Chương 51: Một ngày dài "vui vẻ"
Đêm xuống mặt trời lại lên, mới chớp mắt đó đã tới sáng.
Nếu như là kế hoạch của mọi ngày, Phùng Kiệt rời khỏi động phủ của mình sẽ tiến hành đeo giáp sắt thiết xa trên lưng chạy vòng quanh trên dưới Hắc Diệu Môn sơn phong để rèn luyện tôi thể. Bất quá, hôm nay hắn không có ý định đó, thẳng một đường đi tới Bích Lân Tiểu Miếu.
Hắn xuyên qua rừng trúc, bước vào Bích Lân Miếu chỗ...
“Phùng sư đệ, ngươi đến rồi.”
Phùng Kiệt vừa xuất hiện, lập tức có ba trung niên nam tử cao to vạm vỡ chạy ra đón chào. Một gã tầm bốn mươi, còn tên còn lại khoảng tầm ba mươi bảy.
“Dư huynh, Lý huynh, Hàn huynh ba người sao lại ở đây?”
Phùng Kiệt nhìn thấy ba người thì liền có chút cảm thấy ngoài ý muốn, rất nhanh liền chắp tay đáp lễ.
“Là Dục Thú Thất chủ nhờ ba người bọn tới để hỗ trợ ngươi hoàn thành ngày hôm nay khổ luyện!”
Trung niêm nam tử lớn tuổi nhất nhã nhặn đáp lời.
“Ân, Phùng sư đệ ngươi đột phá Khai Mạch tam tầng rồi sao?”
Hai ngươi trẻ tuổi hơn chợt nhận ra điều gì đó khác thường tiếp lời, bộ dáng ngờ vực như không dám tin.
Ba người này là hắn quen biết đầu tiên khi mới đến Hắc Diệu Môn. Gã lớn tuổi nhất tên Dư Quang tu vi Khai Mạch cửu tầng, hai người trẻ lần lượt là Lý Kiệt và Hàn Thương khai mạch lục tầng, tính toán cả thảy cũng đều là người nhà, bởi xuất thân đều từ Vạn Đao Phong đệ tử mà ra.
“Uhm, ta vận khí không tệ, được Dương sư thúc chỉ điểm, không nghĩ thực đạt đột phá khai Mạch tam tầng nhanh như vậy.”
Phùng Kiệt mỉm cười khiêm tốn trả lời.
“Chậc chậc! Tuổi Phùng sư đệ còn rất trẻ, không bao lâu liền sẽ bắt kịp chúng ta mà thôi. Quả thật không hổ danh thiên tài trăm năm mới được của Vạn Đao Phong chúng ta.”
Lý Kiệt tấm tắc tán thưởng.
Hàn Thương đứng bên cạnh cũng khỏi biểu lộ nét hâm mộ không thôi.
“Mọi người quá khen, tiểu đệ còn kém lắm, còn cần mấy vị sư huynh dạy dỗ nhiều!
Phùng Kiệt lắc đầu cười, rồi lại hàn huyên thêm hai ba câu thì Dương lão mới thật xuất hiện.
“Sư thúc!”
Bốn người một miệng răm rắp hành lễ.
“Đông đủ thì bắt đầu thôi!”
Dương lão nhìn chung quanh lượn qua một vòng thì lên tiếng.
Dương lão dứt lời, ba huynh đệ Dư Quang liền đứng dậy không biết lấy đâu ra, bê đến một tấm thật dày hắc thạch ước tính cũng cao khoảng bốn mét.
Sau đó, Dương lão lại điều Phùng Kiệt cởi trần giơ hai tay tạo thành chữ “V” đứng áp sát vào tấm hắc thạch.
Người đã vào thế, Dương lão liền vận khí đem thập nhị thanh châm toàn bộ điểm lên mười hai chỗ trên cơ thể Phùng Kiệt, trên mặt hắn lúc này cơ mặt nhăn nheo, co quắp cả lại không điều tiết được mà hét thảm lên.
