú Trạc trên tay khẽ lắc vài cái, đã thấy một đám Hỏa Dực Phong đột ngột xuất hiện ở không trung.
Bất quá Hạnh Tử cũng không có đem tất cả Hỏa Dực Phong trong Khu Thú Trạc đều phóng xuất, chỉ đưa ra có ba con, chỉ huy tại một hướng thu hút sự chú ý của Xích U Hạt. Còn còn lại một số khác, bây giờ còn không phải thời điểm đem toàn bộ bại lộ.
“Coi bộ cũng có chút môn đạo!”
Dương lão ngồi trên thân cây, quan sát nhất cử nhất động của tất cả mọi người, đương nhiên Hạnh Tử động tác không cách nào thoát khỏi mắt lão được.
Lão nhìn qua 3 đầu linh phong, không khỏi nhíu mày.
Nếu là một bầy Hỏa Dực Phong thì không nói, bởi vì linh trùng chiến lực theo đàn đem so cùng giai yêu thú mạnh hơn một chút, chỉ cần phòng hộ thoả đáng, liền có thể đưa bản thân đứng ở thế bất bại.
Bất quá, thực lực Hỏa Dực Phong thế nào, lão nắm trong lòng bàn tay, cho dù có đưa toàn bộ ra cũng vô ích, một đàn linh phong còn chưa có lấy một đầu ngang bằng với Luyện Khí uy lực, mang toàn bộ ra cũng chỉ có chết chung, chết cùng.
Linh trùng có hai đại đặc điểm, một sống thành đàn, hai đại lượng linh trùng hình thành quy mô, mấy ngàn con, mấy vạn con cùng một chỗ công kích, như thiên la địa võng, như ào ào sóng biển để cho địch thủ khó lòng phòng bị, tu vi cho dù có cao hơn cũng ngăn cản không nổi.
Hạnh Tử lúc này lại xuất ra linh trùng không nhiều, khả năng uy hiếp không đủ lớn, như vậy chỉ có một hướng đi chính là đánh lạc hướng, sau đó thừa cơ công phá vào điểm yếu nhược nhất trên cơ thể yêu thú.
Sự xuất hiện quấy rối của ba đầu Hỏa Dực Phong nhất thời khiến cự hạt phân tâm, cơ thể to lớn bắt đầu di chuyển, đánh về phía chúng.
Thừa cơ hội, Hạnh Tử nhanh chóng kết pháp, thi triển “Thủy Tiễn thuật” tâm đắt nhất của mình, đích chính là yêu hạt đốt thân trước.
Bất quá cự hạt linh trí lại không tầm thường, Dường như nhận ra được dụng ý trong đoàn tấn công của Hạnh Tử, đã phun ra mấy đoàn u sắc chất lỏng cản trở “Thủy Tiễn phù”
Bên chiến tuyến còn lại, Ung Bứu liên thủ Phùng Kiệt đánh cận chiến với tiểu Xích U Hạt, lấy Ung Bứu Khai Mạch đỉnh phong thực lực đánh với một đầu ngang bằng với Khai Mạch 7 tầng còn có chút chật vật, nếu không muốn nói là yếu thế hơn.
Yêu thú trời sinh nhục thân thể chất hơn người, càng trưởng thành lĩnh ngộ càng nhiều hơn thần thông, pháp luật, mà Ung Bứu tuy nói là Khai Mạch đỉnh phong nhưng còn chưa tiếp xúc nhiều với pháp thuật tu tiên.
Ở khai mạch cảnh giai đoạn, tuy có thể hấp thụ thiên địa linh khí bất quá linh khí nhập thể toàn bộ đều mang đi bồi dưỡng rèn luyện kỳ kinh bát mạch tăng tiến tu vi.
Trừ khi trải qua giai đoạn Khai Mạch tiến vào Luyện Khí, khi ấy linh khí hấp thụ sẽ dần chuyển hóa thành pháp lực tồn tại trong đan điền, bản thân tu sĩ mới có thể tùy ý sở dụng.
Thân là Phó chỉ huy sử, hắn cũng được tiếp xúc với rất nhiều võ kỹ bán pháp thuật ( một nửa phàm tục, một nữa pháp thuật).
Ung Bứu đao rút khỏi võ, thanh quang chói lọi, lập tức thi triển Cảnh Vệ nổi tiếng nhất bộ pháp “Du Vân Quỷ Bộ”, cơ thể như hóa thành vân vụ, thân ảnh phiêu diêu vô định, ẩn hiện như ma quỷ, từ từ tiến tới yêu hạt đốt thân trước.
