Chương 43: Mê Linh Điệp.
Đôi mắt Dương lão thản nhiên như thường, lão cảm giác như bản thân chỉ vừa về từ một cái trò đùa trẻ con, thật sự trẻ con, hết thảy không còn!.
Dương lão thần thức mở rộng ra, lại đi thêm một đoạn, đột nhiên dừng lại, trước mặt đây là một tòa bình thường căn nhà, không có nhiều đặc sắc, song lại mang cho lão một cái cảm giác gì đó rất quỷ dị.
Dương lão cầm mộc trượng nắm chắt trong tay, dụng lực đẩy cửa đi ra, hướng bên trong đi vào.
Không đợi lão quan sát được bên trong có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên một cỗ cương phong chi lực truyền đến, có chút bất ngờ Dương lão vội vàng hướng qua một bên né tránh.
Bất quá lúc này mới nhận ra bản thân mình ngu xuẩn, Cương phong bốn phía khắp nơi không chỗ nào không có, hình thành một cái đại phong lực tràng tát lên mặt lão dù là ở bất kỳ vị trí nào.
“Ân!….Phấn?”
Hai mắt lão đột nhiên mở to ra, bàn tay gầy gộc đưa nhẹ vào không khí sau đó chà sát mấy ngón tay vào nhau, tựa hồ vừa nhìn ra một điểm mấu chốt vấn đề nào đó.
Lão bước nhanh hướng chỗ khác tiến vài bước, đi vào Ngũ An bí thất tu luyện, nhìn vào, mặt mày lập tức biến sắc, Ngũ An cái này đệ tử vẫn còn đó, thế nhưng….
Lại chẳng khác nào một cái hoạt khôi, ngồi bệch xuống đất thờ thẫn, hai mắt vô hồn, ngẫn ngơ nhìn về phía trên đầu.
Dương lão lại tiến về phía trước nhìn kỹ một chút, phát hiện quả thực có một cái gì đó lơ lửng trên không, hóa ra là một đầu Hoàng Ban Mê Linh Điệp khí tức xung túc, cùng với Luyện Khí sơ kỳ tu sĩ không kém bao nhiêu.
Hai bên hai phía đầu kia Hoàng Ban Mê Linh Điệp còn có hai cái nho nhỏ Mê Linh Điệp, khí tức có chút yếu ớt, tựa hồ vừa mới thuế biến không bao lâu.
Trên thực tế mà nó, Kim Giáp Trùng bình thường khi đi vào giai đoạn thuế biến, sẽ bắt đầu kết kén, một thời gian sau phá kén mà ra, bình thường sẽ hóa thành Quỷ Ban Điệp một loại linh trùng.
Lão cũng biết được Ngũ An có dưỡng qua một cặp Kim Giáp Trùng.
Căn cứ qua thời gian và không gian, hai đầu Mê Linh Điệp đứng hai bên chắc chắn là cặp kia Kim Giáp Trùng tiến hóa mà thành.
Vậy Hoàng Ban Mê Linh Điệp từ đâu mà ra? Kim Giáp Trùng rõ ràng phải thuế biến thành Quỷ Ban Điệp mới đúng, vì cái gì lại xuất hiện Mê Linh Điệp?
Đó là toàn bộ những câu hỏi không cách nào giải đáp được trong đầu lão lúc này, bất quá lúc này không phải thời điểm để ý đến những thứ đó.
Nhất trực khiến lão quan tâm chính là Ngũ An mạng sống, tên tiểu tử này nếu vẫn cứ để như hiện tại, không bao lâu sẽ chết chìm ngay trong những mộng ảo tâm ma do phấn bướm tạo ra gây ảo giác chết người.
Dương lão không chút chần chừ, Trúc Cơ kỳ thần thức toàn lực buông ra, cộng thêm Hàn Uy Hằng Chú chi ngữ thẳng về hướng Hoàng Ban Mê Linh Điệp toàn bộ đánh tới.
Hoàng Ban Mê Linh Điệp hai cánh kịch liệt run rẫy, loạng choạng nghiêng ngã, không bao lâu liền bị đánh bật ngược về phía sau, ngừng thả phấn gây huyễn cảnh ra.
Dương lão trong lòng căng thẳng, vội vàng thả người hướng phía Ngũ An đang ngục trên mặt đất bay tới.