Ngược lại lên bên này sắc mặt Dương lão không chút biến hóa, để cho hắn muốn hét sao thì hét, hét mệt thì im.
“Nghe đây, lần trước là lão phu giúp ngươi kéo rời kỳ kinh bát mạch và thập nhị lộ chính kinh giản cách ra với nhau, đó chỉ là bước khởi đầu!”
Vừa nói lão vừa nâng ấm trà lên rót ra một ly, nhẹ thưởng thức một cái rồi mới nói tiếp:
“Hôm nay sẽ bắt đầu luyện thông Thập Nhị Lộ Chính Kinh, Thập Nhị Lộ Chính Kinh người bình thường dài 13 trượng tám thước là những nhược điểm nội tạng trong cơ thể người, kinh nhược thì thân yếu, kinh khỏe thì thân cường!
Mà muốn luyện thông thập nhị lộ chính kinh, nhất định phải luyện thật khắc nghiệt, đốt cháy, chai sần từng tế bào mô thịt trong cơ thể, bằng cách dùng 12 cây kim châm dài năm tấc đâm vào thập nhị lộ chính kinh, khiến ngươi không cách nào cử động được, đau đớn vô cùng cho nên ngươi hét ầm lên cũng không có gì là lạ!
Ba huynh đệ Dư Quang sẽ dùng thiết mộc đánh vào mười điểm kinh mạch này, mỗi lượt một điểm. Vì vậy, ngươi phải cố mà chịu, theo tâm pháp lão phu đã đưa, vận khí tụ lại tại kinh mạch dễ tổn thương nhất để từng bước đả thông!”
Nói xong một hơi lão lại hớp lên một chút trà nghỉ giải lao.
Trong khoảng thời gian đó, máy quay lập tức chuyển cảnh sang tam huynh đệ Dư Quang, mấy tên này đây cũng ngực trần, da thịt so với Phùng Kiệt còn săn chắc, vạm vỡ hơn gấp mấy lần, cục nào ra cục nấy, tay cầm thiết mộc lớn như cái đầu người, miệng nham nhở cười với Phùng Kiệt.
“Hễ cứ luyện thông một kinh, Dương khí đản sinh, kim châm cắm vào cơ thể sẽ tự động như tên bắn ra, xen kẽ cứ một ngày bị đánh thì một ngày tắm nước thuốc.
Hi vọng sau hai tháng ngươi sẽ đả thông toàn bộ thập nhị lộ chính kinh, hai tháng sau mà không luyện thông tới, chuyến xuất sơn vi hành sắp tới, ngươi cũng đừng nghĩ nữa!”
Dứt lời, lão nhìn qua ba huynh đệ lắc đầu chỉ về Phùng Kiệt nói:
“Đập nó đi!….Nhớ đừng có đánh chết, không lại phiền lão phu (khúc này nói nhỏ)”
Tức thì khi lão đứng lên hướng đi ra khởi Bích Lân Miếu, cánh tay ba huynh đệ khẽ động, gậy gỗ liền hóa thành côn ảnh trùng trùng điệp điệp nện xuống như mưa trút khắp vị trí các điểm kim châm trên người của Phùng Kiệt.
Một ngày từ sáng tới tối cứ như vậy chầm chậm qua đi, trải qua một ngày dài khổ luyện "vui vẻ", Phùng Kiệt lần nữa mặc lại quần áo chỉnh tề, bước đi lúc sáng đến vốn vẫn linh hoạt mơn mởn chút vị tươi trẻ, giờ đây rõ ràng đã loạng choạng sắp ngã như gà sắp lên thớt, hắn nhe răng nhếch miệng gặn cười rời khỏi tiểu miếu.
Bê tới mức phải nhờ cả tam huynh đệ bế về tới động phủ luôn mới chịu.
Đúng là nam tử hán đại phụ trương, chăm chỉ luyện tập.