Đao trong tay tỏa ra quang mang, nhấc lên trảm xuống một nhát, không dừng lại ở đó, Ung Bứu tựa lấy giáp đầu cự hạt bật người lộn nhào trên không tiếp tục ra chiêu “Cảnh Vệ Vạn Trùng Đao”, đao ảnh khắp trùng trùng điệp điệp đánh xuống như một đầu đường lang tung cước.
Phùng Kiệt thực lực so với yêu hạt thấp hơn rất nhiều, không thực sự tham gia chiến đầu nhiều, bất quá hắn bằng vào bản thân có “Thiết Y Thể” cùng với “Kim Đỉnh Công” sơ sơ tâm pháp nâng cao lên bản thân nhục thể, trong một khoảng thời gian cũng có thể thừa cơ đánh sáp lá cà với yêu thú.
Kỳ thật tiểu Xích U Hạt không yếu, phòng ngự rất mạnh nhưng chưa tới mức không phải không có sơ hở, hai người chỉ cần cận chiến vô hiệu hóa các khớp chân của cự hạt, liền có thể nắm chắc phần thắng.
Thế nhưng dù là tốc độ hay sức mạnh…đều đang tăng dần, cho nên hai người không thể tiếp tục nương tay, phải mau chóng giải quyết nó.
“Đến rồi!”
Phùng Kiệt nhủ thầm.
Tay phải kim quang hiện ra, bao bọc lại cánh tay hắn, nhắm chuẩn một quyền đập vào đốt thân trước của tiểu yêu hạt, đây cũng là dồn toàn lực một quyền.
Tiểu yêu hạt như bị giáng một đoàn trời đánh, cả người choáng váng, cơ thể to lớn ngã lăn tung tóe làm ngã đổ không ít cổ thụ.
Nhìn thấy tiểu yêu hạt bị đánh, Xích U Hạt càng lúc càng nổi điên, rít lên một tiếng dài, đôi mắt phát ra tầng tầng sát khí đáng sợ, 8 cái chân thoăn thoắt như gió cắt lao về phía Ung Bứu, Phùng Kiệt.
“Xem ra lão phu cũng phải ra tay thôi!”
Dương lão vỗ vỗ cái lưng của mình, chống mộc trượng đứng lên thả người nhảy xuống đất.
Mười ngón tay lão bắn ra từng sợi thanh sắc tơ tằm cuốn lấy bốn người Vương Lục, Hạnh Tử, Ung Bứu, Phùng Kiệt kéo về phía mình.
“Lão già (lão sư, trưởng lão, sư thúc)”
Mấy người hô lên suýt khóc, bọn chúng còn tưởng nhân dịp khó khăn lão chuồn mất, bỏ rơi cả bọn táng thân trong miệng yêu thú, đúng là hết nói.
“Hừ! Lão phu lúc nào cũng nói các ngươi lý thuyết lúc nào cũng phải đi đôi với thực tế, cứ khăng khăng nhỏn mồm lên cãi, giờ thì hay rồi, Xích U Hạt điểm yếu tại chỗ nào còn không biết, đánh bừa đánh bậy, không ra một cái thể thống nhất định gì cả…đã thế còn thua xa hai cái tiểu tử Khai Mạch kỳ, đã đẹp mặt chưa?”
Lão hừ một cái, hắng giọng trách cứ hai người Vương Lục, Hạnh Tử.
Nhất thời quên mất hai đầu Xích U Hạt đang băng băng lao đến như tên lửa.
“Lão phu đang dạy dỗ đệ tử của mình, Cút!”
Dương lão linh tráo mở ra, khiến hai đầu yêu thú không cách nào tiến tới được, một cái phất tay đã đánh bật bọn chúng bay ra ngoài.
Yêu thú bản tánh hung hăng há lại chịu thua, lần nữa xông lên.
“Đã ngu xuẩn, vậy đừng trách lão phu không báo trước!”
Dương lão liếc mắt sang, mười ngón tay bùng phát hàng loạt thanh sắc tơ tằm giăng mắc một phạm vi đang đứng của hai đầu yêu thú.
“Chết!”
Lão thì thầm một từ.
Bản tay cùng một lúc nắm chặt lại, thanh sắc tơ tằm cũng theo đó co rút phạm vi, đến điểm cực hạn, tơ đã bọc lấy cả người yêu thú và sau đó xé sát đúng ra thành những vụn xác tanh hôi.
lão sư vừa ra tay liền đã nhất tức diệt sát hai đầu yêu thú, không khỏi khiến bốn người trố mắt lên mà nhìn, hâm mộ không thôi.
Tính toán đây cũng là lần đầu tiên bọn họ hiếm hoi được chứng kiến Dương lão ra tay.
Chuyện cũ hết!