Hắc Diệu Môn: Chi Quật Khởi

Chương 49 : Trước ngày chỉ điểm




Chương 49: Trước ngày chỉ điểm

Qua ngày hôm sau, Kim Huyền Phong nhìn Phùng Kiệt, dặn dò:

“Phùng Kiệt, lão phu có việc quấn thân, thời gian tới không cách nào rảnh tay dạy dỗ ngươi tu luyện, cho nên Dương trưởng lão sẽ thay ta chỉ điểm ngươi. Nhớ lấy đừng bày trò làm mất mặt lão phu!”

“Đệ tử cẩn tuân sư phó dạy bảo!”

Phùng Kiệt vẻ mặt như thường, lập tức hành lễ, chuyện này sư tôn trước khi đến đã nói qua với hắn một lần, đây cũng không phải là cái gì quá to tát sự tình, ngược lại với hắn càng cảm thấy tốt hơn, hắn từ lúc nhập môn phái đến nay, ít ra rời khỏi cửa, nhân cơ hội này kết giao bằng hữu cũng không tệ, nhất là gần gũi đối với một Ngự Thú Sư lâu năm như Dương lão.

Sau đó, Kim Huyền Phong nhìn qua Dương lão chắp tay:

“Vạn sự nhờ vào Dương huynh!”

Nói xong, lão liền thả ra thông thiên vân, nhanh chóng nhảy lên đó bay đi. Phùng Kiệt lúc này vẫn hết mực hành lễ tiễn sư, mãi đến khi sư phó hình ảnh biến mất phía chân trời mới thôi.

“Được rồi, người cũng đã khuất, đừng lưu luyến nữa, chúng ta cũng phải đi thôi!”

“Đi??? Đi đâu?”

Dương lão liếc qua Phùng Kiệt một cái, thở dài một hơi, bàn tay khô khốc của lão nhẹ nắm lên vai áo hắn, tay kia thì thả ra Xích Hạch Chu, trong chốc lát hai người đã dời lên phía trên mạn thuyền.

Lão ra tay rất nhanh, Phùng Kiệt còn chưa định hình được điều gì đang xảy ra, đã bị lão kéo đi, ngã nhào lên Xích Hạch Chu.

***

“Sư thúc, chúng ta rốt cuộc là đi đâu?”

Bay một hồi thật lâu, Phùng Kiệt đã thắc mắc đến mức không thể chịu đựng được thêm nữa, liền nói ra.

Trái lại phía bên kia, Dương lão lại cứ vẫn một cái vẻ mặt như vậy, không có lấy một chút động tĩnh nào.

“Đến rồi….”

Thu lại Xích Hạch Chu, “Thanh Hoa Phong” ba chữ thật lớn đập vào mắt hài người, cứ như vậy một già một trẻ đi trước đi sau rảo bước. Dọc đường hai bên hoa cỏ đủ màu, chỗ nào cũng toàn là hoa tươi khoe sắc. Đi qua mấy chỗ quẹo thấy trước mặt là vách núi, đường vào ngõ cụt rồi.

“Cẩn thận đi theo lão phu, nơi này cấm chế trùng điệp, không đùa đâu!”

Đến giữa trưa, bóng dáng hai người lại xuất hiện tại bên trong một tòa rộng lớn kiến trúc, trước sau các bên đều có vườn, trồng đủ loại hoa cỏ, dược thảo. Phùng Kiệt bất giác hô:

“Cả giác thật thoải mái, dễ chịu!”

“Đến rồi, nơi này là Thanh Hoa Phong, tứ sư cô ngươi Lý Thanh Thảo chính tại nơi này sinh sống, gieo trồng linh hoa linh thảo….Hắc Diệu Môn linh dược nội có thể nói đều từ nơi này mà ra, sắp tới biểu hiện cho tốt, cơ hội kết giao với Linh Thực Sư không phải cứ muốn là được đâu!”

Lão đến trước cửa đại môn, lớn tiếng gọi, giọng rất trầm nhẹ:

“Lão phu Dương Phúc, xin được cầu kiến!”

Lát sau, từ trong nhà có một tiểu đồng bước ra, nói:

“Cửu trưởng lão, sư phó cho mời!”.

Dương lão gật đầu, không nói nhiều dẫn theo Phùng Kiệt đi vào, thấy một vị trung niên nữ tử thần thanh cốt tú đang tĩnh thần trước một các thật lớn linh Bồn (chậu), trong này sực nức mùi dược thảo.

Dương lão bước vào, Lý Thanh Thảo lập tức mở hai mắt ra, mặt mỉm cười, đứng dậy chắp tay chào:

“Dương huynh!”

“Lý sư muội!”

Phùng Kiệt nghĩ thầm: “Người này hẳn là Hắc Diệu Môn linh thực đứng đầu Lý Thanh Thảo sư cô đây a”, rất nhanh hắn bèn cũng hành lễ, nói:

“Đệ tử Phùng Kiệt, kính chào tứ sư cô.”

Lý Thanh Thảo mặt tươi cười với Dương lão, sau đó mới lại nhìn qua Phùng Kiệt, chau mày nói:

“Dương huynh, đây là….?”

“Tiểu tử này là nhị trưởng lão đệ tử, Phùng Kiệt,….”

Đề phòng bị hiểu lầm, Dương lão lập tức hướng nàng nói tới tình huống hiện tại, dĩ nhiên chuyện hợp tác của lão và Kim Huyền Phong nhất mực không có để lộ ra bên ngoài.

Nói chuyện cả một hồi sau, Lý Thanh Thảo gật gật đầu, dẫn Dương lão và Phùng Kiệt đi tới vườn linh thảo bên ngoài.

Hỏi:

“Không biết Dương huynh muốn loại nào linh dược?”

Dương lão liền nói:

“U Lan Thảo, Tích Kim Bột, Diệp Huyết Sâm, Hoại Thân Chu Quả, Quỷ Kiến Mộc rễ….tất cả đều lấy năm phần!”

.

.

.

.

“Sư thúc, giờ chúng ta lại muốn đi đâu nữa?”

Rời khỏi, Thanh Hoa Phong, Dương lão dẫn Phùng Kiệt đi khắp nơi Hắc Diệu Môn từ Thanh Hoa Phong của tứ sư cô tới Hỏa Đan Phong của Dương Viễn Trần sư thúc, rồi lại đến môn phái bảo khố….không khỏi khiến Phùng Kiệt khó hiểu.

“Về Dục Thú Thất, lão phu sẽ đích thân chỉ điểm ngươi mấy ngày…Và ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý sẵn trước đi, so với sư phục ngươi cách dạy dỗ, lão phu tương đối đáng sợ hơn rất nhiều!”

Dương lão miệng cười ha hả nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.