Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 54 : Khởi hành




Chương 54: Khởi hành

Nghỉ ngơi chán chê suốt hai tháng trời, mọi sự đã chuẩn bị đầy đủ, cách thời gian hội họp cũng sắp tới gần.

Dương lão liền cho gọi tất cả mấy người tới.

“Kể từ hôm nay, một thời gian khá dài, chúng ta sẽ ly khai môn phái lịch luyện, thời gian dự đỉnh khoảng hai tháng, nhưng cũng có thể lên đến ba tháng”

Dương lão tay chống gậy gỗ, khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt ánh lên vẻ u ám đứng tại phía đôi diện mấy người ngẩng đầu nói.

“Mục đích chuyến đi lần này chính là tìm hiểu Vạn Long Quốc tu chân giới tình huống, bất quá sẽ không phải tại phường thị, thành trì tu sĩ mà là phàm tục thế giới.

“Sư tôn, vì cái gì không đi thành trì phường thị mà lại phải cuốc bộ ở phàm tục nhàm chán?”

Vương Lục thần sắc bất thường nói ra.

Dương lão nhẹ lắc đầu giáo huấn:

“Các ngươi trẻ người non dạ, suy nghĩ vốn không thấu đáo….so với chúng ta tu tiên giới cảnh vật, phàm tục thế giới nhìn chung đặc sắc hơn, đối với ma luyện nhập thế tâm cảnh có trợ giúp rất lớn, về sau tu hành sẽ có nhất định ích lợi.”

Vương Lục nghe lời này tặc lưỡi, cổ rụt lại, có cái hiểu mà cũng có cái không.

“Lần này bốn người Vương Lục, Hạnh Tử, Phùng Kiệt, Ung Bứu sẽ theo lão phu chuyến đi, Ưng Khuyển song Phó còn nhỏ, Ngũ An thì thương thế còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên sẽ ở lại tọa trấn Dục Thú Thất”

Ngũ An không dám làm trái lời, suy nghĩ thoáng qua một cái rồi thôi, thương thế của hắn quả thực đúng như lão sư nói qua, hơn nữa thời gian tới hắn thật muốn dành thời gian quan sát Mê Linh Điệp hoạt động.

Ở thời điểm hiện tại, cư lão sư khuyên bảo, hắn cùng cháu trai cũng đã dời đến Dục Thú Thất sinh sống, so với những ngày trước kia, thuận tiện hơn rất nhiều.

Căn dặn Ngũ An một vài chi tiết, song….

Dương lão ngự khí dẫn bốn người nhanh chóng ly khai, hướng về sơn môn bên dưới bay đi.

Vừa di chuyển lão vừa suy tư ngẩm nghĩ trước hết nên bắt đầu từ phàm nhân chỗ nào để bốn tên hậu bối có thể học tập được nhiều nhất?

Dương lão trong lòng không ngừng suy nghĩ, trên mặt hiện lên vẻ mặt đầy suy tư.

“Dương sư bá!”

Lúc này, một cái xa lạ thanh âm ở bên tai của lão vang lên, nhất thời lão liền quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy, một cái trẻ tuổi thiếu niên nam tử hướng phía hắn đang ngự khí chậm rãi bay tới, còn cái mấy cái luyện khí đệ tử trong môn phái cầm quạt, lọng phất phới lẻo đẻo phía sau.

“Xem ra đụng phải tiểu sư điệt nào rồi đây!”

Trong tâm lão thầm hô lên phiền phức.

Thiếu niên trẻ tuổi ung dung thư thái bay đến chỗ mấy người, bất quá ánh mắt lướt qua cả bọn nhưng lại chỉ dừng lại, nhìn chăm chăm lên khuôn mặt Hạnh Tử không chớp mắt.

Điều này khiến Hạnh Tử vô tình không biết làm sao, hai bên gò má nàng đỏ ửng, bẽn lẽn đứng nắp vào sau lưng Dương lão, tránh né ánh mắt của nam tử.

“E hèm!”

Nhìn ra hành động bất thường của thiếu niên trước mặt, Dương lão lập tức giả bộ ho một cái, phá vỡ bầu không khí gượng ép này.