Rất nhanh, Ngũ An thần tính mập mở quay trở lại, nhìn Dương lão hai mắt đỏ hoe như muốn khóc, đôi bàn tay giơ lên sờ vào mặt lão, mếu máo nói:
“Đứa hài tử của ta….”
Mặt mũi nhăn nheo Dương lão giật mình thẳng tay tát một cái thật mạnh lên mặt Ngũ An, xem ra còn chưa có hoàn toàn tỉnh ra.
Một một cú như trời giáng vào mặt, Ngũ An không thể không tỉnh lại được, khí tức của hắn uể oải, hữu khí vô lực.
Dương lão khẽ thở dài một hơi, vội vàng lấy ra một viên đan điẹn, thả vào miệng Ngũ An nghiêm nghị nói:
“Vi sư cùng mấy vị sư bá, sư thúc trưởng lão đã tại bên ngoài ổn định, tình hình cũng không quá nghiêm trọng, nhanh ăn vào đan dược, điều thương đả tức!”
Ngũ An gật gật đầu, nuốt vào ngay tức khắc.
Dương lão tiếp đến bắt đầu thả ra thần thức quan sát, đánh giá xung quanh lại một lần nữa.
Nhưng vẫn như cũ, không có bất cứ cái gì vấn đề bí ẩn.
Đúng lúc này, đầu kia Hoàng Ban Mê Linh Trùng đập cánh nghiêng ngả dẫn đầu đầu hai đàn em bay lên không trung hướng về chỗ một mô đất nhỏ nhô lên bất thường.
Thời điểm chúng đáp lên mô đất, mô đất lúc này bắt đầu có dị dạng, dâng lên vài tia ba động, vòi ống dài bắt đầu hút vào cơ thể, lập tức lão nhìn ra mấu chốt vấn đề.
Mô đất bất quá chỉ là một cái ngụy trang lớp áo.
Cái lão quan tâm chính là vật bên dưới kia.
Bên dưới mô đất bị Dương lão đào lên hơn ba thước, mới dần dần lộ ra một nắm Vân sắc sa thổ.
Sa thổ giống như lưu sa, đan xen tạp lẫn bên dưới lớp đất đa, màu sắc chút chập chờn, nhìn lộng lẫy tựa vân vụ mù mịt.
Nhìn thì như là bình thường lưu sa trong đất cát.
Bất quá Dương lão lại biết món bảo vật này chân chính giá trị.
“Thật không nghĩ tới nơi nghèo nàn này lại còn có Linh Thổ dạng này bảo vật”
Lão trong lòng vui mừng, khóe miệng hơi vểnh lên cười.
Đừng nói tới ba đầu Mê Linh Điệp kia, chỉ cái này vân sắc lưu sa thôi đã có giá trị liên thành, vạn kim cũng khó lòng mua tới.
Bởi vì đây là hiếm thấy Mê Linh Sa Thổ!
Cái gọi là Mê Linh Sa Thổ, thật ra là trong tu tiên giới một loại kỳ trân dị vật chẳng những phải mất một thời gian dài mới sinh ra tới mà còn phải tiêu tốn không ít sinh linh chi khí mới ngưng tụ ra thành...
Mà tại Mê Linh Sa Thổ, Nội uẩn chứa thổ chi tinh hoa cùng Mê Linh chi tính, mỗi tia linh khí thoát ra chính là một hơi mê huyễn chi khí, có khả năng gây ảo giác rất cao.
“Xem ra tại lúc Kim Giáp Trùng thuế biến thành Quỷ Ban Điệp, đã chịu không ít tác động từ khối này Mê Linh Sa Thổ, nên mới thuế biến thành biến dị linh điệp: Mê Linh Điệp!”
Dương lão thu sa thổ lên tay lập tức hóa thành kim tự tháp hình dáng, cũng là nhìn ra cái này linh thổ biến hóa.
Thời điểm Kim Giáp Trùng hấp thụ mê huyễn chi khí thuế biến lên Mê Linh Trùng, thì đã phá vỡ đường liên kết của thiên địa với Sa Thổ, coi như tiếp tục để lại chỗ này cũng không còn tác dụng nữa.
Thay vào đó lão dự định sẽ dùng sa thổ này luyện thành một món bảo vật ngự thú không gian cho Ngũ An, để thuận tiện việc vừa di chuyển vừa nuôi dưỡng Mê Linh Điệp.