Người thiếu niên trẻ tuổi kia lập tức hướng Dương lão qua loa hành lễ.

“Sư điệt Cao Lãng ra mắt Dương sư bá!”

Cao Lãng là chưởng môn Trương Hư Đạo chân truyền đệ tử đồng thời cũng ấn định là Hắc Diệu Môn đời kế tiếp chưởng môn, tại môn phái địa vị cùng lực ảnh hưởng tự nhiên là cực cao.

Toàn thân hắn vô tư thả ra hạo nhiên chính khí mình, đơn thuần mỉm cười nhìn Dương lão, bất quá lão trong lòng bất biến, hầu như không có lấy một chút gì phản ứng lại.

“Lão phu đây cũng là lần đầu tiên gặp qua Cao tiểu hữu đi a! quả nhiên so với những kẻ nịnh nọt, vuốt lông ngựa không cùng một lứa…Hạnh ngộ, Hạnh ngộ!”

Dương lão nhìn qua Cao Lãng, rồi lại nhẹ lướt thoáng qua mấy tên phía sau một cái rồi hòa ái cười nói.

Nghe lời này, Cao Lãng nội tâm biết tỏng ý tứ của Dương lão, nhẹ mỉm cười không phản ứng quá độ, vội vàng khoát tay áo, chăm chú mở miệng nói:

“Sư bá khách khí, ta là Hắc Diệu Môn đời tiếp theo chưởng môn nào có thể cùng đám bần hàn kia một lứa,…”

“hahaha….lão phu tính tình ngay thẳng, nghĩ sao nói vậy, mong sư điệt đừng bận lòng!”

Dương lão bật cười, khoát tay áo đối với Cao Lãng hồi đáp.

Lúc này, Dương lão đột ngột lên tiếng, chặt đứt Cao Lãng lời nói:

“Ân, lão phu trong người có việc, hẹn sư điệt hôm sau tám chuyện tiếp!”

Nghe vậy, Cao Lãng không khỏi cau mày, cái trước trầm ngâm một phen, sau đó mới chậm rãi gật đầu nói ra:

“Cũng tốt, sư thúc có chuyện trong người, tiểu điệt cũng không chậm trễ thời gian nữa, mời!”

Lập tức Cao Lãng đám người di chuyển né qua một bên nhường đường lại cho mấy người Dương lão.

“Cáo từ!”

Cao Lãng nhẹ gật đầu, nhìn qua Dương lão đám người hóa thành một đạo quang bay vào tầng mây.

“Môn phái từ lúc nào xuất hiện giai nhân tuyệt sắc như kia?”

Hắn vẫn dậm chân tại chỗ, thẩn thở nhìn vào xa xa tầng mây, thì thầm hỏi.

“Sư huynh, nàng ta danh xưng Hạnh từ, chính là một trong tam vị đệ tử đầu tiên của Dương Phúc trưởng lão, giống như cùng với ngươi một lượt gia nhập môn phái, chỉ là ngươi được Chưởng môn thu làm đệ tử thân truyền, ít khi ra ngoài gặp người, không biết cũng không có gì lạ…”

Cao Lãng nghĩ ngợi hồi lâu, trên mặt không giận mà thổi lữa, quả thực sư phó đối với hắn quá mức nghiêm khắc, toàn bộ thời gian đều bắt hắn tu luyện, hết tu luyện lại quay về tu luyện, quay qua ngoảnh lại cũng chỉ có hai chữ ‘tu luyện’, nếu không phải hắn hôm nay hối lộ trông coi Kiếm Trũng, e rằng cũng được ra ngoài thư giãn được như thế này.

***

Ngự khí được một đoạn lâu, cuối cùng Dương lão cũng chủ động thoái ẩn, yêu cầu tất cả bốn người đồng loạt thu liễm khí tức, thân thể lão cảm giác như biến thành uể oải cụ già, từ một cao thủ tu tiên giả trở thành một người phàm nhân, đúng hơn là một tên phàm nhân tuổi xế chiều, gần đất xa trời.

Lại đi thêm một đoạn, Dương lão trầm mặt hồi lâu mà thốt lên nhắc nhở bốn người Hạnh Tử:

“Các ngươi tương lai sau này ít nhiều cũng là môn phái trụ cột, tận lực cùng Cao Lãng - người vừa rồi gặp, hạn chế tiếp xúc.”

“Hạn chế?…Vì cái gì a, sư phó? Cao Lãng sư huynh chẳng phải chưởng môn đời kế tiếp hay sao? Người lại phát ra Hạo Nhiên Chính Khí ngời ngời, càng tiếp xúc nhiều thì càng tốt chứ ai lại…?”

Vương Lục hơi sững sờ, hướng Dương lão liên tục truy vấn.

Lấy bản tính xéo xắt của hắn, không nói là không chịu được, mà đã nói thì phải nói thật dài, thật dai cho sướng cái miệng.

“Hỏi ít thôi, cái tên tiểu tử này!!!!”

Lão nhấc lên trượng gỗ gõ một cái thật mạnh lên đầu Vương Lục, trừng mắt nói:

“Đó là lý do tại sao lão phu muốn các ngươi sau này dành nhiều thời gian hơn để du lịch lịch luyện tu chân lẫn phàm nhân thế giới….Đại đa số người mang hạo nhiên chính khí bình thường đều là những người khiêm tốn, tận lực giấu đi chính khí của mình không cho người thấy.

Bất quá tên tiểu tử Cao Lãng lại hoàn toàn khác biệt, nhìn thấy chúng ta mới vội vội vàng vàng thả ra hạo nhiên chính khí một cách lóa mắt, đây là muốn Hạ Mã Uy với lão phu hay sao?”

“Thì cũng chỉ là đại đa số thôi, biết đâu hắn nằm trong số ít thiểu số thì sao, cái lão già lẩm cẩm này?”

Vương Lục đi phía sau sắc mặt tấu hài, hai con người lườm Dương lão một cái, nói nhỏ.

“Hơn nữa, trong nhân tướng học có nói, người có đầu nhỏ nhọn, mặt mỏng xanh xanh, lông mày xoắn tít, mắt có hơi vàng cùng hơi đỏ đầy sắc khí tà thị, mắt ba góc, da xạm. Loại người này khá khôn khéo, làm việc giỏi nhưng lại gian kế đa đoan, âm mưu bất chính, không từ thủ đoạn và cực có lòng tham. Cho nên lão phu mới cảnh báo các ngươi phải nhất nhất đề phòng, cẩn trọng người này!”

Dương lão sắc mặt đắn đo một cách khó coi, nhẹ nhàng khuyên giải.

“Lão sư, Cái môn Nhân Tướng học kia là cái gì? Ta hình như chưa nghe qua bao giờ!”

Vương Lục thần sắc khác thường, thận trọng hỏi, tâm trạng lão sư đang không tốt, hắn lại càng không có ngu lúc này đi châm chọc, chỉ là hắn không biết cái tính hay nói nhiều còn hỏi luyên thuyên của mình lại làm cho người khác cảm thấy hơi phiền phức.

“Nhân tướng học hay còn gọi là thuật xem tướng, khởi nguyên lưu truyền rộng rãi ở phàm nhân thế giới!”

Lão thản nhiên nói.

“Phàm nhân thế giới?”

Vương Lục nghe đến hơi sững sờ, đã không biết thì thôi nhưng biết rồi lại không khỏi làm hắn sinh ra bài xích cùng với xem thường chi ý.

“Các ngươi chớ nên khinh thường cái này nhân gian môn học. Mặc dù thuật xem tướng xuất phát từ phàm trần tục thế, thế nhưng lại mang sự hòa hợp giữa tinh hoa văn hóa, kinh nghiệm thực tế và kiến thức tâm lý qua nhiều đời nghiên cứu, lão phu cũng đã từng nghiệm chứng qua, hầu như là không sai đi đâu được”

Đám người Dương lão đi lại thời gian cũng nhiều, lão đương nhiên cũng vì bọn hắn mà hàn huyên nhiều thứ, tận lực trước khi tọa hóa vì lớp trẻ mà truyền xuống kinh nghiệm thực tiễn mấy trăm năm của